Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 4 - Chương 1-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người bên trong mặc quan phục màu đỏ tươi của quan văn, trước ngực có thêu một con hạc, ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa ấm áp, có thể mơ hồ nhìn thấy bên tay trái của y có mang một chuỗi hạt châu màu xanh nhạt, y chỉ vừa mới vào triều được một năm, tướng mạo cực kỳ xuất chúng, cho dù có chuyện gì cũng không hoảng loạn, sau đó y liền để lộ nụ cười đầy kinh ngạc, chào hỏi hắn.

"Đại tướng quân, lâu rồi không thấy, ngài khỏe không?"

Thái độ ôn hòa tốt tính như vậy, nhưng thật chất trong lòng đang không ngừng chửi thầm, nói xấu hắn.

Thích Vận mấp máy môi vài cái, nhẹ giọng nói: "Khỏe, làm sao không khỏe được, tất cả là nhờ Văn lão các, người của tôi nói ngài đã đến đây, làm sao tôi không đến tiếp chuyện được chứ."

"Tướng quân quá lời rồi." Văn Ngọc Thư ngồi bất động trên xe ngựa, sau đó lại ôn hòa nói, "Tôi chỉ là sửa nhà mà thôi, chuyện thuộc hạ ngài tham ô, là của Hình bộ quản, ngài phải hỏi Giang các lão mới đúng."

Thích Vận liền hừ lạnh một tiếng, Công bộ chính là do Văn Ngọc Thư quản, y lại không biết xấu hổ mà gọi bản thân là người sửa nhà. Hắn siết chặt dây cương trong tay, nhìn thấy bên dưới ống tay áo của Văn Ngọc Thư lộ ra vòng ngọc châu, hắn liền cười nói: "Các lão tin vào phật sao?"

Văn Ngọc Thư cười một tiếng đáp lại: "Ừ."

Hai người cùng nhau trò chuyện một hồi, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, có thể thấy đám người chia làm hai phe rõ ràng, ai cũng nhìn thấy đối phương cực kỳ không vừa mắt, không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa đầy khí phách lao đến, mọi người liếc nhìn một cái, liền thấy xe ngựa khắc chữ "Ân".

Xe ngựa dừng lại ngay bên cạnh bọn họ, người hầu một mực cung kính mở cửa xe, một lão già với cái đầu gần như bạc trắng hết, cúi người đi ra, người hầu liền đỡ lão già xuống xe. Trong tay người đó cầm hốt bản, tay áo không một nếp nhăn, người này không còn trẻ nữa, nhưng tinh thần vẫn tươi tắn, ánh mắt trầm ngâm, khí thế của người này khiến người khác phải sợ hãi.

Người đó liền nở nụ cười với Thích Vận đang ngồi trên ngựa một cái, giọng nói cũng khàn khàn: "Đại tướng quân cản đường đệ tử của ta, là đang nói chuyện gì vậy?"

Thích Vận ngồi trên ngựa, không có ý muốn xuống, nhìn đối phương bằng nữa con mắt, giọng nói giễu cợt nói.

"Ân thủ phụ, không có gì đâu, ta chỉ là cùng Văn các lão trò chuyện một chút mà thôi."

Dù sao, Ân Tu Hiền cũng là một bậc trưởng bối ôn nhu, lời khuyên nhủ cũng hệt như lời cảnh cáo: "Đại tướng quân, ở bên ngoài chinh chiến, cũng nên học cách khống chế thuộc hạ của mình, chuyện người tham ô kia, thì tính khí của hoàng thượng vốn còn rất nông nổi, cũng không thể trách Tu Cẩn ra tay độc ác, nó chỉ là phụng mệnh mà làm việc thôi."

Sau khi Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh vào triều làm quan, tại triều, bọn họ thường xuyên gây cho Ân Tu Hiền nhiều chuyện, thành công chọc giận ông ta, việc bắt Cận Chá, cũng như một lời cảnh cáo đối với Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh."

Thích Vận liền thu nụ cười lại, gương mặt anh tuấn kia càng trở nên lạnh lùng hơn, lại liếc mắt nhìn Văn Ngọc Thư đứng yên bên cạnh Ân Tu Hiền, lại nhìn vào nụ cười của ông ta, con ngươi của hắn liền trở nên lạnh lùng hơn, thật buồn cười.

"Thủ phụ nói đúng, vì để báo đáp thủ phụ, lần này bổn tướng quân trở về, liền có mang quà cho thủ phụ, hy vọng thủ phụ sẽ thích." Hắn ngồi trên ngựa, ngạo mạn nói.

Nụ cười của Ân Tu Hiền dần biến mất.

Văn Ngọc Thư đứng ở phía sau, trong đầu liền nghĩ, dưới trướng Thích Vận từng có một tên thuộc hạ tên là Cận Chá, là một tướng cũng khá đại tại, từng thắng không biết bao nhiêu trận, nhưng vì tham ô mà bị bắt, quốc khố của triều đình đang eo hẹp, tiền cung cấp cho các quan viên cũng ít, nên trong lòng mọi người đều biết, mỗi tháng dựa vào lương của triều đình, thì cho dù có thắt lưng buộc bụng cũng không đủ nuôi nhà họ, bởi vậy, mỗi nơi sẽ tham ô một chút, nhưng đều sẽ có chừng mực.

Dù sao thì ai cũng biết, chuyện này không thể mang tấu lên, tiểu hoàng đế không bao giờ dung túng cho tham quan, cũng không có cách nào nói cho hoàng đế hiểu, cuối cùng người có tội vẫn bị mang đi thẩm vấn.

Cánh cửa nặng trĩu dần được mở ra, tiếng chuông uy nghiêm cũng vang lên, mọi người lập tức hoàn hồn, chuẩn bị đi vào bên trong, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi đến, cửa xe vừa mở ra, người mặc quan phục y hệt Văn Ngọc Thư bước ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »