Quyển 3 - Chương 2-4

Anh ta giới thiệu với Quý Phàm Nhu: "Đây là Hạ Tuyết Phong, em nên gọi là cậu hai. ”

Hạ Thừa Tự có chuyện muốn nói với người em trai này của anh ta, Quý Phàm Nhu ở đây không thích hợp, anh ta nháy mắt, ngay sau đó nói:

"Em trở về trước đi."

Trong con ngươi của Quý Phàm Nhu tựa như hiện lên một tia thất vọng, thế nhưng cô ta vẫn nghe lời dạ một tiếng.

Sau khi cô ta rời đi, Văn Ngọc Thư cũng đứng dậy, dịu giọng: "Nhị gia thuyền xa mệt nhọc, hôm nay lại bị dính mưa, tôi đến phòng bếp xem sao, bảo bọn họ thêm một món canh nóng xua khí lạnh. ”

Hạ Thừa Tự không yên tâm gật đầu.

Hạ Tuyết Phong nhìn bóng lưng Văn Ngọc Thư rời đi, nhẹ nhàng đậy nắp chén lên miệng chén, nhàn nhã mở miệng: "Chị dâu hiền lành như vậy, anh cả thật có phúc. ”

Hạ Thừa Tự nhíu nhíu mày, cho rằng hắn đang cố ý chê cười mình, nhất thời xúc động, cười lạnh: "Phong kiến, bảo thủ, khô khan tẻ nhạt, người như vậy, sợ là chỉ có em hai mới thích. ”

Nắp chén "cạch" một tiếng, hoàn toàn đóng lại, Hạ Tuyết Phong dựa vào trong ghế gỗ rộng, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi. Sĩ quan phụ tá cùng mấy binh lính phía sau hắn trong nháy mắt lạnh như băng, ánh mắt nhìn người như nhìn người chết nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Tự, giống như chỉ cần một ánh mắt của em trai anh ta là bọn họ có thể móc súng ra ngay lập tức, bắn cho anh ta vài cái lỗ, khiến cho anh ta tỉnh táo.

Hạ Thừa Tự ngay tức khắc toát mồ hôi lạnh, anh ta ngậm miệng lại thế nhưng trong mắt lại hiện lên một tia không cam lòng.



Hai anh em không biết ở trong phòng nói chuyện gì, hạ nhân chỉ thấy trong chốc lát đại thiếu gia đã tức giận xông ra.

Nháy mắt đã đến buổi tối, lúc ăn cơm, Tuần tiểu gia nói chuyện, chứng tỏ trở về, hôm nay cũng chỉ có mấy người nhà họ Hạ gia, cùng Văn Ngọc Thư, Quý Phàm Nhu, ở một bàn ăn cơm.

Hạ Tuyết Phong uống một chén canh nóng hổi xua khí lạnh, ăn mấy miếng thức ăn, nói mấy câu trên bàn, mấy câu khách sao kia, ăn xong liền rời bàn, tức giận đến chỗ lão thái thái vẫn đang che ngực lảo đảo tận nửa ngày.

Hắn trở lại chỗ ở, đã thấy hạ nhân trải giường cho hắn, thấy hắn nhanh như vậy trở về vẫn còn hoảng sợ, cung kính nói.

"Nhị gia, Văn thiếu gia nói, hôm nay trời mưa, ban đêm lạnh, để tiểu nhân đổi chăn dày cho ngài."

Hạ Tuyết Phong nhíu mày, nghĩ thầm nam tẩu tử này của hắn đúng là hiền lành, đám người đi rồi, đến khi nằm trên giường một hồi, lại phát hiện không ngủ được, ký ức nhà họ Hạ để lại cho hắn cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì cho cam, bèn muốn đi ra ngoài một chút để giải sầu, không nghĩ tới vừa đi đã đi đến biệt viện anh cả hắn ở, vừa lúc gặp được thân thích rẽ mười tám khúc cong kia đang đau bụng, anh cả hắn sắp tắm rửa, nghe thấy nha đầu nói thầm, liền vội vàng hoảng hốt, đẩy nam tẩu tử Giang Nam vừa tắm rửa xong sang một bên rồi rời đi.

Ánh trăng mông lung, phía sau phòng chính thắp đèn đuốc, Văn Ngọc Thư mặc nội y trong sạch sẽ, cậu vừa tắm rửa xong, mái tóc ướŧ áŧ, mái tóc đen thả xuống cần cổ trắng như tuyết nhỏ từng giọt nước, cổ áo hơi mở ra để lộ một mảnh da thịt trắng nõn, cứ như vậy yên tĩnh đứng ở cửa.

Hình như là nghe thấy tiếng bước chân của hắn, đôi mắt vừa đen vừa dịu dàng kia nhìn qua, nhìn thấy là hắn, kinh ngạc một lát, nhẹ giọng:

"Nhị gia."

Hạ Tuyết Phong cởϊ áσ khoác quân phục, chỉ mặc áo sơ mi, cổ áo hơi mở, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng l*иg ngực mang theo vết sẹo, quần quân phục màu nâu nhạt bao bọc đôi chân dài, trên chân đi giày quân đội, bước chân nhàn nhã đi tới bên cạnh Văn Ngọc Thư, trăm mối suy tư không giải thích được đánh giá hắn một cái, không chút để ý nghĩ, Giang Nam này và hán tử phương bắc bọn họ quả thật không giống nhau, dưới ánh trăng thanh vắng lặng, cách nhau quá gần, hắn thậm chí có thể từ trên người vị nam tẩu tử này ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, như cười như không hỏi.

"Chị dâu, cậu nói cậu muốn ở bên cạnh anh ta, cậu muốn cái gì?"

Người đàn ông dịu dàng trầm tĩnh nghe vậy mỉm cười, thấp giọng: "Có thể, mắt mù rồi. ”