“Tiểu ca ca...” Nghiêm Cẩn nắm thật chặt nắm tay, cậu ta muốn hỏi hắn ta tại sao lại ở chỗ này, dạo gần đây có khỏe không, hắn cùng Tô Kỳ đến cuối cùng là có quan hệ gì, nhưng cậu ta chỉ nở một nụ cười mang theo chút cô đơn, nhìn đôi mắt hắn ta sáng rực rỡ, Nghiêm Cẩn biết cậu ta cùng Tô Kỳ ở bên nhau thực hạnh phúc.
“Đúng vậy, đúng là em có dậy anh ấy học bổ túc một thời gian.” Cậu ta cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.
“Làm phiền em rồi” Liễu Bạch híp mặt lại, hắn dự đoán được câu tiếp theo nên mở miệng trước: “Tiểu Kỳ còn ở bên trong, nếu có chuyện gì cần nói, anh có thể chuyển lời với em ấy giúp.”
“Thật ra là như thế này” Nghiêm Cẩn cũng chậm rãi khôi phục trạng thái bình thường, cậu ta khoanh hai tay lại, bình tĩnh mở miệng: “Nghiêm giáo sư, cũng chính là cha của em, ông ấy tìm học trưởng có chút việc, cho nên…”
Liễu Bạch cũng không tiếp tục hỏi thêm câu nào, hắn ta gõ gõ cửa: “Tiểu Kỳ, giáo sư tìm em.”
“Ai” Tô Kỳ ngây ngô ngẩng đầu lên: “Nhưng mà... Giáo sư đã nói, em đậu rồi mà... Chẳng lẽ là lại xảy ra vấn đề gì sao?”
Sắc mặt cậu lập tức suy sụp xuống, đáy mắt theo thói quen bịt kín một tầng sương mù mờ mịt: “Có thể chờ lần sau được không, hôm nay tôi thật sự có việc, không thể đi xa được.”
Nghiêm Cẩn phát hiện môi Tô Kỳ hơi hơi sưng đỏ lên, hai điểm trước ngực cũng hơi lồi ra, cậu ta nhàn nhạt quay mặt qua chỗ khác, rụt rè gật gật đầu, xem như đồng ý. Nhưng ở trong lòng cậu ta lại nổi lên sóng to gió lớn, cái này, cậu ta trước giờ vẫn luôn cho rằng Liễu Bạch là người ở dưới, nhưng khi cậu ta nhìn thấy Liễu Bạch thần tinh thần sảng khoái, lại liếc đến cẳng chân Tô Kỳ đang có chút nhũn ra kia, không thể không thừa nhận, cậu ta đã nhìn lầm người.
“...”
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, cậu ta quét mắt qua cơ thể Tô Kỳ, trong mắt toát ra một tia sáng ngời không rõ: “Ngày mai học trưởng đến văn phòng giáo sư một chuyến đi, em sẽ nói với ba trước.” Nhìn thấy ánh mắt Tô Kỳ lập tức lóe sáng, cùng với sắc mặt Liễu Bạch nháy mắt chìm xuống, hắn ta cơ hồ muốn cười to ra tiếng, sắc mặt thật là đáng sợ nha, anh yêu anh ta đến vậy sao.
Nghiêm Cẩn cũng không biết đến tột cùng người mà mình phải thống hận, đố kỵ là ai, nhưng mà, không quan trọng, ngày mai cậu ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt Tô Kỳ, nhất định!
“A a a, Nghiêm Cẩn cậu đúng là người tốt.” Tô Kỳ vui vẻ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, cậu chọc chọc Liễu Bạch, hướng về phía hắn ta chớp chớp mắt, xem tôi giỏi chưa, thu phục học đệ ngay lập tức nha, cậu đắc ý nghĩ, cái đuôi nhỏ cơ hồ muốn vểnh lên trời.
Liễu Bạch xoa xoa tóc Tô Kỳ, cúi xuống vô cùng tự nhiên in lên má cậu một nụ hôn: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Kỳ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi đã bị Liễu Bạch lôi đi, đi đến một nửa đường, cậu mới phản ứng lại: “Ai ai ai, Tiểu Bạch, anh vừa mới...” Cậu hiện tại mới hồi tưởng lại lời tỏ tình lúc trước của Liễu Bạch, xấu hổ xua tay: “Cái kia, không chuyện gì đâu, chúng ta đi xem phim điện ảnh đi.”
Liễu Bạch ngoài dự đoán cũng không tiếp tục đề tài này, cậu ta chỉ mặt đầy ý cười nghe Tô Kỳ vì muốn đổi đề tài, không ngừng kể cho cậu ta nghe những chuyện sinh hoạt ngày thường của mình, cảm thấy mình lỡ miệng điều gì, sẽ lại tiếp tục quay xe lần nữa.
Tuy rằng, không có đoán trước được người ra tay với Tô Kỳ lại là Tô Mộc, nhưng bằng cách này, mọi việc đều có thể giải thích rõ, ví dụ như mục tiêu của hắn, ví dụ như quan hệ của huynh đệ Tô gia kia vô cùng thân mật.
“Lâm Văn Diệu?!” Tô Kỳ đang ôm một thùng lớn bắp rang bơ sợ hãi kêu lên, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu co rút khóe miệng theo bản năng hướng bên cạnh để tránh né tầm mắt người khác, do đó không chú ý tới nam nhân ngồi bên cạnh cậu đang trộm đỡ lấy kính râm của mình.
“Tiểu Bạch, tôi luôn cảm thấy bọn họ lại trừng tôi” Cậu nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Liễu Bạch, nhỏ giọng phun tào bên tai cậu ta: “rốt cuộc là có chuyện gì a, cứ cho là tôi quấy rầy nhã hứng của bọn họ, nhưng tôi cũng chỉ gào một tiếng trước khi mở đầu thôi mà, có nhất thiết phải phản ứng lớn như vậy không, tôi lại không ăn mất gạo nhà hắn ╭(╯^╰)╮”
Liễu Bạch xoa xoa đầu cậu, bị cậu nói làm cho tức cười: “Đồ ngốc” hắn ta thân mật nhéo nhéo mũi cậu, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Em cúi đầu, xem bọn họ đang làm cái gì.”
Tô Kỳ không rõ nguyên do cúi đầu, nhìn xuống dưới chỗ ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy ở những cái vị trí đó, không phải có mấy cái chân buông thõng xuống loạn run, thì cũng là một hai thiếu niên đang quỳ xuống, âm thanh bú ʍúŧ từ những vị trí bên dưới đó truyền tới...
Trời ơi! đây là... Là một thanh niên có kinh nghiệm phi thường phong phú, cậu lập tức nghĩ tới cái rạp chiếu phim này là dùng để làm gì, không nghĩ tới anh là loại người như vậy nha Tiểu Bạch... Cậu dùng một loại ánh mắt một lời khó nói hết liếc Liễu Bạch một cái.
“Đã nói sẽ nghiêm túc hẹn hò thật tốt cơ mà?” Cậu u oán liếc mắt nhìn Liễu Bạch một cái, sau đó bị đối phương lấy ánh mắt vô tội nhìn lại, Liễu Bạch giống như có chút ngượng ngùng gãi gãi gương mặt, tròng mắt hắn chuyển động, rũ xuống hai hàng lông mi mảnh dài, hai má hiện lên một mặt đỏ ửng, u oán liếc mắt nhìn Tô Kỳ một cái: “Ai nha, tôi cho rằng em là thẹn thùng, cho nên mới...”
Tô Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Liễu Bạch biểu diễn, cậu trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là đột nhiên hoảng hốt cảm thấy người này thật sự là một tiểu bạch thỏ thẹn thùng, đây là cái gọi là kỹ năng diễn xuất sao.
“Mặc kệ anh nói thế nào, dù sao thì cùng tùy anh.” Tô Kỳ yếu ớt che hai mắt lại, tùy ý để động tác của Liễu Bạch trên người cậu.