Trong phòng chỉ có ba gam màu đen, trắng và xám, giường hơi lộn xộn, trên bàn có một khẩu súng lục, dù là đồ treo hay bao cát, tất cả đều tượng trưng rằng đây là phòng của đàn ông, nhưng trước tấm gương soi toàn thân bên cạnh tủ quần áo, có một người đang đứng đó, một người đẹp tóc dài, cao ráo trong chiếc váy đỏ xẻ tà bên hông.
Người phụ nữ trong gương rất cao, đôi chân trắng nõn và thẳng tắp, mái tóc dài được vén lên. Một chiếc váy xẻ tà bên hông màu đỏ đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt. Cô ấy trang điểm tinh tế và đôi môi đỏ mọng như một đóa hồng dại ấm áp, nhưng trên khuôn mặt không có biểu cảm gì nên trông cô ấy càng lạnh lùng kiêu ngạo hơn.
Âm thanh máy móc của hệ thống kéo dài: “Wow, ký chủ thật xinh đẹp."
Giọng của Văn Ngọc Thư cũng kéo dài: “Ồ, tôi đẹp thật đấy.”
Một người một hệ thống vui vẻ chụp rất nhiều ảnh, Văn Ngọc Thư rất hài lòng, nhét súng lục vào bao da bên ngoài đùi, dùng váy che lại trước khi đi giày cao gót bước ra ngoài.
Bên ngoài.
Liễu Cầm mặc một bộ đồ màu đỏ tía với áo sơ mi đen lót bên trong càng thêm chỉn chu. Anh nghe thấy tiếng cạch cạch của giày cao gót, thản nhiên nhìn lên, lập tức sững sờ.
Đừng nói là mỗi anh, ngay cả kiểu người vừa lạnh lùng vừa bất cần đời như Võ Oanh cũng nghẹt thở khi nhìn chiếc váy đỏ khoét hông của Văn Ngọc Thư, dải ruy băng hoa hồng đỏ quanh cổ che đi yết hầu của cậu, chân mang giày cao gót giẫm lên sàn, mạnh mẽ tạo ra những âm thanh rõ ràng.
Liễu Cầm nhìn chằm chằm Văn Ngọc Thư hồi lâu mới định thần lại, hắng giọng một cái.
“Đi thôi nào.”
Anh đi phía trước, Võ Oanh đi bên cạnh Văn Ngọc Thư bước theo anh, cô ấy nhìn thoáng qua giày cao gót của cậu, thấp giọng hỏi.
“Đội trưởng, có khó đi lắm không?”
Văn Ngọc Thư hiểu cô đang hỏi gì, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo lập tức trở nên nghiêm túc, cậu gật đầu:
“Còn khó hơn gϊếŧ người nữa. Nhưng không sao, tôi thấy chiếc giày cao gót này có thể sử dụng làm hung khí được.”
Võ Oanh nghe vậy, gật đầu hiểu ra.
Liễu Cầm đi ở trước nghe được rõ ràng: “...”
Khóe môi giật giật, anh dừng lại, đợi Văn Ngọc Thư đi tới, nắm lấy tay cậu, dẫn cậu xuống lầu rồi bước lên xe.
Chiếc xe sang trọng màu đen bật đèn xe rồi lái ra khỏi khu biệt thự.
Cửa sổ lầu hai của biệt thự mở ra, Liễu Nhiễm Nhiễm nhìn cảnh tượng bên dưới, vẻ mặt nhăn nhó vì ghen tị.
Hôm nay, cô nghe quản gia nói là ba cô đã về nước hôm qua, hiện tại ông đang ở trong phòng trà của nhà họ Liễu nên cô vội thay quần áo rồi chạy xuống lầu, nói cô phải đi ra ngoài, quản gia không còn cách nào khác đành phải sai người lái xe đưa cô đến đó.
Phỏng trà cổ kính và tràn ngập hương trà.
Liễu Nhiễm Nhiễm vừa mới bước vào phòng trà đã vội vã chạy lên tầng hai và đẩy cửa phòng làm việc ra.
“Ba ơi!”
Căn phòng được trang trí rất cổ điển, phía sau chiếc bàn gỗ đàn hương là một người đàn ông mặc vest màu xanh lam, người kia có một đôi mắt đào hoa, trông hơi giống Liễu Cầm, nhưng Liễu Cầm tuổi trẻ cao ngạo, tự do tự tại như cánh buồm căng gió trên biển, còn hắn giống như một vò rượu ấm thuần khiết, không đoán ra được ông bao nhiêu tuổi, vừa nhìn thấy Liễu Nhiễm Nhiễm tiến vào cửa liền đưa tay lên ra hiệu cho cấp dưới của mình ngừng báo cáo, nhàn nhạt nói:
“Anh tránh mặt một lúc đi.”
Cấp dưới liếc nhìn Liễu Nhiễm Nhiễm rồi cúi đầu: “Vâng, Chủ tịch.”
Anh ấy rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, người đàn ông nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
“Có chuyện gì?”
Liễu Nhiễm Nhiễm than thở với hắn: “Ba, ba không thấy A Cầm hơi quá đáng sao, nó đối xử quá tốt với vệ sĩ mới của chúng ta, hơn nữa còn vì tên đó mà ra tay đánh con, hôm nay con còn tận mắt chứng kiến nó nắm tay tên đó rồi cùng tên đó bước lên xe. Ba, ba cũng biết có vài người thích mấy kiểu con trai nhỏ xinh mà, con sợ A Cầm cũng sẽ bị tên đó…”
Cô nửa thật nửa giả bôi nhọ Văn Ngọc Thư, muốn làm cho người đàn ông này đuổi Văn Ngọc Thư đi, cho nên cô mới có cơ hội tính kế tốt rồi bắt đầu lại, lẩm bẩm lầu bầu nói với người đàn ông một hồi cho đến khi miệng lưỡi khô đắng mới chịu dừng lại.
“Ồ? Vậy sao, thú vị đấy.”