Quyển 4 - Chương 5-2

Dưới ánh đèn u ám, Thích Vận âm trầm nhìn vào Ân Hi, đứa cháu trai của Ân Tu Hiền, nếu để ông ta biết được lỗi nhỏ của hắn, ngày mai tấu chương buộc tội nhất định sẽ nằm trong Ngự Thư Phòng.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua căn phòng đóng chặt bên cạnh, không chút do dự, đẩy cửa vào.

Không khí thanh mát nháy mắt liền đập vào mặt, những tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài bị chặn lại, dưới ánh đèn le lói có thể nhìn thấy những bóng người lướt qua.

" Mặc Thư, đã mua điểm tâm về rồi sao?"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến khiến cơ thể Thích Vận cứng đờ lại, hắn giật mình nhìn qua, thiếu niên ngồi trên ghế la hán cũng đồng thời nâng đầu lên nhìn hắn, khi phát hiện người đến không phải là người y đang đợi thì có chút kinh ngạc.

" Thích tướng quân? Đã trễ thế này, không biết ngài tìm Văn mỗ có chuyện gì?"

Trên người y đã không còn bộ triều phục dành cho quan nhất phẩm nặng nề nữa, y khoác một bộ y phục xanh lục bình thường, ngồi trên chiếc ghế la hán bên cửa sổ, trong tay là quyển sách đang đọc dở, trên cổ tay là một chuỗi phật châu, dáng vẻ ung dung nhàn nhã đó còn không phải là Văn Ngọc Thư, Văn đại nhân khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi sao?!

Thích Vận cảm thấy ngọn lửa trong người càng thêm nóng nhưng vẫn cười cười nói với y:

" Văn đại nhân, thật trùng hợp, không biết sao lại gặp ngài ở đây a?"

Văn Ngọc Thư đến đây mua điểm tâm cho bảo bối nữ nhi, vừa đến Túy Tiên Lâu, còn chưa xuống xe ngựa đã nghe thấy kỹ năng [ nhân duyên ngàn dặm, đường quanh co] được kích hoạt, thông báo cho y biết Thích Vận đã trúng xuân dược, bảo y nhanh chân đi lấy thân giải độc, nhanh chóng ôm mỹ nhân về nhà.

Nghe được sự hưng phấn của hệ thống, Văn đại nhân thiếu chút nữa đã ngã nhào trên đường lớn, da đầu run rẩy một lúc mới lấy lại tinh thần, nhận ra "Mỹ nhân" trong lời hệ thống là nam chủ luôn công kích y, Thích Vận.

Văn đại nhân nhe răng trợn mắt đi vào, sai thị vệ bên người đi mua điểm tâm cho nữ nhi, bản thân lại lên lầu, ôm cây đợi thỏ, chờ Thích Vận đến liền mang về làm cha dượng cho con gái cưng.

Thích Vận không chờ được câu trả lời của y, chỉ cần nhìn thấy người nọ cụp mắt, đôi mắt như có như không nhìn lướt qua cũng đã khiến hắn nổi lên lửa dục, cái liếc mắt này khiến hắn cực kỳ khó chịu, máu tươi trong người đều sôi trào, mỗi hơi thở đều nóng rực, đôi mắt ưng cũng tối đen lại.

Nam nhân mặc thanh sam chậm rãi cười rộ lên, Thích Vận giật mình, hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười nào thật tâm của người này, trong nụ cười còn xen lẫn vài phần vui sướиɠ khi thấy người gặp hòa, giọng nói bình tĩnh ung dung nói.

" Thích tướng quân vẫn nên tìm ai đó giải tỏa bớt đi, miễn cho nhịn đến hỏng cũng không có cách nào cứu chữa."

Thích Vận bị lửa giận công tâm, tức đến bật cười, nhìn chằm chằm nụ cười của nam nhân, khóe môi cong thành một nụ cười tà ác.

"Tìm ai chứ? Không phải đã có Văn đại nhân ở đây rồi sao?"

Ý cười trên mặt Văn Ngọc Thư lập tức thu lại.

Mắt thấy nam nhân đang tiến đến từng bước, vẻ mặt liền lạnh xuống, bàn tay cầm lấy tách trà trên bàn ném qua, đứng dậy quát.

"Người đâu ——"

Thích Vận nếu để một thư sinh trói gà không chặt ném tách trà lên người không phải làm trò cười cho người khác sao, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất đó là muốn để Văn Ngọc Thư cầu xin tha thứ, nghiêng người nhẹ nhàng tránh khỏi tách trà, tách trà không gì ngăn cản liền vỡ nát trên sàn nhà, trước khi Văn Ngọc Thư la lên liền đè người y lên ghế.

Một tiếng phịch vang lên, hai người đều nằm trên ghế.

Mái tóc đen dài mềm mượt như thác nước tuôn chảy trên giường, quan phụ mẫu mỗi khi ra ngoài đều sẽ được tôn trọng gọi "Văn đại nhân", Văn Ngọc Thư lúc này lại bị hắn che miệng lại, thô lỗ che miệng lại, đè trên ghế, đôi mắt trong suốt đầy ý cười luôn bình tĩnh không chút gợn sóng lại đang bừng bừng lửa giận trừng hắn.

Bàn tay to của Thích Vận nhéo lên khuôn mặt nhẵn nhụi của y, hô hấp nóng rực thầm nghĩ, biểu tình lúc này của Tu Cẩn nếu để những cấp dưới của y nhìn thấy nhất định sẽ khiến họ hoảng sợ.

Nhưng mà, hắn lại không sợ chút nào.

Thích Vận vốn chỉ định hù dọa nam nhân lang tâm cẩu phế này thôi, không thực sự muốn làm gì y, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người thanh niên, hắn lại không nhịn được nữa, côn ŧᏂịŧ trong quần cứng đến phát đau, muốn nghe thấy lời nói của nam nhân liền buông tay bịt miệng y ra.

Văn Ngọc Thư dù bị hắn đè lên người vẫn bình tĩnh, thở dài một tiếng, nhu hòa thương lượng với hắn:

" Thích tướng quân, ngài tốt nhất là cho Văn mỗ một câu trả lời thỏa đáng."

Thích Vận nở nụ cười, hứng thú dào dạt nói.

"Hửm? Văn đại nhân nghĩ thế nào?"

Văn Ngọc Thư cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ngài chạm vào ta, vậy Văn mỗ nhất định sẽ khiến ngài trả giá đắt."