Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ứng Thư Hoán xuất đạo sớm, lúc ấy chính là ngôi sao của làng giải trí, từ nhỏ đến lớn, gương mặt kia chưa từng thay đổi, có thể lấy ống kính CCTV làm gương soi.

Phải biết rằng, ống kính của CCTV là kính chiếu yêu, mặc kệ minh tinh có nhan sắc đỉnh cao cỡ nào, trước ống kính của CCTV đều bị lộ nguyên hình.

Kỷ Nguyên nghe thấy tiếng hét chói tai dưới lầu thì biết Ứng Thư Hoán đã tới rồi.

Tuy nhiên, bây giờ anh không có thời gian nói chuyện với Ứng Thư Hoán, Giang Ngọc sắp xếp cho anh một buổi phỏng vấn, bởi vì thời gian gấp rút, không được báo trước.

Những câu hỏi phỏng vấn đều được Giang Ngọc xem qua, không có câu hỏi ngoài lề, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có mấy câu như vậy.

Bọn họ còn hỏi Kỷ Nguyên thích mẫu người như thế nào.

Lúc trước Giang Ngọc đã nói qua với Kỷ Nguyên, nếu như được hỏi thích mẫu người như thế nào, cứ trực tiếp nói bừa là được.

Hoặc cứ dựa theo câu trả lời mẫu trước đó cũng được.

Nhưng hiếm thấy, Kỷ Nguyên lại sửng sốt hai giây trước vấn đề này, đến bản thân cũng không xác định được, chần chờ nói: “… Thích làm nũng.”

Mấy phỏng viên sôi nổi đều tròn mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Thích làm nũng?

Cái này đều bất đồng với khái niệm miêu tả “đáng yêu”, “xinh đẹp”.

Thích làm nũng rõ ràng là định hướng hiển nhiên, đồng thời cũng dùng để hình dung một người.

Cái này… Có tình huống à?

Máy phóng viên đều lộ ra biểu cảm hóng bát quái.

Chỉ tiếc lời nói của Kỷ Nguyên quý như vàng, vấn đề thích ai này cũng chỉ nói ba chữ, những chuyện tiếp theo đều không muốn lộ ra.

Có điều, ba chữ này về sau lại được fan chia sẻ rất nhiều.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Kỷ Nguyên gặp Kỷ Hy sau hậu trường.

Kỷ Hy gầy hơn trước kia một chút, Kỷ Nguyên nghe được gần đây có thời gian rảnh anh ta đều đi đóng phim hoặc chạy show, liều mạng kiếm tiền.

Thật kỳ lạ, Kỷ Nguyên nhớ rõ, cậu của Kỷ Hy… Cũng chính là Thẩm Kiến Thành, vào đầu tháng 9 bởi vì trốn thuế, còn có cố ý gây thương tích cho người vô tội, bị bắt vào tù, bởi vì đây là cậu của Kỷ Hy, cho nên điều này đã tạo thành hot search, đẩy Kỷ Hy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Chuyện của Thẩm Kiến Thành cũng qua rồi, vì sao Kỷ Hy còn liều mạng như vậy? Anh ta cần tiền sao?

Ý nghĩ nào thoáng vụt qua trong nháy mắt, cũng không nghĩ quá nhiều.

Suy cho cùng, chuyện của Kỷ Hy hoàn toàn không liên quan đến anh.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người được sắp xếp chung một phòng nghỉ.

Giang Ngọc biết Kỷ Hy và anh có chút xích mích, không yên tâm để hai người cùng chung một phòng nghỉ.

Nhưng cũng may phòng nghĩ rất náo nhiệt, chuyên viên trang điểm và thầy tạo hình ra ra vào vào, hai người bọn họ cũng không có cơ hội nói chuyện riêng.

Mãi đến khi Kỷ Nguyên ra ngoài đi vệ sinh, qua một lát, Kỷ Hy cũng đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi Kỷ Nguyên lau khô tay, gặp được Kỷ Hy ngoài cửa.

Hai người vừa đối mặt, Kỷ Hy đã hỏi anh: “Cậu và Ứng Thư Hoán ở bên nhau?”

Kỷ Nguyên không để ý đến anh ta, Kỷ Hy châm chọc mà cười một tiếng: “Cậu nghĩ rằng có thể yên ổn mà ở bên cạnh Ứng Thư Hoán sao?”

Kỷ Nguyên lạnh lùng mở miệng: “Anh muốn nói cái gì?”

Kỷ Hy thấy anh không thèm phản bác, trong lòng rất kinh ngạc, anh ta chỉ thuận miệng đoán, chẳng lẽ đánh bậy đánh bạ đoán đúng rồi?

Thật sự… Ở bên nhau?

Trong nháy mắt, một cỗ ghen tuông thẹn quá hóa giận sinh ra từ trong tim, anh ta thật sự không ngờ tới, cuối cùng Ứng Thư Hoán lại chọn ở bên con người không có một chút ưu điểm gì như Kỷ Nguyên! Thậm chí đã từng… Kỷ Nguyên từng là một cậu bé mập mạp bị mọi người chê cười! Phế vật!

Kỷ Hy nghiến răng nói: “Cậu nghĩ rằng tình yêu của mình có thể đánh bại được hiện thực sao? Cũng không nhìn thử mình có thân phận gì… Cậu thật sự cho rằng mình xứng với Ứng Thư Hoán ư?”

Kỷ Nguyên cảm thấy buồn cười, anh vô cùng thoải mái mà phản bác Kỷ Hy: “Không xứng như thế nào, chẳng phải tôi và hắn ta đã kết hôn rồi sao?”

Kỷ Hy cứng họng, bình tĩnh lại, mở miệng: “Đó là trước kia, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến hiện tại sao? Cậu và em ấy ở cùng một giới, sau này nếu như bị phát hiện, chẳng lẽ cậu muốn hủy hết tương lai của mình?”

Đây cũng là chuyện mà Kỷ Hy quan tâm nhất.

Tuy rằng lúc trước anh ta từng thích Ứng Thư Hoán, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới cả hai sẽ công khai trước mặt mọi người.

Suy cho cùng, fans của Ứng Thư Hoán rất khủng bố, bối cảnh nhà họ Ứng cũng rất khủng bố, anh ta hiểu rất rõ vị trí của mình như thế nào.

Giả sử Ứng Thư Hoán và anh ta thật sự có gì đó, cho dù sau khi phơi bày trước ánh sáng, người chịu tổn thương lớn nhất vẫn chính là anh ta.

Thậm chí, Kỷ Hy có thể biết được báo chí sẽ viết như thế nào.

Cái gì mà bao dưỡng, cái gì bán mình, rồi trèo cao vào hào môn… Muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Kỷ Nguyên không thể hiểu nổi.

Trước mắt, mối quan hệ của anh và Ứng Thư Hoán chỉ là bạn bè, cho dù anh ta có nói như thế, hai người ở bên nhau còn có vấn đề gì sao?

Từ trước tới nay, Kỷ Nguyên chưa từng sợ dư luận, xét cho cùng thì không phải anh cũng giống như anh, từng bị rất nhiều người trong thiên hạ chỉ trích.

Nghĩ đến đây, Kỷ Nguyên thổn thức, anh chẳng những bị mắng, lại còn bị mắng đến lưu danh sử sách… Vậy thì anh còn sợ báo chí không đau không ngứa đá xéo vài câu sao?

Kỷ Nguyên mặc kệ anh ta, lướt qua Kỷ Hy.

Chỉ còn một giờ nữa là bắt đầu thảm đỏ liên hoan kịch truyền thống, Kỷ Nguyên không muốn dính phải thị phi.

Các fans đứng chờ thảm đỏ cũng rất kích động.

Mấy cô gái chia thành hai nhóm, nhóm đầu đã đến trước bốn giờ đồng hồ để chiếm vị trí, vị trí đầu hàng đã bị một nhóm trạm tỷ nhận thầu, mấy cô gái khiêng camera, mở to mắt nhìn chằm chằm lối đi thảm đỏ.

Lúc nào cũng có nhóm người cố định như thế để truy tinh, đa số các fans đều biết, tất cả cúi đầu chăm chú nhìn Weibo, chú ý Weibo của liên hoan kịch truyền thống.

Weibo liên hoan kịch truyền thống đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, điều này có nghĩa còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu đi thảm đỏ.

Chỉ vừa phát sóng, hơn hàng vạn fans đã ùa vào phòng phát sóng trực tiếp, những lưu lượng được mời đều có, trong đó fans củaỨng Thư Hoán nhiều nhất, fans Kỷ Nguyên cũng không ít.

“Tới rồi! Đã sớm chờ thảm đỏ! Mong chờ thảm đỏ đầu tiên của Kỷ Nguyên! Không biết tạo hình gì đây!”

“Kiều Kiều, mẹ tới đây!!! I Kiều tập hợp!!”

“……”

Ban đầu spam toàn là fans của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, sau đó mới có người qua đường lên tiếng: “Tôi muốn xem Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên cùng nhau đi thảm đỏ, không phải lúc trước có người nói không biết hai người họ ai kiêu căng ai à? Đêm nay có thể tranh thắng thua rồi 23333”

“Lầu trên cũng thật là, ha ha ha, tôi nhìn thấy truyện cười trên Weibo đó!”

“……”

Bình luận truyện cười hiện trên Weibo chính là một tài khoản tiếp thị chuyên trêu chọc Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên.

Hai người đang đóng chung một bộ phim của đạo diễn Viên Huy Hoàng, vì thế thường xuyên bị điểm danh.

Các tài khoản tiếp thị đã giấu ảnh Ứng Thư Hoán đi ở sân bay và ảnh của Kỷ Nguyên trong đoàn làm phim.

Ứng Thư Hoán là một minh tinh cực kỳ đi đường cực kỳ kiêu, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều kiêu, bước trên thảm đỏ có thể khiến mọi người trở thành người qua đường.

Mà Kỷ Nguyên đi truy rằng đi đường không kiêu, nhưng lại rất có khí chất, bước đi vững chãi, tư thế xinh đẹp, khí chất xuất trần, đứng trong đám đông vẫn có thể nhìn rõ.

Kể từ đó, quần chúng ăn dưa đều tò mò.

Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên có cùng nhau đi thảm đỏ không?

Hai người bọn họ rốt cuộc ai kiêu căng hơn ai?

Đêm nay nhất định phải tìm ra kết quả ở phòng phát sóng trực tiếp.

Cuối cùng là Ứng Thư Hoán biến Kỷ Nguyên thành người qua đường, hay Kỷ Nguyên sẽ biến Ứng Thư Hoán thành phông nền cho mình.

Mà chính chủ đang bị thảo luận hoàn toàn không biết chuyện này.

Ứng Thư Hoán lén lút chạy từ phòng nghỉ riêng của mình sang phòng nghỉ của Kỷ Nguyên.

Biết rằng trên thảm đỏ có thể nhìn thấy Kỷ Nguyên, nhưng hắn vẫn nhịn không được, muốn nhìn thấy anh trước nửa giờ.

Hắn muốn biết sớm hơn mọi người, hôm nay Kỷ Nguyên mặc quần áo gì, tạo hình như thế nào.

Gu thẩm mỹ của Giang Ngọc trước giờ vẫn tốt, hôm nay cũng không ngoài dự kiến.

Lúc Ứng Thư Hoán nhìn thấy Kỷ Nguyên có hơi sửng sốt, đối phương mặc một bộ vest trắng, hơn nữa khí chất lạnh lùng của anh, nhìn qua giống hệt ánh trăng cao mãi không với tới được.

Hắn biết, đêm nay Kỷ Nguyên nhất định có thể khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Tám giờ, thảm đỏ chính thức bắt đầu.

Ứng Thư Hoán cọ tới cọ lui không chịu đến hiện trường, nhất định muốn đi cùng Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên đẩy hắn không được, đành phải cùng hắn đi cùng xe với hắn đến liên hoan kịch truyền thống, lúc bước lên thảm đỏ, có nói gì Kỷ Nguyên cũng không muốn đi chung với Ứng Thư Hoán.

Nhưng mà thời gian bọn họ đi cũng không khác biệt lắm, giống như cũ một trước một sau đi thảm đỏ.

Điều này thỏa mãn rất nhiều sự tò mò của người hâm mộ, bạn bè và những người hay ăn dưa.

Sau khi Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đi thảm đỏ xong, trên weibo hiếm khi im lặng một lúc.

Nửa ngày, mới có người ghi bình luận đầu tiên: Hiểu rồi, thì ra người trước người sau đi thảm đỏ rất kiêu, sẽ biến thảm đỏ buổi hôn lễ.

Bình luận phía dưới: “Chị em à!!! Thì ra không chỉ có mình tôi nghĩ như vậyyyy!!!”

“Tôi cũng thế!!!”

“Nhưng thật sự rất giống! Vest đen cùng vest trắng! Không kết hôn rất khó xong việc! Suýt chút nữa là thành công rồi!!!”

“Kim Ốc Tàng Kiều là thật đó!!!”

“……”

Có điều, Kim Ốc Tàng Kiều chỉ nhặt được chút đường trên thảm đỏ đối diện, điều này vẫn do chính fans phân tích ra.

Bởi vì lúc đi thảm đỏ Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đều chuyên tâm, vì thế đã quên nhìn nhau.

Lúc đến hội trường liên hoan kịch truyền thống, chỗ ngồi của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên cũng tách ra, hai người cách nhau rất xa.

Kỷ Nguyên ngồi cùng đạo diễn, sản xuất, nữ chính Mạnh Hinh trong đoàn làm phi “Trận không chiến trên biển”. Mạnh Hinh thấy anh thì nhiệt tình chào hỏi, Kỷ Nguyên gật đầu đáp lại.

Nhưng mà, hình như đêm nay Mạnh Hinh nhiệt tình quá mức, cô ngồi bên trái Kỷ Nguyên, vẫn luôn quay đầu nói chuyện cùng Kỷ Nguyên.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy cúp ngực, lại lùn hơn Kỷ Nguyên một cái đầu, lúc Manh Hinh nghiêng đầu nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, còn vô tình kéo khoảng cách gần hơn một chút, nhìn từ phía sau ống kính trông cực kỳ thân mật, đơn phương vừa nói vừa cười.

Nếu như chuyện này bị chụp lại và phát tán ra ngoài, nói không chừng còn truyền đến ít nhiều tai tiếng. Trận không chiến trên biển đã đóng máy được vài tháng, cũng không phải thời gian tuyên truyền, cứ duy trì mối quan hệ thân mật như thế, sẽ dễ khiến người khác liên tưởng.

Kỷ Nguyên cố gắng nhìn thẳng phía trước, Mạnh Hinh liên tục che miệng cười.

Khi ống kính lướt qua, cô còn cố ý nghiêng đầu qua một chút giống như tựa vào bờ vai của Kỷ Nguyên.

Trên màn hình lớn, nam nữ chính “Trận không chiến trên biển” sóng vai ngồi, trai tài gái sắc, quả là trời sinh một cặp.

Điện thoại của Kỷ Nguyên đã bị Giang Ngọc tịch thu, vì thế anh không biết bản thân đã có mặt trên hot search Weibo.

Hiện tạo hot search của anh và Ứng Thư Hoán vẫn còn đứng đầu, bây giờ lại lên hot search cùng với Mạnh Hinh, lúc này chỉ cần tên hai người họ nhìn thấy trên hot search, phòng làm việc sẽ lập tức mua.

Giang Ngọc biết chủ ý phòng làm việc của Mạnh Hinh, nhưng loại người không thương lượng trước mà bắt đầu xào CP khiến hắn không mấy hài lòng.

Hắn ta lướt Weibo một lát, lúc đăng nhập vào, hot search của Kỷ Nguyên và Mạnh Hinh đã bị dập đi.

Trên Weibo chỉ còn hot search của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên.

Giang Ngọc:…? Ai dập?

“Trận không chiến trên biển” có tổng cộng năm đề cử nhận giải, trong đó, Kỷ Nguyên cũng là đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Khi Kỷ Nguyên nghe thấy cũng không quá phấn khích, dù sao anh cũng biết đó chỉ là nhạc đệm mà thôi, nếu thật sự đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, phỏng chừng còn phải có một vài tác phẩm tiêu biểu nữa.

Nhưng mà, lúc “Trận không chiến trên không” được trao giải, Kỷ Nguyên đại diện đoàn phim nhận giải đó.

Trước khi lên bục Mạnh Hinh đã nhìn kỹ vị trí của Kỷ Nguyên, đứng cùng anh.

Lúc xuống bục còn cố ý đi chậm, kéo theo váy dài, nhỏ giọng nói: “Kỷ Nguyên, váy của tôi dài quá, đi không vững, anh có thể đỡ tôi được không.”

Chỉ tiếc rằng âm thanh ở hội trường quá lớn, Kỷ Nguyên không nghe được lời Mạnh Hinh nói, mà Mạnh Hinh gắng sức bước đi, loạng choạng xuống bậc thang.

Khi cô trở lại chỗ ngồi, vị trí lúc trước ngồi cùng Kỷ Nguyên giờ đây đã bị một người trẻ tuổi khác độc chiếm.

Chính là Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán không hề cảm thấy bản thân gượng gạo chút nào khi từ một thính phòng khác chạy đến ngồi bên cạnh Kỷ Nguyên.

Mạnh hinh cắn môi, cầm theo váy của mình không biết có nên ngồi xuống hay không.

Ứng Thư Hoán vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không muốn đứng dậy nhường phụ nữ.

Nhìn thấy Mạnh Hinh đứng yên thật lâu, hắn còn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt đầy khó hiểu như gãi đúng chỗ ngứa thoạt nhìn rất vô tội.

“Cô Mạnh, đứng phía trước mãi quả thật không hay. Che mất tầm nhìn của tôi.”

Mạnh Hinh không thể kéo Ứng Thư Hoán đứng dậy, sau đó đuổi hắn đi.

Vì thế chỉ có thể rầu rĩ ngồi xuống chỗ khác.

Kỷ Nguyên không nhúc nhích nói: “Cậu có trêu ghẹo con gái người ta có thấy phiền không?”

Ứng Thư Hoán nhẹ nhàng cười kinh một cái: “Con gái người ta, đầu óc ma đạo tà môn không có chuyện gì tốt thì đúng hơn.”

Kỷ Nguyên khẽ xoa mày, Ứng Thư Hoán lập tức quay đầu: “Thân thể anh không thoải mái à?”

Kỷ Nguyên lắc đầu: “Mắt phải vẫn luôn nhảy, cứ cảm thấy hai ngày nay sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.”

Mà phòng phát sóng trực tiếp trên Weibo nhìn thấy như thế, fan CP Kim Ốc Tàng Kiều cắn đường muốn điên rồi, fans của nam nữ chính “Trận không chiến trên biển” lại không hài lòng.

Sau một lúc cắn xé nhau trên mạng, đoàn đội của Mạnh Hinh cuối cùng cũng mua tài khoản tiếp thị hắc tài khoản tiếp thị kia của Kỷ Nguyên, hay nói một cách khác, người này bảo rằng Kỷ Nguyên sau khi quay phim xong thì qua cầu rút ván, còn nói anh không lễ phép, Mạnh Hinh mặc váy dài đi đứng khó khăn như vậy, Kỷ Nguyên cũng không thèm đỡ giúp một chút.

Dựa theo những gì đoàn đội Mạnh Hinh dự đoán, hiện tại Kỷ Nguyên là minh tinh lưu lượng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, tất nhiên sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Chỉ cần có một chút vết đen, đều dễ dàng bị người khác phóng đại.

Nhưng Mạnh Hinh chỉ xem Kỷ Nguyên như một người qua đường.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là cô ta tự đánh giá cao thanh danh của mình.

Nhưng kết quả, đoàn đội hắc chưa được bao lâu thì bị lật xe.

Bình luận bên dưới tài khoản tiếp thị đó đều thống nhất.

“Hết chỗ nói rồi, cô Mạnh Hinh này mỗi lần đều đổi trắng thay đen người khác như vậy sao, thủ đoạn thấp hèn như vậy, người qua đường chúng tôi nhìn vào không biết là ai làm à?”

“Đoàn đội của Mạnh Hinh đó nổi tiếng chơi dơ, giống y như keo dính chó vậy, một khi bị dính thì xé không được…”

“23333 vừa rồi ứng Kiều Kiều nhìn không nổi dáng vẻ đó của cô ta, lập tức chạy tới giải vậy cho Tiểu Nguyên. Tôi chỉ muốn nói, làm tốt lắm, Kiều Kiều!”

“Tôi cũng thấy! Còn nói Tiểu Nguyên không đỡ cô ta, nếu như Kỷ Nguyên thật sự đỡ không phải càng thêm phiền phức sao, hơn nữa lúc ấy bên cạnh cô ta có nhiều nam minh tinh như vậy, làm gì một hai bắt Tiểu Nguyên phải đỡ cô ta chứ… Thật sự xem bản thân mình là công chúa à…”

“Hơn nữa vẫn nên giữ khoảng cách với nữ minh tính, bộ phim đã phát sóng lâu như vậy mà vẫn còn muốn xào CP”

“……”

Đoàn đội của Mạnh Hinh không đoán trước kết quả sẽ như thế này, lập tức xóa bình luận của tài khoản tiếp thị kia.

“Trận không chiến trên biển” nhận được giải kịch bản xuất sắc nhất, đạo diễn vô cùng vui vẻ, vung tay quá trán, ông đã đặt tiệc ăn mừng vào lúc bảy giờ tối tuần sau, tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.

Vào giữa tháng mười một, Cảng Gió Lốc cuối cùng đã trang hoàng lại cửa kính trong cửa hàng, bao gồm cả màn hình điện tử.

Dưới sự sắp xếp của Giang Ánh Nguyệt, việc trang trí Cảng Gió Lốc chỉ là chuyện nhỏ, từng chút từng chút, không hề ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của khách hàng.

Chờ đến khi màn hình thực tế ảo được trang trí xong, bộ phận tuyên truyền của Cảng Gió Lốc thông báo, vào khoảng tuần thứ tư trong tháng, sẽ ra mắt chiếu thử màn hình thực tế ảo, đến lúc đó tất cả mọi người đều có thể tham dự.

Nguyên nhân chính là do tháng mười một này, Cảng Gió Lốc còn có một sự kiện giảm giá mạnh, kết hợp với lễ khai trương, dòng người đổ dồn về cửa hàng mấy chốc đã đạt chỉ tiêu.

Rất nhiều người đam mê với trí tuệ nhân tạo đã xem qua họp báo cải cách kỹ thuật thực tế ảo của tập đoàn Gió Lốc vào tháng trước.

Giang Ánh Nguyệt mang Một màn hình hiển thị 4D có mức giá tốt, đẹp mắt và chất lượng cao, thu hút sự chú ý của tất cả nam giới.

Đó là màn hình thực tế ảo phối hợp hoàn mỹ với trí tuệ nhân tạo, chỉ cần một con chíp nhỏ, là có thể hiện thực hóa sự tích hợp giữa mua sắm và cuộc sống gia đình, tiết kiệm không gian và thời gian, mang đến cuộc sống hàng ngày đẳng cấp hơn.

Tiểu Lâm là sinh viên của một trường đại học điện tử gần Cảng Gió Lốc.

Cô đã xem chương trình khuyến mãi màn hình thực tế ảo của Cảng Gió Lốc trước vài tháng, nói Cảng Gió Lốc sẽ là trung tâm mua sắm đầu tiên ở Trung Quốc sử dụng màn hình thực tế ảo, mang lại trải nghiệm mua sắm mới lạ, tiện lợi và nhanh chóng hơn cho khách hàng.

Là sinh viên của Đại học Khoa học và Công nghệ Điện tử Trung Quốc, Tiểu Lâm quả thật không xa lạ gì với màn hình thực tế ảo, nhưng công nghệ thực tế ảo ở Trung Quốc vẫn còn rất non nớt, kém xa nước ngoài rất nhiều.

Cô ấy làm du học sinh trao đổi ở nước ngoài một học kỳ, tại những trung tâm mua sắm ở nước ngoài, những cái đó thường xuyên nhìn thấy trên cửa kính, nhìn đâu cũng có mạch điện ẩn, chỉ cần dùng tay chạm nhẹ vào một cái là có thể đến giao diện hoạt động.

Thậm chí, robot nhân tạo trong một số trung tâm mua sắm còn được kết hợp với công nghệ thực tế ảo, chúng không còn là những chiếc máy tính khổng lồ vụng về trước kia nữa, thay vào đó là một đường kẻ mỏng gần như không nhìn thấy giữa không trung, chỉ cần chạm nhẹ vào đường kẻ này, một màn hình điện tử trong suốt sẽ xuất hiện trước mặt ngay lập tức.

Đương nhiên cái này không phải là màn hình chiếu bình thường, nó có thể chạm vào được.

Tóm lại, nó giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng, rất điện tử, rất cao cấp.

Trước mắt, Tiểu Lâm còn chưa thấy kỹ thuật vận hành này ở Trung Quốc bao giờ.

Kỹ thuật chưa thành thục là một vấn đề, thiếu nhiều vốn đầu tư lại là vấn đề khác.

Chỉ sợ, cũng chỉ có trung tâm mua sắm như Cảng Gió Lốc mới quyết đoán thay đổi toàn diện như thế này.

Lúc Tiểu Lâm và bạn thân mình đến đây, những người khác cũng đến rất đông.

So với các trung tâm mua sắm thông thường, điều hơi khác hôm nay là tất cả các “cửa” ở Cảng Gió Lốc đều sử dụng một loại kính đặc biệt.

Trước khi được sử dụng, nó trông giống như thủy tinh thông thường, và một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước cửa — Giang Ánh Nguyệt, đang ở thong thả ung dung triển lãm nó cho khách hàng.

Anh ta chọn ngẫu nhiên một cửa kính và dùng tay chạm nhẹ vào nó, trên cửa “Tích” một tiếng, lập tức xuất hiện toàn bộ sơ đồ mặt bằng của trung tâm thương mại.

Đám đông ồ lên, nhưng cũng có một số người lại mở miệng: “Đây chưa phải là một sáng tạo đột phá, đúng không, buổi họp báo của tập đoàn Gió Lốc không phải đã nói sẽ có một công nghệ hoàn toàn mới sao? Là cái này à?”

Kết quả giây tiếp theo, người kia đã bị vả mặt.

Giang Ánh Nguyệt bỗng nhiên đưa tay ra, điều khiển không gian ảo trong không khí, bắt lấy sơ đồ mặt bằng từ cửa kính, hơn nữa thông qua thao tác của các ngón tay, có thể mở ra, gấp vào, ình ảnh rõ ràng, sống động như thật!

Đây giống như cảnh tượng trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, quả nhiên khiến mọi người ở đây đều chấn động.

Giang Ánh Nguyệt gấp màn hình, giải thích: “Chúng tôi sử dụng một số công nghệ để kết hợp tính năng thực tế ảo với trí tuệ nhân tạo, hai trăm mười màn hình hiển thị đã được đặt trong trung tâm thương mại, chỉ cần mọi người nhìn thấy chấm đỏ trên kính, hãy tải ứng dụng thông minh trên điện thoại di động xuống, thông qua thẻ ID, sau khi xác nhận được thân phận, nhập dấu vân tay xong sẽ có thể thực hiện tất cả các thao tác trên màn hình trong Cảng Gió Lốc.”

Một chàng trai nói: “Chỉ có thể sử dụng cái này ở trung tâm thương mại thôi sao?”

Giang Ánh Nguyệt khẽ cười nói: “Trung tâm thương mại chỉ là mục tiêu đầu tiên của chúng tôi, tương lai chúng tôi sẽ đưa màn hình thực tế ảo vào gia đình, nâng cao mức sống, mức sinh hoạt vì tất cả mọi người.”

Chàng trai kia vẫn ngập ngừng, hỏi: “Thứ này cần phải có căn cước công dân mới làm được, nó sẽ không làm lộ tin tức của chúng tôi chứ?”

Giang Ánh Nguyệt: “Cảng Gió Lốc được hợp tác với chính phủ, mong quý vị yên tâm, sẽ không làm lộ thông tin như thế đâu.”

Lúc này, dần dần không còn ai hỏi gì nữa.

Giang Ánh Nguyệt khẽ cười nói: “Mọi người có thể thử một lần, thuận tiện nói một câu, khách hàng đã đặt trước một bộ phim thực tế ảo, xin vui lòng đưa số điện thoại đã đặt trước và đợi ở cửa rạp, bộ phim đầu tiên của chúng tôi sắp sửa chiếu rồi.”

Mọi người lấy lại tinh thần, từng nhóm nhỏ vội vàng rời đi.

Giang Ánh Nguyệt nở một nụ cười chân thành: “Hoan nghênh mọi người đến với kỷ nguyên phim thực tế ảo.”

Điều giật gân nhất ở Trung Quốc gần đây là công nghệ điện tử mới nhất do tập đoàn Gió Lốc phát hành: màn hình hiển thị 4D.

Một quản gia điện tử hoàn toàn mới, được cấy vào vật liệu thủy tinh đặc biệt thông qua cảm biến hồng ngoại và xác thực danh tính để hoàn thành quá trình thay đổi từ định lượng sang chất lượng trong toàn bộ căn phòng.

Sau khi đưa ra thị trường, tập đoàn Gió Lốc đã quảng bá nó một cách toàn diện, hiện giờ, các màn hình hiển thị 4D xuất hiện giữa không trung có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong Cảng Gió Lốc, khách hàng có thể tùy ý mở ra, kéo duỗi, gấp màn hình, nhanh chóng tìm thấy nơi mà họ muốn đến, thậm chí còn có thể thông qua màn hình đặt một ly trà sữa, một suất cơm hộp.

Bằng cách này, công nghệ cải tiến không gian mạng cao cấp đã khiến Cảng Gió Lốc trở thành một địa điểm cho tất cả những người trẻ tuổi đến check in.

Đặc biệt là bộ phim thực tế ảo ở Cảng Gió Lốc, nó thực sự là một trải nghiệm hoàn toàn đắm chìm.

Mặc dù giá vé đắt hơn 30 tệ so với phim 4D thông thường, nhưng nó hoàn toàn xứng đáng!

Thử hỏi ai mà không muốn được hòa mình vào vũ trụ bao la khi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, hay theo chân nhân vật chính đạp lên núi sông biển rộng? Công nghệ thực thế ảo có thể hoàn hảo về mặt này! Ngay cả hương vị cũng có thể bắt chước!

Ngoài ra, tập đoàn Gió Lốc không chỉ quảng bá công nghệ này cho các doanh nghiệp, trung tâm thương mại mà còn quảng bá cho các gia đình, giá cả rất phải chăng, trọn bộ hệ thống trí tuệ nhân tạo thông minh chỉ mất khoảng năm đến mười vạn tệ là có thể mua được, về cơ bản nếu có thể mua nhà ở Kiến Kinh, dùng nó để trang trí thật sự tuyệt vời!

Giá cả phải chăng, là át chủ bài lớn nhất của Giang Ánh Nguyệt.

Anh ta không sợ người nước ngoài sẽ mang thực tế vào vào trong nước nguyên nhân là đây, bởi vì sẽ không có người nào ra giá phải chăng hơn anh ta cả!

Hệ thống thực tế ảo thông minh này do anh ta và cộng sự tạo ra, phải mất hơn ba năm, thất bại không biết bao nhiêu lần mới có được vật liệu hiếm, vật liệu này được hợp thành bởi một hợp chất hóa học giá rẻ, vì thế hệ thống thực tế ảo thông minh này không được coi là quá mắc.

Trong thời đại hiện nay khi trí thông minh ba chiều chưa đủ phổ biến, ai dám hạ thấp giá bán xuống, người đó sẽ giống như virus, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường một cách tuyệt đối, đừng nói kỹ thuật trí năng thực tế ảo trong nước khô cằn, chỉ cần hai người Giang Ánh Nguyệt và Kỷ Nguyên, gần như đã quản lý chặt chẽ toàn bộ thị trường rồi.

Hay nói một cách đơn giản, chính là tạo, lợi, nhuận!!!

Đếm tiền, đếm đến nỗi Giang Ánh Tuyết nằm mơ cũng cười tỉnh.

Anh ta và Kỷ Nguyên nhanh chóng thành lập một công ty tên là “Nguyên Nhân”, trong một tháng ngắn ngủn đã hoàn thành đợt góp vốn thứ nhất, số tiền cao lên đến một trăm triệu tệ.

Đương nhiên, trong đó cũng có sự nhúng tay của tập đoàn Gió Lốc, không tách rời khỏi việc có liên quan đến Kỷ Nguyên.

Sau khi hoàn thành việc góp vốn, Giang Ánh Nguyệt đã tác công ty khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân khỏi tập đoàn Gió Lốc, trở thành một công ty khoa học kỹ thuật độc lập.

Trong khoảng thời gian này, hot search trên Weibo đều thảo luận về công nghệ trí tuệ nhân tạo mỗi ngày.

Giới trẻ rất tò mò và những người nổi tiếng trên mạng tìm đến tâm bão để check in, dưới sự vận hành của Kỷ Nguyên, tất cả công nghệ thực tế ảo gần như được anh nắm trong lòng bàn tay.

Cách một khoảng thời gian, Cảng Gió Lốc còn có hàng loạt cảnh tưởng ảo như “Ngắm hoa anh đào vào mùa thu” hay “Đến Cảng Gió Lốc còn có thể nhìn thấy biển”, phát huy giá trị công nghệ thực tế ảo đến mức tối đa nhất.

Sự ra đời của công nghệ này đã làm lung lay mạnh mẽ cấu trúc thương mại trong nước, các ngành công nghiệp truyền thống bắt đầu chuyển đổi thành các ngành công nghiệp mới.

Nhiều công ty bất động sản đã ném một cành ô liu, hy vọng sẽ cấy trực tiếp công nghệ thông minh thực tế ảo trong thời kỳ xây dựng để tạo ra một ngôi nhà khoa học và công nghệ hiện đại.

Mà Giang Ánh Nguyệt cũng chính thức lọt vào mắt xanh của giới kinh doanh thượng lưu trong Kiến Kinh.

Ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với người đàn ông trẻ tuổi này chính là sự tinh tế, tâm tư thông minh, chu đáo về mọi mặt, khiêm tốn lịch sự, anh ta có thể rút lui thành công khỏi sự ranh ma của đám cáo già, xé rách lớp ranh ma ấy, điều này đủ chứng minh năng lực của anh ta mạnh đến nhường nào.

Không ít doanh nhân thế hệ trước nhìn anh ta, giờ chỉ có thể thốt lên một câu tâm đắc: Trường Giang sóng sau xô sóng trước… Từ ngàn xưa, anh hùng xuất thiếu niên…

Thời đại này đúng là thời đại của những người trẻ tuổi.

Đương nhiên, với tư cách là người đại diện theo pháp luật của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân, cổ phần của Giang Ánh Nguyệt thuộc về cổ phần công nghệ, đồng thời làm hai chức vị là phó chủ tịch kiêm thư ký của chủ tịch, chịu trách nhiệm dẫn dắt đoàn đội đàm phán tất cả các hợp đồng.

Mà chủ tịch của khoa học kỹ thuật Nhân Nguyên là chủ sở hữu mới vừa nhậm chức của tập đoàn Gió Lốc, cho đến nay vẫn chưa xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người đều có ý kiến

khác nhau về anh ta, có người nói rằng anh ta là người táo bạo, mạnh mẽ trong việc ra quyết định và có cái nhìn sâu sắc, nếu không, anh ta sẽ không lấy nửa giá trị con người của mình để giúp một người trẻ tuổi như Giang Ánh Nguyệt chơi một trò chơi lớn đến thế — kết quả cuối cùng anh ta đã chơi thắng!

Khi Giang Ánh nguyệt mang theo công nghệ nước ngoài trở về chắc chắn sẽ đi tìm Kỷ Nguyên, trước đây, Giang Ánh Nguyệt còn tìm gặp một số giám đốc của các công ty bất động sản lớn, thậm chí còn đưa danh thϊếp của mình cho ông cụ Ứng, nhưng tất cả đều thất bại.

Cho nên, biết Giang Ánh Nguyệt rõ ràng, thành công hiện giờ của anh ta có một nửa công sức của Kỷ Nguyên, nếu không phải Kỷ Nguyên cho anh ta đủ vốn và sự tự tin, anh ta sẽ không dám chơi lớn đến như vậy.

Những bước ngoặt quan trọng của công nghệ trí tuệ nhân tạo có liên quan mật thiết đến quyết định của Kỷ Nguyên vào thời điểm đó.

Trong lòng Giang Ánh Nguyệt rất ngưỡng mộ Kỷ Nguyên, cũng tôn trọng suy nghĩ khi không một để lộ của Kỷ Nguyên. Suy cho cùng, cuộc sống con người đều có mặt A, mặt B, nhưng cuộc sống mặt B của Kỷ Nguyên quá khoa trương, nghề tay trái thôi đã có thể thay đổi cấu trúc của giới kinh doanh trong nước, trên thực tế nghề nghiệp chính của Kỷ Nguyên vẫn là diễn viên trong làng giải trí… Nói ra ai mà tin chứ!

Tuy nhiên, Kỷ Nguyên càng không muốn lộ diện, những tiền bối lại càng tò mò về dáng vẻ của anh, tự hỏi có ai mà không tò mò không!

Có thể khiến người đàn ông thành công khi tuổi còn trẻ như Giang Ánh Nguyệt phải bày tỏ sự ngưỡng mộ ki nhắc đến, thật sự làm người khác không khỏi ảo tưởng……

Rốt cuộc là vì điều gì mà khiến anh đưa ra quyết định ly kỳ đến như vậy, nó giống như sinh ra để làm việc thiện? Kế hoạc chim di trú lúc trước cũng như thế, quyết định hạ thấp mức giá công nghệ thực tế ảo trên thị trường để phù hợp với các hộ gia đình bình thường, phải chăng là vì suy xét cho mức sinh hoạt của người dân?

Còn có nhà tư bản như vậy sao??!! Không cần kiếm doanh thu, trước tiên luôn nghĩ đến nhân dân? Tính giác ngộ này… nếu như nói hoa mỹ hơn một chút, đây hẳn là vị Hoàng Đế lo nghĩ cho bá tánh làm lụng vất vả, vì nước vì dân mà chết có phải không?

Hành động này của Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán có thể đoán được một chút.

Bởi vì Cảng Gió Lốc trên danh nghĩa là do Kỷ Nguyên đặt tên, lúc ly hôn, người nhà bọn họ đều biết.

Tuy rằng Ứng Thư Hoán biết, nhưng hắn không hỏi, hắn tin tưởng, nếu Kỷ Nguyên muốn nói, nhất đinh anh sẽ nói cho hắn, không muốn nói hắn cũng sẽ không hỏi.

Lúc ấy, Mộ Ấu Lan còn ồn ào cho rằng nếu như Cảng Gió Lốc rơi vào tay Kỷ Nguyên, chẳng mấy năm sẽ phá sản!

Cha của Ứng Thư Hoán là Ứng Hứa cũng lo lắng điều này, vì thế không lấy đi những trụ cột của Cảng Gió Lốc, mà để bọn họ tiếp tục ở lại làm việc, giúp đỡ Kỷ Nguyên.

Chỉ là, tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Sau khi ly hôn, chưa đến một năm ngắn ngủn, doanh thu của Cảng Gió Lốc tăng nhanh như diều gặp gió!

Cổ phần của công nghệ thực tế ảo giống như nước dâng thì thuyền dâng, đến Ứng Hứa cũng không thể ngồi yên được nữa!

Ông dám khẳng định, người kiểm soát tất cả cổ phần thật sự của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân chính là Kỷ Nguyên!

Thằng nhóc này kiếm tiền phát ham rồi!

Thậm chí Ứng Hứa còn muốn hợp tác với Kỷ Nguyên, nhưng ngại Kỷ Nguyên là con dâu “trước” của mình, da mặt ông không dày đến vậy, chưa tới mức phải đi tìm Kỷ Nguyên.

Nhưng ông ta chủ yếu kinh doanh bất động sản, quan sát các đối thủ và đối tác của mình đều sôi nổi hợp tác, quy hoạch những hạng mục mới nhất, hoàn thành hạng mục cải cách với khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân, nếu như tất cả những thứ đó đều trở thành ngành công nghiệp hiện đại, mà chính mình vẫn còn giậm chân tại chỗ, chẳng phải tự cắt đi đường sống của bản thân sao!

Ứng Hứa hơi sốt ruột.

Sau khi Mộ Ấu Lan bị vả mặt một cách ê chề, ban đêm còn sinh ra cảm giác hối hận.

Bởi vì Kỷ Nguyên bây giờ quá mạnh rồi, giống như làm mọi việc đều có thể dễ dàng thành công, tướng mạo cũng trở nên đẹp hơn, tính tình cũng khá trầm ổn, người cũng xứng với con trai bà…

Cũng chỉ khi khuya xuống, Mộ Ấu Lan mới có thể tự hỏi chính mình một chút: Sớm biết thằng hóc đó giỏi như vậy… Có lẽ không ly hôn sẽ tốt hơn.

Đương nhiên, ông cụ Ứng cũng biết chuyện này, có điều, sự chú ý của ông khác hẳn với Ứng Hứa và Mộ Ấu Lan.

Là một người trọng sinh, theo quan điểm riêng của mình, ông chưa từng nghi ngờ sự thay đổi to lớn trước và sau của Kỷ Nguyên.

Sâu trong nội tâm, ông nảy ra một ý nghĩ cực kỳ điên rồ: Nếu… Nếu Bệ Hạ cũng xuyên qua như mình thì sao?

Nếu không, làm thế nào để giải thích rằng một thiếu niên đến nói chuyện cũng rất nhút nhát, chỉ trong vòng hai năm, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà trở thành một cường quốc mới trong giới thượng lưu của thành phố Kiến Kinh.

Cho dù Kỷ Nguyên có tài nguyên là Cảng Gió Lốc của nhà họ Ứng… Nhưng khả năng làm được được như thế này, nó đã vượt xa năng lực của Cảng Gió Lốc…

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, ông cụ Ứng cảm thấy cho dù Kỷ Nguyên không có Cảng Gió Lốc là bàn đập, muốn đi đến bước hôm này vẫn có khả năng, chỉ là mất thời gian nhiều hơn một chút.

Ông cụ im lặng ngồi vào chỗ của mình.

Một lúc lâu sau, Ứng Hứa gõ cửa, còn chưa kịp mở miệng, ông cụ Ứng đã nói: “Tôi biết anh đang có kế hoạch gì, chuyện này không cần đến đây hỏi tôi. Lúc trước, muốn đuổi Tiểu Nguyên ra khỏi cửa là vợ chồng hai người, bây giờ còn muốn hợp tác với người ta, vậy thì hạ sĩ diễn bản thân xuống mà hỏi, đừng tìm ông già này, mặt mũi tôi cũng không dày như vậy!”

Ứng Hứa thấy cha mình nói như thế bèn không diễn nữa, ngượng ngùng cười một chút: “Ba, làm gì có chuyện đó, chỉ là nhớ tới trước đây chúng con đã nợ Tiểu Nguyên rất nhiều…”

Sau khi nói xong, cảm thấy bản thân quá dối trá, Ứng Hứa dứt khoát thổn thức một tiếng, không nói nữa.

Vừa ra khỏi cửa, Mộ Ấu Lan đã lo lắng hỏi: “Ba nói như thế nào?”

Ứng Hứa bất đắc dĩ: “Còn có thể nói như thế nào? Ông ấy bảo rằng nếu chúng ta muốn hợp tác cùng Kỷ Nguyên, vậy thì đích thân đến xin lỗi.”

Mộ Ấu Lan nghe vậy lập tức nổi nóng: “Dù sao ông cũng là trưởng bối, trước kia nó là con dâu ông, bây giờ chỉ vừa có chút tiền đã lên mặt như vậy!”

Ứng Hứa nói: “Nếu không bà gọi điện hỏi A Hoán thử xem?”

Mộ Ấu Lan vừa nghe thấy càng nổi nóng thêm, đúng thế, ở đây Kỷ Nguyên chính là tên tử tội, dám đầu độc con trai bà!

Gần đây không biết Ứng Thư Hoán bị trúng tà gì, một hai muốn theo đuổi người vợ trước này của mình.

Trước kia còn vì nó mà khóc thương tâm như vậy, khiến trái tim của Mộ Ấu Lan càng thêm xót.

Vì thế, bà nhìn Kỷ Nguyên như thế nào cũng thấy khó chịu! Dù sao bà vẫn không thích Kỷ Nguyên!

Mộ Ấu Lan miễn cưỡng gọi điện thoại cho Ứng Thư Hoán, muốn hắn mời Kỷ Nguyên ra ngoài gặp mặt, nói về việc hợp tác.

Ứng Thư Hoán lập tức từ chối: “Con không muốn, ba mẹ tự đến hỏi đi, con không làm đâu, vất vả lắm con mới đi được đến vị trí này, lỡ như Kỷ Nguyên nghe thấy chán ghét con thì sao?”

Mộ Ấu Lan hận rèn sắt không thành thép: “Sao con lại không có tiền đồ như vậy! Bị nó chán ghét thì sao chứ?”

Ứng Thư Hoán vừa uống nước vừa đáp cho có lệ: “Còn sẽ không sống nữa.”

Mộ Ấu Lan tức giận đến mức hai mắt tối sấm: Tức chết mẹ, tức chết mẹ rồi, cái thằng bất hiếu này…

Ứng Thư Hoán nói: “Dù sao con cũng không nói.”

Mộ Ấu Lan vội la lên: “Con không muốn nói, hay là không thể nói với Kỷ Nguyên? Đây là việc làm ăn của ba con, con còn không biết thổi gió bên gối! Con đúng là vô dụng!”

(*)Thổi gió bên gối: 吹吹枕边风 Người ta thường ví những lời vợ thủ thỉ với chồng như “gió bên gối”, tuy nhỏ, nhưng khiến người ta nghiêng ngả không yên. Nếu nói rõ ràng hơn, có thể coi kế này là mỹ nhân kế, dùng nhan sắc và lời thủ thỉ mà lung lạc đối phương.

Ứng Thư Hoán:…

Con còn chưa ngủ chung gối với anh ấy, lấy cái gì mà thổi gió bên gối?

Còn nữa, giọng điệu của mẹ như thế là sao, mẹ quả thật là mụ dì ghẻ độc ác muốn “con gái” của mình nhảy vào hố lửa! Hắn đã từng thấy cái cốt truyện tương tự trong “Vợ cũ đừng chạy, chồng trước hết mực yêu thương”!

Sau đó Mộ Ấu Lan còn không nể mặt mà nói thêm một câu “Phụ nữ không giữ được trái tim của đàn ông thì có ích gì!”

Ứng Thư Hoán đang còn muốn tranh luận với Mộ Ấu Lan, đột nhiên nghe thấy tiếng động của Kỷ Nguyên trở về ở phòng bên cạnh.

Quay xong rồi? Hôm nay hắn không phải quay phim, buổi sáng lười biếng ngủ thẳng đến giữa trưa, Kỷ Nguyên chắc là về phòng ngủ trưa…

Làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Hắn không để ý tới Mộ Ấu Lan ở đầu dây bên kia tức muốn hộc máu, cúp điện thoại, sau đó mở cửa phòng mình, quả nhiên thấy được Kỷ Nguyên trước cửa.

Ứng Thư Hoán ăn mặc áo ngủ rồi chạy qua, hắn dựa vào cửa phòng, chặn tầm mắt Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên buồn cười nói: “Cậu làm gì thế? Đứng là thần giữ cửa à?”

Ứng Thư Hoán cười một chút: “Tôi đến thổi gió bên gối.”

Kỷ Nguyên:?

Ứng Thư Hoán nói: “Ba của tôi nói muốn cùng anh hợp tác hạng mục trí năng thực tế ảo.”

Kỷ Nguyên cũng không ngạc nhiên Ứng Thư Hoán biết chuyện này, anh gật đầu.

Ứng Thư Hoán bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nhưng mà người nhà tôi trước đây đối xử với anh không tốt, anh đừng đồng ý với bọn họ!”

Kỷ Nguyên sửng sốt.

Nói xong, Ứng Thư Hoán lập tức bổ sung: “Ngoại trừ tôi, tôi biết hối cải trở thành con người mới! Hơn nữa hiện giờ tôi đang nỗ lực bản thân mình! Tôi và bọn họ khác nhau!”

Kỷ Nguyên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cảm thấy thật khôi hài, bèn đùa một chút: “Chuyện này không phải là cách khác mà ba cậu nghĩ ra sao? Nếu như không thể hợp tác, ông ta sẽ bảo cậu đến làm phiền tôi, cuối cùng bắt cậu cưới tôi? Sau đó khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân cứ thế biến thành tài sản chung của hai vợ chồng?”

Lúc này đến phiên Ứng Thư Hoán ngây ngẩn cả người.

Kỷ Nguyên chú ý tới vẻ mặt của hắn, cũng nhận ra bản thân đã nói vài câu hơi ái muội, anh cắn vào đầu lưỡi mình lấy lại tinh thần, da mặt anh hơi đỏ ửng lên, xấu hổ muốn mở cửa vào phòng.

Bỗng nhiên Ứng Thư Hoán dùng lực, túm chặt anh, mím môi, hai mắt sáng rực: “Anh có ý gì? Tôi dám gả, anh dám cưới không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »