Chương 7

Thanh Vy thấy Ngô Hải Nam ôm mình có chút sững sờ. Cô nhẹ nhàng đẩy Ngô Hải Nam ra khỏi người mình, ngạc nhiên nói.

- Anh Nam, anh về nước khi nào vậy?

- Anh về mấy hôm nay rồi nhưng mà anh muốn cho em một bất ngờ. Khi nãy trong buổi họp báo, anh đứng từ xa nhìn em. Em tuyệt lắm!

Thanh Vy cười tươi đáp.

- Cảm ơn anh!

- Tặng em nè, loài hoa em yêu thích nhất.

- Anh vẫn còn nhớ sao?

- Anh nhớ chứ, tất cả những gì thuộc về em anh đều nhớ rất rõ.

Sắc mặt Trịnh Minh Đăng càng lúc càng lạnh đi khi nhìn chằm chằm hai người. Lại nhìn ánh mắt Ngô Hải Nam nhìn cô, người mù cũng còn nhận ra ánh mắt ấy tràn ngập yêu thương.

Ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Minh Đăng bất chợt chuyển lạnh băng, từ trên gương mặt vui vẻ của Ngô Hải Nam chuyển qua nét mặt tươi cười rạng rỡ của Thanh Vy, nắm tay anh lập tức siết chặt bó hoa.

Đáng ghét, nói chuyện với trai tươi cười như vậy sao?

Trợ lý của Trịnh Minh Đăng đứng đằng sau lên tiếng:

- Giám đốc…anh…

Trịnh Minh Đăng vất bó hoa vào người thư ký. Không chút nghĩ ngợi, anh nhấc chân lên, lạnh lùng sải bước về chỗ hai người đang đứng.

Thanh Vy đang mải đùa giỡn với Ngô Hải Nam, bất chợt cô cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, nhanh chóng không khí như đông cứng lại. Cô ngước mắt nhìn sang, trong khoảnh khắc giật mình khi thấy sự xuất hiện của anh. Mà ánh mắt Trịnh Minh Đăng lúc này cực kỳ bình tĩnh, khôi phục lại vẻ hững hờ thường thấy. Lại thấy vẻ kinh ngạc của Thanh Vy, anh khẽ nhếch môi cười, cảm giác lúc này của anh hệt như tận mắt thấy vợ mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.

Anh lịch sự gật đầu với Ngô Hải Nam, sau đó quay sang nhìn Thanh Vy, nở một nụ cười nhẹ.

- Đây là bạn của em à?

- Sao…sao anh lại xuất hiện ở đây?

Thanh Vy thực sự không ngờ tới việc Trịnh Minh Đăng xuất hiện tại đây, rõ ràng cô nhớ là anh bảo đi công tác vài ngày cơ mà. Cô chẳng thể nào ngờ được cả đêm qua anh đã không chợp mắt chỉ để làm việc. Sau khi hoàn thành xong công việc anh đã lập tức trở về Hà Nội, đáng tiếc là buổi lễ hoàn thành sớm hơn anh nghĩ.

- Sao? Chồng em về để chúc mừng em, em không vui sao?

Nói xong Trịnh Minh Đăng mới ngước mắt nhìn về phía Ngô Hải Nam. Anh đưa cánh tay ra kéo cô đứng sát về phía mình khiến ai cũng phải kinh ngạc, bộ dạng cực kỳ bá đạo cường thế.

- Này, anh làm gì thế? ( cô lên tiếng hỏi nhỏ)

Trịnh Minh Đăng không trả lời. Không khí lúc này đặc biệt quỷ dị. Thanh Vy đứng đó liếc mắt nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, nhìn sắc mặt như muốn đánh nhau của hai người, cô lên tiếng:

- Hai người nhìn nhau chán chưa?

Ngô Hải Nam lúc này mới quay qua nhìn Thanh Vy, thái độ ôn nhu vô cùng, anh nhẹ nhàng hỏi:

- Thanh Vy, đây là…?

- Chồng cô ấy! ( Trịnh Minh Đăng trả lời)

Ngô Hải Nam thái độ vẫn như vậy, anh còn lịch sự đưa tay ra trước mặt Trịnh Minh Đăng.

- Xin chào, tôi là Ngô Hải Nam, là người anh thân thiết của Thanh Vy, cũng có thể coi chúng tôi như là thanh mai trúc mã.

Trịnh Minh Đăng cười gượng đưa tay bắt tay lại theo phép lịch sự, nhưng mà anh chỉ cầm hững hờ mấy đầu ngón tay của Ngô Hải Nam, thái độ đó của anh khiến Ngô Hải Nam cảm giác mình không được tôn trọng.

- Tôi là Trịnh Minh Đăng,là chồng hợp pháp của Huỳnh Thanh Vy.

- Hôn nhân trên giấy tờ đúng không?

Nụ cười trên môi Trịnh Minh Đăng như đông cứng lại, nét cười trong mắt giờ cũng mang theo giá lạnh lẽo. Hai người họ cứ như vậy mà đối mặt với nhau. Nhưng rất nhanh chóng, anh đã khôi phục nụ cười tà trên khoé môi, nét cười trong mắt lại tăng thêm vài phần, che đi tia lạnh vừa nãy.

- Sao thế? Anh trở thành một người nhiều chuyện thích quan tâm tới gia đình tôi thế à?

- Tôi chỉ muốn quan tâm tới cuộc sống xung quanh Thanh Vy thôi.

- Không cần phiền, mình tôi lo là đủ rồi.

Nói rồi Trịnh Minh Đăng cầm tay cô kéo đi trước mặt Ngô Hải Nam. Ra tới cửa thì cô mới giựt tay anh ra khỏi, khó chịu nói.

- Anh làm gì vậy?đau tay tôi.

Trịnh Minh Đăng vẫn im lặng muốn kéo cô bước đi, cô dừng chân lại. Lúc này anh mới quay lại nhìn cô.

- Đi về.

- Anh hâm à? Tôi vẫn đang trong giờ làm việc. Hơn nữa anh làm sao thế? Anh quên giữa tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi à? Anh không có quyền quản tôi.

Trịnh Minh Đăng nghe vậy khẽ buông tay ra khỏi người cô. Đúng lúc đó trợ lý của anh đi tới, kính cẩn nói:

-Giám đốc, vừa có ảnh lộ ra ngoài.

Trợ lý đưa bức ảnh cho Trịnh Minh Đăng xem. Anh nhíu mày nhìn bức ảnh trong điện thoại, là bức ảnh của cô và Ngô Hải Nam ôm nhau khi nãy. Anh đưa điện thoại cho cô.

- Dù tôi và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng không có nghĩa là tôi phải chịu tai tiếng bị cắm sừng.

Thanh Vy nhìn bức ảnh trong điện thoại rồi nhìn anh, im lặng không nói gì đi thẳng về phía trước. Vào đến phòng làm việc, cô gọi An An tới nói chuyện.

- Bạn xem tờ báo nào đưa tin, liên hệ giúp mình.

- Tôi biết rồi. Mà chồng bạn biết chưa?

- Mình vừa nói nhau với anh ta dưới sảnh. Mà mình không hiểu tại sao anh ta lại tức giận vậy chứ?

- Chắc là anh ấy quan tâm bạn thôi.

- Không thể nào.

Nói xong Thanh Vy nhớ lại sắc mặt Trịnh Minh Đăng hồi nãy. Cô khẽ thở dài.



- thôi bạn ra ngoài liên hệ với toàn soạn gỡ ảnh xuống giúp mình.

- Ừm, tớ biết rồi.

******

Chiều đó, Thanh Vy liên tục nhận được cuộc gọi từ bố mẹ mình rồi lại tới phóng viên, nhiều đến mức cô cảm thấy đau đầu. Buổi chiều cô tan làm, trước cổng công ty đã có một đám phóng viên muốn phỏng vấn. An An thấy vậy liền nói:

- Hay là cậu đi cửa sau công ty nhé.

An An vừa dứt lời thì một người đàn ông mặc bộ vest đen đi tới nói:

- Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi tới đón cô.

Thanh Vy quay người lại, cô nhận ra người này, anh ta thường xuyên lái xe cho Trịnh Minh Đăng. Cô gật đầu đi theo người đàn ông về phía cổng sau của công ty.

Lúc cô về đến biệt thự thì thấy Vũ Hà Trâm từ trong nhà bước ra tới cửa. Thấy cô, Vũ Hà Trâm cũng không ngại ngùng mà lên tiếng.

- Chào Thanh Vy!

Vũ Hà Trâm nở sẵn nụ cười trên môi hỏi cô. Tất nhiên cô cũng lịch sự cười lại hỏi.

- Cô Trâm tới chơi à?

- Đúng rồi, tôi đến trả lại anh ấy ít đồ đêm qua anh ấy bỏ quên.

Vốn biết trước mối quan hệ của hai người, bây giờ nghe câu nói này của cô ta, Thanh Vy kể cả không cần nghĩ cũng hiểu “ ít đồ đêm qua bỏ quên” có nghĩa là gì? Mà chỉ cần nghĩ tới việc Trịnh Minh Đăng chung chăn gối với một người đàn bà khác trong khi vẫn đang là chồng hợp pháp của mình, trái tim cô có chút nhức nhối của kẻ bị lừa dối.

Thế nhưng, Thanh Vy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không có gì, thần sắc từ đầu đến cuối đều giữ nguyên một vẻ cứng cỏi lạnh lùng, cô bình thản đáp:

-Vậy nếu trả xong đồ rồi thì cô về đi không muộn. Cô về cẩn thận nhé.

Nói xong không để Vũ Hà Trâm trả lời thì cô đã bước lên một bậc thềm. Không ngờ giọng Vũ Hà Trâm lại vang lên lần nữa.

- Thanh Vy, tôi và cô nói chuyện được không?

- Tôi và cô làm gì có chuyện gì để nói.

-Tôi biết rất rõ thực trạng hôn nhân hiện tại của cô và anh Đăng. Tôi đã đọc bài báo hồi trưa nay của cô và người đàn ông mang tên Ngô Hải Nam kia. Theo như tôi biết Ngô Hải Nam cũng là thiếu gia tập đoàn sản xuất Kim cương đá quý, anh ta còn yêu cô nữa. Vậy thì tại sao cô lại cố chấp bên anh Đăng, cô biết rõ là anh ấy không yêu cô mà.

- Hình như cô đang hiểu nhầm gì rồi. Tôi và Ngô Hải Nam chỉ là bạn bè. Còn chuyện tôi và chồng tôi có yêu nhau không thì người ngoài như cô đủ tư cách phán xét sao?

Vũ Hà Trâm nhìn chằm chằm Thanh Vy, hai chữ “ người ngoài” mà Thanh Vy nhấn mạnh chính là sự thật phũ phàng với Vũ Hà Trâm. Tuy nhiên sắc mặt cô ta vẫn dịu dàng như cũ.

- Tôi mới là người anh Đăng yêu.

- Vậy cô đã nghe câu “ thời gian thay đổi, thế sự đổi dời” chưa? Cô và chồng tôi đã kết thúc từ rất lâu rồi, bây giờ cho tôi hỏi hai người còn liên quan gì tới nhau không? Hay chỉ là quá khứ thừa thãi của nhau?

- Cô???

- Tôi cũng đói bụng rồi. Tôi vào trong nhà trước đây. Chào cô!

Thanh Vy hít một hơi thật sâu rồi bình thản đi vào bên trong, những bước đi kiêu ngạo hệt như con người cô vậy. Vừa vào đến phòng khách đã thấy anh đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã đọc báo.

Nghe tiếng động, Trịnh Minh Đăng lười biếng ngẩng đầu lên nhìn cô, cất giọng nói:

- Cô về rồi à?

Trong lòng cô vốn đã hết sức khó chịu, lại nhớ đến những lời nói của Vũ Hà Trâm lại khiến cô càng bức bối. Cô lạnh nhạt nói:

- Tôi hơi mệt, lên phòng trước.

- Ăn tối xong, tôi với cô đến nhà bố mẹ.

Thanh Vy chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Minh Đăng đã nói tiếp:

- Hồi chiều bố có gọi cho tôi mấy cuộc.

- Tôi biết rồi.

*******

Quãng đường từ biệt thự tới nhà cô, cả hai đều im lặng không nói gì, Trịnh Minh Đăng từ đầu đến cuối đều chuyên tâm lái xe , còn Thanh Vy ngồi lặng im bên cạnh anh, thỉnh thoảng không nhịn được, khẽ thở dài một tiếng.

Chiếc xe Lambroghini từ từ tiến vào cổng nhà, cả hai cũng đều im lặng xuống xe rồi bước vào bên trong. Ở phòng khách, bố mẹ Thanh Vy đã ngồi chờ sẵn. Cô cùng anh cùng lên tiếng.

- Bố mẹ, tụi con về rồi đây.

Nói xong, cả hai cùng quay sang nhìn nhau một cái rồi đi thẳng về phía ông bà đang ngồi.

Ông nói:

- Hai đứa ngồi xuống đây đi. Đã ăn uống gì chưa?

- Dạ tụi con ăn rồi ( Thanh Vy trả lời)

Ông nói tiếp:

- Đăng, chắc con đã xem bài báo hồi chiều rồi chứ?

- Dạ vâng ạ.

- Con đừng hiểu nhầm, Thanh Vy với Hải Nam, hai đứa nó chỉ xem nhau như là anh em thân thiết thôi.

Thanh Vy ngắt lời ông.

- Bố, bố gọi tụi con đến đây chỉ để giải thích chuyện này sao ạ?

- Con để yên cho bố nói. Dù sao con cũng là gái đã có chồng.

Thanh Vy lại nhớ lại đến những lời nói của Vũ Hà Trâm, vô thức cô quay đầu sang nhìn anh, khoảnh khắc đó cô thấy lòng mình có chút gì đó nhức nhối. Nghĩ tới cảnh mình bị lừa dối, cô không nhịn được mà lên tiếng.

- Bố, tuy con đã lấy chồng nhưng con cũng còn có cuộc sống riêng. Kể cả….chồng con cũng vậy.

Ông nghe đến đây tức tối nhìn con gái mình, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cô không chịu nghĩ rằng cuộc sống xung quanh cô, chỉ cần một việc nhỏ nhoi cũng sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của hai bên gia đình sao?



Bà ngồi bên cạnh thấy nét mặt ông thay đổi liền nói:

- Thanh Vy, phụ nữ có chồng và chưa có chồng khác nhau nhiều lắm.

- Vậy đàn ông có vợ và chưa vợ cũng khác nhau lắm đúng không mẹ?

Ba người ngớ người nhìn cô, lúc này Trịnh Minh Đăng cũng lên tiếng.

- Bố mẹ yên tâm, chuyện này con sẽ giải quyết ổn thoả ạ.

- Ừm. Bố tin ở con.

Tối đó, sau khi lái xe đưa cô về biệt thự thì Trịnh Minh Đăng liền có cuộc hẹn với Phạm Hải Bách. Thanh Vy đem tâm trạng nặng nề trằn trọc trên giường một hồi rất lâu vẫn chưa ngủ được. Bất giác tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, màn hình hiện lên số của Ngô Hải Nam.

- Em chưa ngủ sao?

- Dạ, hôm nay em hơi khó ngủ một chút.

- Lại nghĩ tới bài báo kia à?

- Không ạ.

- Em yên tâm, anh sẽ đính chính lại và tìm cách giải quyết.

- Không anh, giữa em và anh có gì đâu mà sợ.

- Thanh Vy này.

- Dạ vâng.

- Có chuyện gì đừng giữ trong lòng, cứ nói hết ra đi cho nhẹ nhõm. Em biết anh luôn lo lắng cho em mà đúng không? Anh không muốn em phải khó chịu vì bất kỳ chuyện gì.

- Em biết mà, anh mãi là người anh trai tốt của em. Nhưng mà anh yên tâm đi, em thực sự không có gì chuyện gì cả.

Ba chữ “ anh trai tốt” từ miệng cô nói ra khiến Ngô Hải Nam nghe sao mà chua xót quá vậy? Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn xem anh là anh trai thôi sao? Rõ ràng là cô biết tình cảm của anh dành cho cô mà. Cớ sao cô mãi không chịu thừa nhận? Thậm chí đến ngày cô đi lấy chồng cô cũng giấu anh. Ngô Hải Nam khẽ nở ra nụ cười khổ” anh yêu cô hơn tất cả những gì anh có, đáng tiếc cuối cùng hai người cũng không thể thành đôi”

Thanh Vy thấy Ngô Hải Nam im lặng một hồi không thấy nói gì nữa, cô liền lên tiếng hỏi:

- Anh còn ở đó không?

Ngô Hải Nam giật mình bừng tỉnh, nhẹ giọng nói:

- Ừ anh đây. Mà thôi cũng muộn rồi, em ngủ sớm đi nhé, thức khuya nhiều không có tốt đâu đấy.

- Dạ vâng, em biết rồi.

- À anh mới hỏi mua được một loại thuốc trị bệnh dạ dày rất tốt. Lúc nào gặp anh đưa cho em nhé.

- Dạ vâng. Em cảm ơn anh.

- Ngủ ngon nhé cô gái.

Thanh Vy mỉm cười tắt điện thoại. Nghĩ về Ngô Hải Nam, mấy năm qua anh ở bên cô không đòi hỏi gì cả, chưa từng cãi vã, chưa từng khiến cô buồn, lặng lẽ âm thầm theo dõi cô, và cũng có lẽ trên đời này không ai hiểu cô hơn anh.

******

Sáng sớm ngày hôm sau lúc cô thức dậy đã không thấy Trịnh Minh Đăng đâu. Mà thực ra đêm qua anh có về nhà hay không cô cũng chẳng biết. Cô chỉ nhớ rằng bản thân nằm suy nghĩ vài chuyện tới 2 giờ sáng mới thϊếp vào giấc ngủ.

Lúc xuống dưới nhà ăn sáng cô nghe quản gia báo cáo rằng anh đã rời khỏi nhà từ lúc còn rất sớm. Ăn sáng xong xuôi, tự mình cô lái xe tới công ty. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu như hôm nay cô gặp nhà báo hay phóng viên thì cô cũng sẽ sẵn sàng đối mặt với họ.

Có điều Thanh Vy chẳng thể ngờ rằng khi chiếc xe dừng lại trước cổng công ty cô đã thấy Trịnh Minh Đăng đứng ở sảnh. Điều khiến Thanh Vy còn bất ngờ hơn nữa là Trịnh Minh Đăng đứng đó, tay cầm theo bó hoa hồng như một chàng hoàng tử đợi công chúa trong chuyện cổ tích.

Trong đám đông, anh và cô đứng từ xa nhìn nhau, nụ cười của anh khiến cô kinh ngạc, như thể thế gian này chỉ còn lại ánh mắt của nhau, dù đứng cách xa nhau, hai người vẫn như đang đứng cùng một chỗ.

Một lúc sau, cô từ từ sải bước chân tiến về chỗ anh. Càng đến gần cô lại cảm thấy cơ thể mình đông cứng và lạnh buốt. Rốt cuộc Trịnh Minh Đăng bày ra khung cảnh lãng mạn này là ý gì? Muốn xoá tan tin đồn hôm qua sao?

- Tặng em…bà xã!

Một câu nói của Trịnh Minh Đăng nói ra khiến tất thảy những người đứng xung quanh đó đều kinh ngạc trầm trồ. Đặc biệt là ánh mắt những nhân viên nữ ở đây không khỏi ngưỡng mộ và có cả phần ghen tỵ.

Thanh Vy nhận bó hoa từ trên tay anh, sau đó ngước mắt nhìn anh rồi cầm tay anh kéo vào phòng làm việc bên trong công ty. Cánh cửa phòng đóng sập lại, cô hỏi.

- Này, anh đang định làm gì thế?

- Cô biết rõ rồi còn hỏi.

- Ơ kìa, tôi biết là anh muốn xoá tin đồn tỏ vẻ chúng ta là cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng có nhất thiết làm lố vậy không?

- Lố? Thế nào là lố?

- Thì…thì kết hôn là giả, chúng ta tự biết mà.

- Giả? Giả mà có cùng nhau tổ chức hôn lễ, cùng nhau ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Cái nào là giả?

- Ôi trời, tôi không biết nói thế nào cho anh hiểu. Nhưng mà chúng ta không phải thực sự yêu nhau, mà hành động của anh chỉ nên dành cho những cặp đôi thực sự yêu nhau thôi.

Trịnh Minh Đăng nghe xong khẽ nhếch môi cười, tiến sát về phía Thanh Vy, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài xentimet.

- Sao thế? Cô sợ tôi lãng mạn một chút là sẽ khiến cô tưởng tượng tôi yêu cô rồi lại tự mình đa tình à?

Thanh Vy tròn xoe mắt chỉ tay vào mình rồi hỏi:

- Tôi mà tự mình đa tình anh á?

- Tất nhiên!

- Huỳnh Thanh Vy tôi có chết cũng không thèm đa tình tới anh.

- Không được thì thử xem.

Trịnh Minh Đăng thay đổi sắc mặt nhìn cô. Anh từ từ cúi xuống khuôn mặt cô. Cô thấy vậy vội vàng đẩy anh ra khỏi người mình, sau đó giẫm mạnh lên chân anh một cái rồi bước đi ra chỗ khác. Cô chu mỏ nói:

- Đồ khùng!