Chương 7: Chuyện Cũ Chẳng Thể Quên
Type: meokenan_1995
Nhiều năm về trước, khi còn đi học, mỗi lần tụ tập mọi người đều vui vẻ chuyện trò buôn dưa lê, bán dưa chuột, chẳng ai để ý đến hình thức, đầu tóc, áo quần.
Giờ đây, sau nhiều năm gặp lại, bạn học cũ lại cùng tụ tập trong một căn phòng, có người mặc đồ Tây đi giầy da, có người váy áo diên dúa. Nơi gặp mặt là một đại sảnh rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy khác xa với phòng học xưa cũ thuở nào. Dưới ánh đèn rực rỡ, cảm giác như sự khăng khít, gắn bó, thân thuộc trước đây không còn nữa, thay vào đó là cảm giác xa cách, có phần xa lạ.
Tần Chân và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, cùng bàn với họ còn có vài người bạn học mà họ còn nhớ tên. Sau gần mười năm không gặp, việc nhớ tên bạn cũ đúng là không dễ dàng gì.
Không biết là ai chọn tổ chức họp lớp ở một nơi sa hoa thế này, sảnh lớn lộng lẫy nguy nga, đồ nội thất vô cùng sang trọng, kiểu cách, chỉ riêng việc ngồi đây đã khiến người ta cảm thấy không được thoải mái rồi. có vẻ Tần Chân và Bạch Lộ tới hơi sớm, sau khi lần lượt chào hỏi bạn bè cũ, hai người ngồi vào bàn rồi cứ ngồi yên trong góc phòng nhỏ ấy nhìn mọi người tụ tập thành từng nhóm nhỏ bàn luận sôi nổi. đề tài cũng không có gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại chỉ là mấy vấn đề: công việc, lương lậu, kết hôn, con cái.
Ngồi cùng bàn với họ còn có lớp phó học tập cũ, Trần Hàm. Trước kia Tần Chân từng thấy cô ấy làm bình luận viên trên đài truyền hình địa phương. Trần Hàm giờ xinh đạp cứ như thay da đổi thịt, khác hẳn với cô bé học giỏi nhưng không mấy ưa nhìn ngày xưa.
Tần Chân lén ngắm cô ấy vài lần, có chút nghi ngờ cô ấy đi phẫu thuật thẫm mĩ, nếu không thì cái mũi tẹt ngày xưa làm sao mà cao vυ"t lên như bây giờ được, cả vòng một nữa, sao có đẹp được đến thế chứ! Có phải bong bóng đâu mà thổi hơi vào là to lên.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì những người khác vẫn tiếp tục đến, tâm trí của Tần Chân lơ lững giữa không trung cho đến khi bóng dáng người đó xuất hiện trước cửa.
Thật ra thì cô cũng chẳng cần chốc chốc lại liếc mắt ra hướng cửa, bởi vì ngay khi Mạch Đường vừa xuất hiện, lập tức có người hô to:” Ái chà! Nhìn kìa, giáo sư Mạch của chúng ta cuối cùng cũng đã đến!”.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn ra cửa, người đàn ông đó mặc chiếc áo sơ mi trắng điểm những chiếc cúc màu bạc, anh ta mặc quần tây màu đen vừa vặn thoải mái, trông cứ như bước ra từ bức tranh thủy mặc, mỗi một động tác đều thể hiện phong thái thong dong, trang nhã.
Anh ta không mặc áo khoác ngoài bởi tuy đã cuối hè nhưng vẫn còn rất nóng, chỉ có người đàn ông cố ý khoe khoang sự giỏi giang thành đạt thì mới đóng bộ đồ âu dày cộp nóng bức đi họp lớp.
Tần Chân chú ý thấy tay áo anh ta vẫn được xắn gọn gàng như trước, chiếc cúc áo màu bạc tinh xảo giúp cố định phần được xắn lên, vẫn thói quen lặp đi lặp lại trong nhiều năm qua ấy…
Trên đời này chắc chỉ có mình cô lại ghi nhớ những điều tưởng chứng nhỏ bé vụn vặt này.
Nghĩ vậy nên nhân lúc mọi người dồn ánh mắt về phía Mạnh Đường, cô cũng tranh thủ ngắm nhìn anh ta cho thỏa lòng.
Đúng lúc ấy, Mạnh Đường cười tủm tỉm, đưa mắt lướt qua khuôn mặt cô rồi khẽ dừng lại:” Lại gặp nhau rồi, Tần Chân”.
Tần Chân đột nhiên đỏ mặt, tay chân cảm thấy thừa thãi, không biết nên để ở đâu.
Lớp trưởng đứng dậy tiếp đón anh ta, muốn dẫn anh ta tới bàn chính giữa, dù sao hiện tại Mạnh Đường cũng là giáo sư nghành luật có tiếng trong nước, là người nổi danh nhất trong đám bạn học cũ, đương nhiên nên ngồi ở vị trí trung tâm trang trọng nhất.
Tuy nhiên Mạnh Đường lắc đầu, anh ta chậm rãi nhìn quanh một lượt rồi ra chiều lơ đăng nhìn thoáng qua phía bàn Tần Chân:” Mình ngồi bên kia là được rồi”.
“Sao có thể để cậu ngồi tận góc đó được? Ngồi giữa ngồi giữa! Lát nữa các thầy cô đều ngồi giữa đấy, giáo sư Mạnh làm sao có thể ngồi xó xỉnh xa tít mù khơi đó được?”. Lớp trưởng mồm mép liến thoắng:” Cậu không thấy cán sự lớp cũ của chúng ta đều ngồi giữa sao?”.
“Vậy…” Mạnh Đường dường như ngẫm nghĩ một chút rồi mới cười nói:” Cán sự Ngữ văn và lớp phó học tập cũng không ngồi giữa mà”.
