Cuối tháng sáu, Lại Vân Yên thành hôn đến nay chưa quá ba tháng, vẫn chưa thể xuất môn.
Trước kia nha hoàn của nàng còn có thể ra khỏi cửa, còn hiện tại nay lại không.
Lại Chấn Nghiêm hôm nay tới thăm nàng, nàng mới biết huynh trưởng đến thăm cũng bị Ngụy mẫu lấy cớ nói nàng thân thể không tốt cần phải tĩnh dưỡng, liền không để hắn lại đây thăm nàng.
“Bên ngoài đều đồn đãi ta bị bệnh mỹ nhân đúng không?” Lại Vân Yên cười trêu chọc huynh trưởng.
“Tuệ Phương bảo với ta nàng có gửi cho ngươi vài phong thư, nhưng ngươi một phong cũng chưa hồi âm.”
Lại Vân Yên cười cười không nói.
“Thư đâu?” Lại Chấn Nghiêm nhìn nàng hỏi.
Mặt mày huynh trưởng toàn là khói mù, Lại Vân Yên cũng cẩn thận quan sát hắn, hỏi: “Ca ca, gần đây đang xảy ra chuyện gì?”
Nàng hiện tại một bước đều không động đậy được, ngoài sáng thì Ngụy mẫu ngăn không thể ra khỏi cửa, ám tuyến trong tối dùng hai lần sợ bị Ngụy Cẩn Hoằng lần dò điều tra ra, đoạn thời gian này không nhúc nhích hành sự được, chuyện bên ngoài nàng một mực không biết.
“Ta hỏi ngươi chuyện thư từ.”
“Ta hỏi ca ca chuyện bên ngoài.”
Làm lơ Lại Chấn Nghiêm đang lạnh giọng, Lại Vân Yên ngoan cố gân cổ.
“Lắm miệng, chớ có vô lễ!” Lại Chấn Nghiêm đập bàn.
Bọn họ lần này nói chuyện, đều không cẩn thận giống mấy lần trước, mà nổi trận lôi đình nói cái gì cũng từ ý nghĩ mà nói thẳng ra.
Có thể thấy được, gần đây bọn họ đều sống không tốt.
Lại Vân Yên bởi vì hắn nổi giận mà trầm mặc xuống, Lại Chấn Nghiêm tự biết ngữ khí của bản thân quá mức nghiêm khắc, hắn lạnh mặt cương ở đó, nhất thời cũng không nói nữa.
“Thư không có nhận.” Lại Vân Yên lùi một bước trước, nàng vốn không muốn huynh trưởng lại lo lắng rồi lại thay nàng gánh phiền phức này.
Có thể tưởng tượng tới là giấu không được, tâm hắn sâu, chuyện gì đều nhìn ở trong mắt, hắn không nói không có nghĩa là hắn không biết.
“Ta cũng dự liệu như thế, quay đầu lại ta sẽ dặn dò tiểu Hậu, ngươi chớ lo lắng.” Chuyện dơ bẩn trong nhà, Lại Chấn Nghiêm lường trước Ngụy phủ cũng chạy không thoát cái khuôn mẫu này.
Hắn lúc này vốn không nghĩ lại quản chuyện muội muội nữa, nhưng nhớ tới ánh mắt ỷ lại của nàng mấy lần trước, thâm tâm hắn trăm triệu lần không bỏ xuống được.
Không có hắn gần ngay trước mắt nhìn ngó, nàng sẽ ra sao? Chỉ sợ cũng giống mẫu thân của bọn họ, vừa lúc hoa nở cũng là lúc úa tàn.
“Tuệ Phương biết lòng dạ ta, tất sẽ biết được ta khó xử, sẽ không tức giận, ca ca không cần vì ta lo lắng.” Lại Vân Yên cười cười, nhẹ giọng giải thích.
“Ừ.” Lại Chấn Nghiêm gật đầu nói.
“Đợi khi vừa tròn ba tháng, ta sẽ đi bái kiến nàng.” Quy củ Tuyên triều có quy định tức phụ ba tháng sau ngày thành thân có thể cùng các gia quyến nội trạch đi lại.
“Còn bảy ngày.” Lại Chấn Nghiêm tính tính thời gian.
“Đúng vậy.”
“Bên ngoài, đừng nhận vơ lỗi sai về mình, người ta cũng chỉ nghĩ rằng ngươi vô lý.” Lại Chấn Nghiêm nhấp miệng, nhẹ giọng thong thả lãnh đạm dặn dò.
“Vân Yên biết được.” Lại Vân Yên nở nụ cười.
Hắn lo lắng cho nàng còn nặng hơn cả thân mẫu.
Hắn tốt như vậy, nàng như thế nào bỏ xuống khiến hắn khó xử.
“Ca ca.”
“Ừ.”
“Chuyện bên ngoài.” Lại Vân Yên nhắc nhở.
“Không liên quan đến ngươi, ngươi không cần biết.” Lại Chấn Nghiêm hòa hoãn thần sắc nói với nàng: “Cẩn Hoằng đã nhiều ngày bận thương nghị chuyện triều đình, không thể ở lâu tại nội trạch, chính người phải chú ý nhiều chút.”
Nghe vậy Lại Vân Yên vò vò khăn tay, nhìn về phía hắn nhẹ giọng hỏi dò: “Phu quân đã nói gì với ngài thế?”
“Hắn nói chờ qua thêm một thời gian, chờ sau khi ngươi cùng hắn có hài tử, hắn lại dành nhiều thời gian ở bên cạnh ngươi hơn, tình hình của ngươi sẽ tốt lên.” Lại Chấn Nghiêm nói đến đây, vui mừng mà cười, đôi mắt như có như không xẹt qua bụng của muội muội.
Lại Vân Yên ngồi ở kia, nàng phải kiềm chế lắm lắm mới không châm chọc cười ra tiếng.
Hài tử? Ngụy Cẩn Hoằng đúng là đáng giá đánh bàn tính một phen!
Nhưng cố tình đời này hắn lại trước nàng một bước, ý đồ muốn mượn sức huynh trưởng nàng.
Lần trước ở Lại phủ, nàng còn tưởng rằng hắn phạm xuẩn, lời nói không ổn đắc tội với huynh trưởng, nào ngờ đó chỉ là hắn múa mép trước mặt nàng, còn sau lưng trong lén lút hắn không biết đã ba hoa chích choè với huynh trưởng nàng nhiều ít.
Nàng mới lấy lại tinh thần, e là không còn kịp vãn hồi?
Nàng hiện tại đều đem hết những gì bản thân biết được, đem ra nói với huynh trưởng, bất luận hắn có tin hay không, đều sẽ bớt chút đỉnh phiền toái cho hắn.
Ngụy đại nhân thật là biết tính kế, dồn ép nàng đến nông nỗi tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, mắt thấy hắn từng bước ép sát rồi.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây.” Lại Chấn Nghiêm nói đến đây lại nhìn về phía bụng Lại Vân Yên, đôi mắt nhu hòa hơn: “Ngoại chất nhi của ta cũng có chỗ để dựa vào, không ai có thể khi dễ các ngươi được.”
Lại Vân Yên miễn cưỡng cười cười, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, không muốn huynh trưởng nhìn ra trong ánh mắt nàng hàm chứa ý khinh thường.
**
Lại Chấn Nghiêm đi rồi, Lại Vân Yên gắt gao không dời mắt nhìn chằm chằm vào ấm nước trên án của Ngụy Cẩn Hoằng, qua một lúc lâu sau mới thở ra một hơi.
Nàng là thật muốn hạ độc, chỉ là nếu độc chết hắn thật cũng không tính lỗ vốn, nhưng nếu hạ độc không thành công, bị hắn không chế đó mới chính là tự mình hại mình.
Rốt cuộc vẫn không ổn, biện pháp này không dùng được.
Buổi chiều Ngụy Cẩn Hoằng trở về sớm, ở trong phòng tĩnh tọa nửa canh giờ, liền cùng Lại Vân Yên đi sân viện của Ngụy mẫu thỉnh an.
“Ta nhìn xem, ngày nào cũng điều dưỡng nhưng vẫn còn hao gầy quá nỗi?” Làm trò trước mặt nhi tử, Ngụy mẫu lôi kéo bàn tay Lại Vân Yên thân thiết quan tâm hỏi.
Lại Vân Yên cúi đầu không đáp.
“Ta nghe nói đưa đồ ăn sang cho ngươi, ngươi ăn không nhiều lắm, có phải không hợp khẩu vị hay không? Không hợp khẩu vị cứ nói với nương, ta gọi bọn hắn mang thức ăn của ta đem qua cho ngươi.” Ngụy mẫu cười nói.
Lại Vân Yên cười cười, không nói.
Thấy nàng một lời cũng không đáp, Ngụy mẫu lắc đầu bảo với Ngụy Cẩn Hoằng: “Thân mình ngươi đã khoẻ lại nhưng không ngờ Vân Yên vẫn chưa khoẻ, hiện tại bộ dáng ốm yếu chưa này, cũng không cơ linh như trước, ta nhìn đều cảm thấy đau lòng, theo ta thấy vẫn là hướng trong cung đệ cái thẻ bài, thỉnh thánh y trong cung tới bắt mạch cho Vân Yên, làm vậy ta mới an tâm.”
Ngụy Cẩn Hoằng nhẹ nhàng trả lời: “Thỉnh nương đừng lo, nàng tĩnh dưỡng đoạn thời gian sẽ tốt lên.”
“Aiz, vẫn là thỉnh đi, sớm chút dưỡng cho tốt cũng sớm sinh một hài tử.” Ngụy mẫu đôi mắt đảo qua bụng Lại Vân Yên, sầu lo nói.
“Hài nhi đến lúc đó lại vào cung đề lên.”
“Đây là chuyện của phụ nhân, hay là ta đệ thẻ bài lên Lan quý phi?” Ngụy mẫu thử hỏi.
Lại Vân Yên nghe được nàng lời này, nhếch lên khóe miệng.
Ngụy phu nhân này sợ không phải muốn đi gặp lan Quý phi thỉnh thái y cho nàng, mà là tiến cung đặc biệt vì Thôi gia nói tốt đúng không?
Lan Quý phi xuất thân là nữ nhi Thái gia, Thái gia là gia tộc trong hàng ngũ chín đại gia tộc, Thái gia từ trước đến nay hành sự điệu thấp, lại quý vì hoàng thân quốc thích, Thái gia tuy cùng Ngụy gia giao tình cực kỳ tốt, nhưng không có người Ngụy gia đương quyền cho phép ra mặt đề cập với Thái gia, bà ta dám đệ thẻ bài lên Lan quý phi thử xem.
Dùng nàng làm bè để đi gặp Lan quý phi, đời trước bà ta vẫn chưa đòi đi gặp Lan quý phi sớm đến vậy.
Ngụy mẫu trước sau như một vẫn lợi hại.
Nói vậy bà ta vừa đi, Thôi Bình Lâm kẻ sắp hết nhiệm kỳ, nhiệm kỳ sắp tới của hắn ta sẽ có tiền đồ tốt đi?
“Phu quân.” Nghĩ đến tận đây Lại Vân Yên nâng mặt lên, ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn.
Nàng cẩn thận mà nhìn hắn, Ngụy Cẩn Hoằng lúc này trong miệng nhàn nhạt đáp: “Bệ hạ đang lệnh tra vụ hán huyện Thông, hạ chỉ cấm cùng hậu cung lui tới.”
Điều tra vụ án huyện Thông? Đôi mắt Lại Vân Yên kịch liệt co rút, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại, rũ mắt cúi đầu, giấu đi khϊếp sợ trong mắt.
Chuyện tra vụ án huyện Thông không phải 6 năm sau mới tiến hành sao?
Chân tướng của vụ án huyện Thông chính là phò mã của công chúa ở đất phong loạn mã giẫm chết đứa tôn tử độc nhất của lão quận vương đương triều, lệnh người che dấu đem chôn ở một ngọn núi trong huyện.
Không ngờ, lại có người báo cho lão quận vương, lão quận vương bẩm lên cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lệnh Hình Bộ tra án, phò mã của Thanh Bình công chúa bên kia liền đẩy ra một vị võ quan chịu tội thay, Hình Bộ liền vội vàng chấm dứt vụ án này.
Một bên là thân sinh nữ nhi của Hoàng Thượng, một bên là lão vương thúc của Hoàng Thượng, Hình Bộ vẫn đứng về phe công chúa.
Lão quận vương không phục, mỗi lần lâm triều đều sẽ cùng hoàng đế dây dưa việc này, chờ đến khi Hồng Bình đế băng hà, Nguyên Thần đế đăng cơ, mới tra rõ chuyện phát sinh ở Huyện Thông.
Mà hiện tại chuyện này lại được tiến hành trước 6 năm.
Ngụy Cẩn Hoằng đã can thiệp cái gì?
Hắn muốn đem sự kiện tranh giành đất phong của Ngụy Lại hai nhà giải quyết trước tiên?
Lần này hắn tính toán tranh giành đất phong của Thanh Bình công chúa với Lại gia hay là không tranh đây?
Lại Vân Yên trong đầu tâm tư lên xuống, bên này Ngụy mẫu kinh ngạc thắc mắc: “Không phải đã kết án xong, tên dẫm chết tôn tử của lão quân vương chẳng phải là một võ quan lục phẩm đã bị hành hình rồi sao? Tại sao phải tra nữa?”
“Trong đó sợ là có ẩn tình khác.” Ngụy Cẩn Hoằng lãnh đạm nói, nhìn mẫu thân liếc mắt một cái.
Ngụy mẫu biết không thể hỏi lại, liền thu hồi ánh mắt, thở dài: “Lại là như thế, tra thì tra đi, độc tôn của Uy quận vương cứ như vậy mất đi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, âu cũng là người đáng thương.”
**
“Ngươi tính thế nào?” Chờ trở về gian trong, sau khi hạ nhân lui ra, Lại Vân Yên lần đầu xưng hô với Ngụy Cẩn Hoằng không dùng kính ngữ, xé rách lớp mặt nạ da bên ngoài lộ ra sự lạnh nhạt bên trong.
“Đất phong ở huyện Thông, đến lúc đó ngươi sẽ tiến vào ở.” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt mà nói.
“Ta, tiến, vào, ở.” So sánh với Ngụy Cẩn Hoằng ôn tồn lễ độ, Lại Vân Yên hoàn toàn mất không giữ dáng vẻ nữa, nàng từng câu từng chữ mà cắn răng nói ra, nghĩ rằng ý của hắn là ý khác.
Đoạn thời gian gần đây Ngụy Cẩn Hoằng rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì!
“Ừ, đến lúc đó mảnh đất đó sẽ là đất phong của chúng ta.”
“Ngươi có ý thức được bản thân đang nói cái gì không?” Lại Vân Yên cảm thấy hắn điên rồi.
“Ngươi không phải không thích Ngụy phủ sao, vậy dọn ra ngoài ở.” So sánh với Lại Vân Yên mặt lạnh cực điểm, Ngụy Cẩn Hoằng có vẻ bình tĩnh cực kỳ.
“Dọn ra ngoài ở?” Lại Vân Yên cười một tiếng, “Ngươi điên rồi.”
“Không đến bao lâu nữa Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ.” Ngụy Cẩn Hoằng trái phải nhìn nhìn đồ gia dụng của Lại Vân Yên trong phòng, quay đầu triều nhẹ nhàng nói với nàng “Đến lúc đó nội trạch chính là của ngươi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn điều kiện gì?” Lại Vân Yên hít sâu vài khẩu khí, miễn cưỡng làm chính mình bình tĩnh trở lại.
“Hài tử.” Ngụy Cẩn Hoằng cười cười, “Một hài tử mang dòng máu của ta và ngươi.”
Từ trong miệng hắn rõ ràng mà nghe được lời này, Lại Vân Yên đầu tiên sửng sốt lúc sau liền “Phụt” một tiếng bật cười, thuận thế càng cười càng lớn, cuối cùng cười đến nước mắt đều chảy ra.
“Ngụy đại nhân à...” Lại Vân Yên vỗ vỗ ngực cười đến sắp không thở nổi, nghỉ ngơi một hồi lâu, nàng muốn hỏi hắn làm sao nói ra được mấy lời vớ vẫn buồn cười như thế, nhưng cười nhiều quá tức bụng lời này lại như thế nào đều nói không được.
Nhìn nàng đầy mặt nước mắt, Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt xoay mặt sang chỗ khác, sau đó đứng lên đi đến trước mặt nàng gỡ lấy khăn tay nàng đang cầm, nâng lên lau nước mắt cho nàng.
“Đời này ta không để ngươi chịu ấm ức nữa, như vậy có được không?”