Thật là, không hiểu sao chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Tô Kỳ buồn bã kéo kéo ống tay áo của Liễu Bạch, cả hai đứng nhìn cánh cửa đã khóa kia rồi nhìn nhau. Cuối cùng Liễu Bạch là người mở lời, cậu ta chần chờ đưa ra lời đề nghị: “Tiểu Kỳ, không phải em muốn dọn ra khỏi ký túc xá sao, nơi đó cách trường không xa, chúng ta có thể đến ở tạm một đêm”
“Không... đừng mà...”
Vừa nghe đến đó thôi cả người Tô Kỳ đã toát mồ hôi hột, cậu lắc đầu liên tục, cuối cùng ôm chặt lấy cái tay Liễu Bạch, cả người không ngừng làm nũng: “Em không muốn đâu, chúng ta tìm một chỗ nào đó qua đêm đi”
Tô Kỳ nhìn cảnh Liễu Bạch không ngừng kiểm tra thông tin các khách sạn gần đây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Liễu Bạch quá mức dịu dàng, tốt bụng và ngây thơ, hắn ta dễ bị lừa quá, may là mình không có ý xấu với anh ấy nếu không đã bị người khác lừa không còn một mảnh vải rồi.
‘không không, hãy tin tưởng tôi, cậu mới là kẻ dễ bị lừa nhất đấy Tô Kỳ’
Tô Kỳ ngẩn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh, phố đã lên đèn, cậu nhìn về phía nhà mình buồn bã. Nếu ban nãy bản thân cùng Liễu Bạch về nhà gặp phải anh hai thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ. Tình địch gặp nhau thì luôn xảy ra phiền toái huống hồ hiện tại quan hệ của cậu và anh hai… cả ba người như dính phải mạng nhện, các mối quan hệ cực kì phức tạp, chỉ nghĩ thôi Tô Kỳ đã thấy đau đầu rồi, cậu thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Tuy chỉ là ở tạm qua đêm, nhưng Liễu Bạch vẫn cẩn thận kiểm tra, dò xét những nhà nghỉ khách sạn gần đây, cuối cùng cũng chọn được một khách sạn được đánh giá tốt ở gần trường học. Khách sạn này rất nổi tiếng trong giới về những chiếc giường căng phồng, mềm mại, những ánh đèn lấp lánh đầy tình thú và đặc biệt nơi này cách âm cực kì tệ, rất thích hợp cho các cặp đôi muốn tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ.
Vừa đến nơi, Tô Kỳ đã ngã mình vào chiếc giường mềm mại, cậu dáng người hình chữ đại và không thể nào di chuyển cơ thể nặng nề, cuối cùng thả lòng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ chập chờn, cậu nghe bên tai là tiếng nước chảy róc rách, tiếng cửa bị kéo ra kèm theo đó là luồng không khí ấm nóng. Có lẽ Liễu Bạch đã tắm rửa xong rồi, bây giờ là đến lượt mình nhỉ. Cậu xoa xoa mắt, cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh. Đập vào mắt cậu là một cảnh tuyệt đẹp, những giọt nước trắng tinh còn gợn bọt đang nhảy múa trên cơ ngực trắng nõn nà, cuối cùng len lỏi vào trong lớp áo choàng trắng, cậu có thể nhìn thấy mờ mờ những khối cơ bắp bụng đang không ngừng hít ra hít vào kia, dưới ánh đèn lập lòe mọi thứ trở nên thật nóng bỏng, thật quyến rũ.
“Ực, ực ——”
Tại căn phòng vắng lặng này, không ai nói chuyện cả chỉ có thể nghe thấy tiếng bọt nước rơi tanh tách cùng tiếng nuốt nước bọt của Tô Kỳ, cậu như người sực tỉnh giữa cơn mơ hốt hoảng nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
“Em...em...em đi tắm đây”
Tô Kỳ ngại ngùng nói, cuối cùng cậu còn len lén ở sau nhìn Liễu Bạch... đúng là đẹp quá đi mất, những đường cong mềm mại, uyển chuyển đang ôm lấy bờ lưng rộng, từng tầng cơ bắp mỏng đang bó sát vào người, đúng là quá sức chịu đựng mà, sao có thể đẹp như thế này cơ chứ. Tô Kỳ càng nhìn càng nuốt nước bọt, cậu xoay người lại, buồn bã nhìn chiếc bụng bằng phẳng, mềm mại như bông của mình. Tại sao nó lại đàn hồi và mềm như thế này chứ, chỉ ấn nhẹ thôi đã để lại dấu rồi, chẳng khác gì phụ nữ cả, không có vẻ đẹp trai như Liễu Bạch gì cả…
Tô Kỳ giận dỗi chọc liên tục vào bụng mình, nhưng không hiểu từ lúc nào động tác đó đã chuyển sang thành sờ soạng, vuốt ve cơ thể. Cả người cậu bắt đầu bị nhuộm hồng, Tô Kỳ thoải mái nhắm mắt lại, miệng hơi hé phát ra những thanh âm rêи ɾỉ ngọt ngào.
