Anh dẫn nó đến một công viên đêm. Dòng chữ NIGHT PARK nổi hiện rõ trên cánh cổng to lớn.
Minh Khang cầm lấy bàn tay nó, kéo lên Đu quay trên không, hay còn gọi là trò l*иg trứng. Nó để Minh Khang kéo đi như vậy, cũng chẳng có cảm giác gì, bởi vì nó đang rất buồn. Xa một người tốt như Minh Khang những ba tháng, liệu...
- Chúng ta lên cái đó nhé! - Anh chỉ tay vào một cái l*иg màu xanh dương, đèn led chiếu sáng lấp lánh. Nó gật đầu, nhẹ nhàng đi theo.
Ngồi trên l*иg trứng, nó tha hồ ngắm cảnh đẹp. Cả thành phố như thu nhỏ vào mắt nó, ánh đèn lấp lánh như kim cương ở mỗi khu phố làm cho công cuộc ngắm cảnh của nó càng thêm thi vị.
- Vy Khánh! - Một lần nữa, Minh Khang lại bất ngờ gọi tên nó.
Nó quay lại, ngờ nghệch hỏi:
- Dạ anh?
- Ngồi xuống đi! Anh có chuyện muốn nói với em!
Nó ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi đối diện anh. Bỗng thấy trong ánh mắt của Minh Khang, chứa cả một biển trời ấm áp. Nó hơi lo lắng cho vấn đề mà anh sắp nói rồi.
Minh Khang hít một hơi dài, rồi nhìn vào mắt nó, cầm lấy tay trái nó, cầm thật chặt:
- Vy Khánh...anh...thích em!
Nó điếng người, mất hồn vía vì câu nói của Minh Khang. Nó không ngờ rằng có một ngày, anh lại nói với nó những điều như vậy. Ánh mắt nó ánh lên sự bối rối nhẹ:
- Sao...sao ạ?
Minh Khang quả thật hơi đau lòng vì phản ứng của nó. Dù gì trong thâm tâm anh, cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh này rồi. Nhưng sao, nó còn đau lòng hơn những gì anh nghĩ. Lỡ sau hôm nay, ánh mắt nó nhìn anh sẽ thay đổi? Nó sẽ chẳng còn nhí nhố hồn nhiên mỗi khi núp sau bóng của anh nữa, nó sẽ không còn phụng phịu ôm cổ anh bắt anh nấu cơm nữa, hay nó sẽ chẳng bao giờ chấp nhận nhìn mặt anh nữa?
Minh Khang gỡ rối bằng một câu nói dối khá khó tin:
- Haha...Vy Khánh. Em còn dễ dãi quá. Anh đùa có xíu mà đã...
- Anh này...- Nó giận dỗi hất tay Minh Khang ra, ngay lập tức lại bị anh bắt lấy.
- Vy Khánh này, em thấy trong 3 người bọn anh, ai là người tốt nhất?
Nó ngây ngô trả lời:
- Tất nhiên là anh rồi, Minh Khang!
- Thật chứ?
- Thật mà!
- Vậy...sau này, em có ghét anh không? - Anh hỏi, ánh mắt da diết nhìn nó.
- No! Never! Anh tốt như vậy, ai mà thèm ghét chứ! Hehe...
Nó vừa kể chuyện vừa cười nắc nẻ trên l*иg trứng. Sau đó, hai người còn chơi thêm vài trò nữa. Đối với Minh Khang, có lẽ, đêm nay là đêm đáng nhớ nhất cuộc đời anh. Nhìn cô bé ngây thơ, trong sáng như giọt nước trước mặt, anh thấy hơi chạnh lòng. Thôi thì, chúc em hạnh phúc nhé! Mối tình đầu!
Hai người trở về, cả hai cùng im lặng, anh biết, nó đang ngủ gục trên vai anh. Anh ước như thời gian có thể dừng lại, không quay nữa, để thời khắc này là mãi mãi không bao giờ trôi qua. Cảm giác hạnh phúc len lỏi nơi trái tim băng giá của một đại thiếu gia ác ma chưa từng biết vị ngọt của tình yêu. Anh hiểu rằng, cảm giác này từ ngày mai sẽ biến mất, anh sẽ phải tập sống trong cô đơn, cách xa người con gái anh yêu những nửa vòng Trái Đất. Nhưng ít ra, làm vậy, anh sẽ bớt đau lòng, cũng có khi quên đi một phần kí ức về nó.
Đêm hôm ấy, nó nằm ngủ ngon lành trong chăn ấm. Chẳng ai biết, có một người thức trằn trọc không ngủ được. Chỉ có trời đất, ma quỷ mới biết, trong đêm tối, có một người con trai đang rơi nước mắt vì tình yêu đầu đời của mình. Đắng, rất đắng. Lần đầu tiên anh khóc vì một người đã từng rất xa lạ. Võ Minh Khang xưa nay chưa từng bị khuất phục trước một ai, bây giờ lại bị thu phục bởi một cô bé nghịch ngợm và đáng yêu như vậy. Ngày anh gặp nó, cái vẻ hồn nhiên, tinh nghịch ánh lên trong đôi mắt của nó đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc. Cảm giác ấy anh chưa từng có bao giờ, nay lại trào dâng thật mạnh mẽ.
Đêm, một người không ngủ, để đào mộ chôn lấp tình yêu của mình. Nhưng anh không thể, lại cố gắng bới nó lên.
Buông bỏ, là một cảm giác không thể diễn tả được.
______
Bạn đọc biết không? Hôm nay Zy ngược Minh Khang như vậy, là có lý do cả đấy.
Hôm nay, Zy thất tình. Hihi 😊
Đau thật các bạn ạ.