Ôm đứa nhỏ ngủ đến 8 giờ tối, Tưởng Anh mới chậm chạp mở mắt.
Không biết vì sao, hai ngày nay cậu đều ngủ rất say, không nghe thấy chút âm thanh nào từ bên ngoài cả.
Đêm qua bị quái vật dí chạy, trên người cậu toàn máu là máu.
Tưởng Anh ngại mùi máu quá tanh, trước khi ngủ đã ném hết quần áo xuống đất, chỉ mặc mỗi chiếc quần mỏng.
Sau khi thức dậy, cậu phát hiện làn da mình, lại xuất hiện những vết hồng nhạt.
Hình dạng của vết lằn trông như vảy, nhưng Tưởng Anh không thấy có dấu vết của động vật chui vào phòng.
Thật ra cậu cũng không quá sợ hãi, quái vật kia có thể lặng lẽ chui vào phòng, để lại dấu vết trên người cậu, thì cũng có thể gϊếŧ chết cậu.
Nhưng cậu bị lằn nhiều lần như thế vẫn tung tăng vui vẻ, chứng tỏ quái vật không muốn tổn thương cậu, có lẽ nó thuộc về phe trung lập.
Tưởng Anh không đoán được, trực tiếp ném luôn ra khỏi đầu.
Cậu quan tâm đến trò chơi kỳ dị này hơn là con quái vật không có địch ý kia.
Bé trai đang ôm cánh tay cậu, tựa vào bả vai cậu ngủ say.
Tưởng Anh nghiêng đầu nhìn nó, cảm giác bực bội trong người cũng dần biến mất.
Cậu đưa tay nhéo nhéo mũi nó.
Đứa nhỏ bị đánh thức, mơ màng liếc mắt nhìn cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm ‘anh à’, sau đó lại vùi mặt vào lòng cậu ngủ tiếp.
Tưởng Anh đột nhiên cảm thấy, cho dù đứa nhỏ này không phải đùi vàng mini mà chỉ là một đứa bé bình thường, cậu vẫn sẽ tự nguyện nuôi nấng nó.
Đứa bé này ngoan như vậy, bố mẹ nó nhất định cũng rất tốt tính. Giờ Tần Hoắc bị bắt vào thế giới vô hạn lưu, đột nhiên biến mất khỏi thế giới hiện thực, người nhà nó nhất định rất lo lắng.
Nếu tìm được bố mẹ Tần Hoắc, cậu sẽ trả nó về với gia đình mình.
Nghĩ đến người nhà, Tưởng Anh lại nghĩ đến vụ mất tích vô cớ của bố mẹ mình.
Không biết giờ bố mẹ cậu ra sao. Có phải cũng như cậu, bị kéo vào thế giới vô hạn lưu rồi không.
Cậu nhất định sẽ sống sót rời khỏi trò chơi này, đoàn tụ với họ.
Tần Hoắc híp mắt, lén lút nhìn Tưởng Anh.
Phát hiện chàng trai không lăn tăn vụ lằn đỏ trên da, nó lặng lẽ thở phào.
Sau này quấn lấy Tưởng Anh ngủ, nó sẽ để ý lực độ, tránh để lại dấu vết.
Tần Hoắc đang thất thần, chợt ý thức một việc.
Tưởng Anh không mặc áo.
Lúc biến thành mãng xà quấn lấy cậu, nó thấy cũng bình thường. Giờ biến thành người, kề mặt vào ngực Tưởng Anh, nó mới đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Làn da của cậu ấy trơn láng, thân nhiệt cao hơn Tần Hoắc rất nhiều, tựa vào thật thoải mái.
Kề sát l*иg ngực Tưởng Anh, nghe tiếng tim đập bình ổn mạnh mẽ của cậu. Tần Hoắc vốn đang giả vờ ngủ, đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Nó ngáp một cái, lại dúi đầu vào lòng Tưởng Anh, ngửa đầu thủ thỉ nói: "Anh ơi, bao giờ anh ra ngoài, nhớ gọi em dậy."
Đang lướt xem Đại Sảnh Liên Minh, Tưởng Anh khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa đầu nó, bảo nó yên tâm ngủ đi.
Có được câu trả lời của bạn tốt, Tần Hoắc ngủ thật say.
Thường nó sẽ không ngủ, một khi ngủ, liền ngủ say như chết.
Trong mơ nó thấy mình bị Liên Minh Tương Lai bao vây, Tưởng Anh ôm chặt lấy nó, không để bọn họ bắt nó đi.
Suốt hai năm bị Liên Minh Tương Lai đuổi bắt, Tần Hoắc thường xuyên mơ thấy giấc mơ này.
Nhưng đây là lần đầu tiên nó mơ thấy có người bảo vệ mình.
Đến khi Tần Hoắc mở mắt ra, trong phòng đã một mảnh tối tăm, trên giường chỉ còn lại mình nó.
Nó nhảy xuống giường, chạy tới mở cửa nhìn ra ngoài.
Tiểu Lạp đang ngồi trong phòng khách đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu cười với nó.
"Nhóc Tần, chào buổi tối. Trước khi đi anh Tưởng Anh có làm riêng bánh pho mát khoai tây cho em đấy. Em muốn ăn thử một miếng không, anh vào tủ lạnh lấy cho em..."
Hắn chưa nói hết câu, Tần Hoắc đã chau mày ngắt lời: "Trước khi đi? Tưởng Anh ra ngoài?"
Thu nhỏ còn bốn tuổi, nó không chỉ lùn đi, giọng nói cũng trở nên non nớt, dù ngữ khí có hung hăng đến đâu cũng không hề đáng sợ.
Thấy Tần Hoắc gọi thẳng tên ông chủ mới của mình, Tiểu Lạp cho rằng nó đang cáu kỉnh, cũng không để bụng.
Hắn đi qua muốn xoa đầu Tần Hoắc, lại bị Tần Hoắc xụ mặt tránh đi.
"Tưởng Anh đâu rồi, sao không mang tôi theo, mỗi lần ra ngoài anh ấy đều mang tôi theo mà."
Biểu tình trên mặt Tiểu Lạp rất phức tạp, giống như đang suy nghĩ lỡ đứa nhỏ này khóc lóc ăn vạ đòi tìm ba, mình nên làm thế nào để dỗ nó.
Tiểu Lạp vốn định lấy đại một cái cớ nào đó, những không biết vì sao, vừa đối diện với đứa bé, ý thức của hắn chợt trở nên mơ màng.
Đến lúc tỉnh táo lại, hắn đã từ bỏ ý định tìm cớ, đem tất cả những gì mình biết nói hết ra.
"Ông chủ không nói với tôi mình đi đâu, nhưng trước khi ra cửa, anh ấy có nhận một cuộc điện thoại, anh ấy gọi người kia là "Tôi Yêu Vật Lý""
"Có lẽ người kia là bạn của ông chủ, đang có việc gấp tìm anh ấy. Ông chủ vừa làm bánh xong, chưa kịp ăn miếng nào đã vội vàng ra ngoài."
Tiểu Lạp vừa nói vừa đem bánh pho mát đang hâm trong lò ra, cắt thành miếng nhỏ đặt vào đĩa.
Thấy Tưởng Anh làm riêng bánh cho mình, tâm tình Tần Hoắc khá hơn đôi chút.
Trong tất cả những người chơi mới nó từng gặp, thực lực của Tưởng Anh có thể xếp vào hàng top 10. Chỉ cần không gặp phải đàn quái vật, cậu ấy có thể bình an trở về, không cần lo lắng.
Tần Hoắc xiên một miếng bánh lên, thổi thổi định cắn xuống, liền nghe Tiểu Lạp chần chừ nói.
"Về phần không mang em theo..."
"Có lẽ vì chuyện lần này có liên quan đến Trại Nuôi Thú Cưng, anh nghe người bên kia có nhắc tới chỗ đó, hình như ông chủ định đột nhập vào trại nuôi dưỡng."
"Nơi đó rất nguy hiểm, không tiện mang em theo. Ông chủ bảo anh chăm sóc em, trước trưa mai anh ấy sẽ trở về."
Tiểu Lạp chưa nói xong, đã liếc thấy một đôi mắt rắn vàng óng.
Tiếp đó đầu óc hắn chợt trở nên trống rỗng, bước chân lơ mơ đi về phía phòng ngủ.
Một thoáng ấy, dường như bóng của đứa bé kia, đang nhanh chóng kéo dài.
Cửa chống trộm phát ra một tiếng vang nhỏ, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt xâm chiếm đầu óc Tiểu Lạp.
Giữa cơn buồn ngủ mông lung, ký ức của hắn cũng xuất hiện thay đổi.
Theo trí nhớ của Tiểu Lạp, Tần Hoắc là một đứa bé ngoan ngoãn, thấy ba không ở nhà, liền lặng lẽ ăn hết bánh pho mát khoai tây, sau đó về phòng đọc truyện.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, có thể nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ tới đây, thân thể Tiểu Lạp dần thả lỏng, rơi vào giấc ngủ say.
————
Tưởng Anh luôn muốn đến Trại Nuôi Thú Cưng dạo một vòng, nhưng cậu không ngờ cơ hội này lại đến sớm như thế.
Gần 0 giờ, "Tôi Yêu Vật Lý" nhắn cho cậu vài tin, là những tin tình báo mới nhất.
Sáng nay trong lúc trại nuôi dưỡng thu hồi quái vật thả ra trong Mùa Săn, đã gặp phải một đám ‘chó hoang’ đến quấy rối.
Chúng tập kích nhân viên, nhân lúc rối loạn, đem đám quái vật tham gia Mùa Săn thả chạy.
Những tin này là ngày hôm nay đi làm, y nghe mấy giáo viên bàn tán.
Đồng thời, người chơi vào vai Thị trưởng, cũng nhắn tin cho y, bảo y hai ngày tới đừng ra khỏi nhà.
Trên đường về nhà, "Tôi Yêu Vật Lý" thấy một đám người mặc đồ bảo hộ, súng ống trang bị tận răng, đang lùng sục khắp nơi.
Qua một ngày điều tra, y mới biết đám quái vật bỏ trốn kia là sản phẩm Trại Nuôi Thú Cưng mới đào tạo, bọn họ vẫn chưa nắm chắc phương pháp khống chế chúng.
Những quái vật kia lấy vật sống làm mồi, khó đối phó hơn cả quái vật đầu mèo, cảnh sát thị trấn cũng không là gì với chúng.
Một khi quái vật mất kiểm soát, hậu quả khó lường.
Cho nên trại nuôi dưỡng đã phái rất nhiều nhân viên đi lùng bắt quái vật, hiện nơi đó đang thiếu người.
Hơn nữa có "Chó hoang" và những tên quái gở thích đào hố đang chạy tán loạn khắp thị trấn, vừa thấy có người mặc đồ bảo hộ là lập tức chủ động nhào lên công kích.
Lực phòng ngự mỏng đi, sự chú ý bị những thứ khác thu hút, có thể nói đây là thời cơ tốt nhất để lẻn vào căn cứ điều tra.
Tưởng Anh nghe "Tôi Yêu Vật Lý" kể tỉ mỉ quá trình điều tra, không phát hiện ra lỗ hổng logic nào.
Y không nên lừa cậu, cũng không có lý do gì để lừa cậu.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Tưởng Anh cảm thấy có thể bất chấp một phen.
Kiểu gì thì cũng phải vào, dù sao "Hạ Hạ" và manh mối quan trọng đều nằm ở trong đó.
Lần này Tưởng Anh không định mang theo Tần Hoắc.
Đứa bé này chỉ là đùi vàng nhỏ, nó chưa đủ trưởng thành. Dù có hai kỹ năng, nhưng ở tuổi này, nó không giúp được nhiều cho cậu.
Hơn nữa theo manh mối "Tôi Yêu Vật Lý" cung cấp, có thể thấy Trại Nuôi Thú Cưng không chỉ người người cầm súng, mà còn có thể điều khiển một số quái vật.
Chẳng may trong lúc lẻn vào, xui xẻo bị người trong trại phát hiện, Tưởng Anh không cảm thấy mình có khả năng thoát được.
Mang theo đứa nhỏ, chỉ khiến cả hai cùng gặp nạn.
Tưởng Anh từng thấy "Chó" thê thảm như thế nào, Tiểu Lạp chính là một minh chứng sống.
Cậu không muốn một đứa bé 4 tuổi bị cải tạo, bị tẩy não thành chó, cả đời chỉ có thể ăn bằng liếʍ, đi bằng quỳ.
Độ hảo cảm của Tiểu Lạp với cậu đã đủ cao, hắn sẽ nghe lời cậu, dùng hết toàn lực để bảo vệ Tần Hoắc.
Ngủ mấy đêm trong nhà, Tưởng Anh xác định nơi đó tương đối an toàn. Thị trấn còn chưa điên một cách triệt để, chỉ cần Tiểu Lạp khóa chắc cửa, sẽ không gặp nguy hiểm.
Để Tần Hoắc ở nhà, cậu có thể yên tâm.
Chuẩn bị sẵn sàng, Tưởng Anh theo vị trí đánh dấu trên bản đồ, tìm được Trại Nuôi Thú Cưng ở giáp ranh thị trấn.
Càng rời xa thị trấn, cảnh sắc xung quanh càng hoang vắng.
Kiến trúc hai bên đổ nát tàn tạ, bị lưới sắt giăng kín. Đầu đường la liệt những chướng ngại vật, trên đó có tấm biển lớn, viết【Đang thi công, cấm ra vào.】
Bên cạnh cổng vào thị trấn, Tưởng Anh thấy một cột mốc đường rất lớn.
【Chào mừng bạn đến Trấn Anh Hùng.】
Bên dưới là một dòng chữ nhỏ,【Khu phong tỏa "Pho Tượng - Nguyền rủa • tinh thần thất thường"】
Lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, Tưởng Anh nương bóng đêm đến gần trại nuôi dưỡng.
Không như tưởng tưởng của cậu, bên ngoài tòa nhà không có bất cứ một dấu vết công nghệ cao nào cả, nhìn y như một trại nuôi thông thường.
Phía sau tường vây thấp bé là một tòa nhà năm tầng, sau nữa là một vài kiến trúc nhìn giống kho hàng, bên trong nghe như có tiếng chó sủa mèo kêu.
Tưởng Anh cẩn thận nghe, tiếng sủa kia không giống tiếng chó, mà giống có người giả tiếng chó sủa hơn.
Cậu xác định mình đã tìm đúng nơi.
Ở lối vào có hai bảo vệ đứng canh cửa, bên ngoài tường có mấy chiếc camera giám sát.
Tránh vào góc chết camera, Tưởng Anh chọn một đoạn tường vây, dùng công cụ chuẩn bị sẵn, bắt đầu cắt lưới sắt.
Sau đó cậu leo tường nhảy vào, thân thể uyển chuyển như báo săn, không phát ra một tiếng vang dù là nhỏ nhất.
Mặc dù đã khuya, Trại Nuôi Thú Cưng vẫn rất náo nhiệt.
Tưởng Anh không lập tức lẻn vào tòa nhà, mà lặng lẽ đến bên một nhà kho gần đấy.
Cửa kho mở rộng, bên trong xộc ra mùi tanh tưởi.
Tưởng Anh nghiêng đầu, cẩn thận nhìn vào trong.
Một người bị trói chặt tay chân trên tấm ván, bên cạnh là đám nhân viên đang vây quanh.
Cả người bọn họ đều bọc kín mít trong bộ đồ bảo hộ, ngay cả đầu cũng mang một chiếc mặt nạ quái dị, tựa hồ sợ nguyền rủa của thị trấn lan lên người mình.
Tưởng Anh sử dụng kỹ năng Đôi mắt quan sát, xem xét hết một vòng.
Điểm tổng hợp của những nhân viên này, đều trên dưới cấp B, tương đương với cậu, không thể xung đột chính diện được.
Hai bên kho hàng là một loạt l.ồng sắt, bên trong nhốt đủ thể loại quái vật.
Có con mọc đầy chân, nằm úp sấp trên tường như nhện; có con mọc hai cánh như thiên sứ, nhưng lại đang ăn xác thối.
Ở gần cửa kho, nằm một người đang dở sống dở chết. Người của căn cứ muốn dung hợp hắn với rắn, nhưng thực nghiệm thất bại.
Trong đó có một quái vật mọc đầu chó, ngửi thấy mùi người lạ, lập tức lao ra cổng gầm gừ.
Nhân viên căn cứ đứng ngoài cùng ghìm súng, cảnh giác đi ra ngoài xem thử.
Bên ngoài không có gì, cũng không có dấu chân của ai.
Không phát hiện dị thường, hắn lại trở vào trong kho.
Cùng lúc đó, bóng một người khác xuất hiện gần Trại Nuôi Thú Cưng.
Ngửi mùi hương còn lưu lại trong không khí, Tần Hoắc ăn sạch miếng bánh khoai tây pho mát cuối cùng, sau đó đến trước tường vây, chau mày nhìn lưới sắt bị phá hỏng.
Sớm biết Tưởng Anh sẽ trốn đi, nó đã không ngủ say như thế.
Sau này, Tưởng Anh còn thức thì đừng hòng nó ngủ.
------
Chúc mọi người năm mới may mắn, cung hỉ phát tài.