Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mộng giang sơn của ta” dự kiến quay trong hai tháng, ước chừng quay ở bốn năm địa điểm, địa điểm đầu tiên vẫn quay ở thành phố điện ảnh Kiến Kinh, đồng thời những người tiến tổ cũng được tập dượt kịch bản, tập luyện võ thuật ở đây trong mười lăm ngày ngắn ngủi.

Kỷ Nguyên đi vào phòng ngủ, kéo vali của mình ra — đến bây giờ anh vẫn chưa mua cho mình cái vali mới nào, vali của nguyên chủ có màu xám bạc, phía dưới góc bên phải có một chỗ lõm.

Anh chuẩn bị năm sáu bộ quần áo mùa thu, sau khi Kỷ Nguyên sắp xếp đồ xong, anh nhìn thấy một cuốn nhật ký bình thường không ai chú ý nằm trong vali.

Kỷ Nguyên sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ: Cuốn nhật ký này là di vật cảu Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên từng nhiều lần muốn xử lý nó, nhưng vẫn không tìm được phương pháp thích hợp.

Trong nhật ký ghi lại sự ngưỡng mộ và yêu thầm của nguyên chủ với Lục Giác Hành, Kỷ Nguyên chỉ vội vàng lật qua hai trang, sau đó không đọc nữa.

Anh không biết xử lý như thế nào, dứt khoát cho cuốn nhật ký ngủ say trong vali, để nó không thấy ánh mặt trời.

Kỷ Nguyên lấy một cuốn sổ tương tự khác để viết tiểu sử nhân vật.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh nhìn thời gian, chuẩn bị ra ngoài.

Thời gian khai máy “Mộng giang sơn của ta” là bốn giờ chiều, anh lo lắng mình đến trễ, dù sao thì thời tiết bên ngoài như sắp mưa.

Ứng Thư Hoán không muốn tin người đàn ông trong bức ảnh kia là Kỷ Nguyên.

Anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay, lại đeo khẩu trang, xa như vậy, làm sao có thể nhận ra dễ dàng được?

Có lẽ, những điều này là do hắn suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà vali của Kỷ Nguyên chắc chắn chứng minh đó là sự thật.

Hai năm gần đây nó mới có vết lõm như thế, đúng là lúc ở cùng Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán đã làm nó có vết lõm như thế.

Hắn đã quên mất lý do mình và Kỷ Nguyên cãi nhau, nhưng hắn lúc ấy hắn đã làm Kỷ Nguyên đau khổ và tổn thương, giờ khắc này, báo ứng đã đến với hắn.

“Cạch cạch” một tiếng, Ứng Thư Hoán nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở.

Ngay lúc đó, hắn cảm thấy rụt rè, sợ hãi khi đối mặt Kỷ Nguyên.

Thậm chí hắn còn không dám hỏi thẳng Kỷ Nguyên, đơn giản là vì sợ không nghe thấy đáp án mình mong muốn.

Hai tay Ứng Thư Hoán hơi run, cuối cùng nhẹ nhàng ôm mặt lại, lựa chọn im lặng.

Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn yếu đuối, hắn căn bản không dám chứng minh sự thật, đồng thời, cũng mất hết khí thế kiêu ngạo ban đầu.

Hắn thà tự lừa gạt bản thân mình, cũng muốn đánh đổi cảm giác yên bình khi ở cùng Kỷ Nguyên.

Hơn nữa… Ai biết người trong bức ảnh có phải là Kỷ Nguyên hay không, đó có phải sự thật hay không, lỡ như sau khi hỏi, đó không phải là anh thì sao?

Ứng Thư Hoán không ngừng an ủi bản thân, giống như người chết đuối cố tìm lấy khúc gỗ, hắn tìm vô số lý do chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, là bản thân nhận nhầm người.

Nhưng mà, hắn càng nghĩ càng sợ hãi.

Nếu như một phần vạn khả năng… Giả sử một phần vạn khả năng là sự thật thì sao?

Nếu như thế, Kỷ Nguyên từ trước đến nay chưa từng yêu hắn

Nếu như người Kỷ Nguyên thật sự yêu chính là… Lục Giác Hành.

Điều này quá kinh khủng rồi.

Hắn không thể nào chấp nhận sự thật này được.

Ứng Thư Hoán không biết xấu hổ lựa chọn cách trốn tránh.

Những nhân viên chủ chốt của “Mộng giang sơn của ta” đều đã đến thành phố điện ảnh Kiến Kinh vào đầu tháng mười.

Lúc trước khi đọc kịch bản, đầu tiên, đạo diễn Viên Huy Hoàng giới thiệu qua một vài nhân viên công tác và vài thành viên tương đối quan trong, sau đó giới thiệu diễn viên cho nhân viên công tác.

Kỷ Nguyên phát hiện trạng thái của Ứng Thư Hoán không tốt, môi trở nên trắng bệch, quầng mắt có hơi thâm, hắn thức đêm chơi game sao?

Kỷ Nguyên còn không biết bản thân đã chú ý đến Ứng Thư Hoán, hơn nữa trong lòng cũng không thấy vui vẻ.

Biết rõ đang đi làm còn dám thức đêm chơi game, thật quá đáng.

Mọi người rất mong chờ được gặp Ảnh hậu Tạ Dao, gần gũi nhìn Ảnh hậu, mọi người đều có hơi kích động, hơn nữa, Tạ Dao giống như lời đồn, dịu dàng hào phóng.

