Chương 30: Trấn Anh Hùng (30) - Cách rời khỏi thị trấn

Nghe Hạ Thơ Ninh nói, Tưởng Anh lại nảy sinh một nghi hoặc.

Cậu vuốt cằm, nhướng mày hỏi: "Siêu nhân loại là gì."

Hạ Thơ Ninh nghĩ nghĩ, "Hình như là từ để chỉ những người có tinh thần lực từ cấp S trở lên. Bọn họ không chịu ảnh hưởng bởi lời nguyền, cũng khó bị tác động bởi các vấn đề tinh thần khác."

Cô chần chờ một chút mới tiếp, "Tôi nghe lén được người trong căn cứ nói, không phải bọn họ tự nguyện đến đây làm việc, mà là không đi không được. Bởi vì trước mặt Siêu nhân loại, bí mật lớn nhất của bọn họ cũng trở nên trần trụi."

Hạ Thơ Ninh không biết gì nhiều, nhưng Tưởng Anh đã cứu mạng cô. Cô đang cố nhớ lại những việc đã xảy ra trong thời gian qua, xem như báo đáp ân tình ấy.

Tưởng Anh hỏi cô còn biết gì nữa không, Hạ Thơ Ninh vắt hết óc, mới nhớ thêm được một việc.

"Từ lúc vào trò chơi, tôi liền cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng tôi cứ tưởng là ảo giác. Sau khi vào Trại thú cưng, khoảnh khắc tôi dùng kỹ năng gϊếŧ chết ba người trong đó để chạy trốn, tôi cảm giác được rất rõ, số người nhìn tôi đột ngột tăng lên."

"Tôi e là sau khi tinh thần lực đạt đến cấp S, con người sẽ xuất hiện một sự thay đổi nào đó, trở thành một sự tồn tại cao hơn cả loài người. Bọn họ không cần dùng bất cứ phương tiện khoa học kỹ thuật nào, một đôi mắt trần là có thể nhìn xa vạn dặm."

Tưởng Anh nheo mắt lại: "Tức là... những thứ vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, thật ra là đám Siêu nhân loại đang ở trấn ngoài."

"Có lẽ vậy, người trong căn cứ không có ý chủ động chia sẻ thông tin cho tôi, những tin này một nửa là tôi nghe lén được, một nửa là tôi đoán."

Nghe Hạ Thơ Ninh trả lời, Tưởng Anh vô thức nhìn quanh.

Tinh thần lực của cậu chỉ mới cấp D, không cảm nhận được những ánh mắt ấy. Cậu muốn biết trong lúc bọn họ chia sẻ tình báo, đám người kia có đang nhìn bọn họ hay không.

Nhận ra suy nghĩ của cậu, Tiểu Lạp cẩn thận cảm giác một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "Chủ tiệm, không thấy ai đang nhìn"

Hạ Thơ Ninh cũng gật đầu phụ họa.

Tưởng Anh yên tâm thở phào, tiện tay xoa đầu đứa bé trong lòng, tiếp tục sắp xếp lại manh mối.

Bé trai lặng lẽ trốn trong lòng cậu, đang nhìn trần nhà bằng khuôn mặt vô cảm.

Một lá chắn vô hình bao bọc lấy căn phòng, ngăn chặn hết những ánh mắt tò mò.

Tinh thần lực có nó là SSS, nó có thể nhìn thấy tất cả những thứ mình muốn, cũng có thể mê hoặc ánh mắt của người khác, khiến bọn họ chỉ nhìn thấy những hình ảnh mà nó hư cấu ra.

Tỷ như lúc này.

Trong mắt đám Siêu nhân loại, mấy người đang ngồi trong phòng trêu đứa bé, bọn họ chỉ trao đổi tình báo qua dăm ba câu, sau đó bắt đầu đọc truyện cổ tích cho đứa nhỏ nghe.

Quan sát một lúc, những ánh mắt kia nhanh chóng chuyển dời đi nơi khác.

Sự chú ý của Tần Hoắc, cũng trôi về phương xa.

Nó thấy tiểu đội bốn người của Liên Minh Tương Lai, vẫn đang truy lùng dấu vết của nó trong thị trấn.

Bọn họ vào một khu chung cư, gõ cửa một căn hộ nào đó.

Cửa chống trộm mở, một người đàn ông đeo kính đi ra. Khuôn mặt y vì sợ hãi tột độ mà trở nên xanh tái.

Cũng như lúc trước hỏi Tưởng Anh, cô đội trưởng lấy ảnh Tần Hoắc ra, hỏi người đàn ông kia đã gặp người này bao giờ chưa.

Người đàn ông kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe bọn họ tự xưng là thành viên của Liên Minh Tương Lai, y lập tức ý thức được mấy người này không phải là NPC.

Y cầu xin sự giúp đỡ của bọn họ, nói với bọn họ, người chơi cũ vốn nên dẫn dắt người chơi mới, vừa bắt đầu trò chơi đã đào hố bẫy mọi người.

Khiến người chơi mới chết như rạ, giờ chỉ có ba người còn sống.

Mặc kệ lời cầu xin của y, đội trưởng nữ như cảm thấy phiền hà, từ trong túi lấy ra một vật dụng giống ống tiêm, đâm vào đầu y.

Thân thể người đàn ông kia lập tức cứng lại, sau đó y lờ đờ quay người vào nhà, khóa cửa vào phòng lên giường ngủ.

Giống như chưa bao giờ gặp được đám người này.

Tần Hoắc nhếch môi nở nụ cười trào phúng.

"Hư cấu ký ức"

Là kỹ năng của nó, nó là kho kỹ năng của Liên Minh Tương Lai.

Khoảng cách giữa Tần Hoắc và bọn họ quá gần, nó đang ở trong phạm vi thiết bị có thể tìm kiếm.

Một khi sử dụng kỹ năng đã bị bọn họ ghi nhận vào hồ sơ, bọn họ có thể lập tức khóa được vị trí của nó. Sau đó trực tiếp gọi cả ổ tới, tiến hành bắt giữ nó.

Trước khi bọn họ rời đi, Tần Hoắc không thể biến thành người lớn hoặc mãng xà.

Không được biến thành rắn quấn lấy Tưởng Anh ngủ khiến nó cực kỳ bực bội.

Tần Hoắc nhanh chóng mất đi hứng thú với đám người kia.

Nó đang muốn thu hồi ánh mắt, bỗng nghe thấy nữ đội trưởng hỏi khẽ: "Chúng ta có tư liệu về chàng trai cột tóc đuôi ngựa kia không."

Một đội viên trả lời: "Có, cậu ta tên Tưởng Anh, điểm tổng hợp là B, đây là lần đầu tiến vào trò chơi."

Đội trưởng ngẩn ra, "B chứ không phải D?"

"Đúng vậy."

"Ván chơi này người chơi cũ cũng mới có cấp B, cậu ta là người chơi mới thật à?"

"Không sai, điểm tổng hợp thật sự quá cao, nhưng tài liệu của cậu ta ghi nhận đây là lần đầu tiên."

Đội trưởng nữ trầm mặc, đội viên của cô chần chờ nói: "Đâu phải không có người mới ưu tú đâu, lần trước tôi cũng gặp cấp B hai lần đấy."

Câu trả lời này khiến cô bớt lo âu, cô không hỏi gì thêm, chỉ mang theo cả đội đi nơi khác tìm dấu vết 7013.

Thu hồi ánh mắt, Tần Hoắc ngẩng đầu nhìn Tưởng Anh, trên người anh bạn lớn này của nó có không ít bí mật.

Tần Hoắc suy tư vài giây, giơ tay ôm gáy Tưởng Anh, nhẹ nhàng cọ cọ lên má cậu.

