Quyển 4 - Chương 2-2

Dáng vẻ lịch thiệp của người này, thực chất là một cây xương rồng, vừa chạm vào liền sẽ chảy máu.

Thích Vận mím môi, vẫn chưa kịp lên tiếng, thì một chiếc xe ngựa đã dừng lại trước của, Văn Ngọc Thư quay đầu nhìn lại một cái, liền chắp tay hành lễ với bọn họ: "Phu xe nhà ta đã đến đón, Giang các lão, Thích tướng quân, tiểu Văn đi trước đây."

Dứt lời, y liền cúi người đi vào xe ngựa, trên tay cầm của xe ngựa còn dính lại một vết máu đã khô, vết máu cũng theo tay y mà biến mất, tất cả đều được giấu vào trong tay áo.

Phu xe liền quất dây roi một cái, ngựa lập tức chạy về phía trước, xe cũng chuyển động theo.

Giang Ngôn Khanh nhìn hai tên quan lại kia, thanh âm trầm xuống: "Các ngươi lui xuống đi."

Hai tên quan lập tức chấp tay hành lễ, sau đó liền chạy mất.

Thích Vận đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng xe ngựa đang xa dần, không nhanh không chậm nói.

"Khúc Phong."

Sau lưng hắn liền xuất hiện một tên ám vệ, người đó liền chắp tay một cái: "Đại tướng quân."

Thích Vận liền nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn liền xuất hiện lên một tia khinh bỉ: "Đi tìm cho Văn các lão chút chuyện làm đi."

"Tuân lệnh."

...

Bánh xe đè lên đường đá kêu lốc cốc, tiếng động phát ra rất chớp nhoáng, làm xe ngựa khẽ đung đưa. Cả ngày nay, Văn Ngọc Thư ở trong hình bộ, giờ hơi thở cũng đã nhuốm màu tanh hôi của đại lao, y xoa xoa sống mũi, vừa nhắm mắt dưỡng thần được vài phút, xe ngựa bỗng lắc lư điên cuồng, thân thể y cũng bất giác chao đảo một cái, y kéo rèn lên, cau mày hỏi.

"Có chuyện gì?"

Phu xe là người thân cận của y, liền cố nén giận dữ nói: "Đại nhân, hình như bánh xe bị bể, thuộc hạ vừa mới kiểm tra qua, tuyệt đối không có chuyện đột nhiên đứt gãy, nhìn giống như có người làm vậy.

Trong đêm đen, nội thành cũng trở nên yên tĩnh, y liền mở cửa xe ra, Văn Ngọc Thư ngồi ngay ngắn trong xe mà thở dài.

"Ân này, tiểu Văn sẽ luôn ghi nhớ."

Ở Hầu phủ.

Giang Ngôn Khanh cùng Thích Vận ngồi cùng một chỗ bàn luận, nghe Khúc Phong báo cáo, Giang Ngôn Khanh lột vỏ đậu phộng ra, chậm rãi nói.

"Ngươi trêu chọc hắn làm gì?"

Thích Vận liền hừ một tiếng, uống một ngụm rượu, tâm tình không tệ liếc nhìn ám vệ: "Cuối cùng làm sao hắn có thể trở về phủ?"

Khúc Phong lúng túng nói: "Thật sự là, thuộc hạ cũng không nghĩ Văn lão các biết cưỡi ngựa, ngài ấy tháo dây cương, cùng người hầu cưỡi ngựa quay về."

Tâm tình Thích Vận liền trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên đen xì.

Giang Ngôn Khanh liền cười một tiếng, tay phủi phủi vỏ đậu phộng, mà thản nhiên nói.

"Mang giỏ trúc đựng nước quả thật vô ích, hơn nữa còn bị người khác ghi hận, tiểu Thích, ngươi thật sự khiến ta mở mang tầm mắt."

Bọn họ đều là quý tộc, từ nhỏ đã quen biết nhau, nên cũng không cần phải kiệm lời với nhau.

Gương mặt anh tuấn của Thích Văn đã trở nên đen xì.

...

Văn Ngọc Thư cùng người hầu cưỡi ngựa về phủ, lúc đó đã không còn sớm nữa, nha hoàn liền giúp y cởϊ áσ khoác xuống, sau đó liền mang đến cho y một chậu nước âm.

Sau khi y rửa mặt chải đầu, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nữ nhân mặc y phục màu trắng bưng một tô mỳ đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn y, cẩn thận nhìn y một cái, cười nói: "Sư huynh, hôm nay sao huynh về trễ vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nam nhân đã thay cẩm bào màu xanh, ngồi ở trên ghế, tay cầm ly trà, nghe thấy nữ nhân nói liền nâng mí mắt lên, đôi mắt kia hệt như có thể nhìn thấy lòng người, khiến cho nữ nhân cũng phải đổ mồ hôi lạnh, hai tay âm thầm siết chặt vạt áo, miễn cưỡng không dám lộ ra chút gì đó không đúng.

Sau khi nàng chết, liền xuyên vào đây, cũng đã nghe qua danh của Văn Ngọc Thư, vốn phải vui mình bản thân là tiểu thư đài các, có một thân thế tốt, nhưng anh nàng quả thật vừa thông minh vừa tàn nhẫn, tính tình cũng hết sức cổ quái, nàng phải luôn hết sức cẩn thận, nhưng vẫn bị đối phương mơ hồ phát giác ra có gì không đúng liền, biết bản thân không thể đấu lại, nàng có chút hoảng loạn vì sợ đối phương sẽ gϊếŧ mình, cho nên trước hết liền tung hết quá khứ xấu xa của nhân vật phản diện Ân Tu Hiền, vốn muốn để y chết, sau lại ôm đứa trẻ nhỏ kia đi ở nhờ nhà đại nhân, lại không nghĩ đến hôm nay y có thể sống sót trở về.

Văn Diệu Nhan bày ra vẻ mặt khó xử, bản thân đã bất chấp nguy hiểm đến dò la tin tức.

Ngón tay thon dài của y đặt ly trà sang một bên, Văn Ngọc Thư không hề thay đổi sắc mặt, cười một tiếng nói.

"Không có gì đâu, tiểu Oánh đã ngủ chưa?"

Văn Diệu Nhan liền bình tĩnh lại, ôn nhu nói: "Chờ huynh lâu quá, nên con bé đã ngủ rồi."

Văn Ngọc Thư liền ừ một tiếng, đứng dậy: "Ta đi xem con bé một chút."

Văn Diệu Nhan liền sửng sốt một chút, nhìn lên bàn: "Huynh, ăn khuya trước đã."