Tạ Dao cảm thấy có lỗi vì mình đến muộn, sau khi cô mời tất cả nhân viên công tác uống trà sữa, tất cả mọi người đều tận tâm tha thứ cho cô.

Ngoại trừ ba diễn viên chính, người đến còn có một nghệ sĩ ở phòng làm việc riêng của Lục Giác Hành, Lục Hựu.

Anh ta và Kỷ Nguyên không thích nhau, hơn nữa anh ta còn là một trong số ít người biết được Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán kết hôn.

Lúc mọi người cùng nhau đọc kịch bản, ánh mắt của anh ta không thèm liếc nhìn Kỷ Nguyên, ngược lại luôn là tìm cơ hội nói chuyện cùng Ứng Thư Hoán.

Lục Hựu đóng vai thư đồng của Thái tử, là do phòng làm việc của Lục Giác Hành cưỡng chế nhét vào, Viên Huy Hoàng và Lục Giác Hành từng hợp tác, vì thế mới cho Lục Giác Hành một chút mặt mũi, để cho nghệ sĩ nhỏ này có cơ hội lộ mặt đóng phim điện ảnh một lần.

Lúc Lục Hựu nhìn Kỷ Nguyên, biểu cảm chán ghét không hề che giấu chút nào.

Nhưng hắn nhớ đến võ công cực kỳ quỷ dị kia của Kỷ Nguyên, trong lòng lại run sợ mà ngồi im tại chỗ, không dám đi khıêυ khí©h Kỷ Nguyên.

Anh ta còn nhớ rõ bản thân bị Kỷ Nguyên vặn gãy tay trong tích tắc kia, đau, thật sự rất đau.

Lục Hựu theo bản năng rời xa Kỷ Nguyên, ngồi xuống bên cạnh Ứng Thư Hoán.

Kỷ Nguyên không để ý đến sự trẻ con khıêυ khí©h của anh ta, mà lo nhìn kịch bản của mình.

Viên Huy Hoàng cười nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy mọi người cùng nghe cốt truyện chính “Mộng giang sơn của ta” đi.”

Mọi người lên tinh thần, tập trung lắng nghe.

“Mộng giang sơn của ta” không phải chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách mấy năm gần đây, mà là bộ phim do chính Viên Huy Hoàng tự mình viết kịch bản.

Phim chủ yếu nói về triều đại hư cấu, nói về câu chuyện xưa giữa Thái tử nhỏ Yến Tầm, quyền khuynh triều dã Cửu Thiên Tuế và thần nữ họ Ngọc.

Ứng Thư Hoán đóng vai tiểu Thái Tử yến tầm, Kỷ Nguyên đóng vai Cửu thiên tuế, tạ dao còn lại là đóng vai ngọc thị thần nữ.

Vào thời nhà Lương, chiến tranh Nam Bắc bùng nổ, cuối phương Nam thất bại. Để thể hiện thiện chí và lòng thành của họ sau thất bại, thủ lĩnh phương Nam đã dâng lên quân vương phương Bắc người lớn nhất trong gia tộc bọn họ, thần nữ nhất tộc họ Ngọc, Ngọc Tiêu Tiêu.

Vẻ đẹp tuyệt trần và khí chất tinh anh của Ngọc Tiêu Tiêu được Hoàng đế cao cao tại thượng nhìn trúng, bộ tộc phương Nam lập tức điều động quân đội hộ tống Ngọc Tiêu Tiêu đi về phương Bắc.

Hoàng Đế sắp xếp cho Thái tử Yến tầm đi đón thần nữ, mà tất cả kế hoạch này đều bị Cửu Thiên Tuế âm thầm phá hoại.

Bởi vì thần nữ họ Ngọc kia trên thực tế là muội muội ruột của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế vốn dĩ họ Ngọc, bởi vì tộc họ Ngọc bỏ rơi con trai, ông ta là người thân duy nhất của thần nữ Ngọc Tiêu Tiêu.

Ông ta không thể để cho Hoàng Đế thành thân với Ngọc Tiêu Tiêu, ngoại trừ Ngọc Tiêu Tiêu là muội muội ông ta, trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là thần nữ họ Ngọc, Ngọc Tiêu Tiêu kia — thật ra là con gái của Hoàng Đế!

Không sai, năm đó bởi vì Hoàng Đế say rượu mà vũ nhục phu nhân nhất tộc của tộc họ Ngọc, mười tháng sau bà sinh ra một người con trai và con gái, phân biệt chính là Cửu Thiên Tuế và Ngọc Tiêu Tiêu.

Cửu Thiên Tuế rất giống Hoàng Đế, vì thế bị mẹ đẻ vứt bỏ, chỉ để lại Ngọc Tiêu Tiêu lớn lên trong tộc họ Ngọc.

Trên hành trình Thái tử nhỏ hộ tống thần nữ về phương Bắc, Cửu Thiên Tuế quyết định mưu phản, điều này làm bùng nổ cốt truyện của bộ phim…

Con đường phản quốc thời cổ đại à? Trong lòng Kỷ Nguyên như nghĩ đến gì đó.

Theo ý của Viên Huy Hoàng, cảnh trong Hoàng cung có lẽ quay không nhiều lắm, chủ yếu là ngoại cảnh.

Có điều, cảnh tượng muội muội Ngọc Tiêu Tiêu của Cửu Thiên Tuế được đưa vào cung làm Quý phi này, không biết vì sao lại gợi lên ký ức của Kỷ Nguyên.

Điều này làm Kỷ Nguyên nhớ đến Quý phi thời Đại Chu.

Kiếp trước, Quý phi là thanh mai trúc mã với anh, nàng là đích nữ trong phủ tướng quân, là muội muội của Phó Lạc, cũng là sư muội của anh: Phó Diêu.

Tính cách của Phó Diêu hoạt bát hướng ngoại, ngây thơ hồn nhiên, vốn dĩ cả đời này có thể bình yên mà sống, nhưng bởi vì Thiên Sát Cô Tinh là anh, cuối cùng bị lại bị Hoàng huynh anh vũ nhục, kết cục thê thảm.

Kiếp trước, Kỷ Nguyên vì muốn báo thù cho Phó gia và Phó Diêu, vì bảo toàn thanh danh của Phó Diêu, không thể không khởi binh tạo phản, sau khi gϊếŧ chết Tam Hoàng tử, bức vua thoái vị Hoàng Đế, hơn nữa làm trò trên khắp thiên hạ nói rằng Phó Diêu chính là tẩu tử của mình.

Khởi đầu như thế, anh làm hàng loạt chuyện đại nghịch bất đạo, từ đây đã bước chân vào ngõ cụt.

Khi đó anh đã biết, anh không thể quay đầu lại.

Điều duy nhất anh có thể làm là bảo vệ thanh danh của Phó gia.

Anh đã hại chết lòng trung thành của Phó Gia, anh không thể làm hại Phó Gia bởi vì mình mà mang tiếng xấu muôn đời.

Viên Huy Hoàng nói xong cốt truyện, Kỷ Nguyên vẫn còn xem kịch bản.

Tạ Dao và Ứng Thư Hoán đều nghiêm túc nghiền ngẫm nhân vật, Viên Huy Hoàng rất vui khi được chia sẻ những suy nghĩ và kinh nghiệm của mình về vai diễn này với mọi người.

Ông không yêu cầu mọi người phải hiểu rõ chi tiết nhân vật, nhưng ông hy vọng lúc diễn viên nhìn thấy nhân vật của mình, mọi người đều có một ít suy nghĩ của riêng mình.

Ứng Thư Hoán đóng vai nam chính Yến Tầm, là Thái tử đương triều, Hoàng Đế chính là ông nội của hắn, trong phim hắn chỉ mới mười bảy tuổi, đồng thời hắn còn một thân phận khác, chính là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế.

Thái tử nhỏ vốn dĩ là cháu trai của Hoàng Thất, sau khi Cửu Thiên Tuế gϊếŧ chết phụ thân của hắn, hắn mới từ cháu trai biến thành Thái tử.

Cửu Thiên Tuế vì muốn làm nhục hắn, vẫn luôn để hắn ở bên cạnh mình. Tương lai đường đường là Cửu Ngũ Chí Tôn, hiện giờ lưu lạc đến mức gọi một tên thái giám là nghĩa phụ mới có thể yên ổn sống sót, Thái tử nhỏ làm sao không hận kẻ thù gϊếŧ cha là Cửu Thiên Tuế cho được.

Nhưng thời thơ ấu, thanh niên của hắn đều trưởng thành trước sự nhục mạ của Cửu Thiên Tuế, hắn đương nhiên có mâu thuẫn, bởi vì Cửu Thiên Tuế có ơn dưỡng dục hắn.

Ngoại trừ cái này, tình cảm của Cửu Thiên Tuế, Ngọc Tiêu Tiêu và Thái tử nhỏ cũng vô cùng phức tạp.

Ông ta hận Thái tử nhỏ, cũng có trìu mến, cho rằng bọn họ đồng bệnh tương liên.

Ông ta cũng hận Ngọc Tiêu Tiêu, nhưng cũng bỏ qua cho nàng rất nhiều lần, suy cho cùng đó cũng là muội muội duy nhất của ông ta.

Tâm tư của ông ta đa nghi, ngoan độc, phức tạp, cực đoan, điên cuồng, ích kỷ, khắc nghiệt đến cực điểm, tham danh quyền thế, nhưng cũng rất đáng thương.

Đánh giá của vvh cho nhân vật Cửu Thiên Tuế này chính là: “Mâu thuẫn. Ông ta cũng không hiểu bản thân mình muốn cái gì, lúc nhỏ sống rất cực khổ và thê thảm vì bị mẹ vứt bỏ, điều này khiếm tâm của Cửu Thiên Tuế bị bóp méo, ông ta là một người khao khát được yêu thương, nhu cầu được yêu rất mãnh liệt, cần rất nhiều tình yêu. Nhưng ông ta lại ghê tởm cái thứ tình cảm này, theo bản năng cảm thấy bản thân không xứng với nó.”

Kỷ Nguyên lắng nghe rất cẩn thận, sau đó viết một chút nhận xét về nhân vật.

Tạ Dao nói: “Nhân vật Cửu Thiên Tuế này quả thật phức tạp…”

Cô là Ảnh hậu, nhìn thấy không ít nhân vật, nhưng chưa có một nhân vật nào khó kiểm soát giống như nhân vật Cửu Thiên Tuế này.

Diễn nhân vật này, nếu như diễn tốt, chắc chắn sẽ ghi thêm dấu ấn của mình vào sự nghiệp điện ảnh trong nước, trở thành một vai diễn kinh điển.

Nếu như diễn không tốt, chắc chắn sẽ khiến người khác chán ghét…

Tạ Dao cũng không chắc mình có thể kiểm soát được nhân vật Cửu Thiên Tuế này một trăm phần trăm.

Ứng Thư Hoán cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nhân vật Cửu Thiên Tuế này, là một diễn viên, nhân vật có ấn tượng tốt, có độ hoàn thành cao, chắc chắn sẽ dành được tình cảm.

Viên Huy Hoàng tiếp tục đưa ra ý kiến riêng của mình: “Lúc tôi viết kịch bản, ta điều quan trọng mà nhất mà nhân vật Cửu Thiên Tế mang lại chính là cảm giác mỏng manh. Trên người ông ta phảng phất khi chất giống như một món đồ sứ, có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.”

Kỷ Nguyên nhớ đến hai câu khi công bố nhân vật Cửu Thiên Tuế: Trời sinh mùi hương kỳ lạ, một thân diễm cốt.

Nghe ra giống như một nam nhân không phân biệt được thật giả, hơn nữa lại là thái giám, anh nghe ra được ý của Viên Huy Hoàng, ông ta muốn anh diễn một nhân vật trung tính, ừm…

Có điều… Cảm giác yếu ớt, điều này làm Kỷ Nguyên có chút khó xử

Tính cách của anh không phải yếu ớt, hơn nữa ánh mắt của anh rất trầm tĩnh, kiên định quả cảm, muốn diễn yếu ớt, quả thật hơi khó.

Viên Huy Hoàng đề cử cho anh mấy bộ phim cổ trang, bảo anh xem những nữ chính trong mấy bộ phim cổ trang này một chút, học tập hơi thở làm người khác yêu mến và trời sinh yếu ớt của những nhân vật nữ chính này một chút.

Nữ chính… Cái này, Kỷ Nguyên dở khóc dở cười.

Mấy bộ phim điện ảnh bày bao gồm nữ quỷ Nhϊếp Tiểu Thiến trong Thiện nữ U hồn… yêu hồ Tiểu Duy…

Kỷ Nguyên cười bất lực, nghĩ thầm: Đúng là tìm thêm khó khăn cho mình.

Viên Huy Hoàng cao thâm khó đoán nói: “Tiểu Nguyên à, gánh thì nặng mà đường thì xa!”

Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, tạo hình trong “Mộng giang sơn của ta” chuẩn bị công bố.

Chu kỳ quay phim hai tháng không phải là dài, nhưng hành trình lại rất gấp.

Đến nỗi Ứng Thư Hoán không có thời gian đến quấy rầy anh, Kỷ Nguyên nhìn ta được, lượng công việc mà diễn viên đảm nhận trong “Mộng giang sơn của ta” rất nhiều.

Kỷ Nguyên ngồi trong phòng khách sạn viết nhận xét về nhân vật, sau khi viết xong, buổi chiều còn có một buổi học võ.

Nền tảng võ thuật của Kỷ Nguyên rất tốt, nhưng Viên Huy Hoàng vẫn cảm thấy anh thiếu một thứ gì đó mà ông mong muốn.

Đạo diễn yêu cầu rất nghiêm khắc với nhân vật Cửu Thiên Tuế này, ông nói suy nghĩ riêng của mình về động tác võ thuật, ông nói với Kỷ Nguyên, động tác võ thuật của nhân vật Cửu Thiên Tuế đều phải phiêu dật, muốn tiên, nhưng cũng không thể nào quá giả tạo.

Có đôi khi Kỷ Nguyên ở lại luyện võ một mình đến tối, trở thành người cuối cùng rời khỏi phòng tập vào buổi tối.

Ứng Thư Hoán sẽ yên lặng mà ở bên cạnh anh, chỉ là Kỷ Nguyên cảm thấy gần đây hắn hơi kỳ quái.

Đặc biệt là lúc nhìn về phía hắn, hắn luôn làm ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, khiến Kỷ Nguyên nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Thời gian quay phim chính thức phải chờ tới giữa tháng mười, mấy ngày gần đây, Kỷ Nguyên hơi rảnh rỗi bị Viên Huy Hoàng bắt được, ông yêu cầu Kỷ Nguyên diễn cho mình xem thành quả đã học được.

Kết quả giống như dự định, Viên Huy Hoàng vẫn cảm thấy tuy rằng anh học được một chút cảm giác yếu ớt, kỹ xảo bày ra ánh mắt vô tội, nhưng tất cả đều là vẻ bề ngoài, cảm giác yếu ớt phát ra từ bên trong vẫn không có.

Viên Huy Hoàng trò chuyện với Kỷ Nguyên, đột nhiên bát quái hỏi: “Tiểu Kỷ, có phải cậu chưa từng yêu đương đúng không?”

Kỷ Nguyên:… Sao lại chuyển sang đề tài này rồi.

Viên Huy Hoàng nói: “Tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt cậu, tôi cảm thấy tuy rằng cậu biết dùng kỹ xảo, những tình cảm trong đó vẫn không đủ, ánh mắt không có tình cảm!”

Ông thổn thức: “Như vậy đi, cậu có món đồ nào đặc biệt yêu thích hay không, cậu suy nghĩ về nó một chút, nếu như cậu đặc biệt yêu thích nó, cậu không chiếm được nó nên hủy diệt, tình cảm mà cậu bộc phát ra sẽ như thế nào?”

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ: “Đạo diễn Viên, tôi cũng không có món đồ nào quá yêu thích.”

Vì thế, kết quả thảo luận lúc này cũng không được như ý muốn.

