Cho dù có bao nhiêu ý nghĩ dâʍ đãиɠ xuất hiện, Liễu Bạch vẫn không dám làm càn, quỳ xuống giữa hai chân Tô Kỳ, dùng ngón tay chạm nhẹ vào tiểu huyệt của cậu, tiểu huyệt màu hồng nhạt đã khép chặt lại, mỗi nếp nhăn trong mắt Liễu Bạch trông thật đáng yêu.
Cậu ta dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, tiểu huyệt bị khuếch trương khẽ mở ra một cái khe nhỏ, Liễu Bạch cố gắng đem một đầu ngón tay cho vào, thấy sắc mặt Tô Kỳ có chút cổ quái, liền nhanh chóng rút tay về.
“Nhị thiếu gia, tiểu huyệt của cậu chặt quá, sợ rằng tôi phải liếʍ nó trước, sau đó mới có thể mở rộng ra được.” Nói xong lời này, Liễu Bạch liền hối hận, thậm chí còn muốn tát chính mình một cái, hỏi cái này không phải là hơi quá trực tiếp rồi hay sao, nếu là bình thường cậu ta sẽ không khinh suất mà nói ra loại lời này.
“Anh liếʍ đi, nếu anh không thích tôi bôi trơn trước.”, may mà Tô Kỳ cũng là một kẻ giao tiếp kém, cậu cũng không nhận ra rằng những lời của Liễu Bạch đối với một phú nhị đại được nuông chiều, quá mức mạo phạm rồi, “ Cậu lật người lại, tôi đói rồi.”
Đói, là thứ Tô Kỳ nghĩ ra để đối phó với Tô gia, bằng không thì tại sao một tiểu thiếu gia đang êm đẹp lại đi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một người đàn ông khác, đặc biệt là cậu còn không hề tỏ ra hứng thú với đàn ông.
Liễu Bạch dường như ý thức điều gì đó, côn ŧᏂịŧ của anh ta bằng mắt thường có thể thấy cương lên một vòng, cậu ta kích động xoay người lại, hướng côn ŧᏂịŧ của mình về phía Tô Kỳ, sau đó dùng sức tách hai bờ mông của Tô Kỳ ra, cậu ta liếʍ cập mông căng tròn và săn chắc của Tô Kỳ, hôn lên rãnh mông của cậu, liếʍ đi liếʍ lại khiến mông Tô Kỳ ướt đẫm.
Còn Tô Kỳ thì vươn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của cậu ta, cậu để ý thấy cơ thể Liễu Bạch hơi run lên khi cậu nắm lấy côn ŧᏂịŧ mình, dứt khoát vươn tay bắt lấy tinh hoàn của cậu ta, xoa bóp nhiều hướng khác nhau, cuối cùng cậu đưa côn ŧᏂịŧ hồng hào của cậu ta vào miệng mυ"ŧ mạnh.
Liễu Bạch từ trước đến giờ chưa từng có ai đối đãi như vậy, cậu ta a lên một tiếng, âm thanh vừa mềm mại lại quyến rũ, lại còn mang theo loại khí chất nam tính, ánh mắt chua xót, liền bắt ra. Liễu Bạch vừa bắn ra, vừa nhìn xuống liền thấy Tô Kỳ khó khăn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, đôi tay trắng nõn một tay bóp lấy tinh hoàn của cậu ta, tay còn lại cầm thân côn ŧᏂịŧ của mình, cổ họng không ngừng nuốt xuống, uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu ta từng ngụm lớn, du͙© vọиɠ của Liễu Bạch nổi lên, cậu ta cố ý đâm côn ŧᏂịŧ của mình vào miệng Tô Kỳ, miệng càng kêu to hơn.
Quả nhiên, Tô Kỳ cho rằng Liễu Bạch là phản ứng bình thường khi mất đi lý trí, cậu bị ngạt đến khó chịu, lại luyến tiếc nên không nhả ra, cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp làm tắc nghẽn khí quản, cậu mới buông côn ŧᏂịŧ của Liễu Bạch ra. Tô Kỳ thở hổn hển, nhưng cậu vẫn không ngừng vuốt ve lấy côn ŧᏂịŧ của Liễu Bạch trong tay, Liễu Bạch nhìn thấy bên môi Tô Kỳ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, càng thêm kích động, côn ŧᏂịŧ của cậu ta liền nảy lên vài cái, lại bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần nữa trên mặt Tô Kỳ.
Tô Kỳ chỉ cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nuốt vào dạ dày nhanh chóng nóng lên, ngẩng đầu thấp giọng rêи ɾỉ, nhưng cũng không quên dùng ngón tay lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt mình bỏ vào miệng nuốt xuống, có đủ năng lượng không, Tô Kỳ có chút choáng váng trước sức nóng đột ngột, nghĩ đến nơi Liễu Bạch liếʍ, trái tim liền ngứa ngáy, cái tiểu huyệt mà cậu đã luyện tập không biết bao nhiêu lần cũng đột nhiên trở nên thèm khát.
Liễu Bạch vươn đầu lưỡi liếʍ tiểu huyệt đột nhiên khép mở đến lợi hại, đầu óc cậu ta vừa rồi tràn ngập vẻ dâʍ đãиɠ của Tô Kỳ, tự nhiên cũng không chú ý đến cơn thèm khát của tiểu huyệt. Liễu Bạch đầu tiên liếʍ qua liếʍ lại cúc huyệt còn cự tuyệt, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy vào, cái lưỡi mềm mại xâm nhập mạnh mẽ vào tiểu huyệt một cái, Liễu Bạch không có tiến thẳng vào, mà vẫn luôn liếʍ vòng cái nếp nhăn trên cúc hoa của Tô Kỳ, khéo léo liếʍ tiểu huyệt căng chặt, sau đó bắt chước phương thức giao hợp đưa đẩy đầu lưỡi chính mình một chút.
“ A a a a~ thoải mái quá, tôi bị người yêu của anh trai mình làm rồi” Tô Kỳ thét chói tay lắc lắc cái mông, không biết lấy đâu ra sức lực ngồi trên mặt Liễu Bạch, những lời dâʍ đãиɠ mà cậu nghe lúc thường cũng hiện lên trong đầu cậu, “ Ôi~~ Tuyệt quá~ Âʍ ɦộ bị đầu lưỡi cưỡиɠ ɠiαи rồi~~”
Liễu Bạch cũng hưng phấn muốn chết, cả khuôn mặt đều dán vào hạ thể của Tô Kỳ, mùi vị tanh ngọt ngào từ cúc huyệt, khiến côn ŧᏂịŧ của cậu ta nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Liễu Bạch đỏ mặt cọ vào kẽ mông của Tô Kỳ, ngửi lấy mùi thơm ngào ngạt. Việc bản thân mình dùng đầu lưỡi chơi nhị thiếu gia Tô gia, sự thật này làm cậu ta hưng phấn không kìm chế được, cậu ta nhớ lại trong bữa tiệc ở trường đại học, những người đàn ông biểu diễn kỹ năng môi lưỡi, cùng với những thiếu niên bị đầu lưỡi cưỡиɠ ɠiαи đến ngất xỉu, cậu ta bắt chước kỹ thuật của người đàn ông đó nhanh chóng đẩy đưa. Đồng thời, cậu ta còn không quên dùng răng cắn chặt cút huyệt của Tô Kỳ.
Tô Kỳ bị kí©h thí©ɧ đến mức rên càng to hơn, cái gì mà anh trai tốt, ba ba tốt đều đồng loại gọt tên, ngay khi Tô Kỳ đang hứng lên, bên tay truyền đến tiếng âm thanh điện tử máy móc, “ Chủ nhân, xin hãy cho phép tôi nhắc nhở cậu, thần thể da^ʍ thần không thể sửa chữa được khi chỉ có một chút năng lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙, mong cậu nắm chặt thời gian, rút nhanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhân vật chính.”
“Làm sao có thể”, Tô Kỳ sướиɠ đến nỗi mơ mơ màng màng trực tiếp nói ra tiếng lòng của mình, “Tôi sống lâu như vậy chưa bao giờ cảm thấy sướиɠ như thế này, Liễu Bạch đầu lưỡi sao lại như thế này, Tuyệt quá a~ không được, ta, ta muốn bắn~~~.”
Cậu vừa nói xong liền bắn ra, Liễu Bạch nghe vậy cũng hưng phấn không thôi, cậu ta ra sức mυ"ŧ mạnh, một dòng nước ngọt ngào dâʍ đãиɠ phun vào miệng mình, cậu ta cảm thấy trước giờ mình chưa bao húp qua loại đồ uống nào ngon đến vậy, không kìm được mà chôn cả mặt vào giữa hai đùi của Tô Kỳ, liều mạng đâm vào.
Còn Tô Kỳ, các bạn có nghe nói đến thời gian hiền nhân (giai đoạn sau khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© cực khoái) chưa, sau khi cao trào, lập tức rơi vào thung lũng, cái gì cũng không làm nổi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Tô Kỳ ngây người nhìn vẻ mặt say sưa Liễu Bạch, cảm nhận thứ mềm mại đang di chuyển quanh mông mình, xin lỗi nhé, cậu hiện tại hoàn toàn không có phản ứng sinh lý nào đâu.
Tô Kỳ đột nhiên cảm thấy chân mình rất ngứa, thật muốn đá cái thứ này ra ngoài, để cho bản thân mình nghỉ ngơi thật tốt, vừa nghĩ tới đây, cậu duỗi tay che kín mặt mình, dùng âm thanh ngọt lịm gọi tên Liễu Bạch.
“ Ưm, Tiểu Bạch, đừng, đừng liếʍ, anh đừng liếʍ nữa...” Tô Kỳ duỗi thẳng ngón chân vuốt lên eo cậu ta, giọng nói trầm thấp đến mức Liễu Bạch hoàn toàn khoong nghe thấy cậu đang nói cái gì, nhưng mà giọng điệu ngọt ngào khiến Liễu Bạch phản ứng lại, cậu ta nghĩ bản thân ngày thường đều khiến Tô Mộc dưới thân rêи ɾỉ như thế này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn chinh phục, muốn Tô Kỳ nhẹ nhàng rêи ɾỉ dưới thân mình, vừa khóc lóc cầu xin.
Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt thanh tú của Tô Kỳ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, nghĩ đến việc cậu khóc làm cho chính mình khẩn trương lên, tưởng tượng đến đầṳ ѵú sưng tấy bị mình đùa bỡn, cặp mông săn chắc bị mình kí©h thí©ɧ mà trở nên mềm mại ngon lành, cặp mông trắng nõn bị bao phủ bởi tầng dấu răng của mình.
Liễu Bạch bị Tô Kỳ kí©h thí©ɧ, lại bị trí tưởng tượng của chính mình khích động, cậu ra vươn ngón tay đút vào trong lỗ huyệt mềm mại, nhanh chóng khuếch trương, một ngón tay, hai ngón, ba ngón, cảm giác bị ai đó chạm đến nội tạng, làm cho Tô Kỳ rất kỳ quái, vô thức co rút hậu huyệt, phác họa ra hình dạng ngón tay của người khác, rồi từ từ giãn ra.