Chương 20

Triều Sinh không phải là chưa từng để ý tới người khác, chỉ là chưa từng để ý đến mức không thể kìm lòng được như bây giờ.

Bệnh cảm mùa đông là chuyện cự kỳ phổ biến vậy mà làm Triều Sinh phải nóng ruột nóng gan, sau khi nhìn thấy đối phương gửi tín nhắn đã ăn hết canh rồi cám ơn ngủ ngon, cậu mới hài lòng nằm ở trên giường, siết chặt gối.

Sự chân tình sâu trong lòng cậu đang rục rà rục rịch, cùng với hô hấp và huyết dịch truyền tới mọi ngóc ngách trong cơ thể, đến ngủ mơ cũng thấy ngọt ngào như kẹo bông.

Hóa ra “rung động” chính là sự tồn tại mềm mại như vậy.

Tầm Chu khỏe lại rất nhanh, mấy bao thuốc cảm trong phòng đều là của Tần Lộ để lại trước khi chuyển nhà. Chỉ là cổ họng vẫn còn hơi khàn, nói chuyện không được mạch lạc, lúc lên lớp anh cũng chỉ có thể giao thêm nhiều bài tập.

Triều Sinh bây giờ có thể từ từ nghe hiểu ngữ pháp cơ bản của tiếng Anh bậc đại học, trước kia cấp ba học dở quá, rất nhiều thứ cậu phải học lại, cũng may sách tham khảo Tầm Chu cho cậu vô cùng đơn giản dễ hiểu, cậu chỉ cần chịu bình tĩnh đọc thì có thể hiểu được nội dung.

“Chỉ sai ba câu, có tiến bộ.” Tầm Chu đi xuống bục giảng lần lượt xem bài tập của các sinh viên, khi đến chỗ Triều Sinh, anh thẳng thắn ngồi xuống, “Sao tôi thấy chữ viết của cậu ngày càng nắn nót vậy?”

“Thế hả?” Triều Sinh gần đây quả thật có chú ý luyện tập viết tiếng Anh, nhưng thành quả không nhiều lắm, không ngờ chút thay đổi này cũng có thể được anh phát hiện.

Tầm Chu nhìn vào bài tập của cậu một hồi, sau đó ánh mắt mới chuyển từ trang sách sang người Triều Sinh, và cái áo khoác cậu cởi ra để bên cạnh.

“Hôm nay có thể sẽ có tuyết rơi, ra ngoài phải mặc nhiều một chút.” Lúc đứng dậy, Tầm Chu lơ đãng nhắc nhở Triều Sinh một câu, giống như là thầy giáo quan tâm học sinh vậy.

Triều Sinh cần gì mặc nhiều nữa, nguồn nhiệt tự đun nóng trong người cũng đủ thiêu đỏ cậu rồi.

Chỉ có khi đi học, Triều Sinh mới có thể không e dè mà nhìn thẳng Tầm Chu, dù có đối mặt thường xuyên, Triều Sinh cũng không cần sợ Tầm Chu sẽ gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi nữa. Sau khi tan học Triều Sinh cố ý thu dọn đồ thật châm, chính là muốn cùng Tầm Chu ở chung lâu thêm một chút, nhưng lại không dám biểu hiện mình đang lưu luyến không rời, cực kỳ thử thách kỹ năng diễn xuất.

Đáng tiếc Tầm Chu đứng ở bên cửa sổ phòng học gọi điện thoại, không rảnh chú ý tới cậu, Triều Sinh đành phải bất đắc dĩ rời đi.

“Rốt cuộc là chỗ nào ngắm tuyết đẹp?” Tầm Chu trong điện thoại hỏi Tần Lộ, “Mùa đông năm ngoái không phải cậu với ông xã hay đi tản bộ ngoài đường sao, chắc sẽ có nơi nào để lại ấn tượng sâu đậm chứ hả?”

“Tụi này đều là người phương bắc còn ngắm tuyết làm cái gì nữa.” Tần Lộ ở bên kia trừng mắt, “Cậu muốn làm gì, lại muốn dùng thủ đoạn lừa dối chàng trai nhỏ ngây thơ có phải không, tớ biết tỏng cậu mà Tầm Chu, cậu, ngon, thật, đấy.”

“Sao mà cậu hiểu được, tớ đây là muốn biến mỗi lần gặp gỡ trở thành niềm vui bất ngờ.”

“Đàng hoàng chút đi.” Tần Lộ hừ lạnh một tiếng, “Thôi, nói cậu biết vậy. Tuyến tàu điện ngầm số 2 xuống đường Hướng Dương, ra khỏi cổng A thì đi thẳng lên cầu, bên kia trang trí rất nhiều đèn mới, còn có một pho tượng thần tình yêu, khi tuyết rơi chắc chắn rất đẹp.”

echkidieu2029.wordpress.com

“Thần tình yêu nào, Venus?”

“Eros, chắc là ông lãnh đạo nào đó tưởng là Cupid nên chở tới đây.” Tần Lộ trả lời, “Nhưng cũng khéo lắm, gần đó có rất nhiều khách sạn, cậu xem thử sau khi hai người ngắm tuyết xong thì…”

“Không cần.” Tầm Chu nói.

Anh chỉ thuần túy muốn ngắm tuyết với Đoạn Triều Sinh mà thôi.

Triều Sinh thì lại không quá để ý chuyện tuyết rơi này.

Cậu đã qua cái tuổi nhìn thấy tuyết liền hưng phấn chạy ra cửa nhìn, bây giờ dù có nhìn thấy hoa tuyết từ trên bầu trời rơi xướng từng bông từng bông, cậu cũng có thể thong dong bình tĩnh kéo rèm cửa sổ nằm trong phòng điều hòa ấm áp.

Điện thoại trên giường rung một tiếng, là thông báo của Mê Lam.

Trục toạ độ y: Chỗ của anh có tuyết rồi.

“Bên em cũng thế.” Triều Sinh trong lúc nhất thời vẫn coi mình và y ở cùng một thành phố, mở dự báo thời tiết phát hiện hóa ra đêm nay toàn quốc rất nhiều nơi đều có tuyết rơi.

Trục toạ độ y: Lạnh không?

“Em đang làm ổ trong chăn đây.”

Trục toạ độ y: Anh cũng phải chui vào chăn thôi.

Triều Sinh thấy buồn cười, sau đó trong lòng cậu có một cảm giác áy náy nảy sinh.

Cậu không còn giống như trước mỗi ngày đều mong đợi y gửi tin nhắn cho mình nữa, bởi vì cậu đang mong đợi một người khác hơn; cũng sẽ không vì nhìn thấy y tùy tiện hỏi một câu quan tâm liền mừng rỡ không thôi, bởi vì cậu muốn sự quan tâm của một người khác hơn rồi.

Tuy rằng trước đó y cũng đã nói về khả năng nếu cậu thích người khác ngoài đời, nhưng trước mắt cậu vẫn đang trong mối quan hệ tình cảm qua mạng với y, Triều Sinh có cảm giác như tội đồ một chân đứng hai thuyền.

Không đúng, rõ ràng một chiếc thuyền cậu còn chưa mua được vé nữa.

Triều Sinh dùng sức mím môi, suy nghĩ rốt cuộc có nên nói rõ với y về tâm trạng gần đây của mình không. Nhưng nỗi nhớ thương cậu dành cho Tầm Chu là bí mật mà bây giờ cậu muốn che giấu nhất, nó đang ẩn náu ở vị trí an toàn nhất trong tim, không chịu tiết lộ một chút tung tích nào.

Đang do dự thì một cú điện thoại của Tầm Chu làm Triều Sinh nhảy từ trên, bắt máy không chút nghĩ ngợi, đến nỗi khi vừa lên tiếng “Alo” liền hoàn toàn bại lộ hưng phấn lúc này.

Vui mừng đến nỗi không giấu được.

Cổ họng Tầm Chu vẫn chưa khỏi hẳn, nghe vẫn còn khàn khàn: “Đoạn Triều Sinh, ra ngoài ngắm tuyết với tôi đi.”

Triều Sinh sững sờ: “Bây giờ?”

“Ừm.” Tầm Chu cười cười, “Không phải cậu nói cậu rất ngại từ chối người khác sao, cho nên tôi phải làm khó cậu một lần chứ.”

Tay trái Triều Sinh không tự chủ được nắm thành đấm, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Cuối cùng cậu không nhịn được cười với Tầm Chu: “Không muốn từ chối.”