Thật khéo, thì ra hai người bọn họ đều có bí mật.

Khoảnh khắc này, Tần Hoắc cảm thấy tình bạn của mình và Tưởng Anh lại càng thêm bền chắc.

————

Cùng Hạ Thơ Ninh trao đổi một lúc, Tưởng Anh cuối cùng cũng biết rõ về bối cảnh giả định của Ải này.

Phần đầu tựa như cậu phỏng đoán, chỉ là phần sau phải thay đổi một chút.

Nếu tất cả mọi người đều không thể thoát khỏi lời nguyền, loài người khi đối mặt với nguy cơ sống còn, sẽ vô cùng đoàn kết.

Tựa như ban đâu, lúc nguyền rủa vừa xuất hiện, từ báo chí đến người dân, đều một lòng chống dịch.

Bởi vấn đề này liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, không đoàn kết thì chết hết.

Có lẽ ban đầu thị trấn và Căn Cứ Nghiên Cứu Thú Cưng được xây dựng, thực sự là để vĩnh viễn giam giữ lời nguyền. Có lẽ người dân của thị trấn, cũng từng được xem là anh hùng của nhân loại.

Nhưng sau đó, trong quần thể nhân loại, có người tiến hóa thành Siêu nhân loại.

Lời nguyền đối với bọn họ không còn là uy hϊếp, thậm chí bọn họ còn có thể khống chế ngược lại lời nguyền.

Nghe cái tên bọn họ tự đặt cho mình là biết.

Trong lòng Siêu nhân loại, bọn họ không còn là người, mà là một giống loài vượt xa nhân loại.

Một khi nguyền rủa biến mất, địa vị đặc thù của Siêu nhân loại cũng không còn.

Là kẻ được lợi, bọn họ mong muốn lời nguyền được trường tồn hơn ai hết.

Những người tinh thần lực cấp A, đều là nô ɭệ phục vụ cho Siêu nhân loại.

Biết tinh thần lực cấp A không đủ để chống chọi với lời nguyền, còn bắt bọn họ trực tiếp tiến vào phạm vi ảnh hưởng của nguyền rủa, thường xuyên làm việc ở Trại Nuôi Thú Cưng.

Thuốc Cường Hóa Tinh Thần không còn chống lại được công kích của nguyền rủa, người từ cấp A trở xuống muốn duy trì lý trí, nhất định phải tiêm thuốc nhiều lần. Mà cái giá của việc áp chế nguyền rủa, là ký ức bị thiếu hụt trầm trọng.

Vì vậy trong mắt Siêu nhân loại, những người này không có giá trị để cứu giúp. Bọn họ bị tự nhiên đào thải, trở thành đồ dùng một lần.

Nguyền rủa bị nhốt trong thị trấn, Trại Nuôi Thú Cưng lấy người dân làm vật thí nghiệm, đào tạo quái vật bất tử, xây dựng cỗ máy chiến tranh cho Siêu nhân loại.

Truyền thống Mùa Săn của thị trấn, là ngày kiểm tra chất lượng quái vật.

Vô số người dân dùng tính mạng của mình để xây dựng cơ sở dữ liệu cho căn cứ, đồng thời dùng máu thịt tươi mới, khiến quái vật càng thêm khát máu tàn bạo.

Bắt bớ người dân, thông qua nhiều lần thôi miên, tìm ra cách khống chế tư duy nhân loại. Sau đó dùng số liệu bọn họ cung cấp, cải tiến thuốc Cường Hóa Tinh Thần.

"Cún cưng" mà những người kia dắt đi dạo, chính là sản phẩm của thí nghiệm thôi miên.

Bọn họ đã thành công trong việc biến người từ cấp B trở xuống thành "Chó", đồng thời khiến người dân xem đồng loại của mình là "Chó".

Tưởng Anh có thể tưởng tượng được, một khi kỹ thuật khống chế tinh thần này thành công, con người sẽ hoàn toàn biến thành đồ chơi trong tay Siêu nhân loại.

Bọn họ có thể tùy ý thao túng tư tưởng người khác, nắm giữ quyền lực tuyệt đối, trở thành thần linh hành tẩu giữa nhân gian.

Về phần người dân thị trấn đột nhiên bình thường trở lại, Tưởng Anh có hai suy đoán.

Thứ nhất, đẳng cấp tinh thần lực, thật ra không phải luôn cố định.

Theo manh mối thu thập được, lúc nguyền rủa vừa xuất hiện, số lượng nhân loại có tinh thần lực cấp S không nhiều lắm.

Cấp S ở đây chỉ là tinh thần lực, không phải điểm tổng hợp. Siêu nhân loại không có nghĩa là sức chiến đấu phi thường, bọn họ chỉ hơn xa người thường về mặt tinh thần lực mà thôi.

Chỉ dựa vào một đám Siêu nhân loại ít ỏi, căn bản không có năng lực thống trị những nhân loại có đẳng cấp thấp hơn.

Muốn hình thành cục diện thống trị tuyệt đối, chỉ có một biện pháp.

Theo thời gian, có một nhóm người tinh thần lực dần tăng đến cấp S, gia tăng số lượng người trong quần thể Siêu nhân loại.

Nhân loại cấp thấp tử vong hàng loạt, nhân loại bình thường cũng sụt giảm nhanh chóng.

Số lượng nhân loại và Siêu nhân loại đạt được trạng thái cân bằng.

Phải đảm bảo Siêu nhân loại nắm chắc vị trí thống trị, lại đảm bảo nhân loại bình thường không bị diệt sạch, có thể bị nô dịch lâu dài.

Vậy có thể giải thích được, vì sao Trại thú cưng không bảo vệ những người dân tự khôi phục lý trí, thoát khỏi lời nguyền.

Những người dân kia tiến hóa trong nguyền rủa, cuối cùng trở thành Siêu nhân loại.

Nhưng quyền lực như một chiếc bánh ngọt, người ăn càng nhiều, phần ăn càng ít.

Siêu nhân loại mới xuất hiện, phá vỡ sự cân bằng vốn có.

Cho nên bọn họ nhất định phải chết.

Suy đoán thứ hai, là cứ cách một thời gian, Trại Nuôi Thú Cưng lại dùng người dân trong trấn để thực nghiệm một lần.

Bọn họ lợi dụng sâu máy trên người thú cưng, hoặc biện pháp nào đó, tiêm thuốc Cường Hóa Tinh Thần đã được cải tiến vào người dân thị trấn.

Thông qua thống kê số lượng người khôi phục lý trí, quan sát trạng thái tâm lý, hành vi cử chỉ, phương thức tư duy sau tiêm để thu thập số liệu cho thực nghiệm mới.

Tưởng Anh suy tư rất lâu, cậu cảm thấy có thể cả hai suy đoán này đều đúng.

Nghe suy đoán của cậu, mặt Hạ Thơ Ninh đờ ra một giây.

"Ý của anh là, người trong căn cứ là nô ɭệ, người trong thị trấn là tài liệu thực nghiệm. Mà chúng ta cũng như người dân trong thị trấn, đều là tài nguyên dùng một lần, có thể bị bắt đi bất cứ lúc nào?"

Tưởng Anh gật đầu: "Theo phỏng đoán của tôi, dưới sự công kích của lời nguyền, thế giới này đã từ Văn minh công nghệ cao lần nữa trở về chế độ Xã hội nô ɭệ, chỉ là mặt ngoài không nhìn ra mà thôi."

Hạ Thơ Ninh giật mình, cô ngơ ngác hỏi: "Vậy bên ngoài thị trấn..."

"Ừ, là chủ nô. Bọn họ thường xuyên nhìn vào trong thị trấn, giám sát nô ɭệ làm việc, kiểm tra tình hình sử dụng tài nguyên."

