Chương 4: Sự Thật Về Nhà Điều Chế Nước Hoa

Cánh cửa phòng điều chế mở ra. Tô Đóa vừa lúc nhìn thấy Hạ Tĩnh thì mỉm cười nói: ""Tĩnh Tĩnh, con theo mẹ vào trong đây đi""

Hạ Tĩnh giật mình, quay lại vội vàng thưa: ""vâng!"".

Cô theo chân mẹ bước vào trong phòng điều chế, trong này còn có nhiều mùi hơn ở bên ngoài. Căn phòng này có một bộ ghế sofa trong góc bên phải, đối diện bộ sofa là một căn phòng đóng cửa-là nhà vệ sinh, khắp phòng đều được trang trí bởi chậu cây và hoa, cuối cùng là chiếc bàn lớn được đặt giữa sắt tường của căn phòng-bàn cớ lớn dùng để điều chế nước hoa. Hạ Tĩnh chủ động đi về nơi chuyên để điều chế các loại nước hoa, tinh dầu. Thành phần chính của các loại nước hoa là ngoài các loại hoa ra thì đó là tinh dầu từ thực vật. Chiếc bàn chuyên điều chế nước hoa này có rất nhiều kệ dùng để đựng các loại tinh dầu thực vật và tinh dầu của hoa, trên mặt bàn là những dụng cụ dùng để chiết, ép, giã, chia tỉ lệ. Hạ Tĩnh choáng váng, cô thấy làm một nhà điều chế nước hoa chẳng khác nào một nhà hóa học thường xuyên phải làm việc trong phòng thí nghiệm vậy!

Tô Đóa thấy con gái vừa quan sát rất chăm chú lại vừa nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì. Bà liền nói: ""Tĩnh Tĩnh, thành phần chính tại mọi dòng nước hoa là tinh dầu được lấy từ thực vật. Ngoài các dòng hoa thường sử dụng như hoa hồng, hoa nhài, hoa iris...., các mẫu vỏ, quả ,rễ, thậm chí là lá cây táo, chanh, mơ, cam , đào.....đều có thể trưng dụng làm nước hoa. Ngoài ra cũng có thể thêm những thành phần khác như đàn hương, hổ phách, cam thảo, xạ hương, hạt sồi, vani.... sự pha trộn của các thành phần khác nhau đều sẽ tạo nên mùi hương và cảm giác khác nhau tùy theo mỗi người. Khi làm một loại nước hoa nào đó, người ta thường sẽ lấy cảm hứng cho nước hoa để tạo nên sự đặc trưng và phong thái riêng cho loại nước hoa đó""

Hạ Tĩnh chăm chú nghe mẹ nói, cô cũng hiểu được một chút. Nhưng cô lại có một chút băn khoăn nên cô hỏi: ""Nếu yêu thích mùi hương thì có phải là có thể làm nhà điều chế nước hoa không ạ?""

Tô Đóa mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: ""Thật ra, nếu yêu thích mùi hương thì không nhất thiết phải trở thành nhà điều chế nước hoa. Nước hoa là lĩnh vực không chỉ đòi hỏi kiến thức khoa học tự nhiên mà còn phải cần sự tinh tế đậm chất nghệ thuật. Con có thể biết mọi phương pháp điều chế nước hoa nhưng để có thể tạo ra một sản phẩm mê hoặc được công chúng thì nước hoa của con còn phải sở hữu chất riêng và sự sáng tạo nhất định-là điều cần có ở một nghệ sĩ. Nghệ thuật và những gì mà con học trong trường sẽ không bao giờ là đủ.""

Hạ Tĩnh hơi nhíu mày: ""thật sự khó khăn vậy sao? Mẹ!?""

Bà vẫn kiên trì trả lời: ""Điều chế nước hoa là một ngành thời thượng, không phải hôm nay con học điều chế là ngày sau có thể làm nhà điều chế được. Để đạt tới trình độ vượt bậc, con phải trải qua giai đoạn: cảm nhận, biểu đạt, phân tách và chế tạo. Nhưng mà, Tĩnh Tĩnh à! Hiện giờ con cũng là học sinh cấp 3 rồi, mẹ muốn nói cho con về đặc tính của nghề này, nếu như con thật sự thích ngành này thì hoàn toàn có thể theo đuổi, mẹ luôn tôn trọng quyết định của con! Dù sao thì hơn 1 năm nữa con cũng phải thi đại học rồi, bây giờ tính chuyện con thích nghề gì cũng không còn sớm nữa.""

Nghe mẹ nói đến đây, Hạ Tĩnh im lặng một lúc rồi lên tiếng: ""Vâng! Đúng là con rất thích ngành này, tuy nó có khó khăn thật nhưng dù sao cũng chẳng có gì là dễ dàng cả. Hiện tại, con vẫn là nên học cho tốt thì hơn""

Bà cũng đồng tình: ""Ừm, Tĩnh Tĩnh lớn rồi, suy nghĩ như vậy cũng là rất tốt rồi. Hiện tại con chỉ cần học tốt trước đã, còn thích cái gì thì tự mình tìm hiểu cũng được""



Bà đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: ""À, mẹ có một khách hàng lớn hôm nay đến lấy hàng, để mẹ ra ngoài quầy hàng đón khách nhé!""

Tĩnh Tĩnh cũng không giữ mẹ lại nữa: ""vâng, mẹ đi đi ạ!""

Tô Đóa cũng quay người đi ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình Hạ Tĩnh, cô lại bước đến bàn điều chế kéo ghế ngồi xuống, cô cẩn thận đưa tay lấy từng lọ trên kệ xuống rồi ngửi....

_____________________

Một lúc sau, cô từ phòng điều chế đi ra. Thấy mẹ cô vẫn đang trò chuyện với người khách hàng kia, cô không làm phiền hai người nói chuyện rôm rả, đi đến một chiếc ghế sofa trong góc ngồi xuống nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện. Vài phút sau, người khách kia quay ra phát hiện cô đang ngồi ở một bên nhìn thì cười thân thiện với cô, cô cũng cười xã giao lại rồi người khách đó lại tiếp tục quay lại nói chuyện với mẹ cô.

Hai người họ nói chuyện rất lâu đến mức Hạ Tĩnh mệt quá, ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cô đang nằm trên sofa với chiếc chăn mỏng đắp bên trên, lúc này cô mới biết mình vừa mới ngủ quên. Còn người khách kia thì có lẽ đã đi về từ lâu rồi! Mẹ cô thì đang ngồi trên bàn vừa đọc sách vừa ghi chép gì đó vào một cuốn sổ nhỏ

Tô Đóa thấy cô đã tỉnh thì hướng mắt về cô, cười nói: ""con tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì dậy đi, hai mẹ con mình về nhà ăn tối nhé!""

Lúc này Hạ Tĩnh mới phát hiện, bây giờ đã là buổi xế chiều rồi. Haiz~ không ngờ cô lại ngủ một phát từ trưa đến bây giờ. Cô tự trách mình

Tự vỗ bản thân tỉnh táo, cô đáp: ""Vâng ạ! Để con dọn đồ giúp mẹ nhé!""