Quyển 4 - Chương 4-1: Được rồi...tiểu hầu gia lần này tha cho ngươi, dù sao Văn đại nhân, chuyện của chúng ta vẫn còn đó

"Haha, Giang lão các, ngài đã đến! A, sao hình bộ Trương đại nhân không đi chung với ngài vậy? Ai da, đại tướng quân cũng đến, mau ngồi đi."

Nhìn thượng thư bộ binh tươi cười hớn hở mời hai người kia vào, quả lễ bộ đại học sĩ tức muốn chết, sau khi Tào Kiến Minh sắp xếp cho hai người kia ngồi vào cùng bàn với Văn Ngọc Thư, thì liền kéo ông ta qua một bên, thấp giọng nói.

"Ngươi kêu hai người đó đến làm gì?"

Tào Kiến Minh chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa còn để râu, trên người mặc y phục thêu, dáng vẻ thật thà, nghe vậy liền trừng mắt nhìn lại: "Đây không phải là...các quan trong nội các đều đến sao, ta muốn, kêu Giang đại nhân cùng Trương đại nhân cùng đến, nếu không kêu thì chẳng phải chúng ta kéo bè lập phái, gạt bỏ người khác sao."

Lễ bộ thượng thư tối sầm mặt, môi cũng giật giật, kìm nén không cho hai từ "Đần độn" phát ra, liền phất tay áo một cái, sau đó liền quay về chỗ ngồi.

Các cô nương thấy vậy cũng cầm lên hai cái đệm, cho Văn Ngọc Thư một cái, Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh ngồi trên chiếu.

Văn Ngôn Khanh không chút sợ hãi, sau đó lại nhìn đám người chia làm hai phe, liền cười một tiếng.

"Đại tướng quân và Giang đại nhân, đừng khách sáo nhé."

Thích Vận hiểu được ý nghĩa của câu nói này, liền cười nói: "Sao nào, ngài có thể đấu lại ta sao?"

Tiểu cô nương bên cạnh liền cúi thấp đầu, tay cầm bầu rượu rót cho y, Văn Ngọc Thư liền đưa tay chặn lại, hòa nhã nói.

"Đại tướng quân nghĩ nhiều quá rồi, không phải cái gì tiểu Văn cũng có thể nuốt xuống đâu."

Thích Vận liền bật cười một tiếng, nhưng trong ánh mắt không mang chút ý cười nào, giọng nói trầm thấp chậm rãi: "Chỉ giỏi cái miệng lưỡi sắc bén!"

Giang Ngôn Khanh liền buông quạt xuống, nhìn ly rượu của Văn Ngọc Thư, khóe môi liền cong lên.

"Sao Văn đại nhân không uống rượu? Chẳng lẽ thấy chúng ta đến, liền nuốt không trôi sao?

Văn Ngọc Thư thở dài một tiếng, cũng biết hai người này vì y mà đến, hôm nay sợ rằng sẽ không chạy thoát, xem ra chỉ có thể tiến lên thôi, y liền cười nói: "Sao có thể chứ? Giang đại nhân, Thích tướng quân, mời."

Cô nương rất nhanh đã rót rượu cho y, y liền cầm ly rượu ngọc lên, tỏ ý với hai người, sau đó liền uống hơn nữa.

"Được, không say không về." Thích Vận cũng nâng ly về phía y, lời nói có chút giễu cợt, sau đó liền một hơi uống cạn.

Tửu lượng của hai người kia cực tốt, ngươi một ly thì ta một ly, Văn Ngọc Thư dần cũng không chống đỡ nổi, da thịt trắng nõn cũng dần ửng hồng, môi cũng đỏ lên, một tay y chống bàn, xoa xoa hai mắt, y chỉ dùng một cây trâm trúc để vén tóc lên, nên những lọn tóc cũng rơi xuống vai y, cả người tỏa ra khí chất lịch thiệp, cô nương hầu hạ bên cạnh cũng không nhịn được liền nhẹ giọng nói: "Đại nhân, để tiểu nhân rót cho ngài một ly trà."

Văn Ngọc Thư đặt tay xuống, cười với nữ nhân một tiếng, con ngươi đã trở nên mơ hồ, tựa như có chút không tỉnh táo, giọng nói có chút ôn hòa.

"Làm phiền rồi."

Giang Ngôn Khanh thờ ơ chơi đùa với ly rượu, nhìn thấy cô nương kia thương hoa tiếc ngọc liền cảm thấy buồn cười, nữ nhân kia trang điểm dày cộp, tóc dùng trâm búi lên gọn gàng, quả thực rất đẹp mắt, nhưng sao lại thương tiếc cho kẻ đứng thứ hai trong nội các, không một ai dám đựng vào chứ, hết lần này đến lần khác, đều sẽ có người vừa mắt y, tại sao vậy? Còn lòng dạ thâm hiểm kia thì sao?

Sau khi hai người bọn họ tiến vào, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, một cô nương thấy vậy liền rón rén đi ra ngoài, gọi người đến nhảy múa, chơi đàn, mang âm thanh đến, người của Ân Tu Hiền cũng không bài xích nữa, cùng các viên quan khác nói chuyện uống rượu, nhưng ánh mắt cũng không nhịn được mà nhìn về phía ba người đang đối tửu.

Thích Vận ngồi đối diện y, ly của hắn đã nhìn thấy đáy, hắn nhìn người trước mắt đã ngà ngà say, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Văn đại nhân, có phải có người đã từng đậu tiến sĩ đúng không?"

Văn Ngọc Thư uống một ngụm trà, sau đó kiềm chế cơn say, hòa nhã đáp lại: "Ừ."

Giang Ngôn Khanh cũng không xen vào, biếng nhác ngồi tại chỗ, tóc hắn ta chỉ dùng một cây trâm để vén lên, trên người vận y phục đỏ chói, khí chất cực kỳ quý phát, không giống dáng vẻ kẹt sỉ một chút nào.

"Ban đầu là trạng nguyên lang du nhau, cực kỳ oai phong, nhưng mà sau đó." Y liền dừng lại, cười một tiếng, thanh âm không nhanh không chậm vang lên, "Khí phách ban đầu cũng không mất đi."

Văn Ngọc Thư say đến mức đau đầu, y rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười, giọng nói càng hòa nhã hơn: "Ngài cùng đại tướng quân đều là quý tộc, trên người đầy khí phách. Còn Tu Cẩn sao có thể so với hai người? Sợ chỉ lót đường cho người khác, nếu nói quá hơn...thì là bục cho người khác để chân."