Hai ngày nay Kỷ Nguyên vẫn mắc kẹt ở chỗ mà Viên Huy Hoàng nói, vừa nhìn thấy Viên Huy hoàng liền đau đầu.

Kỷ Nguyên nghĩ thầm cứ như thế cũng không xong, vì thế vào buổi tối, anh đến gõ cửa phòng của Ứng Thư Hoán.

Qua một lát, Ứng Thư Hoán mới ra mở cửa, nhìn thấy Kỷ Nguyên, hắn đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lúc sau, Ứng Thư Hoán hình như nhớ đến chuyện gì đó, hào quang trong mắt vụt tắt đi không ít.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên đến tìm hắn, Ứng Thư Hoán có hơi hồi hộp, nhanh chóng nghĩ xem trong phòng mình có thứ gì không ổn hay không.

Sau khi Kỷ Nguyên tiến vào thì ngồi trên sô pha, đi thẳng vào vấn đề hỏi Ứng Thư Hoán một ít phương diện kỹ xảo khi quay phim.

Ứng Thư Hoán nghe thấy anh hỏi như thế, ngay lập tức hơi mất mát: Thì ra Kỷ Nguyên cũng vì muốn thảo luận công việc nên mới đến tìm hắn…

Mất mát qua đi, Ứng Thư Hoán rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.

Gần đây hắn cũng bị Viên Huy Hoàng nhìn chằm chằm, mỗi ngày có chút thời gian rảnh cũng ôm kịch bản nghiên cứu nhân vật hoặc là đối diễn cùng Tạ Dao, thảo luận cốt truyện cùng Viên Huy Hoàng, vì thế, Ứng Thư Hoán cũng không biết Kỷ Nguyên đang bị mắc kẹt, không tháo được nút thắt.

Hắn có hơi chán nản, cảm thấy bản thân không chú ý đến Kỷ Nguyên.

Đây không phải là người theo đuổi đủ tư cách!

Kỷ Nguyên dò hỏi, Viên Huy Hoàng yêu cầu anh diễn được một Cửu Thiên Tuế trên người mang theo cảm giác yếu ớt và cuồng loạn, cố chấp và cường thế, hai phong cách hoàn toàn bất đồng, làm sao thể hiện được trên cùng một người?

Hơn nữa, điều khiến Kỷ Nguyên đau đầu chính là Viên Huy Hoàng yêu cầu Kỷ Nguyên thể hiện được tình cảm phức tạp giữa nam chính và nữ chính.

Đây không hoàn toàn là tình yêu, nhưng cũng không thể nói nó không chứa đựng tình yêu.

Tuyến tình cảm của Cửu Thiên Tuế rất phức tạp, người thường khó có thể lý giải, bởi vì tính cách đa nghi giống như kẻ điên của ông ta, ông ta sợ hãi tình yêu của con người.

“Đạo diễn Viên nói ánh mắt của tôi không có tình cảm.” Kỷ Nguyên chân thành hỏi: “Vì sao lại nói ánh mắt không có tình cảm?”

Ứng Thư Hoán ngừng một lúc, ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi anh: “Anh chưa từng yêu ai sao?”

Kỷ Nguyên bị ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm, bỗng nhiên không nói nên lời.

Trong phòng, không khí bình thường đột nhiên trở nên nặng nề hơn.

Kỷ Nguyên phát hiện, bản thân anh không dám nhìn thẳng vào hai mắt Ứng Thư Hoán.

Anh xấu hổ mà cười một tiếng.

Ánh mắt của Ứng Thư Hoán tràn đầy nỗi đau thương và mất mác không thể nhận ra được.

Kỷ Nguyên theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, rũ mi: “Đây chính là vấn đề mấu chốt của nhân vật trong cốt truyện sao?”

Ứng Thư Hoán siết chặt tay, chuyện mấy ngày nay hắn cố gắng quên bây giờ lại hiện ra trước mắt.

Thật sự ngay lúc này, hắn muốn hỏi Kỷ Nguyên mọi chuyện rốt cuộc như thế nào? Hoặc là cho hắn một đao, để hắn chết tâm.

Nhưng khi hắn muốn hỏi, lời nói đến yết hầu, tất cả câu nói đều không thành tiếng.

“…Quên đi.” Ứng Thư Hoán mỏi mệt nói: “Coi như tôi chưa hỏi gì.”

Kỷ Nguyên vẫn không hiểu rõ tình cảm mà Viên Huy Hoàng nói cuối cùng là tình cảm như thế nào.

Chớp mắt đã đến buổi chụp ảnh tạo hình nhân vật.

Sáng sớm Kỷ Nguyên đã đến phòng trang điểm của đoàn phim, chuyên viên trang điểm và tạo hình đều là đoàn đội của Viên Huy Hoàng, tối hôm qua Kỷ Nguyên ngủ không ngon, lúc trang điểm muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Nhưng chuyên viên trang điểm lúc thì bảo anh mở mắt, lúc lại bảo anh nhắm mắt lại, hành hạ cơn buồn ngủ của Kỷ Nguyên.

Bây giờ cũng không ngủ được, Kỷ Nguyên thở dài, dứt khoát cầm lấy tiểu sử nhân vật của mình lên xem.

Trong khoảng thời gian này, những lĩnh hội của anh về nhân vật Cửu Thiên Tuế đều được viết lên trên ấy, đặt cùng với tiểu sử và kịch bản, Kỷ Nguyên nhìn trên bàn, chỉ thấy có kịch bản, không thấy được tiểu sử.

Chẳng lẽ để ở khách sạn, quên cầm tới đây?

Kỷ Nguyên nhíu mày, gọi lớn: “Khâu Khê, cậu về khách sạn xem giúp tôi có cuốn sổ tay nào không, có thể là ở trên bàn, nếu thấy thì giúp tôi cầm qua đây.”

Khâu Khê vừa đặt cơm cho các nhân viên công tác, tính toán lấy danh nghĩa của Kỷ Nguyên mời mọi người ăn cơm.

Cơm đang trên đường giao đến, cậu ta ước chừng thời gian về khách sạn cũng không dài, liền đáp ứng chạy đi.

Sau khi quẹt thẻ cửa phòng của Kỷ Nguyên, cậu ta thấy trên bàn có một cuốn sổ tay.

Khâu Khê không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm sổ tay, vừa lúc nhận được điện thoại bên ngoài, cậu ta vội vã về đoàn làm phim lấy cơm, vì thế bỏ sổ tay vào trong túi, chạy về đoàn làm phim.

Kỷ Nguyên không ở trong phòng trang điểm nữa.

Thầy tạo hình nói quần áo của nhân vật Cửu Thiên Tuế có vấn đề, khi Kỷ Nguyên mặc vào mới phát hiện, vòng eo của bộ đồ quá rộng.

Sau khi đo đạc eo của Kỷ Nguyên, thầy tạo hình hâm mộ khen: “Eo của cậu gầy thật sso, còn gầy hơn cả phụ nữ.”

Kỷ Nguyên buông tay, nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự.

Ứng Thư Hoán hoàn thành buổi chụp ảnh sớm hơn Kỷ Nguyên, đoàn đội là do hắn tự mang đến, phòng làm việc và đoàn đội phối hợp đã quen, cho nên hoàn thành rất nhanh chóng.

Hắn thay quần áo rồi đến tìm Kỷ Nguyên, đẩy cửa phòng trang điểm, chỉ nhìn đến thấy chuyên viên trang điểm đang dọn dẹp bàn, không thấy Kỷ Nguyên.

Thầy tạo hình nhìn thấy Ứng Thư Hoán, hơi phấn khích.

Ứng Thư Hoán hỏi: “Anh có nhìn thấy Kỷ Nguyên không?”

Chuyên viên trang điểm: “Bị thầy tạo hình kêu đi rồi, chắc khoảng một lát nữa sẽ về. Nếu cậu tìm cậu ấy có việc, có thể ngồi ở phòng trang điểm đợi một chút, tôi lấy cho cậu cốc nước.”

Ứng Thư Hoán không biết thầy tạo hình đang ở đâu, vì thế nghe theo ý kiến, ngồi trên ghế của Kỷ Nguyên.

Chuyên viên trang điểm dọn xong thì lấy nước, đưa cho Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán không uống, ngồi chơi điện thoại đến phát chán, hắn rất tinh mắt, nhìn thấy cuốn sổ tay của Kỷ Nguyên trên bàn.

“Đây là cái gì?” Ứng Thư Hoán cảm thấy tò mò.

Chuyên viên trang điểm nhớ tới, hình như vừa rồi có nghe Kỷ Nguyên và Khâu Khê nói chuyện, hỏi gì đáp nấy nói: “Hình như là tiểu sử của nhân vật Kỷ Nguyên đóng, lúc nãy cậu ấy vẫn chưa xem xong.”

Ứng Thư Hoán gật đầu, cầm lấy sổ tay.

Vốn dĩ hắn nghĩ đó là sổ tay của Kỷ Nguyên, hiện giờ sau khi biết đó là tiểu sử nhân vật của Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán càng thêm tò mò.

Ứng Thư Hoán rất muốn biết nhận xét của Kỷ Nguyên về nhân vật này, hắn mở sổ tay ra, ánh mắt ngừng lại trên đó.

Tiếp theo, anh mắt hắn ngưng đọng lại.

Cả người giống như một con rối bị đứt dây cót, đại não giống như bị người khác cầm búa gõ thật mạnh, ầm ầm nổ tung.

Đây không phải là tiểu sử nhân vật của Kỷ Nguyên!

Đây là sổ tay của anh ấy…

Đột nhiên, Kỷ Nguyên hơi giật mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khâu Khê cho rằng anh không thoải mái, lấy cho anh một ly nước đường gluco, “Con người khi mệt mỏi hay làm việc quá sức sẽ dễ giật mình, uống chút nước đường gluco bổ sung vitamin đi.”

Kỷ Nguyên rất thích uống nước ngọt, cho nên không từ chối.

Vừa mới uống xong, đoàn phim hơi náo loạn, Khâu Khê hỏi thăm, nghe nói là Lục Giác Hành tới thăm ban.

Kỷ Nguyên không mấy ngạc nhiên khi Lục Giác Hành tới.

Lục Hựu là nghệ sĩ mà phòng làm việc của anh ta muốn nâng đỡ, anh ta là ông chủ, đến xem Lục Hựu, hợp tình hợp lý.

Chỉ là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, Kỷ Nguyên cũng không ngốc khi nghĩ rằng Lục Giác Hành đơn thuần đến thăm Lục Hựu.

Kỷ Nguyên cố ý tránh anh ta, không biết vì sao, có Ứng Thư Hoán ở đây, anh không muốn tiếp xúc nhiều với Lục Giác Hành.

