Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 3 - Chương 2-3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong, đôi mắt đen của hắn chuyển đến trên người Văn Ngọc Thư, nở nụ cười: "Chị dâu, dẫn đường cho tôi nhỉ? ”

Văn Ngọc Thư hơi giật mình, đối với nam chính không nể mặt lão thái thái một trận vừa rồi âm thầm sảng khoái, mặt ngoài lại bày ra bộ dáng không nghĩ tới Hạ Tuyết Phong có thể cho cậu thể diện, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nghiêng đầu nói một tiếng với lão thái thái, rồi ở trong tầm mắt phẫn nộ của lão thái thái dẫn theo chú nhỏ rời đi.

Lão thái thái sợ lạnh, trong phòng nóng bức, khô đến mức khiến cho người ta bực bội, vừa đi ra ngoài, xen lẫn không khí mát mẻ của nước mưa phả vào mặt, thổi tới một mùi hương thơm như có như không, lông mày Hạ Tuyết Phong hơi chậm lại.

Nước mưa tí tách tí tách rơi dưới đất, giống như sẽ không bao giờ dừng lại, mặt đường bị làm thành màu tối, Văn Ngọc Thư ở trong mưa mở một chiếc ô giấy xanh, thấy Hạ Tuyết Phong không có gì che chắn, cứ như vậy đứng trong mưa, tùy ý để hạt mưa rơi trên người, vội vàng cầm ô của mình đưa cho hắn.

"Nhị gia, cầm ô đi thôi."

Hạ Tuyết Phong nở nụ cười một chút, hắn chướng mắt Hạ Thừa Tự, đối với nam thê của anh ta, cũng trêu đùa là chiếm đa số: "À? Chỉ với chiếc ô này, tôi dùng, còn chị dâu thì sao? Che chung với tôi?”

Văn Ngọc Thư mặt mày cong cong, tính tình tốt nói: "Không được, Nhị gia. ”

Ánh mắt Hạ Tuyết Phong kinh ngạc dừng trên mặt cậu, khóe môi chứa nụ cười, lời nói ra khiến cho nha hoàn đi theo Văn Ngọc Thư toát mồ hôi lạnh: "Đối với tôi tốt như vậy, chị dâu. ”

Văn Ngọc Thư nhẹ giọng: "Nên làm mà thôi.”

Hạ Tuyết Phong mặt ngoài cười tủm tỉm, trong lòng cân nhắc mấy chữ này, cảm thấy thú vị, một đại nam nhân đang yên đang lành, thật sự lại coi chính mình là chị dâu, thế nhưng nam tẩu tử này của hắn nói chuyện rất có vài phần bản lĩnh, một tiếng nhị gia này gọi ra, hắn nghe xong xương cốt cũng mềm nhũn.

"Được rồi, cầm ô đi, chị dâu, thân thể nhỏ bé này của nếu bị ngấm mưa một trận mà bị bệnh, có lẽ đại ca sẽ trách tội người em trai này mất."

Người đàn ông dùng nữ điệu nhẹ nhàng nói lời này, thế nhưng từ trong lời nói đâu cũng tìm không ra ý sợ Hạ Thừa Tự trách tội.

Văn Ngọc Thư chỉ đành không từ chối thêm nữa, cầm lấy ô, cùng hắn đến chính đường.

Cơn mưa không lớn nhưng cũng không nhỏ, mấy người Hạ Tuyết Phong vào chính đường, mang theo khí lạnh toàn thân, Văn Ngọc Thư vội vàng bảo nha hoàn lấy mấy chén trà nóng và khăn tay sạch chia cho bọn họ.

Ngồi ở chính sảnh không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận nam nữ cãi vã, cuối cùng là giọng người phụ nữ tủi thân khóc nức nở, hô một tiếng cậu Hạ, người đàn ông đang phẫn nộ nói chuyện thoáng cái khàn khàn, lại thở dài, dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành.

Hạ Tuyết Phong nghe ra người nọ là đại ca tốt của hắn, đuôi lông mày nhướng lên, chén trà trong tay khép lại vang lên một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn "chị dâu" đang ở ghế chủ vị cụp mắt xuống, không nói một lời.

Đôi nam nữ cũng bước vào cửa.

Vẻ ngoài của người nhà họ Hạ đều tốt, cặn bã Hạ Thừa Tự lại càng không kém, anh ta kết hôn sinh con sớm, hiện giờ tuổi chưa tới bốn mươi, được giáo dục phương Tây kiểu mới, một thân âu phục tao nhã, kính mắt vàng khí thế phi phàm, trong túi có cắm bút, Văn Ngọc Thư dùng hai chữ tiến hành tổng kết.

Giả vờ.

Người phụ nữ tuổi tác không lớn lắm, chính là nữ chính của thế giới này, họ hàng thân thích quẹo mười tám đời của lão thái thái, trước kia cũng là tiểu thư nhà quan, hiện giờ trở thành thiên kim nghèo túng, ở nhà họ Hạ cũng đã nhiều năm.

Mặc dù là ăn nhờ ở đậu thế nhưng đồ à Quý Phàm Nhu mặc cũng là một thân trang phục thời thượng, trên cổ tay đeo vòng ngọc, dáng vẻ ngọt ngào, lúc này hốc mắt đỏ hồng, có chút vô cùng đáng thương.

Hai người vừa tiến vào mới phát hiện chính đường có người, thi nhau ngẩn người.

Hạ Tuyết Phong một thân quân phục màu nâu nhạt, ngồi trên chiếc ghế gió rộng rãi kiểu dân quốc được bọc trong đệm bông, khóe môi hiện lên ý cười, lười biếng đánh giá bọn họ, con ngươi đen láy quang minh chính đại mang hàm ý xem kịch, phía sau còn có sĩ quan phụ tá và binh sĩ cũng mặc quân phục, rất uy vũ.

Quý Phàm Nhu hình như rất tò mò về Hạ Tuyết Phong, nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt chớp chớp hỏi: "Cậu, vị quân đoàn trưởng này là ai thế. ”

Bị em trai nhìn thấy bản thân đang tán tỉnh với người phụ nữ khác, còn là ở trước mặt người vợ trên danh nghĩa, Hạ Thừa Tự có chút xấu hổ, hắng giọng:

"Đã về rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »