"Nhanh như vậy đã theo đến đây rồi."- --------------------------
Đèn đường khu phố cũ so với ánh trăng còn mờ ảo hơn, xen giữa những kẽ lá bạch quả xanh xanh vàng vàng, mang theo hương vị mùa thu. Hình dáng cơ thể anh càng rõ ràng, đuôi mắt mang theo cái lạnh lẽo thấu xương.
Thoạt nhìn cũng rất trẻ, cơ hồ bằng tuổi cô đi?
Vậy chắc đây không phải ông chủ, làm thêm sao?
Trong lúc chờ đối phương trả lời, não Vưu Nghê Nghê cũng không nhàn rỗi, nhưng rất nhanh trước mắt đã bị cái bóng đen cắt ngang.
Cô thu lại tâm tư, chú ý phía trước mặt.
Người bên trong đi ra, đá một viên gạch từ góc tường, sau khi ấn cửa kính liền quay lại bên trong, thuận tay bật công tắc đèn.
Ánh đèn huỳnh quang lập tức xua tan hết bóng tối.
Anh đứng dưới bóng đèn, lần này không đi ra nữa mà lười nhác cong eo cúi xuống, nhặt các dụng cụ xung quanh xe máy, ném hết vào hộp đựng.
Mấy tiếng loảng xoảng không đều nhau vang lên.
Rõ ràng không phải hành vi công kích ai, nhưng lại khiến người ta trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, như thể người nọ đang sinh ra một chút thù địch từ trong xương cốt, làm người khác không dám tiếp cận.
Cảm giác quen thuộc trước đây lại hiện ra.
Đối với vấn đề hiện tượng sinh lý kỳ lạ này, Vưu Nghê Nghê tạm thời còn chưa biết được là do quá ưa nhìn hay thực sự đã gặp qua anh ở đâu.
Đang đắm chìm vào suy nghĩ đến đây, đột nhiên âm thanh loảng xoảng kia biến mất.
Cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, đột nhiên không kịp phòng bị mà chạm vào đôi mắt đen kia, không có chút ánh sáng, tựa hồ không kiên nhẫn.
Đây là...ý tứ bảo bọn cô đi vào?
...Cái mà người ta gọi là giao tiếp bằng ánh mắt chính là đây à.
Năm phút sau, Vưu Nghê Nghê ngồi ở băng ghế nhỏ trong tiệm, yên lặng nhìn tivi, chốc chốc lại nhìn xem tiến độ sửa xe như thế nào.
Lại qua năm phút, lần này cô trực tiếp chọn xem sửa xe.
Cô chán nản ôm má, nhìn chằm chằm bàn tay không đeo găng tay rồi phát ngốc, phát hiện móng tay anh được cắt tỉa gọn gang, không sắc nhọn và rất sạch sẽ, nhìn thế nào cũng không thấy giống thợ sửa xe nha.
Vừa mới đến làm chăng?
Nhìn một lúc, Vưu Nghê Nghê bắt đầu suy nghĩ lệch sang chuyện khác, còn may Tô Hồ vẫn còn tập trung, thấy anh bắt đầu tháo lốp xe, vội hỏi: "Lốp có vấn đề gì sao?"
"Săm xe bên trong bị nổ."
Động tác của anh không dừng lại, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói một câu đầu tiên trong tối nay, thanh âm không cao cũng không thấp, có vẻ đặc biệt phù hợp trong đêm thu yên tĩnh.
Tô Hồ vừa nghe, gật đầu nhưng không hiểu, không muốn quấy rầy anh, quay đi tiếp tục xem tivi.
Người đang ngẩn ngơ phản ứng chậm chạp, không ngừng gõ đầu, nghĩ thầm hóa ra cậu ấy không phải người câm a.
Nhưng mà từ từ, cậu ấy vừa nói gì cơ?
Bên trong? Săm? Nổ!?
.........
Con gái luôn đặc biệt nhạy cảm với vấn đề cân nặng, Vưu Nghê Nghê lập tức phản ứng, nhíu đôi mày thanh tú, lẩm bẩm: "Mình không nặng như vậy đi."
Đôi tay chuyên tâm làm việc liền dừng lại, nhấc mí mắt nhìn lướt qua cô nương đang phiền não.
Cô vốn dĩ không cao lắm, lúc này đang ôm cặp sách, hai chân khép lại, ngồi trên ghế, nhìn nhỏ lại càng nhỏ.
