Chương 11: Khoảnh Khắc Cõi Lòng Rung Động
Type: haracubicu
Tần Chân nhớ tới chuyện Trình Lục Dương vẫn còn ở trên xe, không biết đã say thành bộ dạng gì rồi, chắc đang rất khó chịu, cô bèn vẫy tay chào Trần Hàm và Chương Chung Lâm, vội chạy tới bên cạnh xe.
Cô gõ cửa xe, thấy Bạch Lộ đang nhoài người cố mở cửa kính xe bên chỗ ghế phụ ra, tầm mắt hướng vào người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào trên ghế bên này.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đường nét đẹp đẽ mà kiên nghị, âu phục giày da, vẻ mặt kiêu căng… Khoan đã, ai thế này?
Tần Chân sửng sốt đưa mắt nhìn về hàng ghế sau, thấy trống không, vì thế kinh ngạc hỏi Bạch Lộ: “Người đâu?”
Bạch Lộ cũng giật mình, “Cái gì mà người đâu, không phải đây sao?”. Cô ấy chỉ vào người đàn ông ngồi ở bên cạnh.
“Anh ta là ai? Không phải mình bảo cậu đi đón Trình Lục Dương sao?” Sau khi sửng sốt, Tần Chân rốt cuộc ý thức được rằng Bạch Lộ đã đón nhầm người, nghĩ đến chuyện Trình Lục Dương vẫn một thân một mình đứng đợi ở quảng trường Vạn Đạt suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Nhưng cô lại không thể trách Bạch Lộ, người ta đêm hôm như vậy lái xe đi đón người giúp cô đã đủ mệt lắm rồi, cô sao có thể oán trách người ta chứ?
“Mình qua đó tìm anh ấy luôn đây!” Tần Chân xoay người đi về phía đoạn đường ngoài bệnh viện, bước chân rất vội vã, muốn nhanh chóng đón xe đến quảng trường Vạn Đạt.
Bạch Lộ vội lái xe đi theo, nhấn còi, “Lên đi, để mình đưa cậu đi!”.
Tần Chân đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở trên ghế phụ, vừa rồi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, xem ra cũng là ma men, đành phải nói: “Cậu lo xử lý cái anh chàng mà cậu đón nhầm này đi, mình tự đi đón Trình Lục Dương. Đã muộn thế này rồi, chúng ta lại đi quãng đường dài như vậy, sợ là xe cậu không còn đủ xăng đâu”.
Nói xong, cô vẫy tay đón một chiếc taxi, “Về đến nhà nhớ gọi điện cho mình”.
Bạch Lộ tuyệt vọng ngồi trong xe, nhìn tai họa từ trên trời rơi xuống bên cạnh, không ngờ tai họa này lại đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu sang ung dung nhìn cô chằm chằm, khẽ nhếch môi, thủng thẳng thốt ra một từ: “Chào?”.
Bạch Lộ khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười, “Cái này, ngại quá, tôi đón nhầm người...".
Người đàn ông mỉm cười, "Trước đó tôi đã nói gì?".
“…" Cô ấy quên mất tiêu rồi. Thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Lộ, người đàn ông kia cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên tay, ung dung nói: "Giằng co với cô lâu như vậy, cũng đỡ say đi nhiều rồi. Coi như là để đền bù tổn thất thời gian và tinh thần, phiền cô lái xe chở tôi đến chỗ nào đó ăn khuya, chuyện đêm nay tôi sẽ xem như không có".
Tác phong và ngữ điệu của anh ta có vẻ không phải người thường, trong lòng Bạch Lộ cũng thấy xấu hổ, dù sao cũng là cô ấy nhận nhầm người, không đợi người ta giải thích dã túm người ta lên xe, bất luận người ta có nói cái gì cũng không chiu tin... Cô ấy dứt khoát gật đầu, "Được, đến đâu ăn đây?".
Người đàn ông kia mỉm cười, "Cô quyết định đi".
Trong dôi mắt có chút ánh sáng nhẹ nhàng, đầy hàm ý.
Bạch Lộ vừa lái xe, vừa nói thầm, "Rõ ràng là đã làm theo lời dặn của cậu ấy, túm lấy gã nào đẹp trai nhất rồi, có thế mà cũng nhầm với lẫn...". Cô ấy chỉ lo chuyên tâm lái xe, không phát hiện trên môi người đàn ông bên cạnh chậm rãi nở một nụ cười.
Lúc tc chạy tới quảng trường Vạn Đạt, những người đến đây nhảy múa đã tan từ lâu, các cửa hàng và quán ăn đã sớm đóng cửa, khuôn viên quảng trường to rộng không một bóng người, chỉ còn màn hình LED ở trên tầng ba là vẫn còn sáng lập lòe.
Thời tiết dường như trở nên ngột ngạt hơn, lúc cô bước ra khỏi taxi đã cảm thấy có mấy hạt mưa tạt qua mặt, gió cũng thổi mạnh hơn, những người đi đường đều vội vàng, gấp gáp.
Cô đứng giữa quảng trường đưa mắt nhìn xung quanh, dựa vào ánh đèn đường để tìm kiếm bóng dáng Trình Lục Dương. Cơn mưa này tới thật nhanh, từ vài hạt mưa lất phất nhanh chóng chuyển thành những hạt mưa dày nặng hạt, nước mưa lộp độp táp vào người cô.
Cô vô thức bước về phía trước, lo lắng nhìn khắp xung quanh, đến khi xoay đầy mới giật mình phát hiện ra bóng dáng người đó.
Dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, tld ngồi nghiêm chỉnh không động đậy trên băng ghế dài, mặc cho những hạt mưa thấm ướt quần áo. Anh chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiếc quần vải màu xám vừa người, thoạt nhìn chỉ như một cậu thiếu niên.
Cả quảng trường chỉ còn vài bóng người vội vã lướt nhanh qua, riêng anh thật buồn cười, cứ ngồi ngay ngắn, ngốc nghếch không cả biết chạy đi trú mưa.
Lòng cô thắt lại, bước chân dường như run rẩy, sau một lát, mới chạy về phía ngọn đèn đường kia.
Quần áo và tóc cô đều bị mưa thấm ướt, nhưng người trước mặt còn nhếch nhác hơn nhiều, sợi tóc đen nhánh mềm mại ướt đẫm dính trên mặt, áo phông trắng đã ướt nhẹp, còn có giọt nước từ trên cằm men theo đường ngực chảy xuống.
Thấy cô đến, Trình Lục Dương bỗng cười rộ lên như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "Cô đến rồi sao?".
Hai gò má đỏ rực, vẫn còn hơi ngà ngà say, có trời mới biết rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu! Đã uống rượu, lại còn ngồi đây dầm mưa?
Tần Chân tức giận mắng: "Anh điên à? Trời mưa to thế, không đi trú mưa còn ngồi đây làm gì?".
Trình Lục Dương lo sợ đứng lên, tay chân luống cuống không biết nên để chỗ nào, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi sợ cô không tìm được tôi... Vậy cô sẽ, sẽ bị mưa ướt...”.
Tần Chân ngây người, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy. Trước giờ cô chưa từng thấy con ma men nào tỉnh táo thế, trong tình trạng uống say đến không biết gì mà vẫn còn suy nghĩ cho người khác.
Trình Lục Dương vẫn đang mất tự nhiên nhìn cô, hai con ngươi đen láy, nước mưa lóng lánh đọng lại trên mi, vì mưa quá to mà nhỏ từng giọt xuống dưới, toàn thân toát lên nỗi trơ trọi của một đứa trẻ đơn độc.
Không hiểu sao Tần Chân thấy lòng mình chua xót, cô không tra hỏi nữa mà kéo tay anh đi kiếm chỗ trú mưa. Nhận thấy Trình Lục Dương bước đi lảo đảo, cô dừng bước, đỡ bờ vai anh, "Có đi được không?".
Dường như nhớ tới lời nói hung hăng của cô lúc nói chuyện điện thoại, Trình Lục Dương thì thầm: "Nếu tôi nói là không đi được, có phải cô sẽ xử lý tôi?".
Vẻ mặt cùng giọng nói dè dặt đến nỗi người ta phải mềm lòng.
Không hiểu sao Tần Chân bỗng cảm thấy áy náy, chỉ có thể hung tợn lấy tay đấm nhẹ vào ngực anh, "Ai bảo anh nửa đêm nửa hôm còn uống say thế này! Ai bảo anh trời mưa không biết tìm chỗ trú! Ai bảo anh lớn như vậy rồi còn khiến người ta phải lo lắng! Anh cứ chờ đấy, xem tôi xử lí anh thế nào!".
Nói thì hùng hồn lắm, thực tế lại ra tay rất nhẹ.
Trình Lục Dương được Tần Chân đỡ đi tìm chỗ trú mưa. Cuối cùng, cô cũng tìm được một buồng điện thoại ở bên đường, bèn kéo anh cùng vào trong đó.
Trong không gian chật hẹp, hai người không tránh khỏi sự đυ.ng chạm gần gũi. Tần Chân ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh, vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp ánh mắt trong suốt đen láy như hai viên ngọc của anh.
Tld có chút bất an cúi đầu nhìn cô, nhỏ nhẹ nói: “Tôi cứ nghĩ, cứ nghĩ cô sẽ không đến… Tôi đã chờ rất lâu, vừa lạnh vừa khó chịu…”.
Giọng nói chậm rãi nghe sao mà tủi thân đến thế, lại bởi nhiễm men say nên từng tiếng từng tiếng đều có vẻ mơ hồ.
Tần Chân đột nhiên không biết nói gì, đành an ủi: "Sao có thể chứ? Không phải tôi đã đến rồi sao?"
Cũng không biết là đang an ủi anh, hay an ủi chính mình đây.
Một giọt nước trên lông mi Trình Lục Dương lăn xuống, chảy vào trong mắt rất khó chịu, anh đưa tay lên xoa xoa mắt, mơ màng nói một câu: "Trước kia bà ấy nói sẽ đến tìm tôi, nhưng tôi chờ rất lâu mà bà ấy vẫn chưa đến, năm nào cũng vậy…”.
Anh thả tay xuống, không biết vì cái gì mà hai mắt đỏ hoe, là vì nước mưa hay một điều gì khác? Tần Chân không biết.
"Bà ấy là ai?" Tần Chân kinh ngạc hỏi anh.
"Lục Thư Nguyệt." Trình Lục Dương tức giận nói, sau một lát lại chán nản cụp mắt, "Bọn họ đều là đồ dối trá, nói là sẽ tới đón tôi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tới...".
Lúc này trông anh chỉ như đứa trẻ, thất vọng, suy sụp, đau lòng, bướng bỉnh... còn bị tổn thương nữa. Tần Chân bối rối nhìn anh, lại thấy anh đột nhiên phá lên cười, đưa tay đặt ở thắt lưng cô, bất ngờ ôm lấy cô.
Tần Chân vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng anh say rượu làm bậy, đang muốn giãy ra, lại nghe anh vui mừng nói: "May mà cô đã đến, tôi biết cô sẽ không bỏ rơi tôi mà!".
Chính miệng anh nói ra những lời trước tới giờ cô chưa từng được nghe, ít nhất trong lúc tỉnh táo anh sẽ không bao giờ nói vậy, anh sẽ không vui mừng khôn xiết, cảm động ngàn lần, chân thật giản đơn như vậy.
Tay cô đã đặt trước ngực anh nhưng không nỡ đẩy ra, ngược lại, cánh tay dần buông lỏng, vòng ra sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Cô nói: "Ừ, tất nhiên là không, sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình".
Trình Lục Dương nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, ngồi trong buồng điện thoại cùng cô, chờ cơn mưa qua đi. Do uống say, anh dựa vào cửa kính, nhanh chóng ngủ thϊếp đi, chỉ còn Tần Chân bất động nhìn anh, nhìn mái tóc và lông mi ướt sũng và cả l*иg ngực hơi phập phồng của anh.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tên độc mồm độc miệng, da mặt dày như bê tông, tính cách xấu xa này có bề ngoài quả thật rất dễ nhìn. Ở một cự ly vừa phải, cô dùng đầu ngón tay phác họa từng đường nét khuôn mặt anh trong không trung, từ đôi mắt đến chóp mũi, từ môi đến cằm.
Giống như núi tuyết những ngày đông, được soi rọi bởi ánh sáng rực rỡ lấp lánh của tia nắng mặt trời.
Giống như tùng bách trên vách núi cao, dù trơ trọi lẻ loi nhưng hiên ngang kiên cường giữa không trung khoáng đạt, khiến muôn người phải ngước mắt trầm trồ.
Cô lặng lẽ nhìn anh, nghe tiếng mưa rơi lộp độp thưa thớt bên ngoài, bất chợt cảm thấy thư thái nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Trong buồng điện thoại chật hẹp bí bách này, bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao tâm trạng của mình lại thư thái như đang ngồi nhâm nhi một ly cà phê sau buổi chiều.
Giống như mọi áp lực và muộn phiền đều không cánh mà bay, cô chỉ cần ngồi ở nơi này, nhìn chiếc mặt nạ của người đàn ông bị bóc ra từng mảng một, phơi bày vẻ yếu đuối nhất trước mặt cô.
Nghĩ vậy, tay cô khẽ động đậy, dừng lại vài giây giữa không trung, sau đó đưa lại gần, thật cẩn thận chạm vào lông mi anh.
Ướt đẫm, giống như giọt sương buổi sớm.
Cô nảy ra ý xấu dùng ngón tay vuốt một đường đi từ lông mi anh dọc xuống dưới...
Oa, da dẹp thật, sống mũi cũng rất thẳng!
Chỉ một hành động trong vô thức, giống như sự tò mò hiếu kỳ, cô có thể tùy ý làm những gì mình muốn, dẫu sao Trình Lục Dương cũng đang say rượu, sẽ không so đo với cô đâu.
Nhưng khi ngón tay lướt đến môi, hình như anh đột nhiên thấy buồn buồn, bèn túm lấy cổ tay cô, mơ mơ màng màng kéo cô vào lòng, Tần Chân cứ thế ngã nhào lên người anh mà không kịp phòng bị, khiến ngực cô áp sát lên vòm ngực rắn chắc của anh.
Cô vô cùng sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy Trình Lục Dương chỉ ngây ngô mở mắt ra, dùng ánh mắt tin cậy không hề phòng bị nhìn cô, sau đó thảng thốt hỏi cô: "Làm sao vậy?".
Giống như không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nhảy lên trên người mình.
Tần Chân ngây người mất ba giây, sau đó nhanh chóng bò dậy, mặt đỏ tía tai nói: "Mưa ngớt rồi! Đi thôi, chúng ta ra ngoài bắt xe!".
Sau đó cô không dám nhìn Trình Lục Dương nữa, chỉ vội vội vàng vàng kéo tay anh chạy ra bên ngoài, vẫy xe, lên xe, toàn bộ hành động đều liền mạch. Buồng điện thoại phía sau hai người dần dần biến thành cái chấm nhỏ, cuối cùng mất hút không còn trông thấy.
Tld im lặng ngồi bên cô, giống như một đứa bé ngoan ngoãn, không hỏi bất cứ điều gì. Mà nơi nào đó trong trái tim tc có lẽ đã biết vì sao trong ba giây thất thần vừa rồi, cô lại không kịp đẩy anh ta.
Bởi vì lúc đó cô đang nghĩ, không biết nếu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẹp đẽ ấy, sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Để đỡ một con ma men người đầy hơi rượu lên trên giường, phải mất bao nhiêu sức lực, phải tiêu tốn bao nhiêu calo?
Phải rất vất vả Tần Chân mới lôi được Trình Lục Dương lên trên giường, còn phải vừa thở hồng hộc vừa mở tủ ra tìm cho anh bộ quần áo sạch sẽ để thay, nếu cứ để nguyên như vậy mà ngủ, chỉ sợ sáng ngày hôm sau anh sẽ được cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Trình Lục Dương nằm trên giường lẩm bẩm một mình cái gì đó, nhưng Tần Chân không để ý anh đang nói gì, bởi toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đã dồn hết cho cái tủ với đủ loại quần áo màu mè lòe loẹt.
Tủ quần áo của Trình Lục Dương rất to, sau khi mở cửa tủ, có thể thấy các loại quần áo được phân loại treo ở hai bên. Tần Chân há hốc mồm nhìn lướt một vòng, đỏ cam vàng lục lam tím... Danh hiệu "đứa con của cầu vồng" quả nhiên không phải là hư danh!
Cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Trình Lục Dương mỗi ngày mặc một màu đi tới công ty, trông thấy anh, các nhân viên sẽ chỉ trỏ, bàn tán, đại ý rằng đây chính là vị tổng giám đốc khoe khoang nhất, lòe loẹt nhất họ từng gặp.
Buồn cười như vậy, nhưng trong lòng cô lại thấy chua xót, bởi người đàn ông này thật ra không hề có ý định khoe khoang lòe loẹt. Có lẽ hơn ai hết, anh luôn khao khát được mặc những bộ trang phục được phối màu bình thường, chỉ tiếc đôi mắt không cho phép anh làm như vậy.
Nhìn bộ âu phục màu sắc thê thảm, do phối màu lung tung mà thay đổi hoàn toàn khí chất, cô lắc đầu, chọn một bộ quần áo sạch sẽ ở nhà ra, ném lên người tên đang nằm trên giường, "Dậy mau, đi thay quần áo đi!".
Nói xong cô liền đi ra ngoài đợi ở cửa mấy phút, vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong bèn đẩy cửa, thò đầu vào xem, "Đã thay xong chưa?".
Người trên giường không hề phản ứng.
Tần Chân đi đến bên giường đẩy anh, "Này, bảo anh đi thay quần áo đấy!".
Trình Lục Dương mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, buồn ngủ thốt ra một tiếng: "Hử?".
Tần Chân bực mình, dứt khoát tự mình cởϊ qυầи áo giúp anh. Cô thoăn thoắt cởϊ áσ phông ra rồi luồn áo vải màu xám qua đầu anh, "Mau mặc vào!".
“Buồn ngủ quá…” Trình Lục Dương thấy vẻ mặt hung dữ của cô, đành phải ngoan ngoãn mặc quần áo vào, mái tóc ướt sũng rối tung, khác một trời một vực so với vẻ sạch sẽ gọn gàng ngày thường.
Lúc đầu Tần Chân chỉ cảm thấy người say rượu rất đáng sợ, nhưng đến lúc nhìn anh thay quần áo mới để ý tới một vấn đề... Cô vừa…. lột quần áo của một người đàn ông.
Tầm mắt đi dọc theo khuôn mặt đẹp đẽ, hướng thẳng xuống dưới, cô phát hiện Trình Lục Dương trông cao gầy là thế nhưng lại có thân hình khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi, dáng người cân đối hài hòa, đường cong hình thể gợi cảm. Giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống dưới, dọc theo cổ trượt đến ngực, tiếp tục chảy xuống, trông mê hoặc như nàng tiên cá.
Quả nhiên là đã đến mùa hè, nóng chết người! Tần Chân mặt đỏ ửng đi bật điều hòa, lúc quay đầu lại, Trình Lục Dương đã vô cùng tự giác thay xong quần.
Anh tóc tai lộn xộn ngồi ngay ngắn trên giường, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt chờ đợi: "Đã có thể ngủ chưa?"
Ánh mắt trong suốt như có những vì sao lấp lánh, Tần Chân hoài nghi anh đang xem cô là mẹ mình, vì thế ho khan hai tiếng, "Tóc vẫn còn ướt, anh đợi một chút!".
Nể tình mấy ngày trước lúc cô bị thương đã được anh dốc lòng chăm sóc, cô vào trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn tắm ra, giúp anh lau tóc.
Trình Lục Dương sau khi uống say quả nhiên rất biết nghe lời, cô bảo không được nhúc nhích là ngoan ngoãn ngồi yên, bảo không được làm loạn là ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, chỉ thỉnh thoảng hắt hơi mấy cái, sau đó từ dưới khăn tắm lộ ra đôi mắt lấp lánh, thơ ngây cười với cô.
Tần Chân dở khóc dở cười, cảm thấy mềm lòng, đến khi lau được một nửa, Trình Lục Dương đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, áp mặt vào bụng cô. Tần Chân đờ người, dừng tay lại.
Cô nghe thấy anh thật dè dặt hỏi: "Lần này mẹ sẽ không đột nhiên biến mất chứ?".
“…”
Giọng nói dần trở nên yếu ớt, mang theo chút tủi thân và oán hận không nói nên lời, "Mẹ đã bảo con cứ đứng ở cửa hàng sách chờ mẹ, nhưng mãi không thấy mẹ đâu, con chờ mẹ lâu lắm, trời đã tối rồi…”
Cô đoán anh tưởng cô là mẹ mình, Lục Thư Nguyệt.
Mãi không nhận được câu trả lời mong muốn, Trình Lục Dương suy sụp tinh thần, chậm rãi buông cô ra, ôm chăn cuộn tròn người lại, rầu rĩ nói: "Nếu sớm hay muộn cũng phải đi, vậy mẹ đi luôn đi!".
Tần Chân ngơ ngác cầm khăn tắm, không biết nên nói gì cho phải, bỗng thấy vật thể hình tròn kia khẽ run rẩy.
Anh… không phải anh đang khóc đấy chứ?
Cô vỗ trán, sức mạnh của cồn kinh khủng vậy sao? Có thể biến một kẻ vô cùng kiêu ngạo không gì không làm được trở thành một đứa trẻ có chỉ số thông minh ở mức âm!
Một cảm giác thương xót dâng lên trong lòng, cô thỏ thẻ lại gần khuyên nhủ, nhưng vừa mới xốc chăn lên, đột nhiên thấy Trình Lục Dương nhảy xuống giường, nhanh như chớp lao về phía nhà vệ sinh... Một lát sau, từ bên trong vang lên những tiếng nôn thốc tháo.
Tần Chân giận dữ đứng phắt dậy, trí tưởng tượng của cô phong phú quá mà!
Trình Lục Dương vào nhà vệ sinh rất lâu, lâu đến nỗi cô mất sạch kiên nhẫn, phải đến bên cửa ghé mắt nhìn, thấy tên kia không ngừng nôn vào bồn cầu, cả nhà vệ sinh tràn ngập mùi rượu.
Anh nôn ra toàn chất lỏng, cô đoán chắc anh chưa ăn gì, bụng rỗng uống rượu nên ảnh hưởng tới dạ dày.
Đợi đến lúc anh không còn nôn được nữa, cô mới chậm rãi bước vào, cũng không ngại anh bẩn, cứ như vậy đỡ anh về giường, sau đó lấy khăn, lau tới lau lui.
Trình Lục Dương ngủ rất nhanh, chỉ là ngủ không được ngon giấc, lông mi hơi run rẩy, cứ như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Cô thở dài, cúi đâu nói: “Lần này lại cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Vì người anh trai vĩ đại kia, hay vì tính tình ngang ngược của chính anh?
Rõ ràng khát vọng tình thân, khát vọng yêu thương cháy bỏng hơn ai hết nhưng lại cố tình vờ như không quan tâm, cô có thể nhận ra điều này khi nghe giọng anh qua điện thoại, lẽ nào bố mẹ anh không nhận ra sao… Đúng là một gia đình buồn cười.
Tần Chân ngồi thật lâu, cho đến khi Trình Lục Dương hoàn toàn ngủ say, cô mới giúp anh cầm quần áo ướt cho vào máy giặt, sau đó lại chạy đến tủ quần áo của anh sắp xếp một hồi, cuối cùng mang quần áo đã giặt xong đi phơi, rồi mới rời đi.
Vì lo lắng cho anh, cô thậm chí còn đi xuống dưới nhà mua cho anh một gói thuốc giải rượu, đề phòng sáng hôm sau anh tỉnh dậy bị đau đầu, kết quả đến lúc quay về mới phát hiện mình không có chìa khóa nhà anh. Cô thở dài, treo thuốc trên nắm cửa rồi ra về.
Buồn cười nhất là mãi cho đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân mình còn mặc quần áo ướt, bận rộn đến hơn nửa đêm, bộ quần áo cô mặc trên người cũng sắp khô... Cơ thể con người cũng lạ, chẳng khác gì một cái máy sấy.
Cũng vì quá mệt mỏi nên khi về đến nhà, cô chỉ kịp tắm qua nước ấm rồi trèo lên giường, chưa đầy một phút sau đã ngủ thϊếp đi.
Mặc dù tinh thần không được tốt lắm nhưng cô vẫn nằm mơ. Trong giấc mơ, cái tên say rượu kia và cô vẫn đang ở trong buồng điện thoại, vấn đề là, sau khi cảnh tượng cô bị anh kéo vào người tái diễn, gương mặt điển trai của Trình Lục Dương bất ngờ phóng to lên, anh đưa mắt nhìn môi cô, vô cùng đắc ý hỏi: "Thế nào, chẳng phải cô muốn hôn tôi sao? Lại đây, cho cô hôn một cái, có muốn thử xem sao không?"
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm trần nhà, ngẩn người một lúc rất lâu, mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua… Nhưng rốt cuộc là có hôn hay không? Thật là, sao lại thế được chứ! Phần trước có thể nhớ rất rõ, sao đến phần cuối quan trọng nhất lại quên là sao?
Không đúng, vấn đề là sao tim cô lại đập không ngừng thế này?
Tần Chân buồn bực đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, kết quả đau khổ phát hiện ra người chị em thân thiết lại tới, cô ngồi trên bồn câu chả có tí sức lực nào cả, ôm mặt đỏ tía tai mà thở ngắn thở dài.
Trong lúc đang ảo não, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động, cô nhanh chóng thay băng vệ sinh rồi chạy vào phòng ngủ.
Đến lúc cô cầm lấy điện thoại thì tiếng chuông đã tắt, cô yên lặng nhìn cái tên hiện trên màn hình, nhắm mắt, sau đó ấn phím gọi lại, "A lô, Mạnh Đường à?".
Trình Lục Dương mở mắt, đầu đau như búa bổ, ngực thắt lại, đến lúc ngồi dậy đầu vẫn còn quay quay.
Anh ngồi trên giường ngẩn tò te một lúc, mơ hồ nhớ lại một vài cảnh tượng đêm qua, nhưng chỉ là những ký ức rất mông lung, ví dụ như anh ngồi ở quảng trường đợi Tần Chân, hay như bọn họ dính mưa chạy vào taxi, rồi khi về nhà cô lau tóc giúp anh trong lúc anh say rượu? Thay quần áo? Lau mặt?
Rất nhiều cảnh tượng ngắn ngủi chỉ như thoáng qua, anh lắc lắc đầu, như muốn xua đi cảm giác mơ hồ choáng váng này, sau đó đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên tủ đầu giường, rồi đi đến tủ quần áo.
Khi nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc vốn còn choáng váng trở nên tỉnh táo ngay tức thì, anh đứng yên tại chỗ, chậm rãi cầm mảnh giấy nhớ dán trên một bộ âu phục, trên đó là hai chữ nhỏ nhắn nắn nót: Màu trắng.
Cái tiếp theo: Màu đen.
Cái tiếp nữa: Màu đỏ.
…
Tất cả các bộ quần áo và âu phục đều được dán lên một mảnh giấy nhớ xinh xắn, trên tất cả các tờ giấy đều có nét chữ thanh tú ghi rõ màu sắc của từng bộ.
Anh lập tức soát hết một vòng tủ, nhìn toàn bộ các tờ giấy nhớ, đến cả giầy và khăn quàng cổ cũng được cô cẩn thận đánh dấu… Có một kẽ nhỏ trong tim anh như vụn vỡ.
Cô phát hiện?
Cô đã biết bí mật của anh!
Nhưng làm sao mà cô biết được?
Trình Lục Dương đứng như trời trồng, nhìn những mảnh giấy nhớ dán đầy tủ với tâm trạng lo âu thấp thỏm, đầu óc quay cuồng chẳng lẽ là tối qua anh uống say mà lỡ miệng nói ra?
Mảnh giấy nhớ trên tay nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, anh nhắm mắt lại, chậm rãi bước ra ngoài, cầm lấy di động ở đầu giường, bấm dãy số quen thuộc.
Ở bên kia điện thoại, người con gái kia vẫn dùng giọng gần gũi, vui vẻ nói chuyện với anh nhu trước "A lô, anh tỉnh rồi à?”
“…" Anh đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Chân lại liên tiếp hỏi một tràng dài như bắn súng liên thanh: "Sao rồi, đầu còn đau không? Tối hôm qua anh chưa ăn gì mà đã uống nhiều như vậy, lại còn dầm mưa cả đêm, bây giờ có bị cảm không?”
Anh khịt khịt mũi, mở miệng muốn nói gì đó, lúc này mới phát hiện cổ họng khàn khàn khó chịu, chắc bị viêm họng rồi.
Tần Chân nghe thấy anh ho khan, lập tức lên giọng kiểu "Tôi biết ngay mà".
"Được rồi được rồi, mau ra ngoài cửa xem đi, tối qua tôi mua thuốc cho anh treo ở trên cửa ấy, thuốc cảm với thuốc giã rượu đều có. Mau uống luôn đi kẻo bệnh lại nặng thêm!"
Anh vừa đi ra ngoài cửa, vừa hỏi cô: "Giờ cô đang ở đâu?".
"Tôi ở..." Cô đột nhiên ngừng lại một chút, rồi ra vẻ thản nhiên, "Anh quên rồi sao? Một người bạn cũ của tôi mua nhà ở Âu Đình, yêu cầu của cậu ấy đối với việc trang trí hơi cao, nên bây giờ tôi đang cùng cậu ấy xem xét các chi tiết trong nhà".
Trình Lục Dương đang mở cửa, đầu ngón tay chạm vào túi màu trắng trên nắm cửa đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói, "Cô nói cái gì?".
"À? Thì một người bạn cũ của tôi…"
"Tên họ Mạnh phải không?" Giọng Trình Lục Dương trở nên cực kỳ lạnh lùng, cảm giác những lời này được gằn ra từ cổ họng khàn đặc.
"Anh mau uống thuốc đi, tôi không nói chuyện với anh nữa!” tc sợ anh nói những lời khó nghe qua điện thoại, chẳng may Mạnh Đường đang đứng ngay cạnh nghe được sẽ rất khó xử, vì vậy dứt khoát cúp máy.
Trình Lục Dương ở đầu kia thấy di động phát ra tiếng “tút tút" thì cầm lấy túi thuốc quay vào phòng, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Được lắm, tên họ Mạnh kia vẫn còn mặt mũi đến tìm cô ư?
Ha ha ha ha, hắn muốn đâm đầu vào chỗ chết thì sao có thể không có Trình Lục Dương này được? Hắn đã muốn chui đầu vào rọ, nếu anh không ra tay giúp đỡ thì quả là có lỗi.
Nghĩ bụng, Trình Lục Dương quăng mạnh chiếc túi lên trên bàn uống nước, sau đó sa sầm mặt vào phòng thay quần áo.
Những mảnh giấy nhớ trong tủ khiến anh vừa rối ren vừa rung động tận đáy lòng. Đó vừa là cảm giác khủng hoảng khi bí mật chôn sâu rất lâu đột nhiên bị người đào bới xen lẫn cảm giác bối rối khôn cùng.
Tại sao cô lại làm vậy? Vì sao giúp anh làm những thứ này?
Anh buồn bực vò đầu bứt tai, mặc quần áo đi ra phòng khách, vốn đang định cầm chìa khóa rời đi ngay, nhưng liếc thấy túi thuốc nằm cạnh chìa khóa, tay bỗng khựng lại.
Đầu ngón tay anh cứng ngắc, rốt cuộc vẫn cầm lấy túi thuốc, chậm rãi mở ra, nhìn nét chữ thanh tú quen thuộc phía trên: Ngày uống hai lần, mỗi lần ba viên… Mỗi hộp có ghi chú khác nhau, đều cùng một nét chữ.
Trình Lục Dương trước giờ ghét nhất là bệnh viện, ghét nhì là uống thuốc, thế nhưng sau một lúc im lặng, anh phá lệ rót một cốc nước ấm, uống thuốc theo đúng chỉ dẫn của cô gái kia.
Khi nước ấm chảy xuống cổ họng, anh bất giác nghĩ, đêm qua cô đã đội mưa chạy đi mua thuốc cho anh sao?
Anh sợ đắng, cho nên đến ngay cả uống một ly cà phê cũng có thói quen cho thêm ba viên đường, nhưng lúc này, phải uống thứ mà từ trước giờ mình cực kì ghét, lại không hề có cảm giác đắng.
Anh tự nhủ: Phải uống thuốc để nhanh chóng lấy lại tinh thần chiến đấu. Ha ha, tên họ Mạnh kia đúng là mất trí, rõ ràng là đã có vợ chưa cưới mà còn đi cám dỗ quản lý Tần ngu ngốc đần độn của anh, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn! Cái cô Tần Chân ngốc nghếch kia cũng thật là, rõ ràng biết tên đó bụng dạ xấu xa, lại còn để ý đến cái tình nghĩa bạn cũ khỉ gió!
Nghĩ vậy, anh đặt cốc nước xuống bàn “cạch” một tiếng rồi bước nhanh ra cửa.
Căn nhà mà Mạnh Đường mua thuộc loại đắt nhất trong các tòa nhà mới nhất của Âu Đình, kiểu duplex, diện tích khoảng một trăm năm mươi mét vuông.
Tần Chân hẹn gặp Mạnh Đường ở dưới tầng, từ rất xa đã thấy anh ta đứng trước bồn hoa, tay cầm một chiếc ô ca-rô màu lam sẫm. Trong màn mưa lất phất, dưới tán cây, dáng người anh ta cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh như người trong tranh.
Bước chân Tần Chân hơi khựng lại, cánh tay cầm ô không khỏi căng thẳng.
Khung cảnh này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô có ảo giác như được quay trở về một quãng thời gian xa xăm nào đó.
Năm lớp mười một, cô bị thiếu máu, thức ăn trong căn tin lại không đảm bảo, cô Lý phá lệ cho phép cô được học ngoại trú. Một hôm, sau tiết tự học buổi tối, trời đổ mưa rất to, cô cầm cặp đứng đợi ngoài khuôn viên trường học, cho tới khi tất cả học sinh nội trú đều dần dần rời đi hết, nhưng trời vẫn chưa tạnh.
Cô thường ngồi xe buýt đến trường, buổi sáng đi học hơi vội, lại không nghĩ hôm nay trời sẽ mưa nên để quên ô ở nhà. Giờ ngoại trừ đợi ra thì chẳng còn cách nào khác, nhưng mà nếu cứ đợi mãi như vậy, e rằng sẽ lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng.
Cô hít sâu mấy cái, định bụng đội mưa mà đi, chỉ cần chạy tới cổng trường, rẽ trái đi thêm mấy trăm mét nữa là tới trạm xe buýt, nhưng vì mưa quá to nên cô không dám chạy.
Trong lúc đang vô cùng chán nản mong ngóng ông trời rủ lòng thương xót, để cho cô sớm được về nhà ăn cơm canh nóng sốt, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng, “Không mang theo ô à?”
Cô hoảng sợ, quay đầu lại, thấy Mạnh Đường đang đứng phía sau, cầm trong tay chiếc ô ca-rô màu lam sẫm, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Không đợi cô trả lời, Mạnh Đường đã bật ô lên, bước tới bên cạnh, “Vừa rồi mình đến văn phòng có chút việc nên về muộn, nếu cậu không mang theo ô thì đi cùng nhau đi.”
…
Mạnh Đường cũng là học sinh ngoại trú giống như cô, bố cậu là giảng viên toán ở trường đại học, buổi tối phụ đạo bài vở cũng tiện hơn.
Nụ cười của Mạnh Đường đến là dịu dàng, câu “đi cùng nhau đi” không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, Tần Chân bất giác nhấc chân, cùng cậu bước vào trong màn mưa.
Tuyến xe buýt cuối cùng quả nhiên đã chạy rồi, trời mưa nên các xe taxi đều chật kín khách, hai người đành đi bộ về nhà.
Mạnh Đường mà cô ngày đêm mong nhớ đang đi bên cạnh, tiếng bước chân theo quy đều đều truyền vào tai, mưa tí tách rơi trên tán ô, cây cối hai bên đường dưới cơn mưa khẽ kêu xào xạc, tất cả làm nên một bản giao hưởng xao xuyến lòng người, vang vọng suốt những ngày hè tuổi mười bảy của Tần Chân.
Cô cầu mong thời gian trôi chậm hơn, để có thêm giây phút sánh vai đi trên quãng đường ngắn ngủi.
Tiếc là nửa giờ trôi qua quá nhanh, hai người nói chuyện câu được câu chăng, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài khu nhà Mạnh Đường ở. Vốn tưởng cậu sẽ đưa ô cho cô mượn, để cô một mình đi nốt quãng đường còn lại, không ngờ cậu vẫn cứ bước tiếp, cùng cô nhanh chóng lướt qua cổng khu nhà.
Cô do dự hỏi: “Cậu không về nhà à?”
Mạnh Đường cúi đầu xem đồng hồ trên tay, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Mình muốn đến siêu thị mua mấy thứ, tiện thể đi cùng với cậu một đoạn đường.”
Tần Chân không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung tâm trạng của mình giây phút đó, vừa mừng vừa sợ? Cảm ơn xe buýt hết chuyến sớm như vậy? Hay là cảm ơn cậu đúng lúc muốn đi siêu thị mua đồ?
Nhưng, Mạnh Đường phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đưa cô về tới tận nhà, lúc này sau cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ cô mới tỉnh táo ý thức được dọc đường đi hai người đã bỏ qua vô số siêu thị, đích đến của cậu thực ra chính là khu nhà mà cô đang ở.
Cô ngây người trước cửa, ngơ ngác nhìn cậu vẫn còn đứng trong màn mưa, không biết nên nói gì.
Mạnh Đường cười hỏi: “Sao còn chưa vào?”
Nhìn theo ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, cô để ý thấy vai trái của cậu đã ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt, sũng nước, dính vào da thịt.
Tần Chân mấp máy miệng, cuối cùng chỉ nói: “Cám ơn cậu…”.
Mạnh Đường không nói gì, hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười xoa xoa đầu cô, “Mau vào nhà ăn cơm đi!”, rồi gật đầu ra ý chào tạm biệt, và xoay người rời đi.
Tần Chân cứ ngơ ngác đứng ở dưới hàng hiên, nhìn dáng cao cao của cậu xa dần, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Cô cảm thấy, vào quãng thời gian đó, gặp được một thiếu niên như người đó, thật giống như một câu chuyện cổ tích.
Ngay lúc sắp biến mất khỏi cổng khu nhà, như có linh tính, Mạnh Đường đột ngột quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Bị ngăn cách bởi màn mưa, không tài nào nhìn rõ, nhưng cô tin chắc rằng Mạnh Đường đang nở nụ cười quen thuộc với mình.
Cậu dùng cánh tay không cầm ô vẫy với cô như muốn nhắc “mau mau chạy lên nhà đi”, còn cô cũng ngốc nghếch ra sức vẫy tay với cậu, sau đó bước vào hành lang tối đen.
Cô cố gắng không gây ra tiếng động, tránh “kí©h thí©ɧ” chiếc đèn cảm ứng sáng nhờ âm thanh, như thể sự cẩn thận đó sẽ giúp giấu đi trái tim đang đập rộn ràng của chính mình vậy.
Cô thích cậu, không một ai biết điều này.
…
Thời khắc đó đã rất xa rồi, Tần Chân dừng bước rất lâu, trong khoảnh khắc, cô trở về với thực tại, lại tiếp tục bước đi. Cô thấy Mạnh Đường lại nở nụ cười quen thuộc, cậu thiếu niên ngày trước đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, phong độ, những nụ cười và ánh mắt ấm áp dường như không hề thay đổi, vẫn ấm áp dịu dàng như mặt trời ngày đông lạnh giá.
Mạnh Đường cầm ô đi về phía cô vài bước, giọng nói pha lẫn nụ cười gọi: “Tần Chân.”
Giống như hồi còn đi học, mỗi lần quay người lại đưa vở bài tập toán, trong mắt anh ta chỉ có một mình cô.
Tần Chân suy nghĩ mông lung, hoang mang không phân biệt rõ đâu là ký ức, đâu là hiện tại, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay, cười với anh ta, “Đợi lâu chưa?”
Anh ta lắc đầu, đáp không lâu. Cô cố ra vẻ bình tĩnh, cùng anh ta bước vào đại sảnh, đi thẳng vào việc chính.
Cô không ngừng hít sâu, nói với chính mình: Tần Chân, tất cả đều đã là quá khứ. Trình Lục Dương nói đúng, Mạnh Đường không phải là người tốt, càng không phải là cậu thiếu niên dịu dàng mày vẫn luôn mơ tưởng.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, hiện giờ cười với mày cũng được, dịu dàng với mày cũng chỉ là phép lịch sự trong giao tiếp, nói thẳng ra, chẳng qua vì cần mày giúp đỡ mà thôi.
Tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng có bày ra cái vẻ tương tư ấy nữa, mười bảy năm đã trôi qua, trái tim thiếu nữ ngày nào đã biến thành trái tim bà cô già khô héo, không đủ sức nếm trải đau thương nữa rồi.
Cô cùng Mạnh Đường bước vào xem nhà mới của anh ta, không chỉ vậy, cô còn đưa ra các nhận xét, ý kiến về cách bài trí nội thất theo thói quen nghề nghiệp.
“Ban công rất rộng, lại không bị nhà đối diện nên đón nắng mặt trời, cậu có thể thiết kế một vườn hoa trên không, kích thước vừa phải, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Cô nhớ tới nhà của Trình Lục Dương, bèn phá lên cười, chỉ vào một góc, “À, chỗ đó có thể đặt một bể nước, nuôi mấy loại cá gì đó, ngôi nhà sẽ có sức sống hơn. Bên này có thể đặt mấy chậu hoa, hoa dạ hương hay hoa hồng chẳng hạn, vừa thơm vừa đẹp…”
Nói đến đây, cô phát hiện, tất cả những ý tưởng của cô đưa ra đều là cách bày biện trong nhà Trình Lục Dương, mà nhắc tới anh, không biết vì sao tâm trạng tự dưng lại tốt lên, đến cả những phiền muộn mà Mạnh Đường mang đến cũng tan biến đi nhiều.
Cô bỗng nhiên dừng lại, ý thức được một vấn đề.
Bắt đầu từ khi nào, cô quan tâm tới tất cả mọi thứ của Trình Lục Dương nhiều đến vậy?
Mạnh Đường vẫn chăm chú nhìn cô, thấy cô giống như một cô bé con đang lải nhải không thôi về ngôi nhà mơ ước của mình thì đột nhiên dừng lại, thắc mắc: “Sao không nói tiếp?”
Cô xấu hổ cười, “Rõ ràng là nhà của cậu, mình chỉ này chỉ nọ thì có vẻ không tốt cho lắm.”
“Chẳng có gì là không tốt cả.” Mạnh Đường bước lại gần cô, hai người đối mặt nơi lối ra ban công.
Bên ngoài trời đang mưa, không tiện bước ra ngoài, căn phòng khô ráo ngăn cách với màn mưa bởi tấm cửa kính, giống như hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Tần Chân ngẩng đầu nhìn Mạnh Đường, bất ngờ tìm thấy hình bóng mình trong mắt anh ta… Giống như rất lâu trước đây, cũng chỉ có duy nhất bóng hình cô trong đôi mắt ấy.
Tần Chân bất giác lùi ra sau mấy bước, muốn nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí yên lặng đến đáng sợ này, nhưng Mạnh Đường đã mở miệng: “Mình gọi cậu tới đây, chính là muốn biết suy nghĩ của cậu. Tần Chân, thật ra lần này mình trở về…”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, cắt ngang lời Mạnh Đường nói. Tần Chân xin lỗi, lấy di động từ trong túi ra, nhìn thấy tên Trình Lục Dương, bèn ngẩng đầu nhìn Mạnh Đường với vẻ áy náy: “Xin lỗi, mình nghe điện thoại đã nhé.”
động từ trong túi ra, nhìn thấy tên Trình Lục Dương bèn ngẩng đầu nhìn Mạnh Đường với vẻ áy náy: "Xin lỗi, minh nghe điện thoại đã nhé".
Mạnh Đường cũng nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ngừng lại, không nói nữa.
Mất chưa đến một phút Tần Chân đã nói chuyện điện thoại xong, bởi vì cô sợ Mạnh Đường nghe thấy Trình Lục Dương quái gở đầu bên kia châm chọc cô rằng một người đàn ông bụng dạ xấu xa như thế thì bạn bè gì được. Cô thẳng tay tắt điện thoại trước khi Trình Lục Dương kịp nổi cáu, sau đó quay đầu cười nói với Mạnh Đường như không có việc gì xảy ra: "Vừa rồi nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Cậu nói tiếp đi!".
Mạnh Đường thấy vẻ mặt đầy biểu cảm của cô, bỗng không nói được gì nữa.
Nên nói gì đây?
Thật ra lần này mình về nước không phải vì điều gì khác, mà là vì cậu?
Thật ra mấy năm nay mình vẫn chưa có ai khác, mình cũng hiểu rõ tình hình của cậu như lòng bàn tay.
Thật ra từ trước tới giờ không phải chỉ mình cậu yêu đơn phương, sự quan tâm của mình dành cho cậu còn nhiều hơn những gì cậu nghĩ, từng giây từng phút, thậm chí ngay cả chuyện tương lai sau này của chúng ta mình cũng đã tính toán dự liệu hết cả.
…
Anh ta có thể tìm được những kẽ hở của pháp luật, cũng có thể dự liệu gần như hoàn toàn chính xác tất cả nhưng luận điểm phản bác và công kích mà luật sư đối phương có thể đưa ra trên tòa, nhưng về tình yêu, về lòng người, anh ta lại hoàn toàn thất bại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì sự quan tâm dành cho người tên Trình Lục Dương mà Tần Chân biểu lộ ra trong một phút đồng hồ ngắn ngủi nói chuyện điện thoại cùng anh ta.
Cô hỏi anh ta còn đau đầu không, có đau họng không, có phải bị cảm rồi không, cô nói cô đội mưa trong đêm để mua thuốc cho anh ta, thuốc còn treo ở cửa, cô nói cô giúp anh ta giặt sạch quần áo, còn phơi ở ban công... Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã đủ khiến Mạnh Đường không mở miệng được nữa.
Nhưng anh ta là ai chứ? Trong từ điển của anh ta chưa bao giờ có hai chữ bỏ cuộc.
Manh Đường lặng thinh giây lát, đột nhiên tỉnh bơ bảo cô tiếp tục tư vấn về cách bày biện, trang trí. Thấy Mạnh Đường có vẻ hưởng ứng, Tần Chân không để ý nhiều nữa, bằng kinh nghiệm tích lũy được trong nhiều năm làm việc, cô đưa ra mấy đề xuất trọng tâm cho vấn đề trang trí nhà. Gần mười phút trôi qua, cô đã nói đến khô cổ rát họng, bèn lấy chai nước đã chuẩn bị sẵn trong túi ra uống, sau đó lau miệng, “Chỉ có chừng đó thôi, mình không đề xuất được thêm gì nữa đâu, dù sao mình cũng chỉ là nhân viên môi giới nhà ở, không chuyên về thiết kế nội thất”.
Md lại nở nụ cười quen thuộc, đột ngột quay đầu hỏi cô: “Cậu cảm thấy căn nhà này như thế nào?”.
“Rất được!” tc không cần nghĩ ngợi, trả lời ngay lập tức.
“Rất được ở chỗ nào?” Anh ta thong thả hỏi đến cùng.
Tc nghĩ ngợi, “Vị trí đẹp, nhờ tọa lạc ở trung tâm thành phố. Căn hộ đẹp, nhờ được thiết kê vô cùng hợp lý. Khung cảnh đẹp, dù sao khu nhà này cũng có tiếng là xanh hóa. Còn nữa, chủ nhà cũng tốt, bởi một người chịu chi nhiều tiền để trang hoàng phòng ở, vậy căn phòng nhất định sẽ rất được”.
Cô cố gắng thể hiện thái độ thân thiết của một người bạn học cũ, bởi Trình Lục Dương đã bảo cô phải học cách buông tay, mà cách tốt nhất để buông bỏ không phải là trốn tránh người đó cùng tất cả ký ức về họ, mà là đối diện bằng thái độ đúng mực.
Thế nhưng, trong khi cô đang không ngừng cố gắng, md chỉ dùng một câu nói đã phá hủy toàn bộ tâm huyết của cô.
Trong căn phòng sáng ngời, anh ta đột nhiên nhìn thật sâu vào trong mắt cô, dịu dàng nói với cô: “Cậu thích là tốt rồi, bởi vì nó vốn được chuẩn bị cho cậu”.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến tc sửng sốt đứng ngây người tại chỗ, không kịp hiểu hàm ý sâu xa của những từ này, chỉ có thể kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng dùng trung khu thần kinh đang đờ đẫn của mình phân tích quan hệ ngữ nghĩa cùng logic trước sau của câu nói ấy, nhưng dường như đại não cũng đang bị lỗi, cô không thể làm được gì hơn.
Anh ta nói cái gì?
Cô thích là tốt rồi?
Bởi vì căn nhà này vốn được chuẩn bị cho cô?
Tc khϊếp sợ đến nỗi ngay cả tiếng chuông di động trong túi không ngừng vang lên cũng không thể làm cô hoàn hồn, cứ ngây người như phỗng.
Suốt năm phút đồng hồ, dù điện thoại vang lên vô số lần, cô vẫn đứng lặng ở đó giống như mất hết toàn bộ cảm giác.
Md cho cô thời gian năm phút để tiêu hóa tất cả mọi thứ, sau đó mới mở miệng nói: “tc, những lời sau đây, mong cậu hãy nghe thật kỹ. Mình đã từng thích cậu, bắt đầu từ cấp hai, cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, mình vẫn luôn thích cậu. Thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, đi du học nước ngoài, tình cảm của mình vẫn không hề thay đổi. Có lẽ cậu không biết, mấy năm ở nước ngoài, mình vẫn luôn chú ý theo dõi tình hình của cậu, cậu đang làm cái gì, kết bạn với những ai, có bạn trai hay chưa. ..Tất cả mình đều biết hết. Trước khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, mình chỉ muốn nói với cậu, mình không hề có vợ chưa cưới nào cả, thậm chí bạn gái cũng không có, nguyên nhân mình về nước chính là vì cậu. Mình hy vọng cậu có thể cân nhắc mình, đến với mình"".
Trước đó hai phút, Trình Lục Dương vô cùng vất vả mới tìm được đến nhà Mạnh Đường. Đúng lúc này, anh đứng ở ngoài cửa khép hờ, đã nghe được tất cả những lời Mạnh Đường vừa nói.
Khuôn mặt luôn kiêu căng ngạo mạn của anh đột nhiên sa sầm, lạnh băng như tảng băng mùa đông giá rét, hai bàn tay thon dài siết chặt thành nắm đấm.
Lúc này, anh bỗng sục sôi giận dữ mà không vì gì cả.
Tên họ Manh kia nói cái gì?
Suốt bảy năm qua, anh ta khiến cho người phụ nữ trong căn phòng này không thôi nhung nhớ.
Vậy mà nay, khi cô cuối cùng cũng sẵn sàng từ bỏ để đi tìm hạnh phúc của chính mình, thì anh ta lại chạy tới trước mặt cô, nói với cô mấy lời kích động dơ bẩn?
Đê tiện, xấu xa!
Trình Lục Dưcmg muốn dùng tất cả những từ ngữ khó nghe nhất để chỉ trích anh ta, bởi Tần Chân là một cô gái tốt, tốt đến mức chìa tay giúp đỡ một người phụ nữ tàn tật vô tình gặp trên đường, tốt đến mức không quản trời mưa vất vả chạy đi chạy lại đến nửa đêm vì một tên khốn luôn nói với cô những lời độc địa như anh, tốt đến mức bỏ qua sự thờ ơ lạnh nhạt của gã họ Mạnh mà cô đã yêu đơn phương suốt bảy năm, vẫn giúp đỡ anh ta bằng tấm lòng thân thiện của một người bạn cũ.
Anh ta có tài đức gì đáng để được Tần Chân đối xử như vậy?
Chính anh ta đã khiến người khác không thể chịu đựng nổi, giờ lại còn dám tới trêu chọc cô!
Trình Lục Dưong căng như dây đàn, rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận hừng hực trong lòng, ầm một tiếng đá văng cánh cửa đang khép hờ ra, xông vào bên trong.
Tần Chân như đang ở trong giấc mộng, bên tai còn quanh quẩn những lời nói dịu dàng thân tình của Mạnh Đường, trước mắt là khuôn mặt đẹp đẽ, thánh thiện tưởng như không vướng chút bụi trần.
"Sự thật" về thứ tình cảm mà trước đây cô luôn cho là tình yêu đơn phương, sau rất nhiều năm, đột nhiên bị phủ định hoàn toàn, và kẻ đầu têu kia lại nói với cô: Thật ra, anh ta cũng thích cô.
Đầu óc Tần Chân trống rỗng.
Đúng lúc đó, cửa bỗng bị đẩy ra ầm một tiếng, Trình Lục Dương xông vào với khuôn mặt lạnh đến rợn người, vừa nhìn thấy Mạnh Đường liền không do dự giáng cho anh ta một cú đấm.
Cú đấm vừa nhanh lại vừa mạnh, Manh Đường chưa kịp phản ứng đã hứng thêm một cú đấm khác không kém phần khủng khϊếp, anh ta lảo đảo ngã vào góc tường.
Tần Chân sợ hãi thét lên, lại bị Trình Lục Dương túm mạnh cổ tay, kéo ra phía sau.
"Anh..." Mạnh Đường vừa hoảng sợ vừa tức giận muốn mắng Trình Lục Dương.
Nào ngờ Trình Lục Dương không hề cho anh ta cơ hội được nói, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng căm tức. Dù Mạnh Đường trước giờ tốt tính đến mấy cũng phải thay đổi sắc mặt, tay phải che lấy bên má vừa bị đánh, yên lặng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm lấy lấy Tần Chân của Trình Lục Dương, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng, "Anh có tư cách gì đánh tôi? Dựa vào đâu để bắt tôi câm miệng?".
"Dựa vào việc cậu thờ ơ lạnh nhạt với người phụ nữ này nhiều năm, dựa vào cậu ỷ vào tình cảm của cô ấy đối với cậu mà độc ác khiến cô ấy phải một mình chịu khổ, dựa vào việc cậu không biết xấu hổ tự cho mình là kẻ tài giỏi, chỉ cần về nước, nói mấy lời ngon ngọt là có thể bù đắp được sự coi thường và tuyệt tình của cậu đối với cô ấy nhiều năm qua!" Toàn thân Trình Lục Dương tỏa ra ánh lửa của đấu sĩ, đôi mắt anh rừng rực sấm sét, "Họ Mạnh kia, cậu nghĩ mình là ai chứ? Lúc không cần người khác thì có thể vứt họ vào một xó giống như rác rưởi; đến khi nghĩ tới họ, bỗng nhiên nổi hứng đòi người nhiều năm bị bỏ rơi vẫn phải dùng đôi mắt mong chờ tiếp nhận lời tỏ tình của cậu, quỳ xuống bái lạy tung hô vạn tuế với cậu?".
Nói đến đây, anh lại không nhịn được mà muốn xông lên đánh người.
Mạnh Đường đã hoàn toàn đứng thẳng người dậy, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn thù địch: "Quá khứ của chúng tôi liên quan gì tới anh? Anh Trình, anh quản quá nhiều rồi đấy".
Trình Lục Dương quả thực rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, "Quá khứ? Hai người thì có quá khứ quái gì? Cậu còn không biết xấu hổ nhắc tới hai chữ quá khứ sao? Hai người từng đến với nhau hay cậu từng hứa hẹn gì với cô ấy? Cậu thậm chí chưa từng đáp lại tình cảm của cô ấy, hèn nhát biếи ŧɦái, thờ ơ lạnh nhat mặc kệ cô ấy lún sâu vào vũng bùn, cậu còn mặt mũi nhắc tới quá khứ à?".
Anh chỉ vào mũi Mạnh Đường, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: "Trình Lục Dương tôi trước giờ ghét nhất là cái loại luôn tự cho mình là đúng, ỷ vào việc bản thân có chút tài năng, còn tưởng rằng toàn bộ thế giới phải xoay quanh mình như cậu! Nếu trước đây cậu chưa từng đáp lại tình cảm của cô ấy, khiến cô ấy khổ sở đau lòng nhiều năm, thì giờ đây cho dù chỉ còn một chút nhân tính và liêm sỉ, cũng đừng nên vờ vịt quay lại trêu chọc cô ấy nữa! Cậu là cái đồ cầm thú! Cặn bã!".
"Anh nói đủ chưa?" Tất cả khả năng kiềm chế mà Mạnh Đường rèn giũa bấy lâu nay đã bị Trình Lục Dương làm cho bay biến hết, khuôn mặt ôn hòa trở nên lạnh giá, anh ta bước từng bước về phía trước, lướt qua Trình Lục Dương, nhìn Tần Chân vẫn bất động tại chỗ, ánh mắt pha chút áy náy, nhưng không hề chùn bước nói, "Mình chỉ muốn nói với cậu, Tần Chân, những lời mình vừa nói đều là thật".
Trình Lục Dương không thể chịu đựng nổi dáng vẻ thánh nhân của Mạnh Đường, anh lập tức giơ nắm đấm lên, lại bị Tần Chân đứng sau lưng giữ lấy cổ tay.
"Trình Lục Dương!" Giọng cô vừa gấp gáp vừa the thé, rõ ràng đang rất hoảng hốt, bàn tay ra sức giữ lấy anh, cố gắng kéo anh lại.
Trình Lục Dương dừng bước, không xông lên phía trước nữa.
"Đừng đánh nữa!" Cô túm chặt lấy tay anh, cố gắng giữ bình tĩnh nói, "Thế là được rồi, chúng ta đi thôi, được không? Mau lên, đi thôi!".
Nắm đấm của Trình Lục Dương dừng lại giữa không trung, cuối cùng nặng nề buông thõng xuống. Anh nắm lấy tay Tần Chân, đối diện với Mạnh Đường, gằn từng tiếng: “Họ Mạnh kia, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu đeo bám người phụ nữ này nữa, nếu không, cậu hãy tự chuẩn bị cho mình một cái quan tài, tôi sẽ đích thân đến đóng nắp giúp cậu”.
Mạnh Đường lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn Tần Chân cùng Trình Lục Dương tay trong tay ra khỏi cửa, không hề nhúc nhích, ánh mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc hỗn độn.
Anh ta cũng muốn đuổi theo, nhưng anh ta hiện tại không có lập trường, càng không có tư cách.
Nếu lúc trước anh ta không đưa ra quyết định ích kỷ như vậy, liệu rằng kết quả có khác?
Anh ta nhắm mắt, bỗng nhiên cảm thấy ngọn đèn trong căn phòng này rất chói mắt, phơi bày tất cả những mặt xấu xí, bất lực của bản thân.
Trình Lục Dương vốn đang viêm họng, lại thêm một tràng gào thét nên vừa kéo Tần Chân vào thang máy, anh bắt đầu ho lấy ho để. Cổ họng vừa sưng vừa đau, lúc ho cảm giác đau rát muốn chết.
Tần Chân vô thức vỗ lưng cho anh, "Làm sao vậy?".
Còn chưa nói xong, cái tay kia đã bị Trình Lục Dương hung hăng chặn lại, anh cố nén lại một con ho khan, nhìn người phụ nữ trước mặt, không nhịn được quát "Làm sao vậy cái gì? Tần Chân, tôi cứ nghĩ chỉ có tác phong làm việc của cô giống bã đậu, không ngờ trong óc cô cũng toàn bã đậu nốt! Những gì tôi nói với cô trước đây còn chưa đủ sao? Tên họ Mạnh kia đối với cô thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ? Tôi đã nói nhà của anh ta không cần cô quan tâm, cô còn cun cút chạy tới đó làm gì? Để người ta cười vào mặt à? Hả?”.
Bởi vì nói một hơi dài, anh lại bắt đầu ho khan rũ rượi, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là bởi tức giận hay là ho.
Tần Chân kinh ngạc đứng tại chỗ, đột nhiên không biết nên nói gì.
Trình Lục Dương vất vả lắm mới ngừng ho khan, hít sâu một hơi, có lẽ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt quá, đành dịu giọng:
"Con người ta sống trên đời này, nếu chỉ chăm chăm làm theo ý người khác, mỗi câu mỗi lời đều phải băn khoăn, nghĩ đến cảm nhận của người ta, vậy rốt cuộc cô sống vì ai? Cô quan tâm đến bạn học là đúng, cô lựa chọn dùng khuôn mặt tươi cười để tiếp đón người ta cũng không sai. Nhưng mà Tần Chân, cô ngẫm lại xem, người đàn ông đó đã làm những gì với cô, cô có cần thiết phải vì một người như thế mà để mình chịu ấm ức không?"
Anh xoay người sang nhìn cô, nhấn mạnh từng từ từng chữ: "Từ nay về sau, không được gặp lại anh ta nữa, không cần quan tâm tới chuyện của anh ta nữa, chuyện nhà ở cứ giao hết cho tôi, cho số anh ta vào danh sách hạn chế cho tôi".
Dừng một chút, anh sợ hãi phát hiện bản thân dường như đã để lộ ra điều gì đó, vì thế lại ho khan hai tiếng, “Lần trước tôi kéo anh ta vào danh sách hạn chế cũng là vì tốt cho cô, ai cho cô tự ý lôi anh ta ra hả?”.
Thang máy xuống dưới tầng một, anh đi ra ngoài trước, Tần Chân chậm rãi đi phía sau cách anh mấy bước, cứ như vậy lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh.
Anh vẫn còn ho khan, xem ra bị cảm rất nặng.
Anh chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo kết hợp chẳng ra đâu vào đâu, chắc là vội vã ra khỏi nhà, không kịp để ý.
Bên trái tóc anh hơi vểnh lên, chắc là chưa kịp chải đầu đã chạy tới tòa nhà của Âu Đình tìm cô.
Cô thần người nghĩ tới mấy chi tiết nhỏ nhặt, sau đó mới chú ý tới anh sau khi ra khỏi sảnh lớn cứ đứng trên cầu thang, quay đầu nhìn cô, nói rất hợp tình hợp lý: ""Tôi không mang ô".
Bật chiếc ô có họa tiết hoa màu vàng nhạt không được to cho lắm trong tay lên, cô đi đến bên cạnh Trình Lục Dương, đưa ô cho anh. Anh nhận lấy vô cùng tự nhiên, cùng cô đi vào trong màn mưa.
Chắc là do ở trong thang máy anh nói nhiều quá, cảm xúc kích động quá, thành ra đến giờ đột nhiên thấy hơi xấu hổ, chỉ yên lặng bước đi. Thấy Tần Chân đi chậm quá, anh quay sang hỏi: "Làm sao vậy?".
Lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của cô cực kỳ xấu.
Chẳng lẽ không chỉ có anh bị bệnh, mà ngay cả cô cũng bị?
Tần Chân đưa tay xoa xoa bụng, lắc đầu, "Bệnh cũ".
Trình Lục Dương nhìn theo tay cô, rốt cuộc mới hiểu ra cái mà cô gọi là bệnh cũ là có ý gì, lập tức không nhiều lời, "Ra khỏi cổng lập tức bắt xe về, cố chịu đựng một chút".
Nhưng kế tiếp, anh bước chậm lại không chỉ một chút, mỗi khi thấy cô hơi nhíu mày lại lập tức chuyển sang tốc độ rùa bò, cho đến khi lông mày cô giãn ra mới thôi.
Tần Chân ngẩng đầu, thấy hai phần ba chiếc ô xinh xắn dành cho chị em được che bên phía cô, mà anh liên tục quay sang nhìn cô, vừa xem xét xem cô có bị mưa ướt không, vừa quan sát nét mặt cô.
Hạt mưa dày đặc vẫn tạt vào bộ đồ công sở và tất chân của cô, đồng thời, có nhiều hơi ẩm dọc theo yết hầu bốc lên, nhưng không hiểu vì sao chúng không chịu tuân theo quy luật tự nhiên, mà cứ dồn về đáy mắt cô.
Trình Lục Dương đột nhiên chìa tay giữ chặt cô, "Cẩn thận!"
Cô lệch khỏi quỹ đạo vài bước về phía anh, lúc này mới chú ý tới vũng nước dưới chân. Tay anh ấm áp mà mạnh mẽ, nắm chặt cổ tay cô, giống hệt như lúc anh kéo cô ra khỏi tầm mắt của Mạnh Đường.
Tần Chân chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người bên cạnh. Khung cảnh này dường như vô cùng quen thuộc, trong một đêm mưa năm nào, cũng có một thiếu niên đi bên cạnh cô, bung ô giúp cô che gió chắn mưa.
Mạnh Đường thậm chí còn chững chạc hơn Trình Lục Dương, mỗi một bước, mỗi một câu, mỗi một biểu cảm đều có thể khiến người ta tắm đẫm trong gió xuân mát mẻ, vui vẻ trong tâm hồn.
Song, trong giờ khắc này, cô lại ngạc nhiên phát hiện ra, một Trình Lục Dương không đủ chín chắn như vậy lại khiến cô cảm động muốn khóc.
Anh cẩn thận từng li từng tí, anh dịu dàng tỉ mỉ, anh không kiềm chế được cảm xúc, anh giận dữ, thậm chí còn cái miệng thối toàn nói những lời ác độc... Tất cả khiến cô cảm nhận được sự quan tâm chân thực của người đàn ông này. Khác với sự dịu dàng của Mạnh Đường, sự dịu dàng của Trình Lục Dương rất đặc biệt, khiến cho cô hoàn toàn chìm đắm.
Cô hỏi: "Vì sao lại tới đó?".
"Lo cho cô." Trình Lục Dương trả lời như vậy, "Lo cô bị tên đàn ông bụng dạ xấu xa kia lừa đi, đầu óc cô vốn không tốt, tính cách cũng ngốc nghếch, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị người khác ức hϊếp?".
Không nằm ngoài dự kiến, cô lại bị anh chế giễu, nhưng cô chẳng thèm so đo, chỉ hỏi tiếp một câu: "Vì sao lại lo cho tôi?".
Trái lại, Trình Lục Dương bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó mới trả lời hợp tình hợp lý: "Cô đã nói chúng ta là bạn bè, ông đây khó khăn lắm mới đồng ý với cô, đã nói được thì phải làm được, nhất định sẽ đối tốt với cô!".
Trong mắt anh ánh lên niềm chân thành không chút do dự, chân thành tuyệt đối.
Tần Chân có cảm giác chất lỏng cay cay nơi đáy mắt sắp tuôn trào mãnh liệt, dường như cô đã không thể chống cự nổi sự bảo vệ và quan tâm này, mỗi phút mỗi giây ở bên anh đều như có một bàn tay vô hình không ngừng kéo cô vào thế giới của anh.
Trình Lục Dương này, bề ngoài có vẻ là cứng rắn, thích châm chọc người khác, quanh người tỏa ra vẻ khó chịu, chẳng ai muốn đến gần. Nhưng một khi lột đi vẻ bề ngoài kia, sẽ phát hiện tâm hồn anh dịu dàng và nhạy cảm biết mấy.
Cô cứ ngẩng đầu nhìn anh như thế, nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại, nhìn các đường nét thanh tú, đẹp đẽ trên khuôn mặt anh, nhìn đôi mắt sáng trong, nhìn ngón tay đẹp đẽ đang cầm ô của anh… Cuối cùng, một giọt nưóc từ khóe mắt khẽ rơi xuống.
Cổ họng như tắc nghẹn.
Giây phút này, cô rốt cuộc đã hiểu rõ lòng mình, hóa ra cô đã vô phương cứu chữa, cô đã thích người đàn ông tên Trình Lục Dương này mất rồi.
Phải mất cả một quá trình lâu dài mới nảy sinh tình cảm với người khác, nhưng khi trái tim thật sự rung động, hóa ra chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chỉ cần một giây khi bạn ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt người đó, phát hiện nơi đó chỉ có duy nhất hình bóng của bạn, khiến con tim bạn trở nên loạn nhịp.
Vì thế, cuối cùng bạn cũng nhận ra, cảm giác rung động mãnh liệt đến mức vượt qua tất cả mọi thứ.
Nhưng Tần Chân cần thời gian để suy nghĩ lại thật cẩn thận, xem nên xử lý cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Dù sao, trong mắt mọi người, cô và Trình Lục Dương không phải thuộc cùng một thế giới.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy chán nản.
Tần Chân theo Trình Lục Dương ngồi vào trong taxi, nghe anh nhanh chóng đọc địa chỉ nhà mình cho tài xế biết, không nhịn được nói xen vào: "Không đưa tôi về nhà à?".
"Trông cô vừa rồi còn hùng dũng lắm cơ mà, phải cần tôi đưa về sao?" Trình Lục Dương ngồi bên cạnh tức giận lườm cô một cái, "Đến nhà tôi ăn cơm".
"Nhà tôi đâu phải không có cơm ăn, việc gì phải đến nhà anh ăn?"
"Nếu cô muốn nói đến cái tủ đầy mì tôm với đồ ăn nhanh kia thì, ừ, đứng là rất hợp với cô."
“… Anh... trông thấy khi nào thế?"
"Lần trước đến nhà bôi thuốc cho cô, tình cờ nhìn thấy."
“…”
Tần Chân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm đó, anh cẩn thận bôi thuốc giúp cô, dè dặt như đứa bé sợ làm sai... Chẳng lẽ, cô bắt đầu thích anh từ lúc đó?
Trình Lục Dương ngồi bên cạnh không ngừng lảm nhảm: "Mang tiếng là con gái, trong nhà lại không có tí thực phẩm dinh dưỡng nào, trong tủ chỉ toàn những thực phẩm có chất bảo quản với chất phụ gia. Nếu cô muốn chuyến giới thì cứ nói sớm đi! Có thiếu tiền phẫu thuật, nhà tôi đây lắm tiền nhiều của, tiện tay quyên một tí là đủ cho cô đi Thái Lan rồi. Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không?".
Tần Chân phút chốc quay đầu trợn mắt nhìn anh.
“Hơ, lại còn trợn mắt với tôi à? Vậy cô nói xem tôi nói sai cho nào?" Vẻ mặt Trình Lục Dương rất nghiêm túc, “Tôi nói vói cô này, Tần Chân, nếu không xem cô là bạn, tôi đã chẳng phải phí nhiều nước bọt như vậy. Cô nhìn lại bản thân mình đi, có người phụ nữ nào không biết chăm sóc da như cô không? Cô xem chỗ này này, còn cả chỗ này nữa…” Anh chỉ tay vào mặt cô, "Từng này tuổi rồi mà còn mọc mụn, đừng nói với tôi đây là mụn dậy thì nhé!".
Tần Chân thẹn quá hóa giận: "Đây là mụn thời mãn kinh, được chưa?".
Trình Lục Dương lại duỗi tay kéo kéo khóe miệng cô, "Từ lần đầu tiên gặp nhau đến giờ, cô không ngừng chứng tỏ với tôi, miệng lưỡi cô rất sắc bén. Tôi hỏi cô, lần trước khi cãi nhau với nhân viên giao hàng ở trước cửa công ti, cô có nghĩ đến việc những người xung quanh sẽ nghĩ như thế nào về cô không? Hám chút lợi nhỏ thì thôi đi, cô nói xem cái miệng này của cô làm sao mà lớn được vậy? Những lời con gái không nên nói sao lại có thể được cô phun ra khỏi miệng một cách trôi chảy tự nhiên vậy nhỉ? Hay cô đi khám nha khoa thử đi, xem có phải răng lợi có vấn đề không?".
Tài xế không nhịn nổi, cười đến run rẩy.
Tần Chân phát cáu, giơ tay đánh bốp vào đầu anh, "Trình! Lục! Dương!".
Trình Lục Dương xắn tay áo, cuối cùng khẽ búng một cái lên trán cô, nhìn cô xoa xoa chỗ da đỏ lên.
Tuy nói cô không giống phụ nữ, nhưng thực ra làn da cô rất đẹp, ngoại trừ vài cái mụn nổi lên vì thức đêm thì da cô cũng khá trắng trẻo mịn màng…
Anh cúi đầu nhìn bụng cô, "Còn đau không?".
Tần Chân sửng sốt, lúc này mới nhận ra, ầm ĩ với anh một lúc như vậy, bệnh cũ đã bị cô quên béng, thế mà anh vẫn còn nhớ…
Cô buông cái tay đang xoa trán ra, nói nhỏ: "Không đau, bị phân tán sự chú ý nên quên đau luôn rồi".
"Chả trách nói cô là đàn ông?" Trình Lục Dương giễu cợt cô.
Tới nơi, hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía nhà anh.
Trời vẫn đang mưa, một chiếc ô hoa nhỏ không đủ che cho hai người, nhưng người Tần Chân gần như không dính chút nước mưa nào, trái lại, Trình Lục Dương... Tâm trạng cô rất phức tạp, không biết nên nói gì.
Bước vào trong thang máy, cô cúi đầu nhìn chân mình, "Hôm nay, thật sự cảm ơn anh…”.
"Cảm ơn tôi cái gì?" Trình Lục Dương hiên ngang ấn nút thang máy.
"Cảm ơn anh bị ốm còn chạy tới giúp tôi, để tôi không cần phải xấu hổ đối diện với Mạnh Đường."
Nhờ ánh sáng trên cửa thang máy, Trình Lục Dương nhìn Tần Chân cúi đầu nói cảm ơn, im lặng một lát, đến khi cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra, mới nói: "Tần Chân, có một số chuyện, tôi chỉ giúp cô được một lần, hai lần, nhưng không thể giúp được cô cả đời. Nếu cô không muốn đau khổ vì anh ta nữa thì hãy tự mình dứt ra đi. Nếu không, không ai có thể giúp cô được".
Anh bước ra khỏi thang máy, để lại Tần Chân kinh ngạc nhìn theo, mãi mới hoàn hồn nhấc chân đi theo.
Trình Lục Dương gọi cô đến ăn cơm, nguyên nhân thứ nhất là vì cô đang trong kỳ nguyệt san, không thoải mái, không thích hợp ăn mấy thứ đồ vừa không có dinh dưỡng, vừa hại sức khỏe ở nhà cô; nguyên nhân thứ hai liên quan đến những tờ giấy nhớ tràn ngập trong tủ quần áo của anh, anh muốn hỏi cho rõ ràng.
Anh dẫn Tần Chân tới phòng sách, "Máy tính ở chỗ kia, sách thì ở trên giá sách đấy, cô có thể lấy đọc để gϊếŧ thời gian", sau đó anh đi vào bếp.
Tần Chân vừa nhìn một bên tường đầy sách của anh vừa một mình đi lại loanh quanh trong phòng. Nhưng đa số sách của Trình Lục Dương đều có liên quan tới thiết kế nội thất và bố cục nhà ở, cô đọc không thấy thú vị, vì thế lại chạy tới phòng bếp.
Anh đang đeo tạp dề bận rộn trước kệ bếp bằng đá cẩm thạch màu trắng. Bóng lưng nhìn qua có phần dịu dàng, dây tạp dề màu xanh da trời thắt trên lưng trông ngộ nghĩnh đáng yêu.
Tần Chân cứ đứng ở cửa bếp lặng lẽ nhìn anh, nhìn anh thao tác thành thạo, nhìn anh nếm một miếng giống như một đứa trẻ khi múc đồ ăn ra đĩa.
Cô nghe thấy anh vui sướиɠ, đắc ý nói: "Quả nhiên là một người đàn ông tốt, chuyên môn giỏi, bếp núc cũng ngon".
Cô rốt cuộc không nhịn được phì cười, tiếng cười của cô đã tác động đến anh lúc này đang quay lưng ra phía cửa.
Trình Lục Dương xoay người lại, xị mặt hỏi cô: "Cười cái gì? Có ý kiến sao?".
"Không có ý kiến, không có ý kiến." Tần Chân thong thả đến bên canh anh, bưng đĩa gà xào cay về phía bàn ăn, "Một người đàn ông kiếm tiền giỏi, bếp núc cũng ổn như anh, tôi nào dám có ý kiến chứ?".
"…” Ánh mắt Trình Lục Dương sắc như dao nhìn cô chằm chằm, nhưng hai gò má lại hơi ửng hồng.
"Ô, anh cũng biết ngượng cơ đấy?" Tần Chân cố ý chọc ghẹo anh.
"Cút! Đang mùa hè nóng nực, tôi còn ở trong bếp rõ lâu, bị nóng!" Anh dữ dằn chỉ vào mặt mình, không ngừng nhấn mạnh, "Nóng! Là nóng biết chưa?".
Tần Chân cười đến gập cả người, bởi vì cười dữ quá, một dòng nước ấm từ bụng dưới ào ào tuôn xuống kèm cảm giác đau quặn. Tần Chân biến sắc, không cười nổi nữa.
Trình Lục Dương vội kéo chiếc ghế cạnh bàn ăn ra, ấn cô ngồi xuống "Cười cười, giờ bị báo ứng rồi phải không?".
Anh đến bệ bếp, lấy cái nồi, đổ gì đó ra bát, Tần Chân chú ý tới chiếc iPad đang phát sáng trên bàn, tập trung nhìn vào, thấy đang mở một trang web có dòng chữ: Uống gì giúp giảm đau bụng kinh?
Lúc này, Trình Lục Dương bưng cái bát đến bên cạnh cô, đặt mạnh xuống bàn, đưa tay giật lại iPad, giận dữ quát: “Làm cái gì thế? Có biết nhìn lén đồ của người khác là phạm pháp không?".
Tần Chân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, không hề bất ngờ khi thấy hai tai anh đã đỏ lựng.
Trình Lục Dương lảng tránh ánh mắt cô, cất iPad đi, tỏ vẻ tức giận nói: "Mau uống đi, đừng có bày ra cái vẻ sống dở chết dở trước mặt tôi nữa, nhìn đủ lắm rồi!".
Anh xoay người đi về phía tủ bát, lại bắt đầu tất bật nấu nướng, vừa làm vừa lải nhải: "Tôi đang bận muốn chết, không có thời gian quan tâm cô!".
Còn chưa nói xong, một củ khoai tây từ trong tay anh lộc cộc lăn xuống, anh luống cuống nhặt lên, tai dường như càng đỏ hơn.
Tần Chân từ từ bưng bát nước màu rất đậm kia lên, uống một hơi. Hương vị ngọt ngào, hình như có táo đỏ bên trong. Cảm giác ấm áp lan từ cổ họng xuống dưới, nhanh chóng tỏa khắp cơ thể.
Cô đưa mắt nhìn Trình Lục Dương đang đứng trước bệ bếp, lông mi khẽ chớp mấy cái.
Cái này, có phải là, vừa ngoi ra khỏi một vũng bùn lại lập tức rơi xuống một vũng bùn khác không?
Lúc ăn cơm, ngoài phòng khách vang lên tiếng ti vi ầm ĩ, Tần Chân dứng dậy định tắt, lại bị Trình Lục Dương ngăn lại, "Không cần, cứ để mở thế đi".
Tần Chân nói: "Nhưng có ai xem dâu, bật như vậy tốn điện lắm!".
"Có tốn tiền của cô đâu, tôi thích, được chưa?" Trình Lục Dương đáp một cách cứng ngắc.
Tần Chân có cảm giác tự làm mình mất mặt, đành phải một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, miệng lẩm bẩm nhà tư sản đúng là xa xỉ, không biết người lao động khó khăn, chỉ biết phung phí.
Trình Lục Dương trả lời một cách mỉa mai: "Tần Chân, cô đúng là càng ngày càng giống mẹ tôi, quản cái này, quản cái kia, cái gì cũng quản. Hay là, tôi đưa cả sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng cho cô, để cô giữ giúp tôi nhé?"
"Được đấy, nếu anh muốn vậy, tôi đương nhiên là vui vẻ giữ giúp anh. Tuy rằng không phải tiền của mình nhưng nếu được ngắm nghía mỗi ngày vẫn có thế kí©h thí©ɧ lòng tự trọng cùng tinh thần cầu tiến đã sớm chết yểu của tôi!" Cô không biết xấu hổ, vui vẻ đáp.
Trình Lục Dương tao nhã buông đũa, rút một tờ giấy ăn lau miệng "Được thôi, không thành vấn đề. Có điều trước đó mẹ tôi đã nói, sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng này, chỉ có thể đưa cho hai người. Người thứ nhất là bà, người thứ hai là bà xã của tôi, không biết cô định chọn vị trí nào?".
Cổ họng Tần Chân lập tức nghẹn lại, nuốt không trôi miếng cơm vừa cho vào miệng.