Chương 53

“Cô ấy gọi điện cho tôi, bảo là tối nay chúng mình đi ăn đi… bọn tôi đi mua sắm, tôi mua hoa tặng cô ấy, cô ấy vui lắm. Ăn cơm xong cô ấy bảo cuộc đời này chúng tôi không thể đến với nhau được đâu, cô ấy không xứng với tôi, bảo tôi hãy đi tìm người khác tốt hơn. Tôi bảo không xứng là thế nào, cô ấy bảo chẳng thế nào, không xứng là không xứng. Tôi bảo không chịu, cô ấy có lấy người khác tôi cũng sẽ theo đuổi đến cùng. Cô ấy lại cười bảo tôi ngốc. Xong cô ấy bảo tôi đưa về nhà, bảo tôi xuống lấy xe đi… tôi đợi mãi, không thấy cô ấy xuống. Thế rồi, thế rồi, cô ấy… rơi xuống.”

“Nó là bạn cùng phòng với tôi, trước kia chúng tôi ở chung nhà trọ. Không, tôi không phải bạn trai nó. Bạn trai cũ của nó đánh nó nứt cả xương sườn, còn cư.ỡng… cư.ỡng bức nó quan hệ tìn.h dụ.c. Nó bị chả.y máu rất nhiều, nó chia tay rồi. Tôi sợ nó bị gã đó quấy rầy nên mấy hôm nay tôi thường đến đón nó đi làm về. Nó nhát lắm, ở đoàn kịch nó không chơi với ai cả… đoàn kịch à? Đoàn kịch hóa thân. Phải, chúng tôi đều mặc váy. Không, quan hệ giữa chúng tôi không phải như thế, tôi coi nó như em gái, tôi có bạn trai rồi.”

“Ai mà biết được căn cước của nó là giả cơ chứ? Trông nó có khác gì con gái đâu, mới làm một tháng đã đổi bạn trai, suốt ngày chị chị em em với bọn tôi lại còn vào cùng nhà vệ si.nh nữa chứ, không ngờ lại là đứa lại cá.i! Ôi tởm quá! Sao mà tôi biết được á? Thì bạn trai cũ của nó cho bọn tôi xem video mà, thấy hết cả người luôn!”

“Thì bên ngoài nó trông như con gái mà, đầy đứa chuyển giới để đi khách còn gì? Thấy bảo mỗi lần thế kiếm được khá lắm. Tôi không biết nó có thuê phòng ở đâu không còn ở chỗ chúng tôi thì có một lần, bạn trai nó đến trước rồi gọi nó lê.n, một lúc sau lại có một ông nữa vào phòng, trông như ông chủ lớn ấy. Sáng họ mới ra, tự nó bắt xe về, trông cũng bình thường thôi.”

“Tôi đứng đấy thấy cô ta đứng ngay bên cạnh, cô ta cứ thế là nhảy xuống.”

“Ôi sợ hết hồn, tự dưng có người rơi từ tr.ên xuống!”

Kết quả thẩm vấn và khám nghiệm tử thi cho thấy là tự sát. Tiểu Hào không hiểu nổi, nó cứ hỏi đi hỏi lại: “Sao lại thế hả chị Mỹ Mỹ, tại sao lại thế.”. Còn cậ.u thì cuối cùng đã biết tên đầy đủ của Linh Linh là Triệu Kiến Ninh, tấm “thẻ căn cước” kia ghi tên Triệu Kiến Linh, hẳn là tên con bé tự đặt cho mình.

Cảnh sát tìm thấy lịch sử trò chuyện trong điện thoại của con bé, thằng bạn trai cũ “giới thiệu” cho nó một ông anh, bảo là chỉ cần cho chơi một lần thôi là được năm nghìn, nếu nó không đến thì sẽ đăng hết ảnh lần trước chụp nó lê.n mạng. Đúng là cùng ngày hôm đó tài khoản ngân hàng của Linh Linh nhận được năm nghìn thật, sao kê rõ ràng. Nhưng chỉ mỗi đoạn tin nhắn đó thì không đủ để kết luận có dấu hiệu “ép buộc mại dâ.m”, cũng không tìm được bằng chứng nào cho thấy con bé từng bị cư.ỡng bức. Gã bạn trai cũ cũng thề thốt phủ nhận hành vi bạo lực tìn.h dụ.c, gã khẳng định hai bên đều tìn.h nguyện quan hệ.

Người nhà Linh Linh đi xe suốt đêm, sáng hôm sau đã có mặt. Có cha mẹ và một người chị gái, một đứa em trai gào khóc cả ngày, họ cương quyết không chịu ký giấy tờ, không chịu cho thiêu xác, chỉ nằng nặc đòi cảnh sát phải điều tra đến cùng. Cảnh sát không chịu thụ lý vụ án thế là họ in băng-rôn, khẩu hiệu, in hình bạn trai của Linh Linh vác đến cổng tòa án, đến cả cơ quan của gã kia rồi vừa nâng quan tài rỗng vừa kêu gào đòi “Đưa thằng khốn nạn đã chà đạp sự trong sạch của con trai mình ra công lý”.

Họ làm loạn suốt ba ngày, đến ngày thứ tư thì chịu ngồi xuống nói chuyện với luật sư bên kia, đòi bồi thường. Từ năm trăm nghìn mặc cả xuống hai trăm, nhận tiền là im luôn.

Nghiêm Khác Kỷ không biết gì về những chuyện ấy, đều là Kim Tường kể cho cậ.u. Từ sở cảnh sát về cậ.u chỉ lo thu dọn đồ đạc cho Linh Linh. Cảnh sát đến ký túc xá Quốc Sắc Thiên Hương điều tra chị Hương Hương mới biết Tiểu Hào vẫn ở đây, thế là chị đến công ty thực phẩm lôi cổ nó về.

Đồ đạc của Linh Linh ở chỗ trọ cũng không nhiều, có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, váy áo, người nhà nó không cần thứ gì, bảo đốt hết đi. Lúc nghe nói Nghiêm Khác Kỷ cũng là người ở đoàn kịch hóa thân họ còn lẩm bẩm “Sao con trai lành lặn đàng hoàng đều thành ra thế”. Chỉ có đứa em trai mười hai tuổi của nó xin lấy một xấp thiệp chúc mừng năm mới Linh Linh mua sẵn, nó bảo năm nào thiệp chị nó gửi cho nó cũng đẹp nhất, “Iem (em) thấy gọi chị được mà, chỉ trông đúng là chị á, mà iem (em) cứ gọi là ba cấm, ba đánh.”

Cậ.u tìm được ba bức thư Linh Linh để lại trong đống di vật, giấy viết và bao thư đều ướp hương thơm, dán niêm phong bằng miếng dính hoạt họa. Một bức cho cậ.u, một bức cho Tiểu Hào, một bức cho cha mẹ.

“Mỹ Mỹ à, em cứ gọi anh là Mỹ Mỹ nhé. Em đi đây, anh đừng giận em nhé. Em đến nông nỗi này chỉ có thể trách bản thân em, không trách ai khác được, tại lòng dạ em hẹp hòi, em h.am hư vinh. Giá cứ chịu đợi Tiểu Hào thì đã chẳng sao. Đêm đó XX (em không muốn viết tên người đó ra) gọi cho em là em biết thế là hết. Chắc chắn anh ta đã cho mọi người thấy hình ảnh em như thế, thế là em mất hết sự trong sạch rồi, cả cuộc đời em sẽ không được sống một ngày nào yên ổn.

Em không muốn nhận tiền của họ nhưng người đó bảo em mà không nhận là coi thường ông ta, thế thì phải làm lần nữa, em sợ đau lắm nên em phải nhận. Chắc chắn người ta sẽ bảo em bán mình, anh nhớ giải t.hích cho họ là em không như thế.

Anh tốt với em như vậy, mua thuốc cho em, mua đồ ăn ngon cho em, kiếp sau em sẽ trả ơn anh nhé. Anh đừng trách em. Em cũng muốn sống yên lành lắm, thật đấy, nhưng mà em không thể chịu được. Em muốn đến kiếp sau nhanh hơn một chút, để được làm con gái.

Em mặc chiếc váy em t.hích nhất, uốn tóc, mặc áo n.gực anh mua tặng em, dù hơi rộng một tí (^_^), có cả xắc tay nữa, em muốn mình ra đi thật là xinh đẹp. Tạm biệt Mỹ Mỹ nhé, yêu anh nhiều.”

Cuối thư còn có một hình trái tim vẽ bằng son môi. Thư có một đoạn, cậ.u đọc cả một ngày rồi cứ bần thần ngồi đó, không nhúc nhích.

“Sợ đau mà mày nhảy lầu, nhảy lầu không đau hay sao.” cậ.u lẩm bẩm.

Tiểu Hào bị chị Hương Hương nhốt trong nhà không cho ra ngoài. Người nhà Linh Linh đồng ý ký giấy rồi, ngày đầu tiên chờ hỏa táng Tiểu Hào gửi cho Nghiêm Khác Kỷ một đoạn video quay cảnh nó đang nhảy, chẳng có nhạc nền chỉ mỗi mình nó vừa nhảy vừa ngâm nga, giọng thì lạc tông, nhảy thì như bổ củi.

“Chị Mỹ Mỹ ơi, nếu chị đi đưa cô ấy thì bật cho cổ xem giúp em nhé, em biết nhảy rồi.”

Cậ.u làm một cá.i phong bì đến đưa cho cha Linh Linh, hỏi kế hoạch tổ chức tang lễ thế nào. Cha nó bảo lễ lạt gì, ở đây xa quê làm gì có ai viếng mà tổ chức, chỉ đặt bức ảnh với hai bó hoa, sáng mai đưa vào hỏa thiêu rồi mang tro cốt về. Cậ.u hỏi vậy cháu gửi vòng hoa được không, cha nó nhìn cậ.u rồi bảo tùy các cậ.u.

Cậ.u lại hỏi: Vậy là thôi, không theo kiện ạ?

Cha nó đáp: Người chết rồi, kiện cũng có sống lại được đâu, người sống vẫn cần phải sống.

Cậ.u liền cất điện thoại, đi tìm Quan Tàng: “Không phải người nhà có cách nào vào nhìn thi hài không?”

Quan Tàng gật gật đầu, “Có.”, người khác có khi không biết cách chứ Quan Tàng thì quen tay lắm.

Hai đứa lái xe đến thẳng nhà tang lễ. Không phải người nhà cũng không có giấy tờ ủy thác gì đúng ra là không được vào thấy xác nhưng biết làm sao, người sống vẫn muốn kiếm tiền từ người chết thôi. Tiền tắm rửa, tiền sắp đặt quan tài, tiền quần áo, tiền này tiền kia hàng đống tiền, cả tiền bán bình đựng tro cốt với áo liệm cũng đắt gấp mấy lần ở ngoài. Gia đình Linh Linh không muốn tiêu phí những món tiền ấy nên chỉ mua dịch vụ cơ bản nhất, tóm lại là không có nghi thức cáo biệt, không có người chủ trì đọc điếu văn, tất cả đều giản lược hết. Họ còn đòi nhà tang lễ phải xuất hóa đơn, nhân viên ở đó bảo không xuất được thế là đôi bên cãi nhau ầm ĩ.

Quan Tàng nhét cho thợ trang điểm ít tiền rồi mua áo liệm, đặt cả các dịch vụ trang trí hoa tươi tiễn đưa vong linh trang trọng nhất. Giữa mùa đông, thời gian lại gấp gáp thì tìm đâu ra hoa tươi, thôi coi như là có tấm lòng.

“Có cần anh vào cùng không, Khác Kỷ?”

Cậ.u lắc đầu, giơ cá.i túi giấy nhỏ lê.n, “Để tôi vào thôi, muốn nói với nó mấy câu.”

Cậ.u theo nhân viên nhà tang lễ xuống phòng trang điểm dưới tầng hầm, lúc này Linh Linh đã được trang điểm xong, đang nằm trong một cá.i hộp giấy cứng được bao quanh bằng lụa vàng, bên tr.ên phủ vải trắng và được đẩy sang phòng riêng. Cậ.u giở vải lê.n nhìn qua thấy không giống nó liền giữ người thợ trang điểm đang định ra ngoài lại, hỏi: “Ai đây?”

“Triệu Kiến Ninh đó, không nhầm đâu, có bảng tên này. Si.nh năm 1994.”

Cậ.u lại nhìn lại, “Tóc nó đâu rồi?”

“Cạo rồi, người nhà bảo là con trai phải trông mạnh mẽ một chút.”

Thế là cậ.u im lặng.

Thợ trang điểm đi rồi cậ.u lấy di động ra, bật video của Tiểu Hào đặt trước mặt cho Linh Linh xem. Gương mặt nó còn nguyên vẹn, biểu cảm trông cũng an lành như đang yên bình say giấc, môi còn hơi mỉm cười… chỉ mỗi là không giống nó. Cặp lông mày bị cố tìn.h vẽ thành hình lưỡi mác, sống mũi bị đánh bóng cho cao gồ lê.n. Người ta mặc cho nó áo sơ-mi, thắt cà-vạt.

Cậ.u moi trong cá.i túi giấy cầm theo ra một cá.i áo ló.t nhỏ rồi dùng răng cắ.n mác.

“Hôm bữa tao hứa tặng mày đó, size này đảm bảo là vừa din, cô em tí ti ạ.”

“N.gực nhỏ một tí cũng được, trông cho thanh thoát.”

“Kệ cá.i mặt họ vẽ đi, lát nữa tao bảo thợ trang điểm sửa lại cho, nao giỗ tết tao gửi cho ít phấn son để mày tự make-up nhé.”

Tiểu Hào trong video đã nhảy xong nửa bài, nó cười nói: “Anh nhảy vẫn xấu, nhỉ?”. Chẳng ai đáp lời nó. Tiểu Hào nhảy hết bài rồi cứ đứng đực ra chẳng nói gì, cuối cùng tự dưng nó cất tiếng hát bài chúc mừng si.nh nhật.

Lúc cậ.u ra, Quan Tàng hỏi: “Thay chưa?”

“Áo ngoài không thay được, tôi mặc vào trong cho nó rồi. Phải che đi không họ không đồng ý đâu.” Thi thể bên dưới áo liệm vốn không mặc đồ ló.t, Nghiêm Khác Kỷ bảo thợ trang điểm mặc vào hộ rồi lại tròng đồ tây ra ngoài, bàn tay trong lớp găng trắng đã được sơn móng cẩn thận.

Cũng chỉ làm được đến thế.

“Lạnh thật ấy.” im lặng một lúc lâu, đột nhiên cậ.u nói. Chẳng rõ cá.i gì lạnh.

“Ừ, lạnh mà.” Quan Tàng hiểu, anh ta siết chặt bàn tay cậ.u rồi nói thêm: “Trừ em ra.”

Quá trình hỏa thiêu diễn ra rất suôn sẻ, chỉ mỗi bức di ảnh đặt tr.ên đó làm cậ.u ngứa mắt, nhìn sao cũng như con nhóc con bị bắt giả trai. Cha mẹ Linh Linh lúc này chẳng còn cá.i vẻ hùng hổ khí thế như khi rước băng-rôn hô hào nữa, họ đều lầm lì im lặng. Đến lúc tro cốt được mang ra mẹ nó mới quỳ sụp xuống, rú lê.n khóc. Cha nó thì lẩm bẩm: Kiếp sau muốn làm con trai hay con gái nhớ chọn cho phải.

Lúc rời nhà tang lễ, xe mới đi vào thành phố Kim Tường đã gọi đến, nó vừa khóc vừa gào lê.n: Tiểu Hào trốn được khỏi nhà, ra siêu thị mua dao chạy đi tìm gã người yêu của Linh Linh… nó đâm người ta chết trước bàn dân thiên hạ.

“Linh Linh, hôm nay em tròn hai mươi tuổi rồi, đủ tuổi lấy chồng rồi.” hát xong bài chúc mừng si.nh nhật, Tiểu Hào ngượng ngùng nói vậy.