Một trận gió lớn thổi qua, Văn Ngọc Thư bị lạnh, rụt cổ lại, hai mắt híp chặt, nghe thấy tiếng cười êm tai phát ra ý khinh thường.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn đũng quần nam chính, cũng không biết là do mắc tiểu hay gì nhưng ở địa phương của nam chính khá to.
“...........” Sẽ chết người đó.
Cậu nghĩ thầm
Nam chính thật sự là… trọng trách đứng đầu.
Ném gáo nước vào trong thùng, Tương Hành tiến sát đến gần Văn Ngọc Thư đang ướt đẫm, khịt mũi cẩn thận ngửi ngửi.
Không hề nghe mùi thối từ chuồng heo mà lại là mùi thơm nhẹ nhàng từ da thịt, hoà quyện với hơi nước lạnh tạo thành một hương vị khiến lòng người xao xuyến.
Yết hầu khẽ rung, Tương Hành buông cậu xuống. Quần áo trên người Văn Ngọc Thư đều bị dơ, Tương Hành ghét bỏ ném vào trong nước, tìm quần áo rộng rãi đã giặt cho Văn Ngọc Thư mặc để cậu vào nhà, sau đó đi tiểu.
Chờ Tương Hành giải quyết xong, vừa mới bước vào nhà liền dừng lại.
Mùa hè nóng bức, cửa sổ từng nhà đều mở ra cho thông thoáng, hôm nay là trăng rằm, ánh trắng men theo cửa sổ chiếu vào nhà, tên ngốc ngồi trên chiếu, quần áo rộng thùng thình không che được gì, tay chân trắng nõn, ánh mắt vừa nhìn thấy hắn bước vào liền sáng lên, vui vẻ khoác tay hắn, đầu ngực hồng nhạt như ẩn như hiện dụ dỗ người khác nhìn chằm chằm.
“Anh anh anh, đến đây mau, em làm ấm chăn giúp anh rồi.”
Mí mắt Tương Hành giật giật, tầm mắt dời sang chỗ khác như bị bỏng, trong lòng có chút thấy không thích hợp, hắn cau mày mắng bản thân vừa rồi tắm cho người ta không tốt lắm, hiện tại còn già mồm cãi láo đòi kính người cái gì, chắc chắn là có bệnh rồi.
Hắn tự thuyết phục chính mình bước đến mép giường, ngồi xuống cởi giày: “Vào đi, chừa chỗ cho anh là được.”
Văn Ngọc Thư ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, dịch người sang một bên.
Tương Hành nằm bên cạnh cậu, nhắm mắt lại. Cảm giác kì lạ trong lòng tăng dần theo thời gian, Văn Ngọc Thư đã tắm rửa sạch sẽ, lúc hắn hô hấp còn cảm thấy được hương thơm thơm mát tràn ngập trong khoang mũi, hắn càng ngày càng thấy nóng, yết hầu lên xuống lăn lộn.
Hắn thầm mắng một câu, xoay người hướng lưng về phía Văn Ngọc Thư, bất giác nhớ đến cảm xúc ban nãy khi vô tình chạm vào cơ thể Văn Ngọc Thư, cái nóng không hề giảm bớt, giống như đốt lửa, suýt chút nữa thiêu chết hắn.
Người đàn ông cơ thể căng như dây đàn, nếu không giữ có thể bị căng đứt.
Tên ngốc này như cố tình, ngủ không ngoan nói lầm bầm vài tiếng, tiếng động sau lưng cào nát lòng hắn. Thái dương Tương Hành nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng cậu.
“Còn động nữa ông đây đá cậu ra ngoài!”
Phía sau lưng nhất thời trở nên yên tĩnh, Tương Hành vừa mới hung hăn nhẹ nhàng thở phào, phát hiện cái mùi thơm nguy hiểm này đột nhiên tới gần, tên ngốc ngồi dậy, đẩy đẩy cậu, thút thít khóc nức nở.
“Anh, ngứa, em ngứa quá đi.”
Tương Hành hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt quay người lại, hỏi cậu ngứa chỗ nào, đôi mắt Văn Ngọc Thư rưng rưng trông mong nhìn hắn, xốc cái áo rộng thùng thình lên đến ngực, cho hắn xem vết muỗi cắn trên bộ ngực trắng nõn.
Một mảng trắng như tuyết bất ngờ đập vào mắt, hắn không kịp phòng bị, trong lòng nhảy dựng.
Tên ngốc lộ ra dáng vẻ ngây thơ, da trắng, trên người ra vài chấm muỗi đốt bị chính cậu cào làm cho đỏ lên, không biết còn tưởng cậu bị ai cắn, ngay cả đầu ngực cũng hồng hồng, bộ dạng như vừa bị bắt nạt.
Cậu đáng thương khóc thút thít: “Hức
…, anh, rất ngứa, anh gãi lưng cho em.”
Tương Hành trước giờ chưa từng thấy người con trai nào yếu đuối như vậy, gân xanh trên cổ hiện lên, lấy chăn che lại hạ bộ, thô lỗ gãi lưng cho cậu.
Nhiều năm làm nông, lòng bàn tay của người đàn ông đều là vết chai, thô ráp và nam tính chạm vào người tên ngốc này như chạm vào đậu hũ, người đàn ông không dám dùng sức, sợ một tay bóp nát cậu.
Yết hầu lăn lộn mãnh liệt, trên cổ đẫm mồ hôi, cổ áo cũng ướt đẫm.
Văn Ngọc Thư nằm trên giường, nhỏ giọng khóc thút thít, nước mắt lưng tròng hiện lên một tia giảo hoạt, thân thể cậu khẽ giật giật, rêи ɾỉ than.
“Anh, tay anh thô ráp quá đi.”
Ngữ khí của Tương Hành trở nên mất kiên nhẫn, giọng cũng trở nên khàn khàn.
“Chịu khó chút đi, đừng để ý tới chuyện này.”