Quyển 4 - Chương 5-1: Ngài tất nhiên phải không bỏ qua cho ta mới tốt......

Ở tầng cao của Túy Tiên Lâu, tấm rèm bằng tơ lụa đã che đi ngạch cửa, dưới ánh đèn le lói là con đường phồn hoa khi về đêm, bên trong lại không kém phần ồn ào, những tiếng ca múa lượn lờ, người người cười vui nâng chén.

" Thích tướng quân, đến uống rượu." Khê Bình Hầu mặc một bộ áo bào bưng chén rượu lớn mời nam nhân lạnh lùng đứng ở một bên.

Thích Vận thản nhiên nâng mắt nhìn ông ta, nhớ tới lời dặn dò tha thiết của Thái Hậu, có lệ nâng chén rượu lên, cạn sạch chất lỏng cay xè bên trong.

Hắn hàng năm chinh chiến sa trường, không muốn nghĩ đến việc cưới vợ, hơn hai mươi năm sống cô độc, Thái Hậu sốt ruột trong lòng, nói hắn không nghe, mắng hắn cũng không để ý liền che mặt bật khóc nói bản thân có lỗi với cha mẹ đã chết của hắn. Thích Vận không còn biện pháp nào khác đành phải đi uống rượu cùng Khê Bình Hầu trong ánh mắt đồng tình của Tiểu Hoàng Đế.

Con chú của Khê Bình Hầu phủ đều không có tiền đồ chỉ có duy nhất một đứa cháu gái có tài năng hơn người, nghe nói hôm nay Khê Bình Hầu phu nhân tiến cung ngồi một hồi lâu mới rời đi, chắc là đã uyển chuyển nói tính tình của cô nương nhà mình với Thái Hậu, Thái Hậu nghe vậy liền động tâm, bảo hắn đến đây tâm sự cùng người ta, tốt nhất là gặp mặt vị tiểu thư kia.

Thích Vận nhìn thoáng qua khuôn mặt cười như bông cúc, chỉ thiếu viết bốn chữ "Bán nữ cầu vinh" lên mặt mà thôi. Trong lòng không khỏi phiền chán, uống một ngụm rượu thầm nghĩ, một hầu phủ rộng lớn lại nuôi ra đống nam nhân ăn chơi trác táng, cuối cùng chỉ còn nước đẩy nữ nhi trong nhà ra đổi lấy vinh quang, đúng là nực cười.

Hắn thản nhiên đánh gảy những lời tâng bốc của Khê Bình Hầu: "Khê Bình Hầu, hôm nay ta đến đây gặp ngươi chỉ vì muốn cho Thái Hậu an lòng, bản tướng quân hiện không có ý định cưới vợ."

Vẻ tươi cười trên mặt Khê Bình Hầu nháy mắt trở nên cứng đờ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không tiếp tục vấn đề này nữa.

Thích Vận cũng không muốn nhiều lời với ông ta, biếng nhác ngồi trên ghế, thất thần nhìn những ca cơ vũ nữ trên đài, không biết vì sao lại nhớ đến vị quan phụ mẫu khiến hắn tức sắp chết Văn Ngọc Thư, Văn đại nhân.

Mấy ngày trước, người nọ bị hắn chuốc say, tỏ ra yếu ớt hơn ngày thường, Thích Vận từ bi tha thứ cho y nhưng người nọ lại là một tên hỗn đản, dù say cũng có cách để tra tấn hắn, không những la hét bảo hắn gọi thêm rượu còn ói lên người hắn, hắn có lòng tốt tha cho y một mạng nào ngờ đến ngày thứ hai, tên văn nhân nhã nhặn hôm qua say đi không nổi lại quay ngược lại cắn hắn, mỗi lần đều chọc hắn tức sắp ngất đi, đúng là lang tâm cẩu phế!

Thích Vận hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều đêm đều mơ thấy bản thân dùng tay bóp chiếc cổ mảnh khảnh của thanh niên, nam nhân miệng đầy ý cười nâng chén đặt ngay môi hắn, nhìn vào vết ướt do rượu để lại trên vạt áo, nhỏ giọng cầu xin hắn tha thứ.

Khê Bình Hầu trơ mắt nhìn biểu tình càng ngày càng tối tăm của nam nhân, bàn tay to bóp nát chén rượu, chất lỏng bên trong làm ướt cả tay hắn, ông ta hít một hơi thật sâu, nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận gọi: "Đại......... Đại tướng quân?"

Thích Vận lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên tay, bình tĩnh lấy khăn gấm trên bàn lau sạch tay.

"Đã dọa đến Khê Bình Hầu rồi, ngài cứ uống trước, ta đi ra ngoài hít thở không khí một lúc."

Hắn không biết sau khi bản thân đứng dậy rời đi, mặt Khê Bình Hầu tái mét đi, con ngươi đảo quanh suy nghĩ một lúc mới đem bình rượu đã được Thích Vận uống còn lại hơn phân nửa ôm vào lòng, như có tật giật mình mà bỏ chạy.

Tên Thích Vận trời đánh, nếu để hắn phát hiện ông ta làm chuyện này, sợ sẽ bóp chết ông ta!

Giờ khắc này, những suy nghĩ giàu có, bán nữ cầu vinh trong lòng Khê Bình Hầu đều tan biến.

Thích Vận cũng không ngờ lão thất phu Khê Bình Hầu ngay cả trong sạch lẫn thể diện đều không để ý, lại dám làm chuyện xấu xa này, hắn đứng ở lầu ba hưởng thụ gió mát, lại nhìn về phía hoàng cung xa xăm, chuẩn bị xuống lầu tiếp tục ứng phó nhưng hắn lại cảm thấy một đợt khô nóng ở bụng dưới, tầm mắt cũng trở nên choáng váng.

Hắn chống tay vào cây cột bên cạnh, đợi cảm giác khô nóng trong người dịu xuống, sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, khuôn mặt tuấn tú tức khắc tối sầm lại, cắn chặt răng, thầm mắng một câu.

Trong lâu vẫn còn ca múa, chưa đợi hắn xuống lầu đã nghe thấy một đợt bước chân truyền đến, trong tiếng đàn mơ hồ xen lẫn tiếng cười nói nhộn nhịp của vài người, khoảng cách ngày càng gần.

" Ân Hi, ta thấy dường như ngươi thích vị cô nương tên Trì Cúc kia rồi!"

"Hả, vậy còn không mau thu nàng vào phủ? Mỹ nhân thôi mà, cần gì phải thương tiếc."

Một người đắc ý dào dạt nói: "Hừ, nữ nhân kia chỉ muốn lạt mềm buộc chặt mà thôi, còn vờ như không tình nguyện, không nghĩ thử xem trong thành có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ta."