Nếu phải chọn một bộ phận trên người cô để dùng từ "béo" thì cõ lẽ chỉ có gương mặt nhỏ nhỏ tròn tròn kia mà thôi.
Giờ phút này, gương mặt kia lại tràn ngập phiền muộn.
Tô Hồ không nghe thấy cô nói thầm, ngược lại chỉ vào TV rồi đột nhiên nói: "Này, Nghê Nghê, Nhìn giống ông anh của cậu nha."
"Ây, phải!"
Anh trai bảo bối vừa bước ra, Vưu Nghê Nghê lập tức bỏ vấn đề cân nặng ra sau đầu, nhìn Tô Hồ như mới tỉnh dậy từ trong mộng, hiển nhiên là đã quên mất chuyện đó rồi.
Để bù đắp sai lầm, cô đề nghị: "Đi! Tối mai đi ăn, mình mời! Nhất định phải thu xếp gặp mặt anh mình!"
Tô Hồ lại hướng ánh mắt về phía cô và hỏi: "Không phải cậu không ăn mấy đồ ăn vặt sao?"
"Đúng vậy. Nhưng mà anh mình làm gì không ăn đâu!"
Chủ đề mới này đã thành công khơi dậy sự hào hứng của Vưu Nghê Nghê.
Cô bất giác nâng âm lượng, sống lưng cũng thẳng lên một chút, định giải thích cặn kẽ chuyện "truy tinh" và "chăm sóc sức khỏe" cùng tồn tại với nhau như thế nào.
"Hơn nữa, để thích nghi với sự thay đổi của môi trường, nữ sinh truy tinh bảo vệ sức khỏe của chúng ta từ từ tiến hóa ra hai cái dạ dày, một cái giả làm bữa ăn giữ gìn sức khỏe, một cái giả làm anh trai hào quang cho nên không ảnh hưởng gì nha. Còn nữa, làm fans, chúng ta cần phải phát huy tốt vai trò của mình lúc quan trọng đúng hay không? Cho nên, có tác phẩm mới thì cứ xem thôi..."
(J: Đoạn này khó hiểu quá mọi người ơi:::::))))) Ban đầu cầu vồng thí nói thật trôi chảy, nhưng dần dần cô liền chậm lại, cũng từ từ bị phân tâm bởi người bên cạnh.
Chỉ thấy anh khụy một gối, tay cầm cờ lê, nửa người ngồi xổm trước xe, như thể không quan tâm câu chuyện của bọn họ, nhưng khóe môi lãnh đạm không biết từ khi nào gợi lên một vòng cung.
Là vòng cung của sự giễu cợt.
Ít nhất là Vưu Nghê Nghê cảm thấy thế.
Cô cảm thấy kỳ quái, vốn nghĩ rằng đây là ảo giác, định tiếp tục nói chuyện, không ngờ giây tiếp theo lại thấy anh đeo tai nghe vào, đồng thời mi mắt còn hướng lên bức tường đằng sau.
Trên tường dán một dòng chữ "Không nói chuyện, không nói nhảm"
Thực rõ ràng cô thuộc về vế sau.
......
Mùi vị bị người xa lạ ghét bỏ giống như người câm ăn cơm, Vưu Nghê Nghê chua xót không nói lên lời, chỉ có thể thấy đối phương đang tốt bụng giúp bọn họ sửa xe, liền ngậm mồm, trở thành một tên tướng bụng phệ ngồi không.
Đương nhiên, còn phải làm một việc trước đã.
Cô dịch người sang phía bên kia, ghé sát vào tai Tô Hồ, lấy tay che miệng, nói nhỏ: "Đồ ngốc, người này hình như tính tình không được tốt lắm, lần sau cậu đến một mình nhất định phải cẩn thận chút nha."
Tô Hồ cũng thấy dòng chữ trên tường, cười cười, bắt chước cô che miệng nói: "Nghê Nghê, đừng trù mình, mình không muốn gặp lại chuyện này đâu a."
"...ok"
Người đang nói nhảm ngậm miệng lại, làm động tác kéo khóa miệng, kéo ra một màn im lặng.
Cũng may tình hình này chỉ diễn ra trong mười phút.
Khi rời đi, chủ tiệm sửa xe quay lại với một cốc bia lạnh và một hộp BBQ, thấy hai cô gái bước ra khỏi cửa, lúc này mới hiểu ra tiền vừa nhận được ở trên Wechat là ở đâu ra.
Ông lập tức tiến vào cửa hàng, cảm ơn nói: "Ôi, tiểu Trần, không tệ nha, còn giúp ta mở hàng a!
Về sau nếu muốn sửa xe thì cứ đến tự nhiên, không lấy tiền."
Trần Hoài Vọng ngậm điếu thuốc cúi đầu xuống châm lửa, nghe thấy tiếng nói chỉ 'ừm' một cái coi như đáp lại.
Ngay sau đó, ông chủ lại bị chiếc Ducati 848 Evo màu đen ở phía trong thu hút, nhìn thật kỹ lại: "Ha, xe này đúng là không thể chê gì nha! Hàng đặc biệt a! Nhìn cái bô xe này, xem cái đuôi xe này! Ta khẳng định ở Đồng thị không thể tìm ra chiếc thứ hai!"
Nói xong lại nhớ tới chiếc thứ hai cũng đang ở nhà Trần Hoài Vọng, nghĩ nghĩ định sửa lại lời nói nhưng liền bị tiếng thét chói tai ngắt tiếng.
Ông chủ rùng mình sợ hãi, chạy nhanh ra ngoài nhìn, sau khi biết chuyện gì đang xảy ra, không nỡ nhìn thẳng nói: "Ai nha, bây giờ tiểu cô nương thật gan dạ a, đυ.ng phải cột điện còn cao hứng như vậy. Xem bộ đồng phục này hẳn là học sinh mới của trường học kia đi?"
Khói thuốc che khuất tầm mắt của anh, Trần Hoài Vọng quay đầu sang, híp mắt lại, nhìn về phía cửa kính lờ mờ.
Dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, cô gái đeo chiếc cặp to, thân hình càng thêm nhỏ nhắn, vết đỏ trên vầng trán trắng như tuyết cũng càng lộ rõ, nhưng cô mặc kệ, kích động quơ chân múa tay.
Chờ khi đi được một đoạn xa mới mơ hồ nghe thấy cô nói: "Anh mình sắp về trường rồi."
Trần Hoài Vọng khẽ nhướng mày.
.....
Tuy rằng tin tức Giang Chu Trì trở lại trường học còn chưa xác nhận nhưng Vưu Nghê Nghê cũng bị rối loạn một phen.
Cụ thể thể hiện ở hai điểm 'Liên tục đến trường đúng giờ' và 'Khi ngủ trưa luôn cười ngốc nghếch'.
Buổi trưa thứ tư của tuần học thứ ba, Triệu Mộ Dư đến tìm cô lại "may mắn" được tận mắt nhìn thấy 'mồm cười mắt ngủ' là như thế nào. Biết rằng sẽ không thể đánh thức cô theo cách bình thường nên quyết định cọn phương pháp nham hiểm, một tay che mũi, một tay che miệng.
(J: Ác ghê, làm vậy rồi tắc thở xỉu ngang luôn =)))) Chẳng mấy chốc Vưu Nghê Nghê bị thiếu oxy, vẻ mặt mờ mịt mà tỉnh lại, đôi mắt nhiễm hơi nước, tựa hồ có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Triệu Mộ Dư cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói lát nữa hội đồng kỷ luật sẽ đi kiểm tra việc đeo phù hiệu, nếu cậu không có thì mau tìm chỗ trốn."
Phù hiệu?
Nghe thấy phải bị viết bản kiểm điểm, cơn buồn ngủ của Vưu Nghê Nghê lập tức biến mất hơn phân nửa.
Thấy trước ngực trống không, cô không nói hai lời, đầu tiên là cảm ơn ơn cứu mạng của Triệu Mộ Dư, sau đó lập tức túm lấy bình giữ nhiệt ở trên bàn, cất bước chạy.
Vốn là cô định đi sang phòng lấy nước ở bên cạnh căng tin để tránh gió, ai biết vừa mời ra khỏi tòa dạy học, một giọng nam đột nhiên theo làn gió thu thổi vào tai khiến Vưu Nghê Nghê nâng cao độ coi trọng.
"Chu Chu của chúng ta khi nào trở về a? Tao vẫn còn chưa hẹn đặt bàn ở nhà hàng đâu."
Chu Chu?
Chu Chu?
Vưu Nghê Nghê rất ít khi nghe thấy kiểu xưng hô này từ miệng con trai, liền đối với thân phận của người con trai đại khái nảy ra nhiều ý nghĩ.
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phát hiện hai bóng lung khả nghi ở phía xa xa.
Do góc nghiêng nên cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng và mái tóc hơi nâu của người con trai bên phía trái, còn khuôn mặt không thể nhìn thấy cũng không quan tâm, chỉ tập trung vào người còn lại bên phải.
Cô biết người này - Tùng Hàm, là nam, bạn từ nhỏ của Giang Chu trì.
(U là tr đoạn này bản raw dịch chưa sát nghĩa, bản convert thì khó hiểu nên J phải lên tận baidu để tra từ luôn ó hic hic) Lại nói, mối quan hệ này bị bại lộ là do một năm trước có người chụp được ảnh hai người bọn họ chơi bóng rổ cùng nhau, nếu không với mức độ bảo vệ đời sống riêng tư của Giang Chu Trì sẽ không bao giờ có khả năng công khai việc riêng của mình.
Mà hiện tại cơ hội lấy tin tức độc quyền đang ở ngay trước mắt.
Cho dù Vưu Nghê Nghê ngày thường quy củ đủ điều, hưởng ứng phong trào 'Chú ý công việc tranh xa cuộc sống' bây giờ cũng khó giữ nổi lòng mình.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng với trời với đất, cô lấy điện thoại ra, tính toán bay tới sau lưng Tùng Hàm mà không để ai biết. Cứ như thế nếu như bị phát hiện thì sẽ giả vờ là đang xem điện thoại nên không chú ý.
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
Vưu Nghê Nghê đối với cái kế hoạch mình tự nghĩ ra này không khỏi kinh ngạc, không hề phát hiện ra người phía trước đã dừng lại trước máy bán hàng tự động, vẫn vùi đầu lao về đằng trước.
Kết quả cũng có thể tưởng tượng được, cô đâm vào người nam sinh bên trai rồi dừng lại.
.......
Thôi được, kế hoạch quả thực hay, nhưng không hợp với cô.
Vưu Nghê Nghê càng chôn đầu vùi xuống thấp.
Cô lập tức hạ lỗ tai xuống, thanh âm như ruồi kêu lí nhí: "Thực xin lỗi", sau đó nhanh như chớp thoát khỏi hiện trường, chỉ để lại một bộ dáng hốt hoảng, rất giống thỏ con gặp rắc rối.
Khác xa với hình ảnh tung tăng nhảy nhót ở cửa hang sửa xe hôm đó.
Hành động này khiến Tùng Hàm nhìn xung quanh, thuận miệng nói: "Đó là em gái học sinh sơ trung* đi, tin tức thế mà nhanh như vậy, đã theo cậu đến tận đây rồi."
*Sơ trung: Cấp 2
Trần Hoài Vọng không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn cậu một cái.
Người trước mặt không có vấn đề gì, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, lúc trước mày mang xe qua chỗ lão Lý sửa như nào rồi, định khi nào mới đưa baba đi hóng gió đây?"
Không khí lập tức an tĩnh.
Tùng Hàm đã quen, tự mình nói tiếp: "Nhưng mà nói thật, mấy ngày nay nhìn mày ở trường không được thoái mái lắm. Thế nào, đến trường mới, có định hoàn lương không?"
Ríu rít mãi không chấm dứt, Trần Hoài Vọng không trả lời lấy một cái, chỉ hỏi lại một câu: "Mày như nào?"
Tiếng nói phóng khoáng của anh bị âm thanh sắc bén của đồng xu trong máy bán hàng tự động khuếch đại.
Tùng Hàm khó hiểu: Tao? Tao làm sao?"
"Ồn ào như vậy, định làm mẹ tao à?"
"..."
- -----------------------------------
*Tác giả có điều muốn nói:
Mẹ Tùng? Điên rồi.
Tùng Hàm: "Hừ bắt nạt tôi à? Ngươi mới là mẹ! Cả nhà ngươi mới là mẹ!"
.......
Còn nữa, anh thợ sửa xe cũng chỉ là ta đùa thôi, cậu ấy không phải thợ sửa xe, cậu ấy xuất hiện ở tiệm sửa xe để sửa xe~~
*Editor: Woa edit đến chương thứ 2 này là mượt hơn rồi, hôm edit chương 1 đúng lâu luôn, kiểu chưa quen tay ấy...
/08092021/-/09092021/