- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Oan Gia
- Chương 2
Oan Gia
Chương 2
Cố Tiểu Ất dẫn Cố Tư Tư đến bên cạnh giếng, lấy ra chiếc khăn tay và cẩn thận lau mặt cho nàng. Cố Tư Tư cảm nhận được động tác nhẹ nhàng giống như của một nữ tử, nhưng vẫn không khỏi hoảng hốt và lo sợ tim mình đập mạnh sẽ bị nghe thấy. Nàng vội vàng giật lấy khăn tay và nói một câu đầy căng thẳng: “Ta tự mình làm,” rồi tự lau mặt.
Cố Tiểu Ất không nói gì, chỉ đứng nhìn Cố Tư Tư, cảm thấy người trước mắt thật xinh đẹp, làn da trắng trẻo, động tác cúi đầu thật ngoan ngoãn. Khuôn mặt Cố Tư Tư đỏ ửng, như đang giấu sự xấu hổ. Cố Tiểu Ất cứ nhìn chăm chú cho đến khi Cố Tư Tư mở mắt ra.
“Cảm ơn công tử đã cứu mạng,” Cố Tư Tư càng đỏ mặt, ngồi bên cạnh giếng cúi đầu nhưng vẫn có thể thấy Cố Tiểu Ất ngồi xổm, ngẩng đầu lên nhìn mình. Tim nàng đập mạnh, vang từng hồi không thể kiểm soát.
“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi,” Cố Tiểu Ất đáp, không cảm thấy đây là việc lớn lao, chỉ là giúp lau mặt thôi. Nàng quên mất mình đang mặc nam trang, cứ nhìn thẳng vào Cố Tư Tư. Cố Tư Tư muốn nói vài câu nhưng bị ánh mắt của Cố Tiểu Ất làm cho ngập ngừng không thể thốt lên lời.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
"A! Không xong! Ta thiếu chút nữa đã quên mất việc chính. Cô nương, ta còn có việc, ta đi trước..." Cố Tiểu Ất chưa nói hết câu đã chạy biến mất. Cố Tư Tư chỉ còn lại cầm khăn tay, không biết suy nghĩ gì, nhưng khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Cố Tiểu Ất ở dưới lôi đài chuyển động rất lâu mà không thấy Cố Tư Tư đến, trong lòng nghĩ có lẽ Cố Tư Tư không dám tới, như vậy cũng tốt, không cần phải lo lắng cả ngày như lão mụ tử. Đang nghĩ thì xung quanh bắt đầu xôn xao, mọi người hô lên và nhìn về phía lôi đài. Hô!
Nguyên lai nàng chính là Cố Tư Tư, không hiểu vì sao, trong lòng vừa vui lại vừa khổ. Nhưng khi thấy Cố Tư Tư dùng mộc phiến buộc chặt hai chân và được người nâng lên đài, Cố Tiểu Ất vẫn lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi nàng vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.
Huyện thái gia trong lòng không khỏi đắc ý, vội kêu nhi tử ngốc của mình qua, nghĩ rằng chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, con dâu này sẽ có thể mang về. Nhưng không ngờ, tên ngốc đó vừa chảy nước miếng vừa run rẩy đến gần Cố Tư Tư, thì bị Cố Tư Tư đá một cái văng khỏi đài. Cú đá đó làm người dưới đài lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, còn Cố Tiểu Ất chỉ cảm thấy đau lòng.
Huyện thái gia tức giận đùng đùng, không còn cách nào khác, đành phải dẫn người rời đi. Cố Đại Bằng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên thăm hỏi Cố Tư Tư.
"Cha, tên tiểu nhân kia gọi người chặn con ở đầu hẻm, dùng kế hèn hạ để giáo huấn con một phen. Nếu không có hiệp sĩ tương trợ, con sợ cũng bị đưa vào huyện nha gả cho tên ngốc đó rồi." Nói đến đây, cả hai người đều cảm thấy lo lắng. Trong khi họ đang trò chuyện, Cố Tiểu Ất cũng không đứng yên.
“Đại gia mau tan đi, mọi người xem Cố Tư Tư lợi hại thế này, cưới nàng không chừng sẽ bị giáo huấn thê thảm, một chút sơ ý sợ là tàn tật cũng không chừng. Cưới vợ đương nhiên phải chọn người ôn nhu hiền lành, đừng hái loại hoa này, mọi người về hết đi.” Nói chưa đủ, Cố Tiểu Ất còn đẩy người ta trở về.
Động tĩnh này thu hút sự chú ý của Cố Tư Tư, nàng nhìn thấy Cố Tiểu Ất, trong lòng tràn đầy kích động, liền lắc tay Cố Đại Bằng:
“Cha, cha, người xem, chính là vị hiệp sĩ đã cứu con.”
Cố Đại Bằng vốn đã có thiện cảm với người hiệp sĩ mà nữ nhi kể, giờ nhìn thấy, lại thấy đó là người trắng trẻo, văn nhã, tướng mạo tốt đẹp, thật hợp với nữ nhi của mình như kim đồng ngọc nữ, liền lớn tiếng mời Cố Tiểu Ất đến.
“Vị hiệp sĩ kia, ngươi một lòng đuổi đi người dân làng khác, nghĩ là đối với tiểu nữ rất có hảo cảm. Ý muốn làm Cố mỗ rể cưng, liền lên đài đến đây đi, không cần ở dưới đài ngượng ngùng.” Tiếng của Cố Đại Bằng vang dội, khiến mọi người nghe rõ ràng. Cố Tiểu Ất chưa kịp phản ứng đã bị đám người xem náo nhiệt đẩy lên đài.
“Ngạch, Cố sư phó...” Cố Tiểu Ất định giải thích rõ ràng với Cố Đại Bằng, nhưng chỉ nghe thấy ông cười lớn: “Ai, hiệp sĩ không cần khiêm tốn, người tập võ chỗ nào có như vậy ngượng ngùng. Nếu ngươi thắng, Cố mỗ sẽ sớm hủy đi lôi đài này.”
“Cố sư phó nói thật sao?” Nghe nói có thể hủy đi lôi đài, mắt Cố Tiểu Ất lập tức sáng lên.
“Tự nhiên, tìm được hiền tế rồi thì còn để đài này làm gì.” Cố Đại Bằng cười sang sảng.
“Kia tại hạ liền muốn hủy đi đài này, mong rằng Cố sư phó nói được thì làm được.” Cố Tiểu Ất nói rồi nhảy lên hoa mai cọc.
“Cố mỗ tất nhiên là người chú trọng tín nghĩa.” Cố Đại Bằng tâm tình thoải mái, lời nói càng vang to. Cố Tư Tư nhẹ điểm lan can, dừng lại trên hoa mai cọc.
Hai người hành lễ rồi bắt đầu đánh nhau. Quyền cước công phu đều chính xác, người dưới đài hô to thích thú, thẳng thắn nói rằng đài này chỉ có thể kết thúc lúc này, và con rể của Cố gia cũng đã định rồi. Tuy nhiên, người đánh nhau trên đài lại không thoải mái, đặc biệt là Cố Tiểu Ất. Ban đầu còn chống đỡ được, nhưng càng về sau, càng cảm thấy học thuật của mình chưa tinh thông, không trách được cha mình hay cảm thán như thế.
Cố Tiểu Ất tung một quyền vào mặt Cố Tư Tư, Cố Tư Tư không đỡ mà kéo, chân đá vào cẳng chân Cố Tiểu Ất. Tiểu Ất chỉ có thể bám vào hoa mai cọc, lật người và đá ngược lại. Cố Đại Bằng nhìn thấy thì gật đầu liên tục, nghĩ rằng dù võ nghệ của Tiểu Ất không bằng Tư Tư, nhưng ngộ tính và phản ứng lại rất tốt.
Đang lúc Tiểu Ất không biết phải làm sao, trời đột nhiên đổ mưa to. Cố Tư Tư ngừng lại, nói với Cố Tiểu Ất:
“Hôm nay thời tiết không tốt, ngày mai lại đấu tiếp.”
Cố Tiểu Ất tất nhiên vui mừng, sợ Cố Tư Tư đổi ý nên liền nói: “Đây là ngươi nói đấy nhé!” rồi nhanh chóng biến mất.
Tại Đông Cố gia, Cố Tiểu Ất lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết suy nghĩ gì. Biết rằng võ nghệ không bằng người khác, một đêm cũng không thể cải thiện, nàng chỉ nghĩ ngày mai sẽ dùng chút mưu mẹo. Nhìn dáng vẻ của Tư Tư, có lẽ nàng sẽ không dám làm mình bị thương. Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Ất ngoài đắc ý còn có chút ngọt ngào, càng thêm bực bội. Chỉ mới một ngày, trong đầu toàn là hình ảnh của nàng. Khi còn nhỏ sao không cảm thấy nàng có gì đặc biệt.
“Thật đúng là hồ ly tinh, khiến ta dù là thân nữ nhi cũng không chống đỡ nổi, đúng là làm khó những vị đế vương kia.” Nàng lẩm bẩm, chưa nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi. Thở dài, đứng dậy đánh một bài quyền rồi mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng phía Tây Cố gia cũng náo nhiệt. Cố Tư Tư ngồi ở mép giường, trên tay cầm một chiếc khăn tay, nhìn ngắm rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Nha đầu thấy vậy cũng không dám quấy rầy, chỉ che miệng cười trộm rồi rời đi. Tiểu thư cuối cùng cũng đã động lòng.
“Xem ra, tiểu tử kia ngày mai chắc chắn thắng rồi.” Đứng ở đình viện, Cố Đại Bằng không nhịn được trêu ghẹo, đặt thuốc trị thương xuống rồi cười lớn rời đi.
“Cha ~” Mặt Cố Tư Tư đỏ lên đến tận tai, vội thu chiếc khăn tay, đóng cửa sổ, rồi nằm xuống giường. Nàng lại cười khẽ vài tiếng mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trận đấu diễn ra giống như ngày trước, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng.
Sau vài chục chiêu, Cố Tiểu Ất liền hướng về phía dưới đài mà di chuyển, Cố Tư Tư nóng vội vội vàng kéo lại. Cố Tiểu Ất xoay người, nháy mắt với Cố Tư Tư rồi đẩy nàng xuống đài. Cố Tư Tư còn chưa kịp phản ứng với ánh mắt tình tứ của Cố Tiểu Ất thì đã vững vàng đứng dưới đài. Cố Tiểu Ất nhảy xuống đài, đầu tiên cúi đầu chào Cố Tư Tư, rồi lại hướng tới Cố Đại Bằng làm cái cúi chào.
“Nhạc phụ đại nhân, tại hạ trăm triệu không dám ủy khuất Cố tiểu thư, hôm nay vội vàng, ngày mai tại hạ nhất định tự mình tới cửa cầu thân.” Cố Tiểu Ất vừa dứt lời, Cố Đại Bằng còn chưa kịp phản ứng thì dưới đài đã vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đúng là một đoạn kim ngọc lương duyên.
Cố Tiểu Ất quay sang Cố Tư Tư, từ trong ngực móc ra một khối ngọc.
“Này là ngọc tổ truyền của nhà ta, bây giờ ta tặng ngươi, coi như đã định. Ngươi không được chạy thoát.” Cố Tiểu Ất nói rồi chạm nhẹ vào mũi Cố Tư Tư một chút, mặc kệ sự thẹn thùng của nàng rồi rời đi.
Lời nói là giả, chỉ là sợ nàng tìm người khác, nhưng nói ra lại nghe như thật.
Ngọc là thật, đến Cố Tiểu Ất cũng không hiểu sao mình lại đem khối ngọc quan trọng như vậy cho người khác. Vốn dĩ dự định là để cho hôn phu.
Đi đến gần nhà phụ thân, Cố Tiểu Ất xoay người vào một cái đầu hẻm, vội vàng móc ra thiết bàn để ở ngực. Thiết bàn đã bị biến dạng.
“Hảo tàn nhẫn nữ nhân, chiêu này cũng nghiêm túc như vậy, là muốn mưu sát thân phu sao! Ta chính là tạo phúc cho người mà.” Nói rồi xoa xoa ngực còn đau đớn.
“Hảo cái tuấn tú Cố gia cô gia a. Hôm qua cả làng đều nói Tây Cố gia tìm được hảo con rể, ta mới biết là Đông Cố gia tiểu thư.” Theo giọng nói, hai người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng bước vào hẻm.
“Đại sư huynh? Ngươi đừng nói cho cha a, nếu cha biết ta lại nữ giả nam trang ra ngoài, chắc chắn sẽ mắng ta.” Cố Tiểu Ất thấy rõ người tới, nhẹ nhàng thở ra. Một bên tiểu sư đệ chơi thân với nàng từ nhỏ, tự nhiên sẽ không đi tố cáo nàng.
“Chỉ sợ sư phụ muốn giận không phải chuyện này đâu.” Tiểu sư đệ lập tức tiếp lời, làm mặt quỷ.
“Ta định là sẽ không cưới Cố Tư Tư, đều là nữ nhi, làm sao mà cưới?” Cố Tiểu Ất nói lớn như đang tự hỏi mình. Còn chưa chờ sư huynh đệ trả lời, nàng vội nói thêm:
“Ta còn không phải vì nhà ta võ quán. Nếu không chiêu được hảo con rể, chúng ta liền thắng rồi! Không chừng Tây Cố gia đại tiểu thư cũng không muốn lên đài. Các ngươi là đại quê mùa biết gì đâu.” Nói xong, nàng ném lại sư huynh đệ rồi tự trở về phòng. Cơm chiều cũng không ăn, nhốt mình trong phòng, im lặng.
Đến nửa đêm, nàng đứng dậy lật sách, nha đầu trong lúc ngủ mơ nghe thấy tiếng động, tưởng mình đang mơ.
Tuy là lật sách, Tiểu Ất vẫn đứng ngồi không yên, trong lòng có những cảm xúc không thể diễn tả, như một phạm nhân bị giam cầm lâu ngày, không thể áp chế được.
“Còn nói trong sách đều có mỹ nhân như ngọc, sao không có ai bằng được Cố Tư Tư.” Lời nói đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến Tiểu Ất hoảng loạn. Nàng bắt đầu múa kiếm lung tung, không có kết cấu, khiến nha đầu đứng một bên cũng không biết tiểu thư trúng phải tà gì, không dám cản trở.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Cố Tiểu Ất thu kiếm, rồi lên giường. Nha đầu dọn dẹp lại những thứ rối loạn rồi cũng rời đi.
“Nhưng chúng ta là nữ tử mà.” Trước khi nhắm mắt lại, Cố Tiểu Ất nhẹ nhàng nói thầm một câu, nếu không lắng nghe kỹ sẽ chỉ cho là tiếng gió.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Oan Gia
- Chương 2