Lớp trưởng nhìn ra chỗn Tần Chân rồi giữ Mạnh Đường ở lại trung tâm, sau đó cậu ta bước mấy bước, túm Tần Chân và Trần Hàm ra đây ngồi. Bạch Lộ vô cùng chỉ động đi theo:” không được kì thị dân đen như thế! Mình cũng muốn đi theo góp vui!”.
“Được được được, cậu cứ ở lại đây, ai nói cậu không được lại gần đâu!”. Mạnh Đường cuối cùng lại ngồi xuống bên cạnh Tần Chân. Sau khi thành công giữ được Mạnh Đường ở lại bàn trung tâm, lớp trưởng cười tủm tỉm.
Chỉ có Bạch Lộ len lén nhéo cái tay dần lạnh ngắt của Tần Chân dưới gầm bàn, liếc nhìn cô như không có chuyện gì.
Lớp trưởng sôi nổi hỏi thăm công việc gần đây của mọi người. Tần Chân càng lúc càng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Đến lượt cô, chưa kịp mở lời thì lớp trưởng đã trêu chọc:” Ơ kìa, Tần Chân, đến cậu đến cậu, cậu còn chưa nói hiện tại cậu đang làm gì đâu. Cựu cây văn của chúng ta, sao rồi, có phải giờ đã thành nhà văn rồi không?”.
Không mấy người biết chuyện Tần Chân không học đại học, lớp trưởng lại là con trai tất nhiên sẽ không hỏi thăm này nọ giống con gái nân thật sự cũng không biết nghề nghiệp hiện tại của Tần Chân.
Mấy người đang ngồi ít nhiều đều đã có chút thành tích, ngay cả Bạch Lộ ngồi cạnh cô cũng là kế toán ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương hậu hĩnh. Tần Chân xấu hổ nâng cốc trà, cười nói:” Nhà văn gì chứ, hiện tại mình làm ở công ty bất động sản”.
Lớp trưởng sửng sốt mà phản ứng lại:” Cậu giúp họ lên kế hoạch làm quảng cáo phải không? Cũng được đấy, bất động sản là ngành khá, cậu văn phong tốt như vậy, lên ý tưởng thiết kế cũng rất thích hợp!”.
“Không, mình bán nhà thôi”. Tần Chân vẫn cười.
“ Thế sao…” Lớp trưởng dường như đang vắt óc để có cái mà nói tiếp, “ Bán nhà cũng tốt. Này, nếu cậu bán nhà, về sau bọn mình mua nhà sẽ đến tìm cậu, cậu có thể giảm giá tí chút đấy nhỉ!”.
“Được chứ…” Tần Chân mỉm cười nói đùa với cậu ta, nào ngờ Trần Hàm bỗng nhiên ngắt lời cô.
“Công ty bất động sản là doanh nghiệp tư nhân, nhân viên bình thường không thể nào tự ý giảm giá cho cậu đâu!”. Trần Hàm cười chỉ ra cái sai của lớp trưởng, nói trúng tim đen như đang làm bình luận viên vậy.
Bốn chữ “nhân viên bình thường” uyển chuyển êm tai, bàn tay cầm cốc trà của Tần Chân như căng lên, cô cảm thấy tất cả mọi người tự nhiên im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Vì thế câu nói đùa “được’ cuả cô thật sự biến thành một trò cười, lại chính là cười cô đang vượt quá khả năng của mình, rõ rang không thể làm được mà còn cứ sĩ diện.
Trần Hàm còn nói:” Trừ phi cậu quen biết tổng giám đốc, chuyện giảm giá còn có hy vọng. Nói đến đây , à, Tần Chân cậu đang làm ở công ty bất động sản nào đấy? Một thời gian trước mình có làm tin về lĩnh vực này, không chừng mình còn quen biết sếp tổng của cậu đấy. Cậu làm ở tập đoàn Viễn Hàng phải không?”.
“Không nổ tiếng như tập đoàn Viễn Hàng mà chỉ là một công ty nhỏ bình thường thôi”. Cô bình tĩnh ngẩng đầu, không nhìn thấy ánh mắt khinh miệt, cũng không cảm thấy sự khinh thường, nhưng sự im lặng của mọi người đã khiến lòng cô chùng xuống.
Khi người khác nói, mọi người đều tham gia vào và cười đùa, còn đến lượt cô, bọn họ không có lời nào để nói, nên chỉ có thể yên lặng mà thôi.
Rốt cuộc vẫn không hợp nhau.
Trước đây, trên bảng thành tích bọn họ từng chênh nhau mười vị trí, mà giờ đây thì sao? Cuộc đời mỗi người rẽ một lối. Họ bước trên con đường vinh quang, còn con đường cô đi lại quá đỗi tầm thường.
Nó đâu còn là sự chênh lệch bình thường, đâu phải chỉ là khoảng cách của mười cái tên khi xưa?
Cô cúi đầu nhìn nước trà màu vàng nhạt bốc hơi thoang thoảng, nâng lên miệng định nhập một ngụm thì thình linh nghe thất tiếng Mạnh Đường.
Anh ta nói:” Tần Chân, thật ra có một việc, chắc mình nhờ cậu đấy”.
Mọi người nhìn bọn họ tỏ ra không hiểu.
Tần Chân dừng ly trà bên miệng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh thì thấy Mạnh Đường cười dịu dàng với cô, ánh mắt ấm áp như gió xuân.
Mạnh Đường nói:” Mình mua nhà ở Âu Đình, sau đó muốn lắp đặt nội thất ở La Lune. Trưởng phòng bộ phận bán nhà cho mình biết, cậu đang phụ trách mảng này, cho nên…”. Nụ cười càng ngày càng tươi, đẹp đến mức khiến người ta nín thở:” Cho nên sau này mình phải tạo mối quan hệ tốt với cậu rồi, quản lý Tần”.
Điềuhòa trong sảnh lớn bật vừa đủ, tách trà trong tay tỏa ra làn sương ấm áp, ảm giác ấm áp lan tỏa vào tận trong tim cô.
Anh ta đang giúp cô thoát khỏi sự xấu hổ vừa rồi sao?
Tần Chân nhìn anh ta mà hơi luống cuống, sau một lát mới cười nói:” Được”.
Thế này cô mới dám nhìn Mạnh Đường như không có chuyện gì, rồi giật mình khi thấy anh ta ở gần đến thế, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt kia chỉ có một mình cô.
Lúc này đây, cô cảm thấy rất nhiều trái tim nhỏ đang nhảy múa trong lòng.
Sau đó cô nghe thấy Trần Hàm cười hỏi Mạnh Đường:” À, mình cứ tưởng cậu chỉ trở về làm việc, hóa ra cậu tính ổn định ở đây luôn hả? Lá rụng về cội sao?”.
Mạnh Đường gật đầu, “Ở bên ngoài lâu rồi, vẫn thích nơi quen thuộc hơn… còn có bạn cũ nữa”.
Ngay cả tư thế nói chuyện của Trần Hàm cũng rất đẹp, đúng là bình luận viên có khác, biết rành mạch tư thế nào, góc độ nào thì tao nhã nhất. cô ấy lấy một chiếc kẹo trong đĩa, nhẹ nhàng trêu ghẹo hết sức tự nhiên:” Nhưng mà vội vàng mua nhà như thế, có phải tính sau khi đã lập nghiệp rồi thì bây giờ phải nhanh chóng thành gia không?”.
Ngụ ý đơn giản là đang ám chỉ có phải Mạnh Đường tính toán chuyện hôn nhân đại sự hay không.
Mọi người đều cực kỳ quan tâm vấn đề này, Bạch Lộ liếc sang Tần Chân thấy lúc này cô cũng trở nên hết sức căng thẳng.
Mạnh Đường vẫn cười nhẹ nhàng thản nhiên như vậy, đáp với giọng điệu tự nhiên:” Đúng vậy, cậu đoán trúng rồi”.
“Rắc” một tiếng, trái tim Tần Chân lập tức đóng bang.
Trong 0.01 giây, đầu óc Tần Chân trở nên trống rỗng với vô vàn âm thanh.
Mạnh Đường có bạn gái rồi ư?
Xem ra không chỉ là bạn gái, mà là vợ chưa cưới.
Anh ta muốn thành gia lập thất, điều này có nghĩa là anh ta muốn kết hôn đúng không?
Lúc này, thân xác cô đang ở đây nhưng đầu óc cô lại nghĩ về quá khứ, giống như thước phi được tua nhanh trở lại đúng thời điểm nhiều năm về trước, tất cả hiện ra trước mắt như vừa mới hôm qua. Cô đã biết Mạnh Đường ngay từ ngày đâù bọn họ trở thành bạn học, thực ra ngay từ lớp sáu cô đã biết anh ta rồi, mặc dù chỉ biết chứ không quen.
Khi đó Mạnh Đường đã là trò cưng của các thầy cô giáo, là anh hùng thiếu niên trong các tiểu thuyết, luôn chiếm vị trí đầu tiên toàn khối trong các ký thi cuối năm. Không chỉ có vậy, anh ta còn có năng khiếu khiến người ta phải hâm mộ, tuy mới ít tuổi nhưng đã hoàn thành chương trình piano cấp tám, đại diện toàn trường tham gia các kỳ thi, vượt ba khó khăn vẫn vững vàng chiến thắng, giành được vô số giải thưởng.
Vào thời điểm đó, Tần Chân thật sự rất ghen tị với anh ta, bởi vì mỗi lần thấy cậu nhóc ấy bước lên lễ đài trong nghi thức chào cờ quan trọng, cô lại cảm thấy anh ta rất đăng ăn đòn!
Thật ra cô cũng rất có tài năng âm nhạc, nếu không phải do gia đình không có điều kiện cho cô đi học đàn piano, hừ, nói không chừng người đứng trên lễ đài đã là cô!
Hết tiểu học lên trung học, cô may mắn thi được vào trường điểm, còn vào được lớp chọn, kết quả phát hiện ra người ngồi bàn trước mình lại chính là nhóc con kia. Đương nhiên, Mạnh Đường vẫn thể hiện rất xuất sắc, không khoe khoang, không kiêu ngạo, liên tục chiếm vị trí đầu bảng, đồng thời cũng chiếm được trái tim của bao thiếu nữ mới lớn.
Tần Chân lại phát hiện một điều, người này không chỉ khiến người ta phải hận khi đứng trên lễ đài mà cả cái gáy của anh ta cũng khiến người ta phải ghét! Chỉ ngồi sau anh ta thôi cô đã phải kìm nén xúc động trong lòng mới không lấy bút máy ra chọc mạnh vào gáy anh ta.
Cô rất lý trí, cô còn ít tuổi vậy, cả một tương lai tươi sáng đang chờ phí trước, tuyệt đối không thể vào đồn cảnh sát chỉ vì chọc vào gáy bạn đến chết, bố mẹ cô sẽ đau lòng đến mức nào đây! Đôi khi, có rất nhiều cách biểu hiện sự quan tâm với một người khác. Những cô bé khác để ý tới Mạnh Đường và thể hiện điều đó qua việc quý mến và sùng bái cậu, còn với Tần Chân , có lẽ là vì “ bản tính nam nhi” quấy phá cho nên sự chú ý của cô thể hiện qua sự ghen ghét và thù hằn.
Sau này, một sự việc đã xảy ra khiến cô thay đổi hoàn toàn thái độ đối với Mạnh Đường.
Một hôm, trong học kỳ đầu tiên, đến phiên cô trực nhật, khi tất cả đã ra về, cô ngồi xổm quét lớp gạch men sứ ở góc tường sau cánh cửa, vì dáng người cô nhỏ bé nên bị cái bàn che khuất. Cô phụ trách khóa cửa không trông thấy cô nên đã khóa cửa lớp, nhốt cô trong phòng học.
Phát hiện mình không ra ngoài được, Tần Chân rất hoảng sợ, cô ghé vào cửa sổ, hướng ra bên ngoài la hét, nhưng đã tan học gần nửa tiếng rồi, còn ai ở lại trường học nữa đâu? Phòng bảo vệ lại cách xa phòng học, cô có gào rách cổ cũng không có ai tới cứu.
Mùa đông trời tối sớm, chẳng máy mà phòng học đã tối om, chưa kể cả tòa nhà đều bị cắt điện, Tần Chân chỉ có thể đứng trơ trọi trước cửa sổ dùng giọng khan đặc tiếp tục hét to, rồi không nhịn được, òa lên khóc.
Cô không biết liệu mình có chết công ở đây không, bố mẹ có tìm được mình không. Cô rất nhớ món bánh rán hành mẹ làm lúc trưa giờ phần lại cho cô trong tủ lạnh, em trai cô háu ăn chết đi được, nếu cô chết thế này thì chẳng phải là lời cho Tần Thiên quá hay sao?
Càng nghĩ càng buồn, cô khóc cực kỳ thê thảm, chẳng khác gì con cún con bị người ta vứt bỏ.
Bao quanh trường học là một bức tường, ngoài bức tường là con đường nhỏ của khu dân cư. Đúng lúc Mạnh Đường vừa luyện đàn ở nhà thầy cô xong, đang đeo túi sách đi trên đường thì bỗng nghe thấy có tiếng người đang khóc, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có người tựa vào cửa sổ phòng học khóc đứt ruột đứt gan.
Cậu nhìn kỹ thì nhận ra đó là cô bé ngồi sau lưng mình, một người cực kỳ cao ngạo lạnh lùng. Các cô bé khác đều tươi cười như hoa với cậu nhưng chỉ có cô chẳng mấy khi quan tâm cậu. Mấy lần cậu quay đầu lại thậm chí còn phát hiện Tần Chân cầm bút máy xoẹt xoẹt sau lưng mình, trong mắt ẩn chứa ác ý cứ như muốn nhăm nhe chọc chết cậu.
Sau đó vậu vẫy vẫy Tần Chân, hỏi to:” Cậu khóc gì thế? Sao còn chưa về nhà?”.
Tần Chân chăm chú nhìn thì phát hiện ra vị cứu tinh, cô chẳng quan tâm cậu có phải người mình ghét hay không, lập tức gân cổ kêu lên:” Cứu mình với! Mình bị nhốt trong phòng học!”. Sau đó Mạnh Đường lập tức chạy tới phòng bảo vệ, dẫn cô phụ trách khóa cửa tới đưa Tần Chân ra khỏi căn phòng tối đen như mực.
Cô phụ trách cằn nhằn:” Cô bé này, cháu cũng thật là, tan học không về nhà đi mà ở lại phòng học làm cái gì? Nếu không phải cậu bé này tới tìm cô thì cháu đã bị nhốt cả đêm rồi!”.
Tần Chân mắt đỏ hoe, nói với cô ấy với giọng khàn khàn:” Lúc cô khóa cửa mà chẳng nhìn cháu! Cháu đang trực nhật, huhu, không làm xong thì ngày mai cũng bị cô giáo mắng!”.
Thế rồi cô ra sức vừa khóc vừa nói, nào là trong phòng học lanh chết đi được, nào là trong tủ lạnh còn có món bánh rán hành của cô, không biết bị Tần Thiên ăn vụng chưa, nếu bị ăn vụng thật rồi, cô phải về cho nó một trận.
Một cô bé khiến người ta dở khóc dở cười.
Mạnh Đường chào tạm biệt cô phụ trách rồi dẫn Tần Chân về nhà, cô khoác sướt mướt nên cậu chỉ biết kéo ống tay áo cô:” Mau về nhà đi, muộn thế này rồi, bố mẹ cậu nhất định sẽ lo lắng lắm đấy”.
Tần Chân gạt tay cậu ra:” Nam nữ thụ thụ bất thân!”.
Cậu vừa tức giận vừa buồn cười, thấy chop mũi cô bé đỏ ửng lên vì lạnh nên đã mua cho một cốc sữa đậu nành nóng hổi ở quán bánh bao ven đường nhét vào tay cô.
Tần Chân vừa đói vừa lạnh đến nỗi quên cả khách sáo, cô uống ừng ực, nóng đến phồng mang trợn má.
Mạnh Đường bật cười, lại bị cô làu bàu cho một trận, cuối cùng vừa nghe cô lẩm bẩm vừa đưa cô về.
Nếu cố đặt tên cho mối quan hệ của hai người thì có thể là vài loại sau:
1- Tình cờ đến khó mà tin nổi, bạn học tiểu học, trung học thì bàn trước bàn sau, bạn học cấp ba.
2-
3- Cậu bé con nhà khá giả cao ngạo lạnh lùng và cô bé con nhà nghèo tầm thường, chỉ vẻn vẹn một giao điểm thân thiết.
4-
5- Bản thân không biết vì sao lại thầm có tình cảm với đối phương nhưng đến nay vẫn là bạn học cũ bình thường.
6-
Thật ra có rất nhiều nguyên nhân khiến cô thích Mạnh Đường, nhưng chưa kịp hồi tưởng thì Tần Chân đã bị kéo về thực tại.
Cả bàn ồ lên, đám bạn cũ rốt cuộc trở lại với trạng thái nhiệt tình buôn chuyện thời cấp ba nên hợp nhau lại chất vấn Mạnh Đường.
“Chuyện xảy ra khi nào thế?”.
“Bao giờ thì mời bọn mình ăn kẹo đây? Được đấy, bao nhiêu băm thờ ơ chả thèm liên lạc với bọn mình, giờ ngay cả chuyện này cũng phải đợi đến lúc chốt rồi mới thông báo. Mạnh Đường, cậu thế là không được! Lúc kết hôn mình nhất định sẽ không mừng phong bì đâu!”.
…
Từng chữ từng chữ cười đùa lọt vào tai Tần Chân nhưng cô lại chỉ có một ý niệm trong đầu: Mạnh Đường sắp kết hôn, cô dâu không phải mình.
Rõ ràng vừa mới đây cô còn cảm động suýt khóc vì sự quan tâm săn sóc của anh ta, nhưng giờ phút này, nước mắt chảy ngược vào trong, cô chỉ có thể xót thương cho mối tình đầu đã chết từ trong trứng nước.
Rốt cuộc là thế nào đây?
Sau đó cô chợt nghe thấy Mạnh Đường trả lời bằng giọng nói êm ái chết người:” Thế không được, không có phong bì thì không cho vào cửa”.
Lớp trưởng gào thét:” Thằng nhóc, cậu nhiều tiền như vậy lại còn để ý chút tiền cỏn con đấy à?”.
Mạnh Đường thản nhiên nói:” Mình thì không cần, nhưng sao cậu biết cô ấy không cần?”.
“Thế mà đã nói thay vợ rồi! Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn!”. Lớp trưởng rất muốn châm chọc người.
Tần Chân không gia nhập cuộc đấu khẩu của mọi người mà chỉ lộ ra vẻ mặt tươi cười, mãi đến khi Mạnh Đường quay sang nhìn cô, ” Chuyện trang hoang còn phải phiền cậu, mình hy vọng cậu có thể giúp đỡ, dù sao liên hệ với bên La Lune hoàn toàn dựa vào cậu. Nếu cậu không ngại phiền thì mong cậu giúp đỡ nhiều hơn”.
Từ trước tới nay Tần Chân luôn biết mình không có cách nào từ chối anh ta, huống chi ánh mắt anh ta lại chân thành tha thiết, khuôn mặt anh tuấn như chàng hoang tử bước ra từ trong truyện cổ tích mà hồi nhỏ cô vẫn đọc.
Cô chỉ có thể gật đầu mỉm cười, nói:” Được, không thành vấn đề, cứ giao cho mình”.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Đường bỗng bật cười, rạng rỡ như không cần biết trời đất gì nữa, anh ta còn nói:” Mình thay cô ấy cảm ơn cậu”.
…
Còn thay vợ chưa cưới cảm ơn cô nữa ư! Câu cảm ơn thân thiện quá! Từng chữ từng chữ như những nhát dao đâm vào tâm can Tần Chân, cảm động tới mức cô suýt thì rơi ��n tiếp với cậu!”.
Đang định đi, Bạch Lộ nhéo tay cô, cô cười nói cực kỳ nhỏ nhẹ:” không sao, không sao, mình đi nhà vệ sinh, cậu đừng đi theo, mình quay lại ngay”.
Ánh mắt kia như đang cầu cứu, như đang cầu xin Bạch Lộ cứ ở đây đi, trăn ngàn lần đừng đi theo cô khiến cho mọi thứ bại lộ.
Để cô yên lặng một mình, lúc này đừng ai đến ôm cô an ủi, không thì cô sẽ khổ sở chết mất.
Sau đó cô bước về phía nhà vệ sinh phía ngoài nhưng vì sợ gặp người quen nên chạy ù vào một thang máy trống, ấn lên tầng cao nhất, cửa vừa mở liền bước vào, ngồi thụp xuống, không nhúc nhích.
Cô không biết việc yêu đơn phương một ai đó suốt bảy năm trời ghê gớm đến mức nào. Dù sao Bạch Lộ cũng không ít lần nhiếc móc, nói cô không khá lên được, thích người ta thì cứ thổ lộ, dù bị từ chối cũng không sao, thà một nhát dao chết luôn còn hơn chịu đựng cái chết một cách từ từ, chậm rãi.
Nhưng cô chưa từng nói ra, bởi vì cô vẫn tin rằng thật ra Mạnh Đường đã biết tâm ý của cô.
Nó giống như khi bạn thích một người, nụ cười bạn dành cho anh ta, mỗi một câu bạn nói với anh ta, mỗi cử chỉ bạn làm cùng với mỗi biểu cảm dù là nhỏ nhất cũng đều nói cho anh ta biết bạn thích anh ta nhường nào. Bởi vì người đứng trước mặt là anh ta nên không còn là bạn nữa, mỗi động tác đều thật cẩn thận, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm đặc biệt.
Người thông minh như Mạnh Đường làm sao có thể không nhìn ra chứ?
Nhưng anh ta chưa từng đáp ại, từ đầu tới cuối đều chưa từng, nếu đã biết kết cục như thế, việc gì cô phải cố sống cố chết che giấu?
Việc anh ta không thích cô rõ ràng như thế nào?
Mà nay, anh ta cười cảm ơn cô sẵn lòng lo chuyện nhà mới cho mình, thậm chí còn thay mặt cô dâu cảm ơn cô.
Nước mắt Tần Chân không ngừng rơi, nó không đơn giản là biểu hiện của kẻ thất tình mà còn cho thấy rõ ràng anh ta chưa từng suy nghĩ cho cô, thực tế là anh ta không hề để ý đến cô.
Mạnh Đường biết cô thích anh ta nhưng trước mặt nhiều người như thế lại nói với cô nhìn bề ngoài có vẻ điềm nhiên nhưng bên trong chẳng khác gì những nhát dao, lẽ nào anh ta không biết cô cũng có trái tim, cô cũng biết đau khổ?
Lý do duy nhất để anh ta làm vậy chính là: Từ đầu chí cuối anh ta chưa từng để tâm tới suy nghĩ của cô, lại càng không quan tâm cô có bị tổn thương hay không.
Tần Chân vẫn cảm thấy bản thân vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, có lẽ các ưu điểm khác không biểu hiện rõ rang nhưng khả năng kiềm chế thì không thể phủ nhận. Thế nhưng khi cảm xúc đến ngưỡng cuối cùng, chỉ một giọt nước mắt thôi cũng đủ để nhấn chìm toàn bộ vỏ bọc ngụy trang.
Cô bắt đầu òa khóc, tiếng nức nở rõ rệt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, khóc như con thú bị người ta vứt bỏ.
Rồi cửa thang máy bỗng nhiên bật mở.
Tần Chân đang vùi đầu khóc nên hoàn toàn không nhận thấy có người đứng ngoài cửa. Đến khi người nọ ngờ vực gọi tên cô thì cô mới ngẩng khuôn mặt lem luốc lên, hai mắt đẫm lệ phát hiện: Quả nhiên ở đời không có đau khổ nhất, chỉ có đau khổ tột cùng.
Bởi vì người đứng trước mặt nhìn cô lúc này không phải ai khác, chính là oan gia số một của cô: Trình Lục Dương.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt kia, Trình Lục Dương chợt thấy lòng nao nao.
Đã quen biết Tần Chân lâu như thế nhưng đến nay Trình Lục Dương chua hề thấy dáng vẻ chật vật này của cô, cho dù lần trước ngất xỉu trên đường, cô cũng giống như bị xử bắn vậy, “pằng” một tiếng rồi hết sức gọn gàng, dứt khoát “buông mình ngã xuống”.
Thế mà lúc này, trên gương mặt trắng nõn của cô ướt đẫm nước mắt, thậm chí còn có rất nhiều giọt long lanh trên hàng mi chực lăn xuống, tí tách, tí tách…. Anh phát hiện mình lại xuất hiện ảo giác!
Thực ra dáng vẻ này của Tần Chân quả thật không thể tệ hơn được nữa.
Anh hơi lo lắng nên bước vào thang máy hỏi cô:” Cô sao vậy?”.
Tần Chân vẫn ngồi tại chỗ, mơ hồ thốt ra mấy chữ:” Gặp tên khốn…”.
Trình Lục Dương giật mình, không do dự hỏi:” Cô mất trinh rồi à?”.
“…”
Suy nghĩ phải đen tối cỡ nào mới có thể ngay lập tức liên tưởng “gặp tên khốn” với “mất trinh”?
Tần Chân đưa tay lên lau nước mắt, nhưng dù lau thế nào cũng không hết, cô cảm giác như nước mắt tích tụ bao nhiêu năm qua được dịp tuôn hết, nếu không sao lại giống van nước bị hỏng thế này, trong phút chốc cô như thiếu nữ có trái tim pha lê, khóc mãi không ngừng.
Trình Lục Dương vừa bàn bạc công việc với đối tác xong, nào ngờ vừa đi ra ngoài liền gặp cô trong bộ dạng sống dở chết dở. Nếu cứ giả vờ không nhìn thấy thì khó tránh khỏi cảm thấy áy náy, anh không đành lòng, dừng lại hỏi han.
Anh chìa tay ra kéo Tần Chân:” Đứng dậy trước đi, có chuyện gì về rồi hẵng khóc, khóc lóc sướt mướt ở nơi công cộng còn ra thể thống gì nữa? Xấu hổ chết đi được”.
Tần Chân bị anh kéo đứng dậy, rụt tay lại che mặt:” Ai khiến anh nhìn? Xấu hổ thì tránh xa ra, đừng để ý tới tôi!”.
Cô phản bác ỉu xìu.
Cô vốn không biết nên làm gì cho phải, người cô thích nhiều năm sắp kết hôn rồi, nói không chừng sau này vẫn phải liên lạc với cô, sao nữa đây, anh ta còn muốn dẫn người yêu lượn qua lượn lại vài vòng, âu yếm trước mặt cô ư?
Cô xót xa phát hiện bản thân đang sinh ra tâm lý oán hận Mạnh Đường, oán hận anh ta không để tâm đến tình cảm của cô, oán hận anh ta vờ như không có chuyện gì nhờ người yêu thầm anh phụ trách việc trang trí ngôi nhà mới của anh ta.
Có lẽ cô bị kích động quá mạnh, lòng rối bời, không sao dứt ra khỏi những xúc cảm tiêu cực.
Lúc thang máy trở lại tầng một, Trình Lục Dương dẫn cô ra ngoài chưa được mấy bước, lại gặp Mạnh Đường đi từ trong phòng ra.
Mạnh Đường trước đó đã đến nhà vệ sinh tìm thử một vòng, gọi vài tiếng, không thấy Tần Chân ở bên trong nên mới chạy ra hành lang tìm.
Rốt cuộc thì anh ta cũng tìm được Tần Chân nhưng lại thấy cô đứng sau một người đàn ông, trên mặt đầy vệt nước mắt.
Anh ta chậm rãi dừng bước gọi:” Tần Chân?”.
Tần Chân với khuôn mặt đẫm lệ cứ thế lọt vào mắt anh ta chẳng hề che đậy, nhếch nhác, xấu hổ đến nỗi tưởng như nín thở, đến ngay cả hô hấp cũng sắp ngừng lại. Cô bối rối đến mức không kịp phân tích cảm xúc trong mắt đối phương, cũng không kịp phân tích vẻ mặt u ám thậm chí hơi hoảng hốt của Mạnh Đường, cô chỉ vô thức bắt lấy tay Trình Lục Dương, lẩm bẩm một câu như van xin:” Dẫn tôi đi!”.
Cô kéo mạnh tay anh, chân mày Trình Lục Dương nhíu lại, nghiêng mặt nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch, vẻ hoảng hốt lo sợ tràn đầy trong đôi mắt.
Toàn thân cô hơi run rẩy, dường như nép vào sau lưng anh.
Trình Lục Dương bình tĩnh nhìn Mạnh Đường, lập tức hiểu ra ngay tên khốn mà cô vừa nói là ai. Không cần nhắc nhở, anh nhớ lại lần trước ở trạm xe buýt dưới công ty, Tần Chân đứng bất động nhìn theo chiếc xe đưa người cô ngày nhớ đêm mong đi, cái loại biểu cảm vừa không nỡ từ bỏ vừa rầu rĩ kia… chắc chắn cũng bởi vì người đàn ông này.
Vẻ mặt Trình Lục Dương dần trở nên lạnh lùng. Anh chẳng nói chẳng rằng lườm Mạnh Đường một cái rồi đưa Tần Chân tiến thẳng về phía sảnh lớn.
“Tần Chân!” Giọng nói của Mạnh Đường xuyên qua hành lang lọt vào tai Tần Chân, cô hơi khựng bước, suýt chút nữa thì dừng lại.
Nhưng mà cô không dám – anh ta vừa mới tuyên bố tin vui sắp kết hôn, cô liền khóc đến thế này, chỉ cần không phải bại não thì đều có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Làm sao cô dám dừng lại?
Cô nắm chặt tay Trình Lục Dương, cứng đơ người theo anh ra khỏi cửa lớn. Thời tiết khô nóng bên ngoài phả vào mặt giống như cọng rơm khô bay đến bao bọc, che chở cho trái tim bị tổn thương.
Trình Lục Dương dẫn thẳng cô tới chỗ chiếc Bentley màu đen ven đường, trước vẻ mặt bối rối muốn chào hỏi lại không dám chào hỏi của Phương Khải, Trình Lục Dương mặt không chút biểu cảm ra lệnh:” lái xe!”.
“Đi đâu ạ?” Phương Khải ngập ngừng hỏi, tò mò nhìn gương mặt của Tần Chân
“Về nhà!” Ánh mắt Trình Lục Dương như dao găm đâm thẳng vào mặt Phương Khải, Phương Khải vôị vàng quay đầu đi.
Bầu không khí bên trong xe rất nặng nề.
Tần Chân từ từ thả lỏng, dựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa số, sau đó thì nhắm nghiền hai mắt.
Hôm nay thật sự là một ngày quá thảm hại.
Thảm hại vô cùng.
Cái cảm giác mất mặt hoặc hổ thẹn khi bị nhìn thấu tâm can không lớn bằng cảm giác hoang mang tột độ khi nhận ra mình không còn cơ hội cũng như lý do để thích người kia nữa.
Sẽ phải từ bỏ tình cảm thầm kín ấy, đặt dấu chấm hết kết thúc mọi chuyện.
Bảy năm, thậm chí là nhiều hơn thế nữa, thứ tình cảm bị cô níu kéo, kéo dài đến tận bây giờ.
Nghĩ tới đây, từ đôi mi nhắm chặt kia, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Cô cảm thấy mũi tắc nghẹt, không thể thở được. Có lẽ người bên cạnh không mấy khó khăn để nghe thấy tiếng thổn thức khi cô khóc… Nhưng lúc này cô không để ý được nhiều như vậy, huống hồ khóc ở trước mặt Trình Lục Dương vẫn tốt hơn khóc ở trước mặt người kia.
Trong sự im lặng thật lâu, bỗng có một bàn tay đưa đến trước mặt cô, cùng với giọng nói trầm thấp dễ nghe của Trình Lục Dương:” Tần Chân”.
Cô ngừng thở, mở mắt ra nhìn, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng, ngay giữa lòng bàn tay là một hộp khăn giấy, mà chủ nhân của bàn tay đó đang cầm nó rất chắc.
Hai hàng mi run rẩy, cô ngước nhìn lên, nhưng cũng chỉ thấy góc cạnh khuôn mặt bình thản của Trình Lục Dương – anh nhìn thẳng về phía trước, không hề quay đầu dòm ngó bộ dạng chật vật của cô, mà vẫn ngồi nghiêm chỉnh, dánh dấp đó thật ra rất tự nhiên, rất dễ nhìn.
Ánh mặt trời từ cửa sổ bên trái anh chiếu vào, in bóng hàng lông mi dài và rậm của anh, mang đến bầu không khí dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Tần Chân do dự, nhận lấy hộp khăn giấy trong lòng bàn tay anh, thấp giọng:” Cảm ơn”.
Tần Chân tới nhà Trình Lục Dương rất nhiều lần, nhưng chua bao giờ đặt chân lên thư phòng ở tầng hai và ban công nhỏ.
Trình Lục Dương dẫn cô lên ban công rộng khoản mười mét vuông, tiện tay chỉ vào ghế mây:” Ngồi đi”.
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn, do ánh mặt trời chiếu vào mà hoa cỏ trước mặt cô trông thật rực rỡ. Cô bỗng thấy người đàn ông này thật khó hiểu. Anh giống như một lữ khách độc hành trên thế gian, dường như không bạn bè, không người thân, mồm miệng cự kỳ xấu xa, thuộc dạng chỉ cần va chạm một lần sẽ khiến người khác muốn tránh đi thật xa- cho dù anh sở hữu ngoại hình đẹp đến mức người khác khó lòng bỏ qua.
Thế nhưng một người như vậy lại có một ngôi nhà ấm cúng khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, ngay cả vườn hoa nhỏ ở giữ không trung này cũng làm cho người khác không khỏi trầm trồ.
Tần Chân không ngồi mà ngơ ngẩn ngắm ban công đáng yêu được sắp xếp ngăn nắp chỉn chu. Thấy vậy, Trình Lục Dương đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô chiếc bình tưới hoa rồi nói:” không muốn ngồi thì giúp tôi tưới nước đi!”.
Cô nhận lấy bình nước, trông thấy anh cũng đang cầm một bình nước nữa, tiến về phía những khóm hoa phía sau, rồi chầm chậm tưới cho chúng.
Hương thơm cỏ hoa trong không khí len cả vào mũi thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, dường như toàn thân bỗn trở nên khoan khoái, không chút vướng bận, không còn muộn phiền, giống như những loài cỏ hoa dưới ánh mặt trời. Trình Lục Dương quay lưng về phía cô, nhẹ nhàng thốt hai chữ:” Nói đi”.
Cô biết anh hỏi đã xảy ra chuyện gì nên hơi ngập ngừng:” Anh sẽ không muốn nghe đâu”.
… Cái thể loại tình yêu đơn phương đầy chua xót này.
Trình Lục Dương xoay người lại lườm cô:” Cô là con giun trong bụng tôi sao? Sao biết tôi không muốn nghe?”.
Tần Chân lặng thinh cầm bình nước, bước đến tưới nước cho cây hoa hồng cách xa anh một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Nói ra chuyện chua xót nhiều năm giống như khơi lại tất cả những vết sẹo, phơi bày trước mắt người khác sự yếu đuối của chính mình.
Cô mới vừa kể đoạn đầu, liền thấp thỏm không yên nhìn bóng lưng của Trình Lục Dương lúc này có vẻ như khá bận rộn:” Anh sẽ không xát muối lên vết thương của tôi chứ?”.
Trình Lục Dương hừ một tiếng, không thèm quay đầu lại:” Đã thành sẹo thì có xát lên vài nắm muối cũng sẽ không đau đâu”.
Tần Chân bật cười, cười xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có ai ngốc như cô không cơ chứ? Đối với Mạnh Đường, đầu tiên là sự ghen ghét đố kị rồi chẳng hiểu sao lại đổi hướng thành quan tâm chú ý thái quá, vì để ý nhiều nên lại phát hiện ra những phẩm chất tốt đẹp của anh ta, cuối cùng thì thích anh ta đến hết thuốc chữa.
Anh ta viết chữ rất đẹp, đặc biệt là viết chữ bằng bút lông. Ông nội của anh ta rất giỏi thư pháp, cho nên dưới ảnh hưởng của gia đình như vậy, anh ta dần học được những kiến thức cốt lõi của thư pháp, ngay cả tính tình cuả anh ta cũng có gì đó thâm trầm chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi.
Anh ta khiêm tốn hiếu học, không kiêu căng phách lối, bất luận ai hỏi bài, anh ta cũng sẽ kiên nhẫn giảng giải.
Nhiều lần cô ngồi ở phía sau nghe anh ta nhiệt tình giảng lại từng bước từng bước cách giải bài tập cho người khác mà xúc động muốn đem đề tóan đã hành hạ cô cả ngày đến tìm anh ta nhờ giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không dám….Bởi vì môn toán của cô tệ đến mức chênh vênh ở ranh giới đạt và không đạt, cô rất sợ đầu óc ngu dốt của mình sẽ gây ảnh hưởng đến tư duy thiên tài của anh ta.
Từ cấp hai lên cấp ba, cô luôn mừng thầm vì may mắn được học chung lớp với anh ta, trong thành phố lớn với số học sinh mỗi khóa lên tới bốn con số như thành phố B thì đây chẳng phải là kỳ tích khiến người ta khó mà tin được hay sao?
Hằng ngày khi ngồi trên xe buýt tới trường cô đều nhìn thấy anh ta, lúc cô lơ đãng không chú ý đến bài giảng cũng lại thấy anh ta, ngay cả khi ăn cơm cũng có thể trông thấy anh ta, thậm chí lúc ngồi dưới bóng cây buôn chuyện với Bạch Lộ trong tiết thể dục cũng có thể nhìn thấy anh ta. Anh ta biết chơi bóng rổ, sạch sẽ cao ráo, không đổ mồ hôi khó ngửi như các bạn nam khác.
Mạnh Đường chính là một người đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến anh đã chiếm trọn trái tim cô suốt bảy năm.
Trình Lục Dương vừa tưới hoa vừa chỉ hỏi một câu:” Tại sao không nói với anh ta?”.
Tần Chân im lặng rất lâu, mới thấp giọng cười thành tiếng:” tất cả mọi người đều biết tôi thích anh ấy, chỉ có anh ấy không biết. Tôi cũng chẳng hiểu anh ấy không biết thật hay giả vờ không biết?”.
Cô không thông minh, cũng không giỏi diễn kịch, chính sự bướng bỉnh của bản thân đã khiến cô không nói cho anh ta biết sự si mê cô dành cho anh ta, cô sợ người khác sẽ nhìn thấy điều đó. Mà ngay cả khi mấy nữ sinh lắm chuyện nói nửa đùa nửa thật trước mặt Mạnh Đường những câu như “Tần Chân hình như thích cậu đó” hoặc là “Ê Mạnh Đường, cậu xem, Tần Chân lại đang nhìn trộm cậu kìa” thì phản ứng của Mạnh Đường luôn luôn là khẽ mỉm cười, rồi quay đầu lại nhìn cô, sau đó thì hờ hững như không có gì xảy ra.
“Sao anh ấy lại không biết tôi thích anh ấy chứ?” Tần Chân đi tới giữa đám hoa cỏ, nhìn xa xa về phía thành phố:” Anh ấy chỉ không thèm quan tâm mà thôi”.
Cô nói rất thương cảm, nói như không còn chút sức sống nào nữa.
Chiếc bình nước trong tay Trình Lục Dương bị anh bực bội đặt mạnh lên trên bàn, anh xoay người lại, nheo mắt nhìn dáng vẻ đau lòng đứt ruột đứt gan của Tần Chân nói từng câu từng chữ:” không phải anh ta không thèm để ý, mà ngược lại, anh ta cố ý!”.