Chương 62

Mãi đến hôm sau, Kỷ Nguyên mới biết được Ứng Thư Hoán đã lên tiếng giúp mình trên Weibo.

Anh mở Weibo, chuyển trang, nhìn thấy Weibo tùy hứng này của Ứng Thư Hoán, có chút dở khóc dở cười.

Cùng lúc đó, trong lòng anh cũng có một cảm xúc rất khó tả.

Kỷ Nguyên buông điện thoại, cả người chìm vào im lặng.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ hé ra một khe nhỏ trên cửa sổ, truyền đến âm thanh tận mưa to như muốn gột rửa vách tường.

Mùa hè oi bức đã chính thức bắt đầu, những cơn bão với cái tên xa lạ cũng lần lượt xuất hiện trên sân khấu, cơn gió to thổi qua thành phố cũng giống như trái tim hỗn loạn của Kỷ Nguyên.

Thời gian ghi hình của “Giải trí không giới hạn” đã xác định, Giang Ngọc đang giúp Kỷ Nguyên chọn kiểu trang điểm và quần áo phù hợp, đoàn đội của Mạnh Hinh gọi điện thoại cho bọn họ, tiết lộ rằng bọn họ muốn phong cách tình nhân.

Điều này cũng có thể hiểu được, phim truyền hình đại bạo, nam nữ chính xào CP, người xem lại càng phấn khích.

Nhưng Giang Ngọc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng khéo léo từ chối yêu cầu của đoàn đội Mạnh Hinh, dù gì cô Mạnh Hinh này tiếng tăm trong giới cũng không tốt lắm, hiện giờ “Trận không chiến trên biển” đã bạo hồng, không cần phải xào CP, giữ khoảng cách được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nếu không, việc tranh cãi với fans Mạnh Hinh cũng là một chuyện phiền toái — người hâm mộ của cô ta có tiếng là keo dính chó, có thể đeo bám mà bôi xấu một người trong nhiều năm.

Vì “Trận không chiến trên biển” phát sóng và bạo hồng, hiện tại Kỷ Nguyên khi ra khỏi nhà đều phải mang kính râm và khẩu trang.

Nếu không, khi đi siêu thị mua thức ăn cũng có người chỉ vào anh mà hỏi rằng: “Anh là Cố Lẫm!”

Đúng thế, kịch bản đại bạo chính là như vậy, người xem còn chưa kịp nhớ kỹ tên của anh, nhưng họ lại nhớ rõ tên nhân vật.

Tối thứ sáu, Kỷ Nguyên ở nhà sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị cho ngày mai đến tỉnh phía Nam quay “Giải trí không giới hạn”.

Sáng sớm hôm sau, anh kéo vali ra đóng cửa, nhìn thấy cửa phòng của Ứng Thư Hoán vẫn đóng chặt, trong tiềm thức anh thầm nghĩ: Vì sao gần đây không thấy Ứng Thư Hoán?

Kỷ Nguyên chỉ tiện suy nghĩ một chút, nhưng lúc xuống lầu lại nhịn không được cầm điện thoại lên tra thông tin.

Tra một lúc mới biết được, lịch trình của Ứng Thư Hoán gần đây rất dày.

Có hai bìa tạp chí phải chụp, còn có một show diễn catwalk ở nước ngoài, hình như còn tiếp xúc với phim điện ảnh của Viên Huy Hoàng nữa.

Bởi vì lúc trước Ứng Thư Hoán vẫn luôn rảnh rỗi, Kỷ Nguyên suýt nữa đã quên hắn cũng là một ngôi sao lớn, vì thế lại nhớ đến những ngày tháng hắn ăn không ngồi rồi đến quấy rối mình.

Kỷ Nguyên đóng điện thoại, Khâu Khê đã đứng chờ trước cửa tiểu khu.

Trên xe, Kỷ Nguyên cảm thấy hơi chóng mặt, Khâu Khê vừa lái xe vừa quay đầu lại hỏi: “Anh Nguyên, anh có muốn em xuống mua ít đồ ăn không? Bụng đói ngồi trên xe sẽ chóng mặt, chúng ta chạy qua cái cầu vượt này là đến sân bay rồi.”

Kỷ Nguyên lắc đầu: “Không cần.”

Hai người đều cho rằng vì Kỷ Nguyên không ăn sáng nên ngồi xe mới chóng mặt.

Kết quả sau khi anh đến sân bay cũng không thấy chuyển biến gì, vẫn liên tục khó chịu, chẳng qua Kỷ Nguyên không để ý việc nhỏ nhặt này lắm, anh bắt đầu ngẫm lại, có phải ngày hôm qua vì thấy thích cho nên ăn nhiều hơn một muỗng kem, vì thế mới có hơi cảm lạnh.

Có điều, chuyện này không ảnh hưởng đến lịch trình của anh, Kỷ Nguyên luyện võ, sức đề kháng rất tốt, nói không chừng đến hậu trường của chương trình “Giải trí không giới hạn”, bệnh của anh sẽ tốt hơn.

Ở sân bay, người hâm mộ đã chờ đợi từ rất lâu.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên cảm thấy mình nổi tiếng như thế nào khi ra ngoài, tuy rằng cũng là lần đầu các fans của anh làm tiếp ứng, nhưng mấy cô gái fans lớn đứng đầu sắp xếp rất chu đáo, tiếp ứng đâu vào đấy, không gây ra cảnh tượng hỗn loạn ở sân bay, giữ mặt mũi cho Kỷ Nguyên rất nhiều.

Thậm chí khi người qua đường đi ngang qua, đều sôi nổi lấy điện thoại chụp ảnh và gửi cho bạn bè trong vòng.

“Đệt mẹ, đi ngang qua sân bay quốc tế, tất cả đều là fans, hôm nay có minh tinh nào đến vậy?”

“Ở sân bay nhìn thấy Cố Lẫm! Người thật còn đẹp hơn trong phim!”

“A a a a a a a a hôm nay thật sự rất may mắn!! Vừa về nước đã nhìn thấy băng rôn của Kỷ Nguyên! Tôi còn nhận được hai tấm áp phích từ fans anh ấy, hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất của Nhất Nguyên!”

“Đoán xem là ai tới sân bay?”

“…”

Khâu Khê lướt trong vòng bạn bè, phát hiện những người bạn trong vòng bạn bè của mình, người người nhà nhà cũng chuyển tiếp lại một đoạn videos ngắn quay lại cảnh Kỷ Nguyên đang đi ở sân bay.

Cậu ta xúc động nói, anh Nguyên thật sự rất nổi tiếng, nổi tiếng đến mức bà con ở quê cậu ta cũng biết đến.

Xem ra sự phủ sóng của “Trận không chiến trên biển” thật sự rất rộng.

Ở sân bày còn có thể nhìn thấy người qua đường cầm điện thoại lướt xem kịch bản phim, bên tai vẫn còn văng vẳng ca khúc chủ đề “Trận không chiến trên biển”, Khâu Khê có cảm giác cậu ta đang nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

Các fans chạy lên, trên tay cầm theo rất nhiều quà, muốn đưa quà cho Kỷ Nguyên.

Khâu Khê vừa đi vừa nói: “Thật ngại quá, công ty có quy định không nhận quà.”

Các fans vây quanh Kỷ Nguyên từ sân bay cho đến khu vực chờ, Kỷ Nguyên ngồi xuống, các cô gái cũng sôi nổi tìm chỗ xung quanh ngồi xuống.

Khâu Khê nói: “Thật ngại quá, có thể để camera ra xa một chút được không?”

Các fans vô thức để camera ra xa, không dán vào mặt Kỷ Nguyên nữa, Khâu Khê mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may, anh Giang có dự kiến trước, cho nên đã thuê mấy người vẹ sĩ… Có điều, cậu ta có cảm giác những người vệ sĩ này còn đánh không lại Kỷ Nguyên…

Các fans vẫn còn nhỏ tuổi, vây quanh Kỷ Nguyên, vừa chụp ảnh, vừa cầm cây quạt nhỏ thổi cho anh.

Nhưng Kỷ Nguyên vẫn có cảm giác không khí oi bức như cũ, khó hô hấp.

Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, bởi vì trời mưa nên phi cơ bị trễ.

Các fan mừng thầm, lá gan cũng dần dần to lên, bắt đầu nói chuyện với Kỷ Nguyên.

“Nguyên Nguyên, anh không cần để ý những chuyện trên mạng đâu, bọn em đều tin tưởng anh!” Chính là chuyện lần trước Kỷ Nguyên bị hắc ở trên mạng.

“Người nổi tiếng luôn bị dính nhiều thị phi, bởi vì bọn họ ghen ghét anh!”

“Anh Nguyên, đừng lo lắng, dù sao không làm trái pháp luật là gì, yên tâm đi, những tài khoản tiếp thị này không thể nào chịu được kiện cáo đâu, để bọn họ ngồi xổm trong tù mười tám năm nếm thử đau khổ đi!”

Cậu một lời, tôi một lời, đều là là trấn an Kỷ Nguyên.

Có một vài fans phát hiện, hôm nay Kỷ Nguyên không nói nhiều lắm, mặc dù mỗi lần Kỷ Nguyên xuất hiện cũng không nói gì quá nhiều.

Nhưng mà trạng thái của anh hôm nay quá yên tĩnh… Cho dù ngẫu nhiên cũng đáp lại vài ba câu, nhưng giống như đang gắng gượng tinh thần.

Sao lại thế này?

Fans phát hiện có gì đó không thích hợp, cẩn thận hỏi: “Anh, có phải cơ thể anh thấy không thoải mái không?”

Kỷ Nguyên an ủi nói: “Không sao, đừng lo lắng.”

Ô ô ô ô ô ô ô!! Anh trai nói chuyện!!

Giọng nói hay quá đi!!!

Tan chảy mất thôi!!!

Các fans nháy mắt cũng yên tâm, bỗng nhiên có một người trong đó mở miệng: “Tiểu Nguyên, anh nhớ tránh xa Mạnh Hình một chút, cô ta không phải là người tốt.”

Lời này vừa nói ra, các fans khác sôi nổi tán đồng, lập tức có người bổ sung thêm: “Anh vừa mới vào giới giải trí, cho nên không biết cô ta thế nào, công ty sau lưng cô ta là Truyền thông Ái Lệ Nhi, là một tập đoàn lớn, kịch bản của công ty bọn họ rất giống nhau, mỗi lần quay phim đều túm lấy nam nữ chính điên cuồng xào CP, nhưng sau khi kết thúc, lập tức đá người ta đi, còn sắp xếp cho fans chuyên nghiệp đi dẫm họ, đê tiện lắm!”

Sau khi Khâu Khê nghe xong, có hơi bất đắc dĩ, nghĩ thầm fans này lá gan cũng thật lớn, không biết có nghĩ đến sau khi nói ra điều này trước mặt Kỷ Nguyên, nếu như có người dụng tâm xấu phát tán lên mạng thì Kỷ Nguyên biết phải làm sao? Vậy thì thành ra Kỷ Nguyên qua cầu rút ván rồi!

Cậu ta vội càng ngưng vấn đề này lại: “Được rồi, chúng ta đừng nói về nghệ sĩ khác ở đây.”

Lúc này các fans mới không nói nữa.

Kỷ Nguyên nghỉ ngơi một lát, điện thoại đột nhiên rung lên.

Anh lấy nó ra khỏi túi, các fans liếc mắt phát hiện, điện thoại của Kỷ Nguyên là điện thoại cổ và gần như sắp hỏng!!

Sợ ngây người!!

Tuy rằng tính cách của Kỷ Nguyên là cán bộ già, ngày thường không có việc gì làm thì uống trà tản bộ, nhưng không nghĩ tới điện thoại cũng giản dị như thế!

Chẳng qua, mấy cô gái ấy nhớ rằng Kỷ Nguyên có tới vài cái điện thoại? Đó là bởi vì cô ấy không biết, Weibo kia là dùng điện thoại của Ứng Thư Hoán để đăng…

Trong nháy mắt, fans cũng chưa lấy lại tinh thần, nhìn Kỷ Nguyên nghe điện thoại.

Khâu Khê muốn ngăn cản đã chậm.

Khi ngồi chờ máy bay cùng fans, nghệ sĩ tốt nhất không nhận tin nhắn riêng và điện thoại cá nhân, nếu không rất dễ để lộ thông tin riêng tư.

Có điều, Kỷ Nguyên không có bạn gái, cho dù có nhận điện thoại riêng, anh cũng không có gì lo lắng.

Cuộc gọi đến là của Ứng Thư Hoán: “Hôm nay anh ra sân bay?”

Kỷ Nguyên “Ừ” một tiếng.

Ở bên kia hình như Ứng Thư Hoán không vui vẻ gì mấy, nhưng không biểu lộ quá nhiều: “Thật vất vả tôi mới trở về, kết quả gõ cửa phòng anh mãi mà không thấy người…”

Kỷ Nguyên cảnh cáo hắn: “Không được trèo ban công.”

Ứng Thư Hoán ở bên kia đỏ mặt lên: “Tôi không thường xuyên trèo ban công, chỉ là ngẫu nhiên có lần ấy thôi!”

Các fans chỉ có thể tưởng tượng câu chuyện của Kỷ Nguyên.

Trèo ban công? Cái gì trèo ban công?

Anh trai nuôi mèo?

Kỷ Nguyên: “Bây giờ tôi không tiện nói chuyện, cúp máy đây.”

Ứng Thư Hoán nhạy bén hỏi: “Sao giọng của anh lạ thế, không giống như ngày thường?”

Kỷ Nguyên buồn cười nói: “Cái này cậu cũng nghe ra được? Cúp máy thật đây.”

Nhưng anh không lập tức tắt máy, mà là đợi vài giây, mới cúp điện thoại.

Vừa mới cúp điện thoại, có fans không hiểu chuyện nhịn không được hỏi: “Tiểu Nguyên, ai gọi điện thoại cho anh vậy?”

Kỷ Nguyên nhắm mắt lại, thuận miệng nói bừa: “Mèo nhà tôi.”

Fans:??????

Mèo nhà anh thành tinh à???

Không đúng, Kỷ Nguyên từ khi nào nuôi mèo? Không hề thấy anh nói qua trên Weibo?

A không không không không, không thể nào là mèo trong nhà gọi điện thoại được!

Hơn nữa, vì sao giọng nói của Kỷ Nguyên lại dịu dàng như vậy!

Chẳng lẽ là bạn gái!

Đệt mẹ không phải chứ? Tường thành kiên cố sụp đổ rồi?

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị các fans bác bỏ, không thể nào!

Tuy rằng vừa rồi không hoàn toàn nghe rõ giọng nói của người ở đầu dây bên kia, nhưng 100% có thể khẳng định, đó là giọng nói của đàn ông!

…Có thể là nói đùa với bạn bè đi.

Có điều trèo ban công là chuyện gì vậy, thật sự rất muốn biết, ruột gan cồn cào!

Fans vẫn còn chưa hiểu rõ, Kỷ Nguyên đã phải lên máy bay.

Các fans lưu luyến không muốn tạm biệt anh, trong đó một cô gái hô to: “Nguyên Nguyên, anh tới tỉnh phía Nam nhớ chú ý sức khỏe, vào buổi tối anh có đến sân thượng nhìn bọn em không?”

Trước khi ghi hình “Giải trí không giới hạn”, còn có một hoạt động truyền thống, đó chính là nghệ sĩ có thể ra ngoài sân thượng của “Giải trí không giới hạn” giao lưu với fans một chút.

Các fan cũng hình thành thói quen, mỗi một lần đến đều chờ ở dưới sân làm tiếp ứng, chờ anh trai đến giao lưu, để anh trai nhìn thấy sự nỗ lực của fans.

Trước đó Khâu Khê đã nói với anh, hầu hết các fans đều không mua được vé, nhưng là bởi vì muốn gặp anh, cho nên từ trời nam đất bắc cũng chạy tới đây.

Phần cảm tình này đủ để để anh coi trọng và quý mến, Kỷ Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ đến.”

Các fan hét lên, vẫy tay: “Bọn em ở đây chờ anh!”

Trên máy bay cũng có một vài fans mua được vé, một đường theo anh bay đến tỉnh phía Nam.

Kỷ Nguyên nằm trên máy bay ngủ một lát, khi xuống máy bay, một nhóm fans nhỏ kia lại chạy theo anh đến khách sạn.

Cuối cùng Khâu Khê cũng lộ ra biểu cảm khó chịu.

Sao lại có mấy fans thế này chứ, đến khách sạn của Kỷ Nguyên mấy cô ấy cũng biết?

Vé máy bay và khách sạn của Kỷ Nguyên là do cậu ta đặt, cũng chỉ có vài nhân viên công tác và trợ lý trong công ty biết được hành trình.

Cậu ta không thể nào tiết lộ thông tin riêng tư của Kỷ Nguyên tiết lộ ra ngoài được, nếu để fans biết, chắc chắn sẽ dùng chứng mình thư của Kỷ Nguyên để kiểm tra.

Hiện tại Kỷ Nguyên nổi tiếng như vậy, Hoàng Ngưu (bọn trục lợi) có thể tìm được thẻ căn cước của anh rất đơn giản.

Nhớ lúc ở sân bay, Kỷ Nguyên ho khan hai tiếng, có một vài fans còn đưa cho anh ấy bình giữ nhiệt.

Trời ạ! Vừa rồi Khâu Khê nhìn thấy mấy fans nữ kia uống xong một ngụm rồi mới đưa nó cho Kỷ Nguyên, hơn nữa mấy cô ấy còn đi theo tới tận khách sạn, đáng sợ biết bao…

Trong lòng Khâu Khê vẫn còn sợ hãi, sau khi đi theo Kỷ Nguyên tới khách sạn, tỉ mỉ kiểm tra xem khách sạn có gắn camera hay không, sau đó cầm điện thoại, nói với Kỷ Nguyên: “Anh, buổi tối nếu có người đến gõ cửa phòng anh, anh đừng mở cửa, cứ hỏi trước người đó là ai. Nếu tôi có việc gì sẽ gọi điện thoại trước cho anh, không đến tìm anh làm gì.”

Nói xong, cậu ta mới về phòng của mình.

Trên đường về phòng, cậu ta có nhìn thấy mấy góc áo của các cô gái kia lướt qua, Khâu Khê cau mày đến phía trước, đột nhiên nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc đang giả vờ uống cà phê trên ban công ngoài trời ở tầng mười.

Chính là mấy người hâm mộ theo dõi kia!

Thật ra, Khâu Khê cảm thấy cũng có thể chịu đựng được, chỉ cần không cần có nhiều người, không gây rối loạn trật tự công cộng là được.

Nhưng người hâm mộ còn đuổi theo đến tận khách sạn, như vậy thì có hơi quá mức.

Cũng không biết mấy cô gái ấy ở tầng mấy…

Trước kia Khâu Khê từng nghe nói qua, fans cuồng có hơi quá kích.

Mà trong đó, điều quá kích nhất chính là các fans tư sinh chuyên đi theo những nghệ sĩ mới nổi, các cô gái ấy sẽ tranh thủ thời cơ, có cơ hội thì lập tức thừa nước đυ.c thả câu, bắt nạt những nghệ sĩ không hiểu rõ mối quan hệ giữa vòng người hâm mộ và giới giải trí, rất nhiều fan cuồng đều thành công kiếm được một vài đồ vật trên người nghệ sĩ.

Các cô gái ấy đến khách sạn thì không nói làm gì, trước kia còn dùng thẻ hợp pháp để mở cửa phòng của nghệ sĩ, ngủ trên phòng của nghệ sĩ, dùng đồ đạc của nghệ sĩ!

Tuy rằng võ thuật của Kỷ Nguyên rất tốt, nhưng những người này đều là con gái, ra tay đánh người sẽ bị tóm được nhược điểm, sẽ khơi mào tranh cãi không cần thiết trên Weibo trong vòng fans…

A, thật là phiền toái.

Vào sáu giờ tối, Khâu Khê đến lấy cơm hộp cho Kỷ Nguyên.

Khi xuống lầu lấy cơm, cơm hộp đã bị người khác lấy mất.

Lần đầu tiên không chú ý.

Lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần Khâu Khê đến lấy cơm hộp đều bị người khác lấy mất, cuối cùng cậu ta mới phản ứng lại, sắc mặt đen xuống, đứng ở sảnh lớn khách sạn nói một câu: “Mấy người không thấy quá đáng hay sao.”

Những hộp cơm đó khẳng định đã bị fans tư sinh cầm đi!

Mẹ nó, đầu óc có bệnh à!

Trong lòng Khâu Khê tức giận đến mức văng câu chửi thề.

Cơm hộp không có để ăn, Khâu Khê đành phải đến nhà ăn trong khách sạn lấy đồ ăn cho Kỷ Nguyên.

Từ sau khi Kỷ Nguyên xuống máy bay thì vẫn ở trong phòng ngủ, ngủ đến năm giờ mới tỉnh dậy.

Triệu chứng chóng mặt của anh vẫn không bớt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, Khâu Khê lấy thuốc trị cảm từ trong hành lý tùy thân ra, để Kỷ Nguyên uống một viên.

Nếu không phải buổi tối phải quay chương trình, lịch trình nối đuôi nhau, Khâu Khê sẽ để cho Kỷ Nguyên ngủ nhiều hơn một chút.

Kỷ Nguyên cảm mạo lúc sau ăn uống không tốt, đồ ăn liền ăn hai khẩu.

Khâu Khê lại khuyên hắn ăn nhiều mấy khẩu, Kỷ Nguyên xua xua tay, ý bảo chính mình muốn một người đãi trong chốc lát.

Ngoài cửa sổ có mưa to, thành phố phía Nam đều là duyên hải, chịu ảnh hưởng của mưa to gió lớn tương đối nhiều.

Mưa to tầm tã từ trên trời giáng xuống, quấy rầy tiếp ứng của nhóm Nhất Nguyên.

Trời không ngừng mưa, nhóm Nhất Nguyên chỉ mới làm tiếp ứng được một nửa đã vội vã thu họ trốn trong một hội trường âm nhạc gần sân thượng dưới sự lãnh đạo của Tiểu Bạch, hội trưởng hậu cần ở phía Nam.

Mọi người đều có hơi chán nản, có người còn trẻ tuổi đã bắt đầu oán giận.

Tiểu Bạch cổ vũ mọi người: “Không có việc gì, tôi xem thời tiết dự báo nói, bảy giờ mưa sẽ ngừng! Tiểu Nguyên đã đồng ý đến nhìn chúng ta, chúng ta chỉ cần làm xong tiếp ứng trước tám giờ chương trình bắt đầu là được!”

Lúc này mọi người mới vui vẻ hơn một chút.

Tiểu Bạch trở thành fan của Kỷ Nguyên nhờ “Trận không chiến trên biển”, bởi vì có thâm niên, cho nên trở thành hội trưởng ở tỉnh phía Nam.

Cô lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy một Weibo rực rỡ xuất hiện trên quảng trường với tên viết tắt của Kỷ Nguyên!

@ Tiên nữ nhỏ vừa ngọt ngào vừa mềm mại: Hôm nay hình như Kỷ Nguyên không thoải mái, ăn cơm cũng không được nhiều, dư lại tôi cũng không khách sáo nữa nha ~ ‘hình ảnh’

Trong bức ảnh chụp một bữa ăn, có một đôi đũa, và dòng chữ “Đũa mà anh trai từng dùng qua, có thể tính là một nụ hôn gián tiếp với anh ấy không?”

Tiểu Bạch trừng lớn đôi mắt: “Có bệnh à!”

“Làm sao vậy?”

Các fans xung quanh xông tới hỏi.

Tiểu Bạch nổi trận lôi đình: “Có một vài fans tư sinh bám theo đến khách sạn! Bây giờ xuất hiện bên cạnh Kỷ Nguyên, các cô xem! Mấy cô gái ấy còn ăn mất đồ ăn của Kỷ Nguyên! Hôm nay ở sân bay anh ấy đã ho khan, vốn dĩ cơ thể không thoải mái, vì sao những người này còn không buông tha cho anh ấy?”

Nghe xong, những cô gái còn nhỏ tuổ đã tức đến phát khóc, sôi nổi lấy điện thoại chửi rủa những fans tư sinh kia.

Những tài khoản Weibo của các cô ấy đều là tài khoản mới, bị mọi người mắng, còn vô cùng đắc ý nói rằng mấy cô không ăn được nho thì chê nho xanh.

Các fan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tưởng tượng bọn họ ở dưới mưa to bôn ba lâu như vật, cũng chỉ muốn tiếp ứng cho Kỷ Nguyên tốt một chút, từ xa có thể nhìn thấy mặt của Kỷ Nguyên.

Nhưng mà những fans tư sinh này còn ngang nhiên bước chân vào khách sạn, thậm chí ở xung quanh Kỷ Nguyên!

Chuyện này không thể nào không tủi thân được!

Tiểu Bạch nói: “Chúng ta nhắn tin cho Tiểu Khâu đi, nói cậu ấy để cho anh trai nhiều bảo vệ một chút.”

Có fans không hiểu chuyện còn khóc lóc kể lể: “Dựa vào cái gì mấy cô gái ấy có thể nhìn thấy Kỷ Nguyên, chúng ta thì không được? Tôi cũng muốn đến khách sạn…”

Sắc mặt Tiểu Bạch lập tức biến đổi, nghiêm túc nói: “Sao cô lại có suy nghĩ như thế chứ?”

Nhìn khuôn mặt tủi thân của cô gái kia, Tiểu Bạch thở dài: “Chúng ta thích Kỷ Nguyên, là theo đuổi ngôi sao sáng, chứ không phải muốn hái ngôi sao sáng này xuống. Cô ở công viên nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp, người bình thường đều muốn dừng chân nhìn ngắm nó một chút, những người muốn bẻ gãy nó là chiếm hữu, chỉ biết hại chết đóa hoa này.”

Cô bé nức nở một tiếng, Tiểu Bạch sờ đầu cô: “Tôi biết cô rất hâm mộ, nhưng như vậy không phải để cho những fans tư sinh ghê tởm đó đạt được nguyện vọng sao, mấy người đó không phải thật sự thích Kỷ Nguyên, chỉ là hưởng thụ cảm giác được fans của anh ấy ngưỡng mộ mình. Được rồi đừng khóc nữa, chúng ta cứ làm tốt tiếp ứng cho Kỷ Nguyên đi, đến lúc tối sẽ có thể nhìn thấy anh ấy rồi.”

Cô bé kia nói: “Nhưng mà chúng ta không có nhiều người giành được vé vào cửa… Mưa lớn như vậy, Tiểu Nguyên hẳn sẽ không tới…”

Tiểu Bạch nghĩ đến đây, ánh mắt cũng cô đơn: “Không sao cả, dù gì vẫn còn có lần sau.”

Nhưng, không đau lòng chính là giả.

Mọi người từ khắp mọi nơi chạy đến đây, đặc biệt là những fans không mua được vé, chính là vì muốn nhìn thấy Kỷ Nguyên ở sân thượng này.

Mưa lớn như vậy… Chỉ sợ nguyện vọng này cũng không hoàn thành.

Kỷ Nguyên uống thuốc xong cũng không thấy chuyển biến tốt gì.

Anh nhận ra được có thể bị cảm rồi, nhưng không phải cảm cúm bình thường.

Ứng Thư Hoán gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng anh không bắt máy.

Nhìn thấy tin nhắn trên Wechat, ước chừng cũng hơn một trăm tin, toàn là lời hắn lảm nhảm.

Kỷ Nguyên với hắn không có việc gì, nhưng là Ứng Thư Hoán chết sống không tin.

— Đương nhiên hắn không tin!

Ứng Thư Hoán đã lướt thấy bài đăng trên Weibo nói rằng thân thể của Kỷ Nguyên không thoải mái, khiến trong lòng hắn ở nhà cũng lo lắng không thôi.

Tỉnh phía nam là vùng duyên hải, lại mưa to gió lớn, không biết anh có mang đủ quần áo hay không? Ăn được không? Có bị mắc mưa không?

Kết quả mới vừa cập nhật đã thấy nhóm Nhất Nguyên đột nhiên bắt đầu tranh cãi trên trang chủ.

Ứng Thư Hoán nhìn ngọn nguồn, cay mày dữ dội.

Thì ra có một vài fans cuồn đã trà trộn vào khách sạn của Kỷ Nguyên, chẳng lấy đi cơm hộp của Kỷ Nguyên, đến cả đồ ăn thừa của Kỷ Nguyên cũng mang đi.

Chính Ứng Thư Hoán cũng từng gặp fans tư sinh, hơn nữa fans tư sinh của hắn còn điên cuồng hơn bao người khác, có một tên nhóc thần kinh nửa đêm còn đến mở cửa phòng bảo muốn ngủ với hắn, thằng nhóc đó chỉ bọc một cái chăn bông mà chạy tới, bên trong không có gì. Thậm chí chuyện này còn truyền ra khỏi vòng giải trí, thằng nhóc kia bị vệ sĩ nhà họ Ứng trực tiếp vặn đưa đến Cục cảnh sát, sau khi làm giám định mới biết thật con mẹ nó mắc bệnh tâm thần.

Cũng có rất nhiều fans nữ không có lý trí, đưa cho hắn búp bê Trung Quốc có gắn camera mini trong đó, hoặc năn nỉ trợ lý bên cạnh trộm lấy quần áo của hắn…

Tóm lại, đầu óc của fans cuồng thật sự không bình thường, mọi người đều không thể tưởng tượng được mấy cô gái ấy có thể gây ra chuyện kỳ lạ gì.

Lúc trước Kỷ Nguyên cũng từng bị fans gọi điện thoại quấy rối, nhưng khi ấy anh thật sự chưa nổi tiếng.

Bây giờ sau khi nổi tiếng rồi, fan cuồng lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng.

Ứng Thư Hoán không nghĩ tới, mấy cô gái ấy lại nhanh như vậy.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Vương: “Đặt cho tôi máy bay đến tỉnh phía Nam.”

Tiểu Vương: “Anh, anh không có lịch trình ở tỉnh phía Nam mà?”

Ứng Thư Hoán khó chịu nói: “Đi gặp bà chủ của cậu!”

Tiểu Vương ngựa không ngừng vó, lập tức đặt vé máy bay.

Tại khách sạn Burley năm sao lớn ở tỉnh phía Nam.

Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, Kỷ Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe được ngoài cửa có tiếng cãi nhau.

Là giọng nói của Khâu Khê: “Mấy người không thấy quá đáng sao, mấy người đang xâm phạm quyền riêng tư đó!”

Sau đó là một giọng nói của phụ nữ: “Xâm phạm quyền riêng tư gì chứ? Kỷ Nguyên có phải là minh tinh hay không? Minh tinh không phải là nhân vật của công chúng? Tôi còn không thể chụp ảnh sao?”

Khâu Khê: “Đưa thẻ phòng ra đây.”

Cô gái kia nhai kẹo cao su: “Thẻ phòng gì chứ, tôi không biết.”

Khâu Khê: “Cô không biết thì cô vào phòng của Kỷ Nguyên bằng cách nào? Cô đừng ép tôi phải báo cảnh sát!”

Cô gái: “Ai mà biết? Lúc tôi tới thì cửa phòng Kỷ Nguyên đã mở cửa rồi, là do người trợ lý như anh không làm tốt, lúc ra ngoài không biết đóng cửa à?”

Khâu Khê: “Tôi không muốn ở đây đôi co với cô, bây giờ, ngay bây giờ giao thẻ phòng ra cho tôi, nếu không chúng ta cùng nhau đến phòng giám sát khách sạn.”

Cô gái kia không thèm buồn miệng: “Bệnh tâm thần, mặc kệ anh.”

Mấy chị em cùng cô ta đến đây cũng trăm miệng một lời trào phúng.

“Anh có bệnh à, chúng tôi cũng là khách của khách sạn này, anh tưởng rằng chúng tôi là fans ư? Phép lịch sự của một người trợ lý đâu rồi, thiếu tôn trọng người khác quá ~”

“Ai thèm chụp ảnh nghệ sĩ nhà anh…”

“Đừng có mà vu khống người khác… Giả vờ thanh cao cái gì chứ, không phải cũng nhờ quay một bộ phim mà nổi lên sao.”

Giọng của mấy cô gái ấy rất lớn, cãi nhau cũng không biết xấu hổ, Khâu Khê chưa thấy qua cảnh tượng như vậy, da mặt đều đỏ lên.

Cậu ta không thể tưởng tượng được, trên thế giới lại có fans như vậy.

Sau khi bị bắt tại trận chống chế nói mình không phải fans cũng tính là gì, còn bắt đầu đứng trước cửa phòng mắng Kỷ Nguyên ra ngoài.

Hai cô gái đến lục phòng của Kỷ Nguyên cười ha ha nói: “Đi thôi, đừng ở chỗ này lãng phí lời nói với anh ta.”

Cô còn cố ý đẩy cửa phòng của Kỷ Nguyên, nhìn thoáng vào bên trong, Khâu Khê quát: “Cô có bệnh à!”

Mặt khác ba người kia lập tức giơ điện thoại lên quay phim, những lời mắng chửi của Khâu Khê đều nuốt xuống bụng, cậu ta ngăn camera lại: “Không được quay phim nữa…”

Người quay phim trong đó vừa quay vừa cười: “Nhìn xem, nhìn xem, trợ lý của Kỷ Nguyên này, có quyền có thế như vậy, còn mắng fans nữa—”

Sau đó điện thoại của cô ta đột nhiên bị một người xóa sạch.

Chuyện xảy ra bất ngờ, cô gái quay phim còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay của cô đã bị đẩy mạnh một cái, mu bàn tay đều đỏ lên.

Cô gái quay phim kia thẹn quá hóa giận, vừa quay đầu, miệng đã mở to, đủ để nhét hết quả trứng gà.

Khâu Khê nhìn thấy người đàn ông kia, kinh ngạc nói: “Ứng… Thư… Hoán…”

Trên mặt Ứng Thư Hoán không có cảm xúc gì, nhìn cô gái quay phim: “Vì sao không quay nữa?”

Trong đầu cô gái quay phim kia hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi và tiếng hét chói tai: Ứng Thư Hoán vì sao lại đến đây? Sao anh ấy lại tới nơi này? Mình chỉ đến nhìn Kỷ Nguyên một chút thôi lại có thế thấy được Ứng Thư Hoán? A a a a a a!! Anh ấy ở ngoài đời thật đẹp trai? Anh ấy buồn ngủ sao? Đây là mơ sao? Mình còn không trang điểm đoàng hoàng… Hiện tại không biết có khó coi lắm không…

Nhưng cô ta lập tức phản ứng lại “Quay cái gì?”

Ba cô gái còn lại cũng trợn mắt há mồm, lập tức tỉnh táo.

Ứng Thư Hoán nở một nụ cười mỉa mai: “Quay cái gì không phải chị biết ra sao, chị hai? Lớn lên như vậy cũng đừng nên trưng ra cho người khác nhìn chứ? Người ta làm sai cái gì mà phải nghe mấy cô mắng?”

Bốn cô gái kia không nghĩ tới lời trong miệng Ứng Thư Hoán nói ra lại châm biếm như thế.

Tức khắc giống như sét đánh giữa trời quang, ầm một tiếng đánh mạnh xuống!

Mấy cô gái trộm thẻ phòng mặt đỏ lên: “Anh, anh có bệnh à…”

Cô nàng còn đang ôm một chút ảo tưởng với Ứng Thư Hoán.

Kết quả Ứng Thư Hoán trực tiếp dập nát ảo tưởng của cô ta!

“Tôi có bệnh?” Ứng Thư Hoán trợn mắt kinh thường, trong lòng Khâu Khê muốn quỳ lạy hắn ta, quá tiêu chuẩn rồi! Kỹ nữ còn nhiều hơn một vạn lần so với mấy cô gái vừa rồi! Tốt rồi, giá trị thù hận đã được kéo đầy!

“Tôi thấy mấy người, mấy bác gái, là mấy người có bệnh à, từ sân bay chạy thẳng một đường về khách sạn là có ý gì? Soi gương bên cạnh nhìn lại khuôn mặt của mình xem, mấy bác xứng à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Pháp lệnh văn thô* tôi có thể lấy đi chèo thuyền được luôn đấy, lúc nãy tôi thấy thuyền này lớn như vậy, thì ra là được làm từ mặt của mấy bác gái đây.” Giọng điệu khắc nghiệt giống như dao găm nhỏ của Ứng Thư Hoán nghênh đón khuôn mặt mấy bác gái đó, khiến các cô tức giận đến cứng họng, không nói được gì.

(*)Pháp lệnh văn (法令纹): là từ chỉ hai nếp hằn kéo dài từ hai cánh mũi dọc xuống theo hai mép tới cằm trong nhân tướng học.

Một cô gái trong đó rút điện thoại ra, uy hϊếp Ứng Thư Hoán: “Anh không sợ chúng tôi ghi lại những lời mắng chửi của anh truyền ra ngoài sao?”

Cô vừa nói xong, bản thân lập tức hối hận.

Tính tình của Ứng Thư Hoán nổi tiếng rất kém, fans trong vòng đặt biệt hiệu cho hắn trong giới giải trí là chính ủy, gặp chuyện bất bình, chấp hành pháp luật khắp nơi, hắn chẳng những sẽ mắng tài khoản tiếp thị, trên Weibo muốn mắng minh tinh đều chỉ đích danh tên họ, mấu chốt đặc biệt nhất là có thể xé!

Lục lại videos mắng người của hắn, ngoại trừ Cấm Vệ Quân ở bên ngoài điên cuồng gào thét “ Mắng nhiều thêm vài câu nữa đi” “Công chúa quả nhiên là công chúa” “Mắng chết tôi rồi mắng chết tôi rồi”, người qua đường cũng không cảm thấy kỳ quái…

Ứng Thư Hoán cười kinh một tiếng: “Đã quay thì quay cho rõ ràng, tôi sẽ cố gắng nói lớn, để cho mọi người đánh giá mấy bà tám các cô một chút, thật sự rất vinh dự đó, có thể đăng một tấm poster lên Weibo để khen ngợi luôn cũng không chừng.” Hắn nghiêm mặt lần nữa, cảnh cáo mấy cô gái: “Tôi nói cho mấy bà tám các cô biết, lần sau nếu như tôi nhìn thấy sẽ không đơn giản đưa các cô đến Cục cảnh sát như vậy đâu, tôi có rất nhiều biện pháp ép chết các người.”

Cô gái cắn môi, Ứng Thư Hoán gọi điện thoại cho mấy bảo vệ lên lầu, nhìn thấy mấy người bảo vệ cao to, các cô gái cuống cuồng hét lớn: “Làm gì! Ứng Thư Hoán…”

Các cô ấy nháy mắt càng cuống hơn: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi… Tôi cũng không cố ý… Tôi chỉ tò mò Kỷ Nguyên ở chỗ nào nên tới nhìn xem mà thôi… Tôi thật sự không chụp ảnh…”

Ứng Thư Hoán: “Bắt mấy bà điên này tới Cục cảnh sát đi, còn nữa, tìm người phụ trách khách sạn đến đây nói chuyện với tôi, vì sao mấy cô gái này lại có được thẻ phòng của nghệ sĩ. Đây cũng không phải lần đầu tiên Burley xuất hiện vấn đề này đúng không?”

Hắn quay đầu nhìn Khâu Khê: “Cậu sắp xếp lại đồ đạc của Kỷ Nguyên một chút, còn nữa, cậu đổi khách sạn đi, đến khách sạn quốc tế Ánh Châu.”

— Khách sạn quốc tế Ánh Châu, một khách sạn năm sao sang trọng có giá 8.000-12.000 nhân dân tệ một người mỗi đêm, cả nước cũng chỉ có sáu cái, đây cũng là món quà sinh nhật lúc mười tuổi mà anh trai tặng cho hắn.

Nội tâm Khâu Khê thầm “Đệt mẹ” một tiếng, vận mệnh chú định dường như có một cảm giác vô cảm mà ôm lấy đùi, chạy nhanh đi sắp xếp hành lý.

Sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng! Ứng Thư Hoán cũng không phải ông chủ của mình! Vì sao mình lại nghe lời hắn như thế?

Cậu ta vội vàng gọi điện thoại cho Giang Ngọc, Giang Ngọc vừa nghe Ứng Thư Hoán tới, trong lòng có hơi khó xử, sau đó nói: “Vậy thì cậu đừng làm, cậu cứ nghe theo Ứng Thư Hoán là được.”

Lúc Kỷ Nguyên còn mơ màng ngủ nhìn thấy Ứng Thư Hoán, anh còn tưởng rằng mình nằm mơ.

Mãi đến khi Ứng Thư Hoán sờ trán anh, Kỷ Nguyên mới phản ứng lại, có lẽ vì bị bệnh cho nên phá lệ trở nên yếu ớt, một cảm giác khó tả tử trong lòng lan ra.

Ứng Thư Hoán nói: “Tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Kỷ Nguyên không hỏi Ứng Thư Hoán tới như thế nào, lắc đầu: “Buổi tối còn có tiết mục, tôi uống thuốc xong, ngủ một giấc sẽ đỡ hơn.”

Ứng Thư Hoán suy nghĩ rất nhiều lời để khuyên anh, nhưng sau đó không nói nữa.

Bởi vì hai người đều làm việc trong vòng giải trí, cho nên hắn đặc biệt hiểu được tâm trạng của Kỷ Nguyên.

Chương trình tạp kỹ “Giải trí không giới hạn” đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì Kỷ Nguyên mà dừng lại, hơn nữa nguyên nhân là vì bị cảm…

Nếu là Ứng Thư Hoán, hắn cũng sẽ lựa chọn uống thuốc giảm đau cho đến khi kết thúc chương trình.

Ứng Thư Hoán hỏi: “Vậy anh muốn uống thuốc gì?”

Kỷ Nguyên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bên ngoài còn đang mưa sao?”

Ứng Thư Hoán nhìn thời gian, đã 6 giờ: “Vẫn chưa tạnh.”

Kỷ Nguyên “Ừ” một tiếng, từ trên ghế đứng lên, mặc thêm áo khoác.

Hai mắt của Ứng Thư Hoán ngừng lại, nắm lấy cánh tay của Kỷ Nguyên, hắn im lặng trong chốc lát rồi buồng lỏng ra.

Kỷ Nguyên lấy điện thoại, mở app đặt cơm ra, muốn tìm trà gừng hoặc trà sữa.

Anh không biết có bao nhiêu ly, vì thế bấm đặt hơn 70 ly.

“Mưa vẫn còn chưa ngừng…” Tiểu Bạch nhìn mưa to ngoài cửa sổ, tâm trạng càng thêm mất mác.

Có một số fans đã trở về, nhưng vẫn còn một số fans vẫn còn chưa từ bỏ ý định, kiên trì chờ ở bên dưới sân thượng.

Thậm chí còn có một số trạm vì tìm được vị trí tốt mà mặc áo mưa, cầm ô, điều chỉnh tham số camera.

Tiểu Bạch khẳng định Kỷ Nguyên sẽ không quay lại.

Nhưng trong lòng cô không hề trách Kỷ Nguyên, suy cho cùng thời tiết khắc nghiệt như thế này, nghệ sĩ ra đây mới lấy làm lạ…

Hơn nữa gặp mặt trên sân thượng cũng không phải một phần của chương trình, đây chỉ là quy củ hẹn ước với các fans.

Cô tin những người khác trong Nhất Nguyên cũng suy nghĩ giống cô, có điều, tiếp ứng đã làm rồi, vẫn muốn có một bức ảnh chung!

Tiểu Bạch triệu tập mọi người: “Tôi có cảm giác Tiểu Nguyên sẽ không tới, thật ra anh ấy không tới là tốt nhất, nghe mấy em gái ở sân bay nói, anh ấy bị cảm. Nếu không thì chúng ta chụp chung một tấm ảnh trước đi, sau đó người trở về khách sạn uống trà gừng, mọi người cũng đừng để mình bị cảm!”

Tuy rằng tâm trạng của các fans hơi chùng xuống, nhưng vẫn tụ lại.

Người phụ trách chụp ảnh chung cho mọi người là cô gái vừa điều chỉnh camera kia, học ở đại học tỉnh phía Nam, tên trong vòng fan là Oa Oa, cô mặc áo mưa, hô lớn: “Chuẩn bị nào, 1, 2…”

Ngay sau khi chuẩn bị ấn nút chụp, giọng Oa Oa bỗng nhiên im bặt.

Tiểu Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”

Oa Oa ngơ ngác nhìn thấy một thế giới nhỏ từ trong camera của mình.

Dưới màn mưa xám xịt, Kỷ Nguyên cầm ô, miệng mang theo nụ cười, ở phía sau lặng lẽ nhìn các cô ấy.

Khóe mắt Oa Oa đỏ lên, cô buông camera, dùng cánh tay lau mạnh nước mắt, nhỏ giọng nỉ non: “Sao anh ấy lại ngốc như thế chứ…”

Hơn nữa cũng đâu nói rằng lời hứa cùng fans nhất định phải thực hiện.

Mưa lớn như vậy, anh ấy còn bị cảm, chạy ra đây làm gì?

Ngay lúc này, các fans ở hiện trường đều mất đi năng lực nói chuyện.

Một cảm giác khó miêu tả, chua chua ngọt ngọt ngập tràn trong lòng họ, làm các cô chân chính cảm giác được, làm fans của Kỷ Nguyên thật sự không sai!

Tiểu Bạch chạy đến với đôi mắt đỏ hoe, Khâu Khê vẫy tay: “Đừng đứng ở dưới mưa, bọn tôi đã hỏi qua tổ tiết mục, chúng ta gặp mặt trong nhà nha!”

Còn khoảng 50-60 fans vẫn chờ lời hứa, giẫm lên nước mưa chạy vào trong hội trường, nhân viên công tác của “Giải trí không giới hạn” cũng phá lệ để họ nghỉ ngơi trong đó.

Khâu Khê phát trà gừng nóng xuống, các fans kích động nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên.

Môi của Kỷ Nguyên hơi trắng bệch, cũng đi theo Khâu Khê phát trà gừng, các cô gái ngẫu nhiên hỏi cái gì, Kỷ Nguyên sẽ đáp lại cái đấy, hòa thuận giống như một anh trai nhà bên.

“Uống xong rồi thì quay về khách sạn đi, con gái ra ngoài về trễ sẽ không an toàn.” Kỷ Nguyên dặn dò các cô ấy.

Fans hoạt bát trả lời: “Không sao đâu anh trai! Em học võ! Đã báo danh lớp học rồi! Bây giờ rất mạnh mẽ!”

Kỷ Nguyên mang theo ý cười nhẹ: “Thật sự muốn chứng minh fans của tôi đều là truyền thuyết thành phố võ thuật à?”

Ô ô ô ô ô!! Anh trai cười rộ lên thật đẹp!

Fans lần nữa lại kích động!

Còn biết nói đùa! Còn mua cho bọn họ trà gừng! Trời mưa to cũng cố hoàn thành lời hứa! Idol tốt như vậy biết tìm ở đâu!

Có fans chú ý, ngoại trừ Khâu Khê và vệ sĩ ở ngoài, còn có một người hình như là đàn ông nhưng quấn mình giống như phụ nữ Ả Rập, thân hình cao gầy, khí chất khác hoàn toàn với người thường, có cảm giác như một ông chủ lớn, cũng im lặng phát trà gừng cho mọi người.

Một người fans hiếu kỳ nói: “Tiểu Nguyên, anh ấy là ai vậy?”

Kỷ Nguyên nhìn Ứng Thư Hoán quấn kín mít, buồn cười: “Mèo nhà tôi.”

Fans?????

Hả????

Anh đang nói về cái người trèo ban công kia sao???

Nhưng mà mặt của Tiểu Bạch như muốn nứt ra rồi.

Oa oa hỏi: “Biểu cảm này của chị là sao vậy?”

Tiểu Bạch run run rẩy rẩy chỉ người đàn ông cao lớn: “Người kia… Là… Ứng Thư Hoán…”

Oa oa như sét đánh ngang tai: “Chị điên rồi à! Chuyện này cũng dám nói nhảm!”

Oa Oa: “Sao chị biết đó là Ứng Thư Hoán chứ?! Bọc thành cái dạng này, có thể nhìn ra chỉ có mẹ người ta mà thôi!”

Trên mặt Tiểu Bạch không có cảm xúc: “Cô có biết tôi là fan của ai trước khi trèo tường nhà Kỷ Nguyên không? Là… fan mama của Ứng Thư Hoán.”

Oa oa: “…”

Oa oa: “!!!”

Oa oa quỳ, ôm quyền: “Thì ra chị là Cấm Vệ Quân, thất kính rồi!”

Oa oa lấy lại tinh thần, nhìn Kỷ Nguyên, lại nhìn Ứng Thư Hoán, sau đó nhìn Tiểu Bạch: “Vậy… Chọn ngày chi bằng đúng ngày… Chị… Nhặt rác sao?”

Tiểu Bạch:!!

— Chị cũng nhặt rác à?

Hai cô gái nháy mắt giống như ra ám hiệu ngầm cho đối phương, mạnh mẽ bắt tay nhau.