Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 3 - Chương 10-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai chú cháu chuốc say đại gia, đùa giỡn nam thê dưới bàn

Bọn nha hoàn lần lượt bưng chén đĩa bước qua cửa gỗ, đem đồ ăn đã được chuẩn bị tốt đặt trên chiếc bàn gỗ xa hoa, những món ăn đủ hương đủ vị đều được đặt trên bàn thì ba nam nhân Hạ gia mới ngồi vào vị trí.

Hạ Thừa Tự mặc tây trang ngồi giữa, Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần ngồi ở hai bên anh ta, ở giữa còn một vị trí còn trống.

Vẻ mặt anh ta có vẻ căng thẳng, không giống như người có việc cần nhờ, giọng điệu cứng ngắc: "Lão nhị, Hạ Tuần, cuối cùng thì khi nào hai người mới đến cục cảnh sát, chẳng lẽ những cảnh sát này có thể tùy tiện bắt học sinh hả?"

Hạ Tuyết Phong thong thả nhấp rượu: "Gấp cái gì, đại ca không phải muốn mời tôi thưởng rượu sao, rượu còn chưa uống đã muốn tôi làm việc?"

Hạ Tuần cũng cợt nhả nói: "Đúng vậy, cha. Nếu bọn họ đã dám làm thì cũng phải chịu chút giáo huấn, nhưng mà......" Anh đột nhiên kéo dài âm cuối, đôi mắt cong cong: "Sao tôi lại cảm thấy ngài đối với vị tiểu thư đó có chút không bình thường a."

".....Khụ." Hạ Thừa Tự bỗng cảm thấy chột dạ và xấu hổ, dù sao thì Quý Phàm Nhu còn nhỏ hơn cả con anh ta, anh ta uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại: "Dù sao thì cô ấy cũng gọi ta một tiếng cậu họ, ta lo lắng cho cô ấy cũng không có gì quá đáng."

Hạ Tuần không biết vì sao lại cười lạnh một tiếng.

Hạ Tuyết Phong lúc này không mang bao tay, bàn tay thon dài hữu lực bưng chén rượu, nhếch mi, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Thừa Tự, đôi môi cong thành một nụ cười nhạt.

" Đại ca có thể kính tôi một ly không?"

Hạ Thừa Tự sửng sốt một chút nhưng có việc nhờ người ta không thể nào phất tay áo bỏ đi được, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, nén giận kính rượu cho hắn, sau đó một hơi cạn sạch rượu trong ly, khi chất lỏng cay độc đi qua yết hầu, chạy đến bụng rồi tiến vào dạ dày. Anh ta ôm một bụng tức giận ngồi xuống, gắp mấy đũa đồ ăn rồi cau mày nói.

"Đồ ăn nhà bếp làm ngày càng khó ăn."

Hạ Tuần ngồi một bên lột đậu phộng ăn, nhàn nhã xem diễn, nghe thấy lời của anh ta, nụ cười trên mặt nháy mắt liền nhạt đi mấy phần, thầm nghĩ, uổng công mẹ nhỏ dụng tâm chuẩn bị.

Chén rượu rỗng đặt trên bàn, trong đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn hiện lên chút tức giận, cười như không cười nói: "Người vợ hiền lành, ôn nhu như vậy người ngoài cầu còn không được, đại ca thật là.... Trong phúc mà không biết hưởng."

Ôn nhu, hiền lành cái gì chứ, nói trắng ra không phải là bảo thủ sao, chả khác nào những nữ nhân thời xưa xem chồng như trời. Trong lòng Hạ Thừa Tự nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, chỉ cười lạnh bảo.

"Vậy chúc đệ có thể tìm thấy một người vợ như chị dâu ngươi."

Nghe thấy lời của anh ta, Hạ Tuyết Phong bỗng cong môi cười, ý vị thâm trường nói: "Mượn lời tốt lành của đại ca."

Không biết qua bao lâu, mùi rượu đã bay khắp phòng, Hạ Thừa Tự có chút say, mơ mơ màng màng nhéo nhéo mũi.

Lúc này, cánh cửa được đóng chặt bỗng được đẩy ra, một thanh niên mặc trang phục kín đáo đi đến.

Cậu mặc trường bào màu trắng, mái tóc đen mềm mại được xõa ra, những cúc áo bên trên đều được cài kín kẽ lại, dáng người thanh mảnh bị quần áo che khuất, đôi bàn tay trắng nõn đang bưng một bát canh đi đến, ánh đèn chiếu lên người cậu, không biết là bàn tay kia hay là do gì khác lại khiến lòng người say đắm.

Cậu đặt bát canh lên bàn. Giọng nói mềm mại của vùng Giang Nam vang lên, vừa ôn nhu lại vừa khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng.

"Uống rượu nhanh say, trước uống chút canh đi."

Cậu vừa bước vào cửa, đôi mắt của Hạ Tuần như dính lên người cậu: "Được, mẹ nhỏ múc cho tôi một chén đi."

Tiếng mẹ nhỏ này của anh rơi vào tai Hạ Thừa Tự thì không thấy gì nhưng đối với Văn Ngọc Thư đã có một đêm mặn nồng với anh mà nói, không hiểu sau lại có cảm giác cấm kỵ kỳ lạ, cậu dừng lại một chút rồi mới múc cho Hạ Tuần một chén canh, để trước mặt anh.

Hạ Tuyết Phong cũng lên tiếng: "Làm phiền chị dâu múc cho tôi một chén. Đại ca thì không cần, anh ấy mới nói thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị lắm."

Văn Ngọc Thư giật mình nhìn về phía Hạ Thừa Tự, ông đây tự tay nấu cho ngươi mà ngươi còn dám ghét bỏ?! Có tin ông bỏ thuốc chết ngươi không.
« Chương TrướcChương Tiếp »