- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Oan Gia Hai Đời
- Chương 29
Oan Gia Hai Đời
Chương 29
Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười nâng nàng đứng dậy.
“Ca.” Lại Vân Yên cũng cười với hắn một cái rồi trở về bên cạnh Lại Chấn Nghiêm.
“Đi thôi, chúng ta đưa ngươi về sân viện.”
“Dạ được.”
Ba người đi một hồi, khi bước lên cây cầu hình vòm, Lại Vân Yên thăm dò nhìn xuống nước, quay đầu lại hỏi Lại Chấn Nghiêm: “Cá trong dòng suối nhỏ tại sao không thấy đâu nữa?”
“Vẫn chưa ra khỏi nơi trú ẩn đấy thôi.” Lại Chấn Nghiêm cũng cúi đầu xuống nhìn nhìn: “Một lát nữa nếu ngươi muốn xem, bảo nha hoàn lấy mồi cho cá đến rải xuống, chúng ắt sẽ bơi ra.”
“Ừm.” Lại Vân Yên cười kéo cánh tay hắn, hướng hắn hỏi: “Sự vụ trong phủ đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Đã xong.”
Lại Chấn Nghiêm quay đầu lại gọi quản gia: “Lại Quang thúc.”
“Có nô tài.” quản gia vội tiến lên.
“Lát nữa nếu tiểu thư có thời gian, ngươi có thể báo cáo sự vụ trong phủ với nàng, nàng có dặn dò gì thì nghe theo.”
“Vâng ạ.”
“Nếu đang có việc bận cứ đi làm trước.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Khi quản gia sắp sửa lui ra, Lại Vân Yên đột nhiên vỗ vỗ trán, nói: “Xem trí nhớ của ta này.”
Nàng quay sang vẫy tay gọi Hạnh Vũ: “Điểm tâm có mang theo cùng với hành lý không?”
“Có ạ.”
“Đưa cho Lại quản gia đi.”
“Lại Quang thúc.”
“Lại Quang thúc, hôm nay ta về nhà có mang theo vài món điểm tâm, ngươi mang về cho mấy đứa nhỏ nhà ngươi ăn.”
“Nô tài sao có thể?” Lại quản gia vội khom lưng.
“Cứ cầm lấy đi.” Lại Vân Yên lắc đầu, theo bước chân huynh trưởng ra hướng về phía nhà trước.
Lại Chấn Nghiêm dẫn nàng đi vài bước mới cười hỏi Ngụy Cẩn Hoằng đang đi bên cạnh: “Nàng ở trong phủ có tùy hứng giống thế này không?”
“Chưa từng.” Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười trả lời.
Lần này đổi lại Lại Vân Yên cười mà không nói.
“Sân viện của ngươi ta đã sai người dọn dẹp sạch sẽ, mấy ngày nay ngươi và Cẩn Hoằng cứ nghĩ tạm ở đây.”
“Phu quân cũng nghỉ ở đây sao?” Lại Vân Yên kinh ngạc, đôi mắt nhìn về phía Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu, “Chấn Nghiêm huynh thay mặt Công bộ giải quyết một ít việc, trong đó cần hợp tác với Hàn Lâm Viện, mấy ngày nay ta phải cùng xử lý công việc với huynh ấy.”
Lại Chấn Nghiêm nghe vậy nhe răng cười, vươn tay nhẹ gõ đầu Lại Vân Yên một cái: “Từ nhỏ ngươi đã tùy hứng bất hảo, may mà gả cho phu quân ngươi cũng coi như đúng nơi đúng chốn nên chớ có hoang đường.”
“Vân Yên biết.” Lại Vân Yên cười ra tiếng.
Nghĩ đến chuyện nàng thổi sáo gảy đàn huynh trưởng nàng cũng biết, Ngụy mẫu sao không thể không hay tin cho được.
Như vậy cũng tốt, từng bước từng bước một, Ngụy mẫu rốt cuộc cũng sẽ có một ngày chịu hết nổi phải bùng nổ.
Đến ngày đó, nàng lại thêm củi vào đống lửa, vậy cách ngày nàng bị hưu cũng không xa.
Không thể đối đầu trực diện với Ngụy Cẩn Hoằng, đánh vào mạn sườn hắn cũng khá thú vị.
Hắn muốn giữ nàng lại để bán mạn, nhưng thiên hạ này không phải của Ngụy đại nhân, càng không phải để cho hắn muốn như thế nào được như thế ấy.
**
Cách thời điểm huynh trưởng thành hôn chỉ còn bảy ngày, Lại Vân Yên tọa trấn ở tiền viện, thái độ khác thường, bắt đầu nhúng tay vào sự vụ trong Lại phủ.
Tống di nương tới báo cáo hai lần, đều là công tác bố trí chủ viện, Lại Vân Yên sau khi nghe tin liền sang chủ viện của huynh trưởng xem xét, rồi cho người thay đổi nhiều thứ từ trong ra ngoài.
Ngày thứ hai, lô sứ ngọc mới nhập vào phủ bị Lại Vân Yên thẳng tay đẩy về, nàng gọi chưởng quầy của cửa hàng gốm sứ lớn nhất trong kinh thành tới đặt một lô sứ ngọc sang quý và cực kỳ đắt giá, so với lô sứ ngọc đầu tiên thượng phẩm và tinh xảo hơn nhiều, lệnh người vận chuyển suốt đêm để có thể kịp thời về đến phủ.
Đêm đó, sau khi Lại Du hồi phủ liền sai người gọi Lại Vân Yên qua.
Ngụy Cẩn Hoằng lúc này cũng đã trở lại, Lại Du phái người lại đây gọi Lại Vân Yên sang, hắn cũng đang ở trong viện, sau khi hạ nhân tới thỉnh người đi khuất sau cửa, hắn ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn về phía Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên hướng hắn cười, đi về phía hắn.
Tới sau lưng hắn, nàng cúi người bên tai hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ta không cầu xin ngài đi với ta, chuyện ta làm tự bản thân ta giải quyết.”
Còn chuyện của hắn, tốt nhất cũng tự bản thân hắn giải quyết.
Nếu muốn nàng giúp đỡ một vài, hắn tốt nhất nên ngẫm lại, bản thân có đủ khả năng ra cái giá cao hơn không, đừng mơ tưởng dùng hư tình giả ý đến chính bản thân hắn còn khinh thường mà lừa gạt nàng thay hắn làm việc không công.
Lại Vân Yên vừa bước vào nhà chính đã thi lễ, cười nhạt thỉnh an: “Hài nhi xin thỉnh an phụ thân đại nhân.”
Lại Du thấy nàng ngâm ngâm cười nói, trầm mặc mà nhìn nàng một cái, nói: “Ngồi đi.”
“Tạ phụ thân.”
Lúc này nha hoàn dâng trà, Lại Du nhấc chén trà lên nhấp một ngụm mới nhìn đến gương mặt ôn thuần tươi cười của Lại Vân Yên, một lát sau mới hỏi chuyện: “Đồ đạc trong viện Nghiêm nhi ngươi không hài lòng sao?”
“Vâng, những thứ đó không xứng đáng với thân phận của huynh trưởng, càng không xứng với địa vị của gia tộc chúng ta.” Lại Vân Yên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
“Ồ.” Lại Du dứt lời, phất phất tay, nô tài bên người ông ta liền dâng lên một quyển sách.
Ông ta mở sách ra nhìn hai lần, sau đó ném lên trên bàn, bình tĩnh nói: “Một bình sứ men ngọc một ngàn lượng cũng đâu phải rẻ.”
“Đúng là không hề rẻ, nhưng mà cữu cữu đã tặng hai mươi vạn ngân lượng cho huynh trưởng thêm vật phẩm trang trí vào phòng ốc, hài nhi chỉ là dựa theo thân phận của huynh trưởng mà chi bạc, miễn cho sau này cữu cữu lên kinh thăm hỏi, thấy được vật phẩm trang trí trong viện huynh trưởng, còn tưởng rằng ngài ấy tặng thiếu bạc nên mới chuẩn bị cho hôn lễ của huynh trưởng nghèo nàn như vậy. “
Hai mươi vạn lượng bạc, Tống thị có bản lĩnh bòn rút dùng riêng, vậy bà ta phải ói ra bằng hết cho nàng.
“Một cố nhân của mẫu thân ngày hôm trước sai người tới đưa thư cho hài nhi, bảo rằng trong tay bà ấy vừa lúc đang có một cặp bình uyên ương, muốn tặng cho huynh trưởng thêm lễ vật.” Lại Vân Yên vỗ vỗ ngực: “Hài nhi lúc ấy không hiểu bà ấy có ý gì, hiện nay mới vỡ lẽ ý tứ của lão nhân gia, bây giờ nhớ tới, trong tim hài nhi như thắt lại.”
Nói đến này, đôi mắt Lại Vân Yên ươn ướt: “Đến người ngoài còn biết vật trang trí trong viện của huynh trưởng nghèo nàn thành như vậy, đều tại hài nhi lúc trước vì chuyện dời phủ, cái gì cũng không hay không biết, sớm biết như thế cho dù là hồi môn của bản thân, hài nhi cũng phải chọn đồ thượng phẩm mang về cho huynh trưởng. Hài nhi trở về phủ mới biết cữu cữu đã gửi tặng hai mươi vạn lượng bạc để chi tiêu, hài nhi chỉ hận mình vô dụng, cái gì cũng không biết, nếu phụ thân trách ta làm Tống đi nương mất thể diện thì cứ trách, nhưng hôn lễ của huynh trưởng trăm triệu lần không thể qua loa, nếu ngày hôm đó Lục hoàng tử đến dự lễ mà thấy được đình viện sơ sài, đến lúc đó hài nhi, hài nhi...”
Lại Vân Yên cúi đầu, rớt nước mắt.
Nàng tuy sớm đã hướng trong phủ duỗi tay, biết được nội tình, chỉ đợi chờ đợi thời cơ phản kích, nhưng nói đến đây, nàng xác cũng cảm thấy chua xót vô cùng, những giọt nước mắt rơi xuống là hàng thật giá thật.
Huynh trưởng quá khó khăn, ở trong phủ này, hắn âm thầm không biết bị bao nhiêu vũ nhục.
Nhưng hắn là nam nhân, chuyện nội trạch hắn không thể mở miệng, chỉ có thể im lặng chịu đựng người ta vả mặt, trong lòng không biết có bao nhiêu uất nghẹn.
“Lục hoàng tử muốn tới dự tiệc sao?” Lại Du nghe ra trọng điểm.
Lại Vân Yên nghe vậy ngước mặt lên mờ mịt hỏi lại: “Phụ thân không biết ư?”
“Là ai nói chuyện này?”
“Là phu quân của hài nhi nói.”
Lại Du nghe vậy nhẹ liếc quyển sách trên bàn một cái, ngẩng đầu nói với Lại Vân Yên: “Không có việc gì, đi xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Lại Vân Yên sau khi trở về, liền viết một phong thư gửi Khương tam nương.
Màn đêm buông xuống, nàng tìm Lại Chấn Nghiêm, nhờ một võ quan tên là Phong Phiến bên người huynh trưởng bí mật đem phong thư này gửi ra ngoài.
Lại Chấn Nghiêm sau khi xem qua nội dung, niêm phong lại rồi gọi Phong Phiến đến lấy thư, hắn nhíu mày với Lại Vân Yên nói: “Ngươi đã sắp sếp khi nào?”
“Bắt đầu từ ngày biết được tin ngài đính thân.”
Lại Chấn Nghiêm vươn tay, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, sắc mặt nghiêm nghị hằng ngày cũng phá lệ hòa hoãn, nhẹ giọng nói: “Làm khó ngươi vì ta mà phí tâm tư.”
“Không làm khó gì cả.” Lại Vân Yên lắc đầu: “Chỉ cần ngài có kết quả tốt là được.”
Dứt lời, nàng lại nói với Lại Chấn Nghiêm: “Hiện nay chuyện nội trạch, huynh trưởng không cần quản, ngài chỉ cần tìm một đại phu có năng lực điều dưỡng thân thể tẩu tử ngày càng khoẻ hơn là được, quyền quản gia trong cái nhà này, ta chắc chắn sẽ giúp nàng ấy nắm gọn trong tay.”
Lại Chấn Nghiêm nghe được khẩu khí lớn mật này của nàng cũng nở nụ cười, tươi cười qua đi, lần đầu tiên cảm khái ra tiếng: “Tiểu muội của ta nay đã trưởng thành.”
Mưu tính sâu xa đến vậy mà nàng có thể dự tính được, ngay cả hắn cũng không hiểu được từ bao giờ mà nàng kìm nén cơn tức giận sâu như vậy.
**
Khương tam nương đêm đó nhận được thư của Lại Vân Yên, liền một mạch viết hai mươi thϊếp mời, mời tới hơn mười mấy cô nương mồm miệng nhất kinh thành xế chiều ngày mai đến Cảnh phủ thưởng hoa mai.
Cảnh Phong trước đó đã nhận được lá thư Ngụy Cẩn Hoằng dặn dò trước, hắn cũng rất ủng hộ cách làm của thê tử.
Nàng giúp Ngụy đại thiếu phu nhân, tương đương với việc hắn giúp Ngụy gia.
Dựa vào phẩm tính của Ngụy đại nhân, chắc chắn khi hắn thăng chức sẽ được nói giúp vài câu.
Buổi chiều ngày hôm sau, bên Lại phủ có tiếng nô tài bận rộn ồn ào làm việc, còn phía Cảnh phủ bên này cũng đang mồm năm miệng mười bàn tán chuyện Lại phủ sôi nổi.
Ngày thứ ba, ngay cả Quý phi trong cung cũng hay tin Công Bộ thượng thư sủng ái di nương, ngầm cho phép di nương biển thủ bạc thành hôn của trưởng tử, tin tức này làm ai nghe thấy cũng hoang mang.
Đêm đó Hoàng đế nghỉ ngơi tại cung Quý phi, Quý phi liền đem chuyện ban ngày trò chuyện cùng nhi tử lơ đãng nhắc đến sự việc trong phủ của Công Bộ thượng thư, lão hoàng đế nghe xong nhíu mày.
Sang ngày hôm sau, Hoàng đế nghe qua tình hình chiến sự biên cương gửi về, tâm tình đã không được tốt, trong buổi thượng triều, khoảnh khắc sắp tan triều, hắn làm trò trước cả triều văn võ bá quan hỏi Công Bộ thượng thư Lại Du: “Trưởng tử nhà ngươi 28 tháng này thành thân phải không?”
“Thưa bệ hạ, đúng vậy.” Lại Du cau mày thật sâu, nhưng trên mặt vẫn chắp tay cung kính trả lời.
“Nghe nói trong nhà ngươi có một di nương không hiểu quy củ.”
Hoàng đế hỏi như vậy, Lại Du khoảnh khắc á khẩu không trả lời được.
Hoàng đế không nói gì, mấy ngày trước ông ta ở trên giường bị vị tân sủng phi mới nhập cung tát một cái, ông ta lập tức lệnh người kéo nàng ta xuống gϊếŧ chết, lão hoàng đế nhớ lại mình đang có ý định tru di cửu tộc nàng ta, bây giờ gặp tình cảnh của Lại Du cũng là một di nương vượt quyền, tức khắc nổi trận lôi đình, phiền chán mắng Lại Du một câu: “Vốn ngươi là mệnh quan triều đình, trẫm xem ngươi làm quan nhưng bản thân lại hồ đồ đến mức này.”
Lại Du đang muốn biện giải, lúc này hoàng đế đã phất tay áo rời đi, cả triều đồng thanh hô cung tiễn vạn tuế, Lại Du tùy quỳ xuống theo, trong lòng sinh ra cảnh giác mãnh liệt, không biết là ai đã theo dõi ông ta, đem chuyện gia đình ông ta âm thầm gièm pha bên tai Hoàng Thượng.
**
Nhậm Kim Bảo vào kinh được ba ngày, cũng chỉ tốn có ba ngày để làm quen với ngoại nữ chất nhi.
“Chẳng lẽ ngươi gạt ta?” Nhậm Kim Bảo cảm thấy đứa ngoại nữ chất nhi này quá mức gian xảo.
“Lừa gạt ngài?” Đời trước Lại Vân Yên rất thân thiết với Nhậm Kim Bảo ngẩng đầu lên “Ha” một tiếng, khinh thường nói “Cho dù mười đứa chất nhi như ta, cũng cũng chẳng lừa ngài được một lượng bạc.”
Vừa nói vừa không ngừng giơ năm ngón tay lên trước mặt Nhậm Kim Bảo không ngừng huơ huơ.
Nhậm Kim Bảo nghe vậy không lấy làm hổ thẹn, ngược lại đắc ý mà cười: “Không gạt ngươi, cữu cữu ngươi sống đến bây giờ, chưa bao giờ bị ai gạt dù chỉ một lượng bạc, cũng chỉ có ta......”
Nói đến đây, nhớ tới ông đang ở trong nhà quan, liền ngậm miệng.
Cũng không thể nói chỉ có ông lừa người khác được.
“Ta nói.” Sau khi làm quen với ngoại nữ chất nhi, Nhậm Kim Bảo mới dám nói ra trong bụng mình nghĩ gì, ông ôm cái bụng phệ tròn vo, nghiêng thân mình sang, thò cái đầu tròn vo cùng ngoại nữ chất nhi kề tai nói nhỏ: “Ngươi tiêu hết hai mươi vạn lượng bạc kia rồi à?”
“Không chỉ bao nhiêu đó, tổng cộng 23 vạn lượng, ngài nếu là có rảnh, đợi lát nữa liền một vòng nhìn toàn bộ, xem số tiền ta bỏ ra có đáng giá hay không, cũng tiện thể đánh giá xem thẩm mỹ của ta như thế nào.” Lại Vân Yên là vạn phần thích vị gian thương cữu cữu này, nói chuyện với ông cũng không cần e dè che dấu.
“Được.” Nhậm Kim Bảo cũng không yên tâm, muốn đi nhìn xem.
Dứt lời, lại nhẩm tính một chút, nói: “Vậy kiếm lời được 3 vạn?”
“Còn không phải sao.” Lại Vân Yên cảm thấy cũng có chút đắc ý.
Ói ra không tính, còn phải bồi thường một ít cho nàng.
Nhưng mà kiêu ngạo một chút, nàng liền thở dài, nghiêng người về phía trước cùng ông kề tai nói nhỏ: “Cái này cũng không tính là lời bao nhiêu, ngài ngẫm lại xem, sau này trong phủ cái gì mà không phải của ca ca ta?”
Nhậm Kim Bảo nghe xong, nghiếng răng vỗ vỗ bụng, căm giận bình luận: “Còn không phải như thế sao, ả tiểu thϊếp này thực sự đáng giận, mấy năm nay không biết đã biển thủ bao nhiêu bạc của ngoại chất nhi ta.”
Vị cữu cữu này của nàng, vì tiết kiệm tiền, đến thϊếp thất cũng không nạp vài ba người, Lại Vân Yên lại tới gần ông một chút, thầm nói với ông: “Cho nên, số bạc này lại không thể tiêu phí lung tung nữa, ngài ngẫm lại đi, không chỉ có bạc bà ta tiêu xài, mà còn có bạc ngài hiếu kính phụ thân nữa.”
Nhậm Kim Bảo vừa nghe xong lại càng nhe răng nhếch miệng, nói: “Tức phụ của ngoại chất nhi ta phải mau gả vào đây mới phải, đừng để bạc của ta bị người ngoài lừa.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Oan Gia Hai Đời
- Chương 29