Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 3 - Chương 1-2: Mừng thọ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh niên mặc một thân trường sam màu trắng, mặt mày ôn nhu thanh tú, cụp mắt, lẳng lặng nghe, trong lòng lại phát ra cảm thán thứ 360.

【Hệ thống, lão thái gia thật sự chết rồi à? Có khi nào đột nhiên xác chết vùng dậy, tôi cần phải cho ông ấy mấy bà vợ lẽ, còn rộng lượng hơn.】

【Hệ thống nhìn dáng vẻ chỉ cần mình nói có thể liền vác xẻng đi đào quan tài của đối phương, khô cằn nói: Từ bỏ đi ký chủ, thế giới này không phải thế giới linh dị, Hạ lão thái gia đã chết mấy năm rồi, mục nát đến mức chỉ còn xương thôi.】

Văn Ngọc Thư nghe xong tiếc hận vài giây, lão thái thái còn đang quái gở, đơn giản muốn cho cậu tự ly hôn, hoặc là cho Hạ Thừa Tự cưới vợ lẽ, cậu tai trái vào tai phải ra, thất vọng lầm bầm.

【Được thôi, vậy tôi chỉ có thể đốt cho ông ta mấy người, hy vọng lão thái gia có thể nhớ kỹ ân tình này của tôi, để cho ông ta báo mộng cho lão thái thái, nói cho bà biết mình ở bên kia sống rất thoải mái, còn tìm cho bà mấy người "em", để cho bà nhất định phải rộng lượng.”

Hệ thống nghe Văn Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi, thân thể hơi co lại, chuồn đi.

Lão thái thái nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng mệt mỏi, hắng giọng một cái, hừ một tiếng: "Được rồi, đừng quanh quẩn chỗ này nữa, tới nhà bếp bưng tổ yến của tôi tới đây, không có mắt nhìn."

Văn Ngọc Thư nói được, rồi cầm dù đi ra ngoài.

Sắc trời âm u, mưa rơi tí ta tí tách, mấy quản gia mặc áo ghi lê cùng áo choàng ngắn đứng ngoài cửa gần như ướt sũng, mới nhìn thấy đoàn xe uy phong lẫm liệt chạy đến, lớp xe bắn tung tóe bùn trên đường, bọn họ nhất thời cảm thấy phấn chấn, vội vàng nhanh chóng nghênh đón.

Cửa mấy chiếc xe mở ra, lính cầm súng lần lượt bước xuống xe, sau khi xếp thành hai hàng, chiếc xe dẫn đầu mới tắt máy, cửa phụ mở ra, một người đàn ông cương nghị mặc quân trang bước nhanh đi tới phía sau, kéo mở cửa xe, cung kính đứng ở một bên.

Mưa, đường đều bị ướt, chiếc ủng da màu đen đạp trên đất, người đàn ông mặc quân trang từ trong xe đi ra, thân hình hắn thẳng tắp, bứng bên cửa xe, tay cầm vành nón, hơi nhấc lên, liền lộ ra một đôi mắt đen, sắc bén như hồ nước lạnh lẽo, lười biếng đứng trong mưa đánh giá bảng hiệu cũ của nhà họ Hạ.

Đại quản gia giật mình trong lòng, càng không dám lên trước, gã nuốt nước miếng, đề cao âm lượng gọi.

"Nhị gia đến —— "

Bên cửa sổ của trà lâu vây quanh một đám người, đều nhìn ra phía ngoài, cách màn mưa phùn mông lung, nhìn người đàn ông thẳng tắp đang phủ thêm áo choàng, không quan tâm đến ai, tiến vào nhà họ Hạ, theo sau là một đám binh lính cầm súng.

Mấy quản gia cho dù khϊếp đảm cũng phải theo sau, đại quản gia khom người, cười bồi nói.

"Nhị gia, ngài muốn trước tiên đi tới chính đường uống ngụm trà, chờ đại gia, hay là..."

Khóe môi Hạ Tuyết Phong mang theo ý cười, đi về phía trước: "Không, trước tiên đi thăm lão thái thái trước, không phải điện báo nói...Bà ấy nhớ tôi rồi sao."

Đại quản gia rịn mồ hôi lạnh, dùng tay áo xoa xoa trán, cười khổ, nhớ cái gì chứ, trong lòng lão thái thái trước giờ chỉ có đại gia, còn nhị gia bị bà xem như là tang môn tinh, lần này bảo nhị gia trở về khó tránh khỏi là vì để sắp xếp cho đại gia một chức vị, trong lòng nhị gia sáng như gương.

Nhưng đương nhiên ông không thể nói như vậy, cười bồi: "Ôi, ôi, cũng tốt, mừng thọ lão thái thái, Tuần tiểu gia được đưa tin cũng sắp trở về rồi, lão thái thái có thể nói chuyện với nhị gia và tiểu gia mấy ngày.

Hạ Tuyết Phong nghe vậy cười một tiếng.

Ý tứ sâu xa ẩn chứa trong âm thanh này khiến đại quản gia cảm thấy xấu hổ, chính ông cũng không nói được gì nữa, lúng túng im lặng.

Một đám người sắp đi tới chỗ ở của lão thái thái, Hạ Tuyết Phong bỗng nhiên dừng bước lại, hơi nghiêng đầu đi.

Người nhà họ Hạ đông người, tòa nhà rất lớn, một thanh niên che dù đi trên con đường rải sỏi cạnh sân lão thái thái, lối đi rải sỏi sạch sẽ như được nước rửa sạch, hai bên đường cỏ xanh mọc cao, trên tay đối phương cầm một cây dù, trường sam màu trắng bị gió thổi dính trên người phác họa ra thân hình của cậu, cậu quay lưng đi về phía trước, rõ ràng là nam nhân, nhưng eo thon chân dài, có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi, thanh tú lộ ra dưới làn tóc đen mềm mại trong màn mưa sương mông lung, có một loại mùi vị đặc biệt.

Hạ Tuyết Phong híp mắt lại: "Đây là ai?"

Đại quản gia liếc mắt về bên kia, một chút liền nhận ra thân phận của đối phương, có chút lúng túng: "Đây là...Đại nãi nãi."

Hạ Tuyết Phong không bung dù, đứng trong mưa, nghe vậy liền "ồ" một tiếng sâu xa, không quá để trong lòng mà dời mắt, đi vào nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »