Quyển 3 - Chương 3-1

Văn Ngọc Thư nói câu "mắt mù rồi" này, cũng là điều nguyên chủ trong lòng nghĩ, mà nguyên chủ chính là bởi vì thấy rõ, tấm lòng đối với người bản thân ái mộ nhiều năm liền trở nên lạnh lẽo, xuất hiện suy nghĩ ly hôn ở trong đầu, mới rơi vào kết cục "sinh bệnh mà chết".

Hạ Thừa Tự vốn không thích đàn ông, càng không thích người bảo thủ phong kiến, anh ta thích vừa hay là phái tân tiến tiểu thư yêu kiều như nữ chính.

Nữ chính trước kia là tiểu thư nhà quan, môn đệ hiển hách, thế nhưng theo sự sụp đổ của triều đình, nhà của cô ta cũng gặp khó khăn, may mắn Hạ lão thái thái thích quý nữ thế diện lớn như vậy, sau đó cô ta nương nhờ đến ở ở nhà họ Hạ, bởi vì ăn nhờ ở đậu, "không có cảm giác an toàn", như gần như cách cố tình quyến rũ Hạ Thừa Tự.

Bởi vì chịu khổ, cô ta càng sợ loạn thế ở nơi này đều là mưa bom bão đạn, nơi trú ẩn này của nhà họ Hạ sẽ sụp đổ, cho nên sau khi nguyên chủ có ý định ly hôn trong đầu bèn hoảng sợ bất an, sợ nguyên chủ đi rồi, cũng sẽ đưa tú nương của nhà họ Hạ rời đi, liền không dấu vết nhắc nhở Hạ Thừa Tự vài câu.

Hiện tại nguy hiểm của nhà họ Hạ đã qua mấy năm, Hạ Thừa Tự vốn định đăng báo ly hôn, anh ta tự cho là mình thân là đàn ông cưới nguyên chủ hai năm đã đủ lắm rồi, chuẩn bị theo đuổi tình yêu của đời mình, thế nhưng nghe lời nữ chính nhắc nhở, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, bèn nhẫn tâm, hạ dược khiến cho thân thể nguyên chủ càng ngày càng kém, từ đó bệnh tật liền thân.

Hạ Tuyết Phong không ngờ cậu lại nói thẳng thắn đến như vậy, trong mắt mang theo ý cười, hắn đến gần vài bước, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi thử trên người Văn Ngọc Thư, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm u ám, sự tán tỉnh này khiến cho Văn Ngọc Thư khó chịu nhíu nhíu mày, lui về phía sau nửa bước.

Hạ Tuyết Phong không nhúc nhích, nhàn nhã nâng mí mắt lên, đôi mắt đen láy như dã thú mang theo nguy hiểm nhìn về phía cậu.

"Anh cả nói cậu phong kiến, bảo thủ, nhàm chán tẻ nhạt, nhưng mà làm sao tôi lại cảm thấy được nhỉ. Chị dâu khiến người ta thấy hấp dẫn như thế này. ”

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng rơi vào cổ áo mở rộng của Văn Ngọc Thư, chỗ da thịt dưới ánh trăng bỗng trở nên nhẵn nhụi trong suốt, giống như được ánh sáng thấm đẫm, trên cổ tuyết trắng tinh xảo yết hầu tượng trưng cho đây là một thân thể người đàn ông, hắn khẽ cười.

"Đáng tiếc rồi. Anh cả không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, chi bằng, chị dâu theo tôi đi. ”

Đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng chính mở rộng, nam chính đi dỗ dành người trong lòng mình, bỏ lại nam thê một mình canh giữ phòng trống, mà chú nhỏ thân thể cường tráng lại xuất hiện ở cửa, ngửi mùi hương thân thể nam tẩu tử, cười tủm tỉm cùng chị dâu vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn có chút ướŧ áŧ mà tán tỉnh.

Văn Ngọc Thư thần sắc không có biến hóa gì, cậu chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, đơn bạc che không được dáng người đẹp eo thon chân dài của cậu, cậu biết rõ nam chính nói lời này chỉ là tìm mình để vui vẻ, Hạ Tuyết Phong xem thường anh cả mình, đối với người "chị dâu" này của hắn tất nhiên không có tôn trọng gì.

Cậu không lộ ra biểu tình khuất nhục gì, ngược lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen ôn nhu sạch sẽ lẳng lặng nhìn người đàn ông, thở dài một hơi, nhẹ giọng: "

"Nhị gia, tôi biết anh với đại gia bất hòa, đừng tìm tôi để vui vẻ."

Giọng điệu mềm mại của như nước khiến trái tim Hạ Đốc quân nghe quen tiếng phương Bắc như tê dại, hắn nhìn chằm chằm Văn Ngọc Thư, không đầu không đuôi nói.

"Gọi lại một lần nữa?"

Văn Ngọc Thư nghi hoặc nhìn hắn: "Cái gì? ”

Cậu mặc đồ mỏng manh, cổ áo ướt đẫm, yết hầu nhô lên trên cần cổ trắng như tuyết, theo lời nói lên xuống, bốn phía không có người, anh cả hắn cũng chẳng có ở đây, "chị dâu" đứng ở trước mặt hắn như vậy, rất cấm kỵ.

Hạ Tuyết Phong cười khẽ một tiếng, hắn đứng thẳng dậy, mắt đen cong cong, nhìn người đàn ông mặt mang nghi hoặc, cũng học cậu giả vờ tức giận nói:

"Chị dâu, tiếng nhị gia cậu gọi, khiến xương cốt của Nhị gia tôi đều mềm nhũn hết rồi."