Từ xa, Lục Giác Hành đã nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Nguyên, anh ta vỗ bả vai Lục Hựu, nói vài câu cổ vũ Lục Hựu rồi kết thúc, sau đó nhìn Kỷ Nguyên, chạy nhanh đến, đi theo anh.

“Vì sao thấy tôi lại rời đi nhanh thế, chúng ta cũng coi như bạn bè, không chào hỏi nhau được ư?” Lục Giác Hành đuổi theo Kỷ Nguyên, cười khanh khách.

Kỷ Nguyên lạnh lùng nói: “Tôi không thấy anh tới.”

Lục Giác Hành nhìn thấy Kỷ Nguyên trang điểm nhẹ, trong lòng cảm thấy có chút yêu thích.

Tạo hình của nhân vật Cửu Thiên Tuế có hơi nữ tính, tương đối quyến rũ, Kỷ Nguyên được trang điểm đuôi mắt, khi anh vô tình liếc nhẹ đôi mắt một cái, tất cả cảm xúc phong tình vô hạn đều được bộc lộ hết.

Lục Giác Hành cảm thấy tim mình đập nhanh hơn không tự chủ được, anh ta cười nói: “Cậu chuẩn bị đến phòng trang điểm sao?”

Khi nói chuyện, Kỷ Nguyên đã đến trước cửa phòng trang điểm, anh không trả lời Lục Giác Hành, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Ứng Thư Hoán.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Nguyên thấy hốc mắt của hắn đỉ bừng.

Không biết Ứng Thư Hoán đã đứng ở chỗ chuyên viên trang điểm bao lâu, biểu cảm trên mặt vô cùng hung dữ như muốn ăn thịt người, đặc biệt lúc hắn nhìn thấy Lục Giác Hành, đôi môi trắng bệch của hắn hơi run, tơ máu giăng kín đôi mắt xinh đẹp.

Kỷ Nguyên phản xạ có điều kiện hỏi một câu “Làm sao vậy”.

Kết quả, ma xui quỷ khiến ánh mắt của anh nhìn xuống dưới, thấy được Ứng Thư Hoán đang nắm chặt cuốn sổ tay.

Kỷ Nguyên đương nhiên nhận ra cuốn sổ tay này — đây là nhật ký của nguyên chủ, nó ghi lại tất cả tình cảm của nguyên chủ dành cho Lục Giác Hành!

Kỷ Nguyên thấy hắn nắm chặt sổ tay, trong lòng đột nhiên bị vô số cây kim đâm vào, anh không biết phải nói như thế nào, nhưng chính anh hiểu rõ tất cả.

Tim anh đập thình thích, không biết vì sao mình lại bối rối đến như thế, cảm xúc này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.

…Ứng Thư Hoán đã nhìn thấy nội dung bên trong cuốn nhật ký?

Anh không biết nên giải thích hay không, trên thực tế, những thứ này không phải do anh viết.

Nhưng mà, anh phải giải thích cái gì với Ứng Thư Hoán? Nếu như Ứng Thư Hoán hiểu lầm rằng anh thích Lục Giác Hành, vậy chẳng phải anh có thể nhân cơ hội này thoát khỏi Ứng Thư Hoán sao?

Có điều, Lục Giác Hành thoạt nhìn có vẻ khó đối phó hơn Ứng Thư Hoán…

Nhưu tia chớp, đủ loại suy nghĩ lướt qua tâm trí Kỷ Nguyên.

Anh rõ ràng suy nghĩ rất nhiều, nhưng mong muốn mạnh mẽ nhất trong lòng anh là mở miệng giải thích.

Chỉ là trước khi Kỷ Nguyên mở miệng nói, Ứng Thư Hoán đã nhìn Kỷ Nguyên, lại nhìn Lục Giác Hành, qua thật lâu, lâu đến mức thời gian trong phòng như ngưng đọng lại, Ứng Thư Hoán mới nở một nụ cười như kìm nén, giống người điên, tiếng nói nghẹn ngào, giống như thổ huyết: “Kỷ Nguyên, có phải trong lòng anh vẫn luôn nghĩ, tôi chính là kẻ ngốc.”

Hắn vừa mở miệng, Kỷ Nguyên liền cảm thấy đại não của mình sắp nổ tung, da đầu tê dại, một tia sáng lóe lên trước mắt anh, khiến anh gần như đứng không vững: “Không phải…”

Ngay lúc Kỷ Nguyên lên tiếng, nước mắt của Ứng Thư Hoán rơi xuống như cắt đứt mối quan hệ này, bất thình lình, hắn đột nhiên đạp bàn, đá cái ghế dựa, trong phòng phát ra tiếng động thật lớn, hắn gào thét: “Con mẹ nó tôi chỉ là một thằng ngốc! Kỷ Nguyên, vì sao anh lại đối xử với tôi như thế, tại sao anh lại làm thế với tôi?!”

Nửa câu cuối cùng của hắn như hét lên, có chút oán hận và tủi thân.

Không thích tôi, vì sao lại không nói với tôi.

Anh nhìn tôi say mê anh, vì anh mà thần hồn điên đảo, điều này làm anh thỏa mãn sao?

Anh muốn trả thù tôi? Anh hận tôi ư?

Giờ phút này, tủi thân, không cam lòng, tức giận, xấu hổ, mơ tưởng tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc, tất cả đều dồn dập mãnh liệt trong lòng Ứng Thư Hoán, khiến hắn không còn cách nào duy trì được biểu cảm giả dối nữa, hắn rất muốn tiến lên đấm cho Lục Giác Hành một cái, nhưng mà cú đấm này cũng đánh nát một chút tự tôn cuối cùng của hắn.

