“Anh... Xin anh...” Tô Kỳ bị tưởng tượng của mình dọa sợ phát khóc, cậu khóc thật sự rất thảm thiết, bộ dáng thút tha thút thít, thở hổn hển khiến Tô Mộc khϊếp sợ, hắn có thể nhìn ra Tô Kỳ thật sự đang sợ hãi. Số lần hắn nhìn thấy bộ dáng Tô Kỳ làm nũng chơi xấu có thể nói là đếm mãi không hết. Vì vậy, hắn biết rõ chỉ có lúc Tô Kỳ thật sự phải chịu khổ, mới có thể lộ ra biểu cảm như vậy với người thân cận.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Tô Mộc vẫn theo thói quen an ủi em trai của mình, dù cho từ trước tới nay khi ở trên giường, hắn chưa từng an ủi bạn tình, động tác này có vẻ rất mới lạ.
Dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn chậm rãi, kiên định ra vào cơ thể Tô Kỳ cũng dừng lại. Dương cụ màu đỏ tím từ trong hậu huyệt của Tô Kỳ lộ ra một nửa chưa kịp đút vào, thoạt nhìn không hề có chút bất ngờ nào, cũng hoàn toàn không có cái gì kì lạ, cứ như thể chúng được sinh ra để dành cho nhau, vốn nên kết thành một thể như vậy, hợp hai thành một.
Tuy nhiên, nếu từ xa nhìn lại, nhất định sẽ có người cảm thấy kinh ngạc, vì trên người của thanh niên có khuôn mặt thanh tú, lại mọc ra chiếc đuôi thô to dữ tợn, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt, nó toát ra hơi thở xâm lược nồng đậm của giống đực. Ánh nước oánh nhuận trên thân gậy tỏa ra một luồng khí da^ʍ mỹ, gợi cảm, mà chủ nhân của căn dương cụ này dường như không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, hắn cúi xuống ôm lấy em trai bảo bối của mình.
Tô Mộc dừng động tác khiến Tô Kỳ lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nhắm mắt lại, muốn xem nhẹ cảnh tượng vô cùng xấu hổ của bản thân. Nhưng mất đi thị giác khiến những giác quan khác của Tô Kỳ càng thêm nhạy bén, cậu cảm giác được Tô Mộc dán chặt lên người mình, cơ ngực cường tráng kề sát lên bả vai, Tô Kỳ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch trong l*иg ngực của người đàn ông, chấn động truyền đến vai hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Tô Mộc nhẹ nhàng ôm lấy Tô Kỳ, hắn ôm rất chặt, nhưng lực độ không hề làm Tô Kỳ cảm thấy khó chịu. Có trời mới biết Tô Mộc đang suy nghĩ muốn ôm chặt Tô Kỳ vào lòng ngực, nuốt cậu vào trong bụng từng chút một. Nhưng Tô Mộc chỉ do dự một chút rồi vươn tay, nắm lấy bàn tay Tô Kỳ, nhẹ nhàng chen ngón tay vào giữa các khe hở của ngón tay Tô Kỳ, mười ngón tay đan vào nhau, hắn có một loại cảm giác triền miên khó tả.
Tô Mộc tinh tế miêu tả từng đường nét trong lòng bàn tay Tô Kỳ, đau lòng vuốt ve dấu răng trên mu bàn tay cậu, mặc dù hung khí dữ tợn không nhúc nhích, nhưng vẫn nảy thình thịch trong cơ thể Tô Kỳ, cúc huyệt nhỏ hẹp gian nan ngậm lấy nửa căn dươиɠ ѵậŧ. Thành ruột bị kéo căng đến cực hạn căn bản không thể động đậy, đừng nói là dâʍ đãиɠ nuốt xuống, ngay cả mấp máy cũng không thể, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ Tô Mộc, giống như một chiếc lò xo bị kéo dài quá mức tối đa khiến nó bị căng ra, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Tô Kỳ cảm thấy toàn bộ hạ thân giống như không còn là của mình nữa, sau khi cảm giác đau đớn vô tận giảm xuống, từ vòng eo bắt đầu có cảm giác tê dại chết lặng khiến cậu sợ hãi sắp khóc, cúc huyệt bị chà đạp thảm không nỡ nhìn, dươиɠ ѵậŧ bắn nhiều đến mức không thể bắn ra cái gì nữa, ngay cả hai chân quỳ gối trên giường cũng mất đi cảm giác.
Tô Mộc khiến cậu cảm thấy cực kỳ đau đớn, vượt xa sự sung sướиɠ, nhưng Tô Kỳ lại không thể trách móc hắn, bởi vì trong thâm tâm cậu, tất cả đều là lỗi của mình, là do ý chí của cậu không đủ kiên định nên mới biến thành cái dạng này. Nếu không phải cậu bị du͙© vọиɠ che mờ con mắt, dụ dỗ anh trai, thì mọi chuyện cũng không bị mất khống chế mà biến thành loại tình huống không thể cứu vãn này.
Nếu ở thế giới gốc, cậu còn có thể tự an ủi mình rằng: mặc dù tôi quyến rũ anh, nhưng anh cũng có trách nhiệm vì không chịu được cám dỗ. Nhưng đây là thế giới thịt văn, lí do này của cậu trở nên thật hài hước... Ngược lại, nếu cậu trách mắng Tô Mộc, thì cậu sẽ trở thành loại người nào.
Vì vậy, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Ban đầu vốn chỉ là tình cảm anh em rất bình thường, anh cả yêu thương trêu đùa em trai, sau đó thì...
Tô Kỳ đau khổ nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra vào một giờ trước.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Mộc quả thật đã đồng ý rời đi ngay sau khi kiểm tra kĩ nơi ở của Tô Kỳ, hơn nữa còn đem thành phẩm trên tay vụng về đi xả bồn cầu.
Vì vậy, Tô Kỳ vui sướиɠ ném cảm giác khô nóng ra sau đầu, dẫn Tô Mộc đi thăm quan phòng trên tầng hai. Cậu còn muốn khoe khoang sở thích của mình với Tô Mộc, ví dụ như cái giường lớn này được nhân viên bán hàng nhiệt liệt đề cử cậu mua về, lăn lộn vài vòng bên trên cũng không thành vấn đề. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu sẽ giới thiệu cho Tô Mộc chiếc giường lớn của mình với tư thế ấy: ngay đêm đầu tiên nằm trên giường đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng - cậu và anh trai đã quan hệ với nhau.
“Anh, đây là phòng khách, anh...” Tô Kỳ vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Mộc cầm một miếng táo, ngón tay dính một chút nước hồng nhạt, hắn đưa lên miệng liếʍ láp, giọt nước theo đầu lưỡi Tô Mộc trượt lên trên miếng táo màu vàng, Tô Kỳ dời tầm mắt, cậu cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, thành ruột khẽ mấp máy, cậu cũng khao khát được đàn ông liếʍ láp như thế.
Tô Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy cúc huyệt tê ngứa râm ran, khó chịu đến mức cậu hận không thể dùng đồ vật gì đó chọc vào gãi ngứa. Cậu buộc chặt cúc huyệt, muốn nhịn sự tra tấn khó chịu này xuống. Đợi mọi người đi hết thì tùy tiện tìm vật gì đó cắm vào, ít nhất không được làm mất thể diện trước mặt anh trai. Tô Kỳ nghĩ như vậy, cũng không để ý Tô Mộc đang làm gì, cậu sắp bị cảm giác ngứa ngáy đáng sợ này ép đến điên rồi, cúc huyệt co rút chặt chẽ, thành ruột cũng lộ ra theo động tác của cúc huyết, lỗ hậu cọ sát với nhau càng khiến sự trống trải tăng gấp đôi, cúc huyệt nhanh chóng thoát khỏi ý chí của chủ nhân, đóng mở chà sát vào chiếc qυầи ɭóŧ chất lượng cao. Nhưng điều này chỉ như uống nước ngọt giải khát, vốn dĩ không có tác dụng nào, ngược lại còn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra từ cúc huyệt, thấm vào quần bông, lớp vải ướŧ áŧ theo động tác của cúc huyệt nhẹ nhàng cọ xát huyệt khẩu, cúc huyệt càng ngứa ngáy khó nhịn, động tác khép mở lại càng nhanh, càng dâʍ đãиɠ, tốc độ và số lượng dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra không ngừng tăng lên.
Thành ruột trống rỗng thậm chí còn thèm khát đến mức đùa bỡn dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra từ sâu bên trong cúc huyệt, tự động giữ lại dâʍ ŧᏂủy̠ trượt xuống theo lực hút của Trái Đất, cọ sát vào nhau, siết chặt lại phát ra tiếng vang yếu ớt.
Chuyện này thật sự không ổn, mặc dù không biết bên trong cơ thể mình phát sinh chuyện gì, nhưng chắc chắn không thể tiếp tục thế này, “Anh, nếu anh muốn thì cứ cầm đi đi, em còn có chút việc nên về phòng trước, anh cứ từ từ đi dạo.” Tô Kỳ nói một tràng xong, thì chạy vào phòng mình nhanh như chó đuổi.
Vừa mới xảy ra chuyện gì? Trong mắt Tô Mộc xẹt qua một tia sáng đen, hắn móc di động ra, gửi một tin nhắn, nhanh chóng xử lý chuyện của Liễu Bạch, sau đó hắn nới lóng cà vạt và cởi hai cúc áo trên cùng.
Vạt áo hơi nhăn lộ ra nửa khuôn ngực với khối cơ bắp lấp ló sau lớp áo sơ mi trắng, không khác gì một liều xuân dược mãnh liệt với tiểu tao hóa khát tình đến mức tự mình chảy nước kia. Tô Mộc rũ mắt xuống, trên môi nở một nụ cười có phần sắc bén, hắn vẫn còn nhớ rõ, Liễu Bạch thao Tô Kỳ ở trước mặt hắn, chiếc bụng nhỏ phồng lên hình dáng của dươиɠ ѵậŧ, nhưng em trai dâʍ đãиɠ của hắn rõ ràng còn chưa thỏa mãn.
“A Kỳ, anh sẽ làm em sướиɠ lên mây, ít nhất, trong những ngày tới, anh muốn mỗi lần em nghĩ tới lúc này, thì đều sẽ nghĩ đến anh, chỉ có anh...” Hắn lẩm bẩm, lộ ra một loại ánh mắt giống như thợ săn nhìn con mồi, quyết tâm giành lấy.