Giọng nói nhẹ bẫng của Tưởng Anh, không khiến Hạ Thơ Ninh cảm thấy được vỗ về an ủi.

Hai tay cô nắm chặt vạt áo, lần nữa mở miệng, giọng nói đã mang theo nức nở.

"Thế thì phải làm sao bây giờ, trò chơi bắt chúng ta phải rời khỏi thị trấn vào ngày thứ 10, đám người kia sao có thể cho phép chúng ta rời đi cơ chứ."

Tưởng Anh khẽ gõ mặt bàn, nhíu mày trầm tư.

"Trò chơi không nói như thế nào mới tính là rời khỏi thị trấn, có lẽ chỉ cần bước một bước ra khỏi phạm vi Trấn Anh Hùng, là đã hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta có thể như lúc vào trò chơi, chớp mắt là rời khỏi Ải này."

"Người canh giữ ở lối ra không ngăn cản chúng ta sao."

"Có, nhưng nhất định có biện pháp, khiến bọn họ phải thả chúng ta ra."

Hạ Thơ Ninh ngơ ngác nhìn cậu.

Tưởng Anh không lập tức trả lời, phỏng đoán của cậu còn cần được kiểm chứng.

Cậu ôm Tần Hoắc đứng dậy, vào phòng ngủ tìm di động của chủ tiệm quá cố.

Đưa di động cho Hạ Thơ Ninh, Tưởng Anh ra hiệu cô mở máy, xem bên trong có tự động xuất hiện app Đại Sảnh Liên Minh hay không.

Hạ Thơ Ninh cúi đầu xem một lúc, vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ gật đầu, "Có! Icon giống y đúc trong điện thoại của tôi, bên trong cũng là thông tin của tôi."

Lúc trước Tưởng Anh từng nghĩ.

Trong quá trình người chơi tiến hành trò chơi, di động không thể luôn ở bên người được, nó có thể bị lạc mất.

Nếu bị mất hoặc bị hỏng thì người chơi làm sao để kiểm tra tiến độ.

Cậu cảm thấy phần mềm này không liên kết với một chiếc di động nào đó, mà liên kết với linh hồn người chơi.

Xác định Hạ Thơ Ninh có thể sử dụng di động của lão chủ tiệm, Tưởng Anh bảo cô kiểm tra thông báo, quan sát quy luật tăng giảm độ hảo cảm của NPC.

Hạ Thơ Ninh xem một lúc, đột nhiên sáng mắt: "Thông báo thay đổi độ hảo cảm của tôi không nhiều, nhưng có một khoảng thời gian, rất nhiều NPC đều tăng hảo cảm đối với tôi."

Tưởng Anh nheo mắt hỏi: "Trong khoảng thời gian độ hảo cảm tăng vọt, cô đã dùng kỹ năng gϊếŧ chết người của căn cứ đúng không?"

Bộ dáng trầm ổn lạnh lùng của Hạ Thơ Ninh đã sớm bay biến: "Đúng! Trước giờ không thấy động đậy tí nào, em vừa gϊếŧ người, thiếu chút nữa là xông ra khỏi Trại Nuôi Thú Cưng, tự nhiên độ hảo cảm tăng đột biến!"

Tưởng Anh cuối cùng cũng yên tâm.

Suy đoán của cậu là đúng, giờ cậu đã nắm được quy luật tăng giảm của độ hảo cảm, cũng biết sở thích của đám Siêu nhân loại kia là gì.

Hơn nữa khi gϊếŧ lão chủ tiệm tạp hóa, Tưởng Anh được biết có người đang muốn mua cậu...

Tưởng Anh nhếch mép cười trào phúng.

Cậu biết nên rời thị trấn bằng cách nào rồi.

Lũ NPC kia muốn mua cậu, vậy thì cho bọn chúng mua.