Tương Hành ngồi trên đống lúa, đôi chân dài tuỳ ý đong đưa, móc điếu thuốc từ trong túi ra bỏ vào miệng, tìm diêm châm lửa, búng tàn thuốc còn vương trên điếu nhìn đối phương vừa ăn ngấu nghiến vừa thúc giục hắn ăn trái cây dại.
Ánh nắng chiếu xuống chói mắt, thời tiết hôm nay cũng khá nóng, trên đồng mọi người đều đổ mồ hôi ướt đẫm, mồ hôi rơi trên mặt đất, nháy mắt liền bốc hơi không thấy đâu.
Sau khi Văn Ngọc Thư ăn xong, Tương Hành cầm lấy liềm tiếp tục cắt lúa. Văn Ngọc Thư tìm nam chính để mời ăn cơm, cũng không đành lòng quấy rầy người ta, đi đến đồng ruộng nhà mình, dựa theo trí nhớ còn lại bắt đầu cắt lúa.
Trên đồng ruộng có một mùi rất đặc trưng, liếc mắt một cái nhìn một khoảng lúa vàng rực rỡ, Văn Ngọc Thư không biết nhiều về làm nông, mới đầu cũng thấy mới lạ, sau một khoảng thời gian liền nhanh chóng kiệt sức, một lúc sau lúa và người lại nằm cạnh nhau.
Mồ hôi nóng chảy từ trán dọc xuống cằm, mặt mũi cậu cay xè, eo đau, cổ tay cũng đau, cố gắng cắt lúa nhanh hơn, cắn răng làm việc vừa tự an ủi bản thân, ngẩng đầu nhìn ruộng lúa vẫn như cũ cao không nhìn thấy đầu, mặt đỏ lựng tâm như tro tàn.
….
Qua hai tiếng thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ, nhưng muỗi cũng nhiều, Tương Hành cắt lúa xong, giương mắt nhìn về phía Văn Ngọc Thư.
Trên đồng ruộng màu vàng chanh mơ hồ lộ ra một thiếu niên đội mũ rơm, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên vì phơi nắng, chậm chạp đi tới như một con rùa.
Tương Hành không nhịn được, lau mồ hôi trên mặt đi giúp cậu một phen.
Tên ngốc này tâm tư đơn thuần, được Tương Hành giúp đỡ, cậu vui sướиɠ ca hát, vui vẻ cầm khăn mặt của Tương Hành ra bờ sông giặt, chạy qua chạy lại khi trở về liền hò hét giúp Tương Hành lau mặt, cũng khá lạnh, nhưng cũng không vì có người giúp mà không làm việc, cố gắng cắt lúa.
Tương Hành lấy khăn lông đã được giặt lau mặt, hơi nước lạnh trộn lẫn với một mùi gì đó không rõ bao trùm lên mặt hắn, hắn cẩn thận ngửi ngửi một chút, mùi thơm đó lại biến mất không thấy đâu.
….
Có thể là do Tương Hành cứu Văn Ngọc Thư, cũng có thể là ở trên đồng đã giúp cậu nên về sau Văn Ngọc Thư tựa như cái đuôi nhỏ luôn đi theo Tương Hành, khi thấy hắn liền ngoan ngoãn gọi anh, những người trong thôn rảnh rỗi ngồi tán gẫu dưới gốc cây liễu nhìn thấy một màn này đều nói xong rồi, khuyên hắn mau chóng cắt đứt đi. Tương Hành ngậm điếu thuốc trong miệng cười cười.
Vào buổi tối, trải qua một ngày mệt mỏi, mọi người đều tắt đèn đi ngủ sớm, trong thôn lâm vào yên lặng, bên ngoài chỉ nghe được âm thanh tiếng ve kêu.
Tương Hành mắt nhắm mắt mở nửa đêm đi tiểu, vừa định mang giày vào đã bị một khuôn mặt trắng bệch thò đầu ngoài cửa sổ làm hắn sợ đến mức lảo đảo. Mẹ nó! Hắn chật vật ngã xuống giường, tim đập kịch liệt, lập tức tỉnh ngủ, hít một hơi rống lên:
“Mẹ nó, là ai!”
Người nọ như bị hắn làm hoảng sợ, theo phản xạ bỏ chạy, Tương Hành lao ra bước vài bước túm được cổ áo người đó.
Dựa theo ánh trăng nhìn thấy tên ngốc khuôn mặt bẩn thỉu, mím chặt miệng, uỷ khuất nhìn hắn.
Tương Hành cười cười, trái tim đập kịch liệt chậm rãi bình thường trở lại, giày còn chưa kịp mang, nhìn Văn Ngọc Thư, tức giận nói:
“Hơn nửa đêm rồi đến đây làm gì.”
Văn Ngọc Thư trên người bẩn bẩn, đôi mắt đen ngập nước: “Vợ em… Vợ em không cho em vào, chuồng heo thối lắm, muỗi cắn em.”
Tương Hành nghe xong không nhịn được nhíu mày: “Vợ cậu, cô ta…”
Hắn cảm thấy nói xấu sau lưng người ta cũng không tốt lành gì, chỉ tặc lưỡi bất bình, liếc mắt đánh giá Văn Ngọc Thư, đến gần ngửi thấy mùi hôi, vẻ mặt ghét bỏ dắt cậu đi tắm.
Bể lớn trong sân đã phơi nắng một ngày, nước bên trong vẫn còn hơi ấm, Tương Hành cầm lấy gáo nước xối xuống, dưới ánh trăng, cơ thể trắng nõn phấn nộn của Văn Ngọc Thư đầy vết muỗi cắn lộ ra chấm hồng, những vết đỏ chằng chịt và hai vết bầm màu xanh trên thắt lưng cậu, nước chảy tí tách trên người cậu rồi chảy xuống đất.
Tương Hành như bừng tỉnh, cầm điếu thuốc trong miệng, lười biếng múc gáo nước xối lên người Văn Ngọc Thư, liếc nhìn eo cậu một cái, dừng một hai giây rồi nhìn xuống vật nhỏ đáng thương giữa hai chân nhỏ nước từng giọt, trong cổ họng phát ra tiếng cười.