- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Oan Gia
- Chương 7
Oan Gia
Chương 7
“Ha ha ha, thật là không đánh không quen nhau nha. Liễu Nhi, này Cố thiếu gia chính là chính nhân quân tử, tuyệt không sẽ lấy ngươi túi tiền. Cố thiếu gia, ngươi nhưng đừng trách móc.” Tiền Đào Thiên cười lớn, vẻ mặt hào sảng khi tiếp đón Cố Tiểu Ất và đoàn người.
Khi nghe nói Cố gia đã đến, Tiền Đào Thiên quyết định tổ chức yến tiệc tại nhà vào buổi tối để tiếp đãi. Ông cảm thấy Cố Tiểu Ất là người đáng tin cậy, thông minh và chân thành, nên rất muốn hợp tác lâu dài. Trong bữa tiệc, Tiền Liễu Nhi kể lại chuyện buổi chiều ở chợ, không oán trách mà thậm chí còn cho rằng đó là duyên phận.
“Nơi nào nơi nào, còn gọi Tiền tiểu thư không nên trách tội mới hảo, người tập võ khó tránh khỏi thô tục. Nếu có đắc tội, thỉnh nhiều thông cảm.” Cố Tiểu Ất nói rồi cầm chén rượu đứng lên, kính rượu Tiền Liễu Nhi và uống cạn.
“Cố thiếu gia nhưng không giống như người tập võ, hào hoa phong nhã đảo giống cái đi thi thư sinh.” Tiền Liễu Nhi đoan trang hào phóng, không có ý trách tội, liền tách ra đề tài và đùa giỡn cùng Cố Tiểu Ất, không nhắc lại chuyện cũ nữa.
“Có thể so những cái đó thư sinh tiêu sái nhiều, nếu không phải Cố thiếu gia đã cưới nương tử, ta cần phải lưu lại đương con rể.” Tiền Đào Thiên nói đùa một cách hào sảng. Mọi người đều biết Tiền gia thiếu gia đông, nhưng chỉ có Tiền Liễu Nhi là tiểu thư duy nhất. Nàng đoan trang, biết lễ, lại được che chở, nên rất đơn thuần. Nghe Tiền Đào Thiên nói vậy, mặt nàng đỏ lên vài phần.
“Tiền tiểu thư là tiểu thư khuê các, Tiểu Ất chỉ là một võ phu, không dám trèo cao. Tiền lão gia nói đùa.” Cố Tiểu Ất tiến thối có độ, càng khiến Tiền Đào Thiên thêm phần tán thưởng. Cố Tư Tư không nói một lời, sớm rời bàn tiệc. Tiền lão gia đang vui, nên A Hổ xung phong đưa Tư Tư về khách điếm.
Khi Tiểu Ất trở về khách điếm, Tư Tư vẫn chưa ngủ, đang dựa vào giường thêu thùa. Cố Tiểu Ất nhìn thấy vẻ mặt mới mẻ.
“Ai da, Cố đại tiểu thư sẽ thêu thùa a, nhưng này thêu cái gì đâu, thật là xấu.” Cố Tiểu Ất cởϊ áσ ngoài treo lên giá áo, bò lên giường xem xét thêu thùa của Tư Tư.
“Ngươi kêu Tiền tiểu thư thêu đi a, chắc chắn là xinh đẹp lắm. Nhân gia tiểu thư khuê các, cái gì cũng tốt.” Tư Tư một hồi nói khiến Tiểu Ất không hiểu, liền đứng dậy, hướng chậu rửa mặt đi đến.
“Ngươi nói cái gì đó đâu, này quan nhân gia Tiền tiểu thư chuyện gì.” Cố Tiểu Ất rửa mặt, bỏ quần áo rồi chui vào ổ chăn. Cố Tư Tư cũng thấy mình vô lý, liền đặt thêu thùa ở gối đầu, dựa vào Tiểu Ất ngủ.
Này một đêm bình an vô sự, nhưng ngày thứ hai mấy người liền không thể ngủ ngon. Nguyên là Tiền đại lão gia thấy thời gian dư thừa, nhất thời hứng khởi, kêu Cố gia hộ tống vài vị thiếu gia xuống Giang Nam, xem xét một chút sinh ý phương Nam, học hỏi cách quản lý. Điều này vốn không có gì, nhưng Tiền tiểu thư cũng muốn đi theo. Thật không hiểu Tiền lão gia là thế nào nghĩ, chẳng lẽ muốn giao sinh ý của Tiền gia cho Tiền tiểu thư?
“Tiểu Ất, chúng ta đừng nhận sinh ý này được không? Ta không muốn đi phương Nam.” Nằm trong lòng Tiểu Ất, Cố Tư Tư có chút không vui, giọng nói cũng thiếu tự tin.
“Sao vậy? Mệt mỏi à? Nếu không thì gọi vài người đưa ngươi về trước? Ta nói, ở nhà ngốc thật tốt.” Cố Tiểu Ất cúi đầu nhìn Cố Tư Tư, xoa bóp mũi nàng, lại bị nàng né tránh.
“Không phải, những vị thiếu gia tiểu thư đó làm sao chịu được khổ, chuyến này chắc chắn là vất vả.”
“Làm việc nào có không khổ, lần này sự việc rất quan trọng, làm tốt, về sau chúng ta có thể cùng Tiền lão gia định sinh ý. Ngày sau đừng nói Tây Vực đến kinh thành, tuy là kinh thành hạ Giang Nam cũng là của Cố gia.” Cố Tiểu Ất nhìn màn giường đỉnh, trong đầu quy hoạch tương lai.
“Ngươi thật có dã tâm, chẳng phải muốn làm Tiền gia con rể, dù sao Tiền tiểu thư đối với ngươi có ý.” Cố Tư Tư nói lại bĩu môi.
“Nói lung tung gì đó, ta đâu phải loại người đó. Tiền tiểu thư tri thư đạt lý, đối với ta lễ tiết mà thôi, ngươi nghĩ nhiều.” Cố Tiểu Ất nhìn Cố Tư Tư có chút buồn cười. Cố Tư Tư vùi đầu vào ngực Cố Tiểu Ất, chỉ phát ra tiếng rầu rĩ:
(Tri thư đạt lý là hiểu biết sách vở, thấy hiểu lễ nghĩa)
“Kia ta liền không tri thư đạt lý.” Cố Tiểu Ất nghe, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu nàng.
Hàng hóa là một nhà khác tiêu cục áp, chỉ cần mang theo ba vị thiếu gia cùng một vị tiểu thư. Cố Tiểu Ất suy nghĩ một hồi, liền chỉ dẫn theo năm sáu người. A Hổ tự nhiên ở trong số đó, Tiểu Ất tuy rằng tính tình nhỏ nhen, nhưng cũng biết A Hổ có thể đánh đấm đáng tin cậy. Đoàn người cũng coi như mênh mông cuồn cuộn.
Cả đoàn sử dụng hai chiếc xe ngựa, từ phân chia nam nữ, Tiền Liễu Nhi liền giao cho Cố Tư Tư chăm sóc, kèm theo nha hoàn tiểu quân. Ba người ngồi trong xe, Cố Tiểu Ất ngồi ở xe đầu, từ một người khác vội vàng xe, đi ở mặt trước đội ngũ, A Hổ cưỡi ngựa đi đầu, ở đội ngũ cuối cùng là đại sư huynh cùng tiểu sư đệ của Cố Tiểu Ất.
"Nghe nói Cố tiểu thư võ nghệ cao cường, thật khiến người ta bội phục." Tiền Liễu Nhi vốn là người hiền hòa, đối với Cố Tư Tư cũng tràn ngập kính nể. Có thể cùng trượng phu ra ngoài dốc sức, nữ tử như vậy có được mấy người?
“Không dám, không dám, thϊếp đã là nữ nhân có chồng, Tiền tiểu thư gọi thϊếp là tiểu thư thật không hợp lý. Tiền tiểu thư gọi thϊếp là Tư Tư được rồi.” Cố Tư Tư đối với Tiền Liễu Nhi có mối địch ý không rõ, ngữ khí tự nhiên không tốt, nhưng biết Tiểu Ất khó xử, nên không dám làm quá.
“Nhưng thật ra ta thất lễ, như vậy Tư Tư tỷ tỷ cứ gọi ta là Liễu Nhi. Sau này còn làm phiền Tư Tư tỷ tỷ chiếu cố.” Lời này khiến Cố Tư Tư không thể giữ mặt lạnh, nhưng vẫn còn chút bực bội, chỉ đành cười gượng mà không nói gì thêm. Tiền Liễu Nhi thấy Cố Tư Tư không muốn nói chuyện, cũng im lặng không mở miệng nữa.
Chờ A Hổ tìm khách điếm, Cố Tiểu Ất liền lệnh đội ngũ hướng khách điếm đi. Khi xuống xe ngựa, Cố Tư Tư không thấy bóng dáng Cố Tiểu Ất, chắc là đi chuẩn bị chỗ ở. Khi Tiền Liễu Nhi xuống xe, tiểu sư đệ nhà họ Cố đúng lúc dắt ngựa tới, đối với Cố Tư Tư làm một cái cúi chào: “Thiếu nãi nãi vất vả rồi.” Nâng đầu lên lại là vẻ mặt trêu đùa, hắn đó là thế thân của Cố Tiểu Ất.
Cố Tư Tư nghe xong lại cảm thấy rất vui, nói: “Đặng Nam, ngươi còn rất hiểu lễ nha. Quay đầu lại bảo thiếu gia nhà ngươi thưởng cho ngươi.” Nói rồi liền vào khách điếm, thấy Tiểu Ất đang từ trên lầu xuống, chắc là đã định xong phòng. Cố Tư Tư đi tới gần Tiểu Ất với dáng vẻ đầy phong tình, khiến Tiểu Ất trực giác thấy sống lưng lạnh toát. Cô nãi nãi này lại muốn làm gì đây?
"Quan nhân, mệt mỏi cả ngày rồi, chàng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, thϊếp về trước phòng chờ chàng." Nói xong, Cố Tư Tư liền lên lầu. Tiểu Ất không thể hiểu được, cũng không dám chậm trễ, xách tay nải, dẫn theo các vị thiếu gia tiểu thư lên lầu, lại thấy Cố Tư Tư ở hành lang chờ đợi.
“Tư Tư tỷ tỷ sao còn ở ngoài phòng?” Tiền Liễu Nhi đi trước liền hỏi. Cố Tư Tư không trả lời, vội chạy đến bên Tiểu Ất, một tay xách tay nải, một tay lấy tay áo lau mồ hôi cho Tiểu Ất. Tiểu Ất cũng không dám nói gì, chỉ đành theo Tư Tư đi.
Sau khi đưa các vị thiếu gia tiểu thư về phòng, Cố Tiểu Ất mới hỏi, Cố Tư Tư tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Ất: “Không biết phòng nào là phòng của mình. Hóa ra ta gả cho một ngốc tử.” Tiểu Ất nghe xong chỉ cười cười, xuống lầu chuẩn bị bữa tối.
Trong bữa tối, các vị thiếu gia tiểu thư lại rất hứng thú với Cố Tư Tư, thay phiên hỏi han đủ điều, Cố Tiểu Ất ngồi bên không nói gì.
“Tư Tư tỷ tỷ, ngươi và Cố công tử đều họ Cố, vậy là có quan hệ thân thích sao?” Tiền Liễu Nhi hiển nhiên tràn ngập tò mò về mọi thứ xung quanh.
“Chỉ nói là ta và quan nhân có duyên phận thâm hậu thôi. Hiện giờ cũng coi như là có quan hệ thân thích.” Cố Tư Tư có chút mệt mỏi với những câu hỏi này, nhưng khi Tiền Liễu Nhi hỏi, nàng không tự chủ mà cảm thấy cảnh giác.
“Kia Tư Tư tỷ tỷ cùng Cố công tử đã có con nối dõi chưa?” Tiền Liễu Nhi có lẽ vì ít khi tiếp xúc với người ngoài, gặp được nữ tử đáng kính nể như Cố Tư Tư, nên muốn thân cận hơn, lại hỏi khiến Tư Tư đỏ mặt.
“Tiền tiểu thư, ta cùng Tư Tư thành thân chưa lâu, chưa có con nối dõi.” Cố Tiểu Ất nhanh chóng đáp lời, không đành lòng để Tư Tư phải quẫn bách. Tư Tư im lặng, chỉ dùng chiếc đũa chọc cơm, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
“Này cũng hợp lý, nếu có con cái, Tư Tư tỷ tỷ chắc chắn sẽ không phải bôn ba bên ngoài, mà ở nhà chăm sóc con cái rồi.” Tiền Liễu Nhi không nhận ra không khí nặng nề, vẫn tiếp tục hỏi han.
“Tư Tư không giống nữ tử bình thường, Tiền tiểu thư nên mau dùng bữa rồi nghỉ ngơi, chúng ta còn phải bôn ba nhiều ngày nữa.” Cố Tiểu Ất không muốn bàn thêm về vấn đề này, vì bát tự còn chưa thành, nói nhiều dễ sinh chuyện.
“Cố công tử nói đúng, Liễu Nhi thật thất lễ, mong rằng Tư Tư tỷ tỷ không phiền lòng. Cố công tử cũng nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn cần chuẩn bị nhiều.” Cố Tiểu Ất không đáp lời. Tiền Liễu Nhi cư xử hào phóng, dùng bữa xong liền về phòng. Cố Tiểu Ất gọi tiểu nhị mang nước ấm lên, rồi cũng trở về phòng.
“Sao còn rầu rĩ không vui?” Cố Tiểu Ất rửa mặt xong, thấy Tư Tư cầm kim thêu chọc vào tấm vải, nhìn xa xa giống như đang trát tiểu nhân.
“Kia Tiền Liễu Nhi thật chán ghét chết đi được.” Cố Tư Tư cau mày.
“Nàng làm gì chọc tới ngươi? Không phải đối với ngươi khá tốt sao?”
“Ngươi không biết, nàng muốn gả cho ngươi, đối tốt với ta là muốn ta đồng ý thôi. Cả ngày gọi tỷ tỷ tỷ tỷ, không biết tưởng ngươi là di thái thái của nàng.” Cố Tư Tư buông kim thêu, nghiêm trang giải thích.
“Như thế nào ta thấy nàng có ý với ngươi, suốt ngày dán lấy ngươi, quan tâm thật lòng.” Cố Tiểu Ất chui vào chăn, một tay ôm lấy Cố Tư Tư.
“Ngươi mắt có vấn đề. Không giống như ngươi nói. Trước đây ta thấy ngươi lãnh đạm không tốt, giờ lại thấy ngươi lãnh đạm còn tốt hơn.” Cố Tư Tư nằm trên người Cố Tiểu Ất, cảm thấy rất vừa lòng.
“Nương tử vừa lòng, nhưng có khen ngợi?” Cố Tiểu Ất hỏi, Tư Tư liền chủ động dựa vào, định hôn Tiểu Ất, nhưng Tiểu Ất lại rụt lại, không cho Tư Tư thân đến. Tư Tư dừng một chút, lại tiến lên, nhưng Tiểu Ất vẫn rụt về phía sau. Nhìn Tư Tư chán nản, Tiểu Ất cười ra tiếng. Tư Tư đột nhiên dựa tới, suýt chút nữa làm Tiểu Ất khái xuất huyết.
Tiểu Ất hôn Tư Tư, tay cũng bắt đầu di chuyển, từ bên hông Tư Tư sờ xuống đến cặp mông đẫy đà, còn không kịp nhéo nhéo, Cố Tư Tư lập tức đứng dậy, đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiểu Ất một cái, rồi xoay người nằm xuống, trốn vào trong lòng ngực Tiểu Ất.
“Nương tử, ta còn chưa đủ đâu.” Tiểu Ất thiển mặt nói, nhưng Tư Tư không để ý tới.
“Nương tử thật là khả ái đến cực điểm.” Tiểu Ất tiếp tục nói, tay lại di chuyển đến mông Tư Tư. Tư Tư nắm lấy tay Tiểu Ất, đặt vào trong lòng ngực giữ chặt, nhưng không ngờ Tiểu Ất lại bóp xoa ngực nàng.
“Cố Tiểu Ất! Ngươi có muốn ngủ hay không!” Cố Tư Tư đỏ mặt ngồi dậy, nhìn Tiểu Ất với ánh mắt chỉ có thẹn thùng chứ không hề tức giận.
“Ngủ, ngủ.” Tiểu Ất không tiếp tục, nhắm mắt lại ngủ. Cố Tư Tư trong lòng có chút mất mát, lại đỏ mặt không nói được gì, cũng nằm xuống ngủ.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Oan Gia
- Chương 7