- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Oan Gia Hai Đời
- Chương 8
Oan Gia Hai Đời
Chương 8
Chuyện trong viện của Lại Vân Yên, Ngụy mẫu cũng biết được, khi Lại Vân Yên thỉnh an bà ta xong xuôi ngồi xuống, đôi mắt bà ta mang ý cười nhìn Lại Vân Yên, lại liếc mắt nhìn hai nha hoàn tướng mạo bình thường, trên mặt dường như có điểm hài hước.
Bà ta không nói, Lại Vân Yên cũng liền mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Thấy nàng không nói lời nào, Ngụy mẫu buồn cười mở miệng nói: “Ngươi nha đầu này a.”
“Nương.” Lại Vân Yên e thẹn nói.
Ngụy mẫu cười lắc lắc đầu.
Lại Vân Yên biết nàng hiện tại mới tân hôn có bốn ngày, nàng tống cổ nha hoàn bên cạnh, Ngụy mẫu sẽ không có ý kiến gì, bà ta cũng không thể có ý kiến gì.
Nếu nàng không sinh con được, lại không thể hầu hạ trượng phu, đến lúc đó Ngụy mẫu mới có chuyện để nói.
Hiện nay trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy mẫu còn chưa nhúng tay đến trong viện của Ngụy Cẩn Hoằng.
"Tốt, bồi nương dùng bữa nhé.”
"Vâng ạ.”
Nha hoàn dọn cơm lên, trong bữa ăn không nói chuyện, dùng thiện xong, Ngụy mẫu uống tách trà mới nói với Lại Vân Yên: “Cũng không biết phụ tử ba người bọn họ ở thư viện cơm nước thế nào.”
"Nương đã tỉ mỉ cho người chuẩn bị, cha, phu quân và tiểu thúc đương nhiên dùng đến thỏa đáng.” Lại Vân Yên cười nói: “Ngài cũng bớt lo thôi.”
Ngụy Cảnh Trọng là đại nho hàn lâm, chủ trì thư viện Đức Hoành nổi tiếng, Ngụy Cẩn Hoằng lúc 16 tuổi được Hoàng đế thưởng thức liền tiến vào Hàn Lâm Viện, cũng sẽ lâu lâu đến thư viện dạy học cho nho sinh, cùng sư nho đàm kinh luận đạo, mà Ngụy Cẩn Du hiện nay hẳn là còn đi học ở thư viện, chờ tham dự khoa cử sang năm.
"Cái miệng này của ngươi đúng là biết trấn an người khác.” Ngụy mẫu tiếp nhận chén trà nàng bưng lên, uống một ngụm nhỏ, cùng Lại Vân Yên cười nói: “Hôm nay theo ta đi thính phòng ngồi một lát.”
Cùng bà ta đi nghe quản sự bẩm báo? Lại Vân Yên lắc đầu, đứng dậy nhún người cáo lỗi với Ngụy mẫu: “Nương, hài nhi xin phép không đi, hài nhi đang làm một kiện y sam mới cho phu quân, hoa văn cũng chưa vẽ xong.”
“Không vội, chỉ một lát thôi.” Ngụy mẫu mỉm cười nói.
“Hài nhi muốn nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt, để phu quân sớm ngày mặc vào.” Lại Vân Yên ngượng ngùng trả lời.
Thấy thái độ thẹn thùng đó của nàng, Ngụy mẫu lấy khăn che miệng cười vài tiếng mới nói: “Vậy đi đi, hoa văn kia nếu như khó lựa chọn, liền tới hỏi ta.”
“Đa tạ nương.” Lại Vân Yên vui vẻ nói, lại nhún gối phúc lễ.
Chờ thi lễ lần nữa, nàng lúc này mới lui ra.
Nàng vừa đi, Ngụy mẫu nói với bà tử tri kỷ bên cạnh: “Đứa nhỏ này, hiện tại tâm nhãn tất cả đều ở chỗ phu quân, trước kia còn tưởng nàng là người trầm ổn, hiện nay vừa thấy, không phải tâm tính vẫn là một tiểu cô nương sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bà tử đồng tình trả lời, ngay sau đó lại cười nói: “Đại thiếu phu nhân hầu hạ đại công tử, cũng là giúp ngài bớt lo lắng, thay ngài bớt mệt nhọc, ngài liền có sức lực đương gia thêm mấy năm.”
“Ai, bây giờ sợ chỉ còn cách đó thôi.” Ngụy mẫu chầm chậm thở dài.
Lúc này một bà tử khác vén mành tiến vào bẩm báo quản gia đã dẫn theo vài quản sự đã tới nhà chính, Ngụy mẫu nhận được tin báo, chậm rãi đứng lên, để nha hoàn giúp bà ta thay xiêm y, rồi mang theo nha hoàn, bà tử hơn mười người đi nhà chính.
**
Lại Vân Yên về đến viện, để cho Hạnh Vũ ngồi ở ngoài hành lang thêu thùa, còn Lê Hoa không quá trầm ổn thì ngồi ở gian ngoài thay nàng thêu thùa, còn nàng đi ngủ bù.
Mỗi ngày hãm trong đầm rồng hang hổ, nếu muốn nâng cao cảnh giác nàng nhất định phải ngủ thật ngon, nếu tinh thần tan rã sẽ bị Ngụy Cẩn Hoằng tính kế cũng không biết.
Mấy ngày nay nàng giao thủ với ma tinh kia, Lại Vân Yên xem như biết sợ hắn.
Nếu như không phải nàng năm lần bảy lượt ra tay, sợ là không moi được tin tức gì từ trong miệng hắn.
Tuy là như vậy, cũng vẫn là không khiến hắn lộ ra thái độ.
Ngụy Cẩn Hoằng chính là người như vậy, qua chuyện sẽ dùng dao cùn đồ tể nàng, đời trước đời này đều là như thế, Lại Vân Yên không biết bản thân tích bao nhiêu phúc mới cùng lão ma tinh này cột chặt hai đời như vậy.
Nếu tỉnh lại phát hiện đây chỉ là giấc mơ thì tốt biết mấy.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Lại Vân Yên vẫn chưa từ bỏ ý định mà nghĩ như vậy, đến khi nàng bị Lê Hoa đánh thức, nghe nha hoàn nói đại công tử đã trở lại, Lại Vân Yên dùng toàn lực kìm chế lại, mới không tại một khắc này thở dài ra tiếng.
Ông trời ơi, mau tới cứu nàng đi.
Lê Hoa ba chân bốn cẳng giúp nàng mặc xiêm y, lại nhìn thấy trên giường có chút lộn xộn thì hoảng loạn không thôi, Lại Vân Yên chầm chậm vỗ tay an ủi nàng: “Đừng hoảng hốt, không cần lo lắng.”
“Đại công tử đã vào viện, thực mau sẽ vào đến phòng.” Lê Hoa miễn cưỡng cười nói.
Ban ngày ban mặt, đại tiểu thư của các nàng đã đi ngủ, cái này mà để hắn thấy được thì biết làm sao?
Đại công tử rất biết thư thủ lễ, Ngụy gia lại là nhà đại nho, tin tức tiểu thư không hầu hạ trước mặt mẹ chồng mà ở trong viện ngủ bù truyền ra ngoài, không biết sẽ bị người ta nói thành cái dạng gì.
Đến lúc đó, thanh danh bị hao tổn chính là tiểu thư nhà các nàng.
Lê Hoa nhọc lòng chính vì điều gì, Lại Vân Yên cũng coi như hiểu được, sau khi mặc xong xiêm y, nàng lắc đầu để Lê Hoa dọn dẹp giường đệm, còn nàng đi ra gian ngoài trước.
“Đại thiếu phu nhân.” Nàng vừa bước ra, Hạnh Vũ thỉnh an nàng liền sửa xưng hô, không gọi đại tiểu thư nữa.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hoằng đã một chân bước vào cửa.
“Đại công tử.”
“Đại công tử.”
“Đại…… Đại công tử.”
Lê Hoa từ trong phòng chạy ra, thở hổn hển một hơi, đi theo sau Hạnh thỉnh an Vũ Ngụy Cẩn Hoằng.
“Đại thiếu phu nhân.” hai gã sai vặt Thương Tùng, Thúy Bách của Ngụy Cẩn Hoằng cũng cười chào hỏi Lại Vân Yên.
“Miễn lễ.”
"Đứng lên đi.”
Lại Vân Yên nhìn mắt Ngụy Cẩn Hoằng, hướng nha hoàn gã sai vặt nói: “Đều đi ra ngoài đi.”
Lúc này nàng thấy Xuân bà bà xa xa đang đứng ở trong viện nhìn qua phía bên này đánh giá cái gì, nàng không khỏi nhướng mày: “Ai để Xuân bà bà tiến vào?”
Hạnh Vũ canh giữ ở ngoài phòng hướng nàng lắc lắc đầu.
“Không phải ngươi gọi sao?” Lại Vân Yên kinh ngạc.
"Không phải nô tỳ gọi bà ấy.” Hạnh Vũ trả lời.
"Ta biết rồi, ra ngoài đi, gọi bà ta đi luôn.” Lại Vân Yên hất cằm bảo nàng.
Hạnh Vũ lĩnh mệnh mang theo Lê Hoa đi ra ngoài, nhóm gã sai vặt cũng lui ra khép cửa lại, Lại Vân Yên hướng cái người mặt mày trầm ổn kia nói: “Ngài xem xem, thϊếp là người không được ưa thích, một bà trong trong nhà cũng dòm ngó.”
Sau khi nàng đón hai nha hoàn Hạnh Vũ và Lê Hoa, lúc này mới có hai nha hoàn thay nàng tính toán, lúc trước trong sân viện có nhiều nha hoàn bà tử, người của ca ca nàng cũng có, chỉ là năng lực không quá lớn, bọn họ cũng có lòng riêng như Bách Hợp và Đỗ Quyên, không có ai có thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng giao cho đảm đương trách nhiệm.
Nàng cười tự giễu, Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng, bình đạm hỏi: “Muốn cùng ta đến thỉnh an nương không?”
Lại là mấy lời vô nghĩa, Lại Vân Yên trong lòng lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn cười hỏi: “Ngài hôm nay trở về có hơi sớm?”
“Ừ” Ngụy Cẩn Hoằng vê cằm nhẹ gật đầu, ý cười bên khoé miệng hắn tiêu tán làm cho ánh mắt hắn có vẻ thanh lãnh, thiếu mấy phần ôn hoà.
“Nương nói các ngài đều không ở nhà, giờ ngọ liền miễn ta thỉnh an, sai phòng bếp dọn cơm lại đây, để ta nghĩ ngơi cho tốt” Lại Vân Yên đánh giá chiếc khăn trong tay nói.
Nàng chính là không muốn lại đi thỉnh an, Ngụy Cẩn Hoằng muốn đi, hắn tự mình đi đi.
“Ta nghỉ ngơi, ngài nếu là đi thỉnh an, thay ta cáo tội, nói ta buổi chiều sẽ tới bồi tội.” Lại Vân Yên đã thay hắn nghĩ cách.
Đến buổi chiều nàng đi thỉnh an, lại ám chỉ với Ngụy mẫu vài câu nàng muốn thay bà ta làm cho Ngụy Cẩn Hoằng vài kiện đồ tốt, đến lúc đó Ngụy mẫu cũng sẽ không tức giận, chỉ cảm thấy nàng mọi chuyện đều đặt mẹ chồng lên trước tiên.
“Ta ăn cơm xong mới đi.” Ngụy Cẩn Hoằng đạm mạt nói.
Ở trong phòng cùng nhau dùng bữa? Lại Vân Yên vốn muốn sai Hạnh Vũ đi phòng bếp nấu vài món ăn địa phương quen thuộc, sau đó dọn cơm ở đây, bây giờ thấy Ngụy Cẩn Hoằng cũng muốn cùng nhau dùng bữa, nàng cảm thấy chính mình khẳng định sẽ có chút tiêu hoá không nổi, chắc sẽ bụng no không thể tiêu.
Kỳ thật nàng không sợ Ngụy Cẩn Hoằng hạ độc mãn tính với nàng, chỉ cần nàng không thường ăn đồ ăn thức uống trong viện của hắn, ăn một hai lần hẳn không quá nghiêm trọng, lượng độc mãn tính kia sẽ bài tiết ra ngoài cơ thể, nhưng nàng biết nếu Ngụy Cẩn Hoằng sử dụng kịch độc vô sắc vô vị, thức ăn kia nếu nàng ăn một miếng nhỏ cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
"Vậy ngài có muốn hay ta phái nhà hoàn đi nói trước một tiếng?” Lại Vân Yên trong lòng tự có chủ trương, ngoài miệng cũng không nhanh không chậm đề nghị.
“Không cần.”
"Vậy được.”
Lại Vân Yên lấy khăn chấm khoé miệng, lại hỏi: "Bây giờ ngài muốn dọn cơm sao?”
"Ừ”
Lại Vân Yên đi ra ngoài cửa, dặn dò Hạnh Vũ Lê Hoa vài câu, để cho các nàng đi phòng bếp.
Ngụy Cẩn Hoằng dùng bữa ở đây, truyền tới tai Ngụy mẫu hẳn có chút không thoả đáng, nhưng chuyện này không thể so với việc Hạnh Vũ và Lê Hoa lấy danh nghĩa lưu lại phòng bếp lâu một chút.
Về sau đồ ăn thức uống vào bụng nàng đành dựa này hai nha hoàn này trong phòng bếp chuẩn bị.
Nàng nghĩ rằng hiện nay trong phòng bếp của Ngụy phủ, quản sự, bà tử và hạ nhân trộn lẫn với nhau, không nói trước được điều gì.
Bước vào nhà thấy Ngụy Cẩn Hoằng còn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, trên bàn trà cũng không có một ly, Lại Vân Yên cười nói: "Hay là gọi gã sai vặt tiến vào hầu hạ ngài?”
Thấy nàng ngay cả tên gã sai vặt của hắn cũng không gọi, Ngụy Cẩn Hoằng quét mắt liếc nàng một cái, nàng chờ không thấy hắn trả lời lại liền xoay người vào gian trong, khoé miệng hắn hơi nhếch lên.
Lại Vân Yên sau khi tiến vào gian trong thấy Ngụy Cẩn Hoằng đi theo thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao ngài lại đi theo ta?"
Hắn sinh hoạt có chỗ của hắn, nàng có chỗ của nàng, như vậy không phải nước sông không phạm nước giếng sao sao?
Câu nào của nàng dũng cất giấu kim châm, Ngụy Cẩn Hoằng liếc nàng một cái, cũng theo nàng ngồi xuống án thư, lật qua lá thư đặt trên án của nàng, ngẩng đầu nói: "Vị hôn thê của Chấn Nghiêm huynh tháng sau sẽ theo cha nàng ta vào kinh."
Chỉ một câu, tươi cười trên mặt Lại Vân Yên liền biến mất.
Nàng đỡ ghế chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt lấy khăn che miệng.
Huynh trưởng của nàng và ấu nữ của Tuần phủ Hoài Châu Tô Đán Xa đính thân, nhưng chuyện hôn nhân này cuối cùng cũng không thành, nguyên nhân là do trước khi thành thân, vị cô nương này bị bệnh cấp tính qua đời.
Đời trước huynh trưởng nàng còn vì vị hôn thê này thủ lễ ba năm, ba năm sau cưới con gái Hộ bộ thượng thư đương triều.
Mà Tô Đán Xa cuối cùng trở thành Ngự sử đại phu đương triều, trở thành trợ thủ đắc lực của Ngụy Cẩn Hoằng.
“Ngài đây có ý gì?” Lại Vân Yên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi Ngụy Cẩn Hoằng.
"Con gái Tô tuần phủ tháng này cũng đã tròn mười lăm, sau khi vào kinh, ca ca của ngươi cũng nên rước nàng ta vào cửa." Ngụy Cẩn Hoằng mắt thấy nàng không nhanh không chậm nói.
Hắn nói không nhanh không chậm, giống như đây là chuyện bình thường không chút để ý, Lại Vân Yên nghe được lại cười khẩy một tiếng, rồi lại im lặng không lên tiếng nữa.
Ngụy Cẩn Hoằng một câu để lộ ra tin tức, khiến nàng không thể tưởng tượng được.
Nhưng nàng không định cự tuyệt hắn, vì nàng biết thiết lập quan hệ với Tô Đán Xa, đối với huynh trưởng của nàng có bao nhiêu trợ lực.
Tô Đán Xa sau này là ân sư của hoàng đế.
Hắn chỉ nói một câu, Lại Vân Yên liền cảm thấy nàng đã bị hắn nắm bảy tấc, cả người không thể động đậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Oan Gia Hai Đời
- Chương 8