Lúc này cậu đang cảm thấy rất kỳ lạ, có một thứ gì đó đang không ngừng nhảy lên thình thịch ở phần bụng dưới mỗi khi cậu vuốt ve cơ thể mình. Có cảm giác giống như chân đang giẫm phải bông, lâng lâng kì lạ. Cậu phải dựa tay vào toilet mới không ngã xuống mặt đất, eo vừa đau vừa mỏi. Lúc này cậu chỉ mong muốn các bộ phận trong cơ thể đang làm phản ấy không nên tồn tại, nhưng không hiểu sao cả người cậu tê tê, bất giác Tô Kỳ cắn môi thế nhưng ngược lại tay lại không ngừng ấn bụng, dường như cậu không còn điều khiển cánh tay này nữa rồi.
Cảm giác khó chịu xen lẫn thoải mái này khiến cậu nức nở không thành tiếng, cậu bất lực chảy nước mắt. Nếu có người nhìn thấy bộ dạng Tô Kỳ lúc này, chắc chắn sẽ đẩy cậu xuống mặt sàn, không ngừng dùng dươиɠ ѵậŧ thô to bắt nạt, trêu chọc để cậu lộ ra những biểu cảm yếu ớt, gợϊ ȶìиᏂ như thế.
Không được rồi, mình không thể tiếp tục sai lầm như thế này nữa. Tô Kỳ cố gắng bò đến trước toilet, cậu ngồi trên đó cẩn thận sờ soạng điểm bí ẩn ở giữa hai chân, chỗ có thể mang đến những kɧoáı ©ảʍ đáng sợ ấy. Nhưng lúc tay cậu chạm vào điểm đó, cả hạ thân đã ướŧ áŧ lầy lội không thể nào diễn tả nổi, dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé vì bắn quá nhiều nên oải mình xuống, tiểu huyệt thì mở to cực đại, có thể dễ dàng nhìn thấy những thớ thịt đỏ đỏ hồng hồng ướŧ áŧ không ngừng thập thò đóng mở.
“Hình như ở chỗ này thì phải... chỉ cần ấn nhẹ thôi... sẽ không khó chịu như thế này nữa... mình có thể nhanh chóng tắm rửa... sẽ không ai biết mình đang làm gì cả…”
Tô Kỳ mấp máy môi, cố gắng thuyết phục bản thân nhưng cuối cùng lại không thể nào chiến thắng du͙© vọиɠ, ngón tay run rẩy nhấn mạnh xuống: “Y a a a a a a ——”
Khí quan mẫn cảm nhất trong cơ thể bị chà đạp một cách thô bạo, nơi vừa phát triển sao chịu nổi được kí©h thí©ɧ này, Tô Kỳ choáng váng cả người, trực tiếp hôn mê bât tình, lúc này cơ thể cậu giống như được một vật vô hình nâng lên, ngã xuống mặt đất nhẹ nhàng, hai đùi được tách ra để lộ cúc huyệt đang co rút và dươиɠ ѵậŧ ỉu xìu... đi xuống dưới có thể nhìn thấy một cái hoa huyệt non nớt…
Hai cánh hoa lớn nhỏ đang không ngừng tách ra để lộ viên đậu nành nho nhỏ, đáng yêu, xa xa là phần âm đế xinh xắn, mỗi lần huyệt khẩu run rẩy để lộ lớp thịt non thì một dòng hoa dịch không ngừng tuôn ra, bắn lung tung trên mặt đất, khiến gạch men bóng loáng cũng bị làm cho dơ bẩn. Cả căn phòng lúc này đây phảng phất một mùi ngọt tanh gợϊ ȶìиᏂ.