Hắn đã thua, thất bại thảm hại, đứng trước mặt Lục Giác Hành còn lộ ra bộ mặt thống khổ, khóc thành như vậy, không biết hắn sẽ bị cười nhạo như thế nào? Nếu như tiến lại đánh anh ta, điều này chỉ chứng minh sự tức giận và bất lực của hắn.

Hắn phải làm sao đây, ở làm sao để duy trì được thể diện của mình…

Nội dung trong cuốn nhật lý chói mắt như vậy, mỗi một câu, mỗi một chữ dẫm nát lòng tự tôn của Ứng Thư Hoán xuống vũng bùn.

Quá nực cười, hắn đã từng, còn si tâm vọng tưởng cho rằng… Kỷ Nguyên rất thích mình.

Nửa năm nay, Kỷ Nguyên nhìn hắn như thế nào? Trong lòng thầm cười nhạo bản thân hắn chính là thằng ngốc sao?

Nửa năm nay, hắn đã làm biết bao nhiều trò cười, đóng vai một chú hề nhảy nhót trong tình yêu của Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành!

Điều buồn cười nhất chính là hắn đã nghĩ rằng, Lục Giác Hành mới là kẻ đứng ngoài chen chân vào tình cảm của người khác…

Ứng Thư Hoán gần như phát điên, ném cuốn nhật ký xuống mặt đất, “Bốp” một tiếng, cuốn nhật ký mở ra.

Lục Giác Hành cảm thấy trạng thái của Ứng Thư Hoán không đúng lắm, vẻ mặt của nah ta mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là phản xạ có điều kiện cho rằng Ứng Thư Hoán muốn đánh Kỷ Nguyên, anh ta đứng bảo vệ Kỷ Nguyên, lại nhặt cuốn nhật ký lên, sau khi nhìn thấy nội dung trong cuốn nhật ký, đồng tử của hắn run lên, nội tâm như sông cuộn biển gầm.

—— Cuốn nhật ký chứa đầy những lời yêu dành cho hắn, đây là nhật ký của Kỷ Nguyên?

Giữa cú sốc này, Lục Giác Hành còn nhận ra một chút vui thầm.

Kỷ Nguyên… Thì ra Kỷ Nguyên cũng thích anh ta?

Khó trách Ứng Thư Hoán tức giận lớn đến như vậy… Hắn thua, ha ha.

Lục Giác Hành đóng nhật ký lại, chậm rãi đứng lên, sóng vai cùng Kỷ Nguyên.

Cảnh tượng này dừng trước mặt Ứng Thư Hoán, lại một lần nữa đâm hắn đau đớn.

Hai người đứng ở cửa thật xứng đôi, một người ấm áp như ngọc, một người nội tâm tĩnh lặng…

Trái ngược với hắn, giống như người không tìm được tình yêu, một kẻ điên, một tên hề nhảy nhót trong tình cảm của người khác, một thằng ngốc pháo hôi tự cho mình là đúng!

Hắn thống khổ tới cực điểm, thay vào đó có một sự điên cuồng nhưng bình tĩnh.

Hắn ngừng khóc, dùng hết sức nhìn Kỷ Nguyên thật sâu, muốn nhìn thấu hết tâm hồn anh, vĩnh viễn ghi nhớ hình bóng của người này vào tâm trí, sau đó —— thành toàn tình yêu của mình, cũng cho chính mình một thể diện.

Ứng Thư Hoán chết lặng ở trong lòng, nghĩ: Hắn có tư cách gì để trách Kỷ Nguyên, trước kia không phải hắn đối xử với anh như thế sao? Là hắn xứng đáng, hắn phải chịu quả báo này…

Kỷ Nguyên không làm sai điều gì.

Chỉ là không thích hắn mà thôi.

Bỗng nhiên, Ứng Thư Hoán rất bình tĩnh, tuy rằng trên mặt vẫn giàn dụa nước mắt, nhưng tia sáng trong mắt hắn đã biến mất.

Hắn từng bị Kỷ Nguyên từ chối không biết bao nhiêu lần, tuy rằng anh mắt có hơi buồn bã, nhưng hào quang trong mắt chưa từng mất đi.

Lúc này đôi mắt xinh đẹp giống như chết lặng, hắn mấp máy môi, mở miệng, tựa như nghe được người khác nói chuyện, nghe thấy được giọng nói của mình: “… Có phải tôi làm anh cảm thấy ghê tởm đúng không.”

Sau khi liếc mắt nhận ra điều này, hắn cúi đầu, tóc mái hơi dài che mất biểu cảm trên mặt hắn.

Ứng Thư Hoán im lặng, từng bước một đi ra khỏi phòng trang điểm, lướt qua Kỷ Nguyên.

Cuối cùng Kỷ Nguyên cũng hoàn hồn, có chút hoảng loạn mà hét một câu: “Ứng Thư Hoán!”

Lục Giác Hành túm cánh tay anh, còn chưa kịp nói gì, đã bị Kỷ Nguyên mạnh mẽ hất ra.

Kỷ Nguyên đuổi theo, hành lang trống rỗng, không còn thấy bóng dáng Ứng Thư Hoán nữa.

Không biết từ lúc nào, thời tiết mưa bên ngoài bắt đầu mưa nặng hạt..

Mùa thu gió thổi qua, giống như dao cắt, thổi đến tất cả mọi người đau xé lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »