Quyển 4 - Chương 13-5

Trong bụng y phát ra những âm thanh vô cùng khó chịu, giống như là tiếng nước chảy vậy, đồ vật của hai người kia cực kì đáng sợ khiến y cảm thấy vô cùng hoang mang, trong đầu bắt đầu xuất hiện suy nghĩ bản thân sẽ bị hai người này gϊếŧ chết…

Lỗ nhỏ mềm mại ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông và không ngừng run rẩy như đang thúc giục bắn tinh, kɧoáı ©ảʍ dâng lên cao khiến Thích Vận và Giang Ngôn Khanh cảm thấy vô cùng sung sướиɠ, hơi thở hai người này bắt đầu gấp gáp, sau đó bỗng nhiên bọn họ đâm thẳng vào bên trong lỗ nhỏ với tốc độ vô cùng đáng sợ và bắn ra vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng. Ngay lập tức trong phòng vang lên một tiếng la thất thanh.

“A……!!”

Cơ thể Văn đại nhân không ngừng run rẩy, phần mông trắng nõn nà không ngừng thay đổi hình dạng sau mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đi vào sâu bên trong, những luồng tinh dục ấm nóng như đang thiêu đốt lỗ nhỏ khiến những tầng thịt mềm mại không ngừng âm chặt vào dươиɠ ѵậŧ, những chất lỏng đặc sệt bắt đầu bắn tung tóe khắp mọi nơi, hai người kia liên tục đâm ra rút vào sau đó cùng lúc đâm thẳng vào sâu bên trong kết tràng và bắn thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi nhỏ nhắn này. Vị trí sâu nhất bắt đầu cảm thấy chật chội, những luồng chất lỏng không ngừng di chuyển xung quanh, sau đó là những kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ xen lẫn đau đớn khiến y không nhịn được kêu lên liên tục.

Phía sau giường xuất hiện những cảnh tượng vô cùng da^ʍ uế, những tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nước chảy không ngừng vang lên, Văn Ngọc Thư mệt nhoài ngả vào lòng Giang Ngôn Khanh mà đối phương đang thoải mái bắn tinh trong cơ thể y, lúc này y chỉ có thể tựa vào lòng đối phương cảm nhận những hơi thở dồn dập, phần đùi non không ngừng run rẩy, bộ dạng này vô cùng quyến rũ khiến người ta hận không thể khiến y chết trên giường. Lần này cả hai người bọn họ không màng nguy hiểm đến đây chỉ để trộm hương, bọn họ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Tuy rằng ánh nến đã tắt từ lúc nào nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, hai người không ngừng di chuyển dươиɠ ѵậŧ bên trong cơ thể Văn Ngọc Thư, miệng không ngừng hỏi ai là người lớn nhất, ai là kẻ khiến Văn Ngọc Thư thoải mái nhất, chỉ cần y trả lời tên một người thì người lại sẽ đâm thẳng vào sâu bên trong khiến y khóc lóc xin tha.

Văn Ngọc Thư là người đọc sách thánh hiền, y không thể nào có sức lực như thế này được, cuối cùng không nhịn được mà hôn mê ngất xỉu, lúc này hai người kia mới chịu buông tha.. Thích Vận và Giang Ngôn Khanh ôm y vào lòng, sau đó dọn dẹp hiện trường xung quanh mới chịu buông màn nằm ngủ

……

Ngày thượng triều thứ hai trong tháng, Nội Các Văn đại nhân vắng họp. Theo như những gì người hầu nói là vì đại nhân sức khỏe không tốt lắm nên xin phép được cáo bệnh một ngày. Văn đại nhân vắng mặt nên trong triều cũng không có chuyện lớn gì xảy ra cả, hơn nữa hai người có mâu thuẫn với Văn đại nhân là Tướng quân và Giang đại nhân có vẻ không ổn lắm, bọn họ không tập trung khi thượng triều.

Màn đêm buông xuống, đại tướng quân mang theo thuốc trị thương tốt nhất trong quân đội và Giang đại nhân mang theo một hộp thức ăn tinh xảo, hai người bắt đầu đi lại xung quanh bức tường của phủ nhà họ Văn, đến lúc thích hợp không có lính tuần thì bọn họ vội vàng bò lên tường, chỉ là chưa bò được bao lâu đã cảm thấy có thứ gì đó bay xẹt qua. Trái tim hai người này nhảy dựng, bọn họ vội vàng buông tay ngã thẳng xuống đất, thuốc và hộp thức ăn cũng ngã xuống mặt đất. Lúc này hai người mới nhận ra thứ vừa rồi bay qua chính là một mũi tên sắt được gia công tinh xảo, nó không ngừng rung rung trong ban đêm toát ra sát khí.

Trong phủ nhà họ Văn.

Những ánh lửa bùng lên tại một góc tường, rất nhiều các thị vệ tập trung lại khu vực này, gương mặt bọn họ ngập tràn cảnh giác, bên hông đều mang theo trường kiếm hoặc đại đao, một số thị vệ nhanh chóng kéo thắng cung bắn về phía sau tường. Lúc này ở phía sau lưng vang lên những tiếng kêu mơ hồ, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau và tạt ra hai bên.

Người đến không ai khác chính là Văn Ngọc Thư, hôm nay y mặc một chiếc áo màu xanh lá, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, trên vai còn khoác một chiếc áo choàng lông chuột tinh xảo, cả người toát ra khí chất nghiêm nghị đến đáng sợ. Y nhìn về phía sau tường sau đó lạnh lùng nói.

“Phát hiện có kẻ xâm nhập, gϊếŧ ngay tại chỗ”

Các thị vệ cúi đầu đồng thanh:

“Đã rõ”

Ở bên kia tường, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh …