Hai giờ sáng, Mark lái xe đến một căn hộ, đứng trước cửa ấn chuông, chưa đầy ba phút đã có người mở cửa, Paul nép người sang một bên để cho Mark bước vào. Mark vừa đi vào đã khó chịu ra mặt, cằn nhằn: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả? Hai giờ sáng đó, phá giấc ngủ của người khác là một tội ác tày trời.”
Paul bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với Mark sau đó thản nhiên đáp trả: “Tôi gọi anh đến nhưng tôi đâu có bắt buộc là anh phải đến ngay, đó là do anh tự muốn đến gặp tôi ngay mà.”
Mark nghiến răng, thật muốn bóp chết người trước mặt mà, hít sâu một hơi nén cơn giận của mình xuống, anh vắt chéo chân ngả người ra phía sau, dựa hẳn vào ghế: “Sao? Đang thắc mắc tại sao Âu Tĩnh Kỳ cũng có mặt tại đó à? Có phải cậu đã thấy dáng vẻ lo lắng hay gì đó của Tĩnh Kỳ đối với Như Ân rồi đúng không?”
“Hai người họ đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao? Không phải hai người họ vẫn là oan gia với nhau à? Sao đột nhiên thay đổi vậy? Đột ngột thay đổi thì chỉ có một khả năng là họ đã nhớ lại mọi chuyện mà thôi.” Paul nhíu chặt đôi mày đến mức ngỡ rằng mày đã dính lại với nhau, nhưng nếu Lục Như Ân đã nhớ lại thì không lý nào không gọi điện cho anh.
Mark khẽ cười, chậm rãi cất giọng nói: “Cần gì phải nhớ chứ? Cậu chưa từng nghe qua làm theo cảm giác à? Sự quan tâm, lo lắng cho nhau đã ăn trong máu của hai người họ rồi, vì vậy cho nên bây giờ hai người họ có là oan gia với nhau thì cũng âm thầm lo lắng, quan tâm đến nhau thôi.”
Paul gật gù cảm thấy những lời Mark nói khá đúng, trong lòng của anh bỗng xuất hiện một cảm giác khó mà diễn tả được, anh nuốt nước bọt rồi nói: “Này, nếu như một trong hai người họ nhớ lại mọi chuyện thì sao nhỉ? Có phải là sẽ vừa vui vừa đau lòng không? Đặc biệt là Như Ân, tôi sợ… dù nói thế nào thì cậu ấy cũng từng có thời gian điều trị tâm lý.”
“Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu, nếu như Như Ân nhớ lại thì tôi nghĩ em ấy sẽ vui hơn là đau lòng đấy. Tôi đang muốn Tĩnh Kỳ cùng Như Ân mau chóng nhớ lại đây, trí nhớ của Như Ân thì dễ rồi nhưng của Tĩnh Kỳ thì tôi không biết phải làm thế nào, nếu cưỡng ép nhớ lại tôi sợ…” Mark đau đầu với chuyện của Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, hai con người này khiến cho anh đau đầu hơn bốn năm rồi.
Paul cũng không khác Mark là bao, anh thở dài một hơi, dùng mọi cách, mọi phương thức để Lục Như Ân quên đi rồi cuối cùng người đó lại một lần nữa xuất hiện. Người đó hoàn toàn không biết rằng khi đó Lục Như Ân đã phải khổ sở, đau đớn như thế, đau lòng đến mức tự làm hại bản thân.
- -------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Lục Như Ân không đi đến trường học mà lại đi thẳng đến tập đoàn Âu thị để cho Âu Tĩnh Kỳ dạy kèm cho mình.
Tập đoàn Âu thị
Những nhân viên ở đấy thấy Lục Như Ân thong dong, đi thẳng lên trên vô cùng tự nhiên, bọn họ cũng không dám ngăn cản hay nói gì, bọn họ nào dám đắc tội với Lục đại tiểu thư chứ hơn nữa phía sau của cô còn được chủ tịch chống lưng, Âu Hoằng Phong đã thông báo nếu như cô có đến thì cứ mặc kệ, cô muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Âu Tĩnh Kỳ ngồi làm việc thấy cánh cửa phòng mình được mở ra một cách tự ý, không gõ cửa hay báo trước gì cả thì liền biết ai đến, tự nhiên như thế chỉ có thể là Lục Như Ân mà thôi, ngoại trừ cô thì còn có ai dám tự tiện, tùy ý vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa nữa chứ. Đợi sau khi Lục Như Ân kéo ghế ngồi xuống trước mặt mình Âu Tĩnh Kỳ mới ngước mặt lên hỏi: “Không đi học đến đây làm gì? Đừng nói với tôi là đến đây để tôi dạy kèm cho cô đấy nha?”
Lục Như Ân gật gật đầu, hai mắt chớp chớp với Âu Tĩnh Kỳ, học với anh vui hơn. Âu Tĩnh Kỳ bó tay với cô rồi, anh không nói gì thêm chỉ giao bài tập cho cô làm, có gì không hiểu thì cứ ghi chú lại rồi lát hỏi anh một lượt.
Mặc dù nói là đến đây học nhưng hiện tại Lục Như Ân không muốn học chút nào, cô muốn trêu ghẹo Âu Tĩnh Kỳ hơn. Lục Như Ân muốn thử xem anh có quan tâm, lo lắng cho cô như tối qua hay không, nghĩ là làm, cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ mặt đáng thương khẽ nói với anh: “Anh Tĩnh Kỳ! Nếu như hôm qua em thật sự xảy ra chuyện thì anh sẽ làm gì? Có trả thù cho em không?”
Đang làm việc, Âu Tĩnh Kỳ bỗng khựng người lại ngẩng đầu lên nhìn Lục Như Ân, tất nhiên là trả thù rồi, anh sẽ băm tên khốn đó ra trăm mảnh, nhưng đó chỉ là lời nói trong lòng tuyệt đối không thốt ra đâu. Âu Tĩnh Kỳ đáp lại với vẻ mặt không mang chút cảm xúc nào: “Nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi nghĩ sẽ không đến lượt tôi trả thù cho cô đâu, Lục gia cùng Bạch gia đã lột da rút xương tên khốn đó rồi.”
Lục Như Ân bĩu môi vì không có được câu trả lời như ý muốn, Âu Tĩnh Kỳ thấy cô im lặng thì cũng cúi xuống tiếp tục làm việc, nhưng hai mắt của anh lại vô tình nhìn thấy vết sẹo ở ngay cổ tay của cô, anh chau mày nhìn chằm chằm vào vết sẹo ấy rồi hỏi: “Tay của cô bị làm sao thế? Sao lại có vết sẹo ở ngay cổ tay? Cô từng có ý định tự tử à?”
Lục Như Ân nhìn xuống cổ tay trái của mình, bàn tay phải sờ lên vết sẹo ấy, chính cô cũng không biết tại sao lại có vết sẹo này nữa, cô lắc nhẹ đầu trả lời: “Em không biết tại sao lại có vết sẹo này nữa, không biết có từ bao giờ luôn, em chỉ nhớ là sau khi tỉnh lại từ một vụ tai nạn bốn năm trước thì đã có rồi, chắc là do vụ tai nạn ấy gây ra.”
Tai nạn? Lục Như Ân cũng bị tai nạn vào bốn năm trước sao? Bốn năm trước anh cũng bị tai nạn dẫn đến mất một phần trí nhớ, giữa anh và cô còn có sự trùng hợp đến như thế à?