Vừa dứt lời, cậu lo lắng cách nói của mình có hơi tùy tiện quá, vội vã điều chỉnh hơi thở, liền bổ sung: “Thật ra tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”

“Tôi đứng ở cổng C tuyến tàu điện số 2, cậu đi bộ từ trường học. Đừng gọi xe, đường trơn lắm.” Tầm Chu nói, “Tôi ở đây chờ cậu.”

Triều Sinh lập tức đồng ý, nhìn đồng hồ, không sớm không muộn, bây giờ ra ngoài rất thích hợp.

Sau khi dời điện thoại ra khỏi tai, Triều Sinh nhớ tới vừa rồi còn chưa trả lời tin nhắn của y, vội vàng đánh một câu: “Bây giờ em phải ra ngoài rồi.” sau đó vươn mình xuống giường mặc áo khoác.

Bên ngoài chắc rét lắm, cậu không muốn để cho Tầm Chu vừa hết cảm phải chờ quá lâu, ra khỏi cổng trường liền đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm.

Tín hiệu mạng trên tàu điện ngầm không tốt, cuộc nói chuyện của cậu và y hay bị ngắt quãng, đối phương hỏi cậu muộn còn ra ngoài với ai, cậu chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời muốn đi ngắm tuyết.

Đây gọi là “lãng mạn” sao? Nhưng khi gió lạnh thổi vào cổ áo, cậu cóng đến nỗi run lẩy bẩy làm cậu phải rụt cổ.

reup là chó

Nhiều câu hỏi chợt ập tới trong đầu: “Lúc gặp nhau thì nên nói với Tầm Chu cái gì?” “Phải biểu hiện vui vẻ hay là giả bộ trấn định thì tốt hơn?” “Nhiệt độ rất thấp, có cần đi đường mua trà sữa nóng cho anh không?” “Nhưng mình lại không biết anh thích uống cái gì”.

Rất thảm hại. Một người không có chút kinh nghiệm nào như mình lại sắp phải gặp một người đàn ông thành thục lõi đời. Chỉ hơi bất cẩn một chút thôi suy nghĩ của cậu sợ sẽ bị đối phương nhìn thấu hết.

“Tôi xuống tàu điện ngầm rồi.” Triều Sinh bước lên thang máy gọi điện thoại cho Tầm Chu, “Anh đang đứng ở cổng C à?”

“Ừm.”

Triều Sinh nhìn bảng hướng dẫn để tìm lối ra, nhìn thấy chữ C liền vội vàng chạy tới một phía nào đó, kết quả ra đứng mới phát hiện A-B-C đều tập trung ở một cái hành lang, khi trạm mở rộng diện tích có bảng hướng dẫn mới nhưng cậu không chú ý.

Sau khi tỉnh táo lại, Triều Sinh nhanh chóng phát hiện cổng C nằm ở bên kia đường.

Cậu thở phào một cái, đi ngang dòng người.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Triều Sinh lùng túng đến độ tim đập không đồng đều, khi đèn xanh vừa sáng lên, cậu cảm giác tim mình đã vọt đến mức độ khó khống chế được.

Vừa nghĩ tới sẽ được gặp Tầm Chu ngay thôi, đến cả hơi thở của Triều Sinh cũng xen lẫn chút ngọt ngào khó diễn tả. Đêm nay không có trăng, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên lại cảm thấy trên bầu trời đêm toàn là ánh sáng.

Cậu lại tiếp tục báo vị trí cho Tầm Chu, vừa đi theo dòng người băng qua đường, đi tới cổng C, cậu dường như không hề phải tìm kiếm gì đã trực tiếp trông thấy người đàn ông đang đứng ở dưới cầu thang.

Anh cũng đang giơ điện thoại lên với cậu, sau khi bốn mắt nhìn thấy nhau, Tầm Chu ngẩng đầu mỉm cười.

Vốn định dùng thái độ ung dung không vội vã để gặp mặt, nhưng khi thấy Tầm Chu hơi hơi nhiệt tình một chút, Triều Sinh đã chẳng thể kìm nổi khóe môi giương lên của mình.

Bọn họ không hẹn mà cùng cúp điện thoại, Triều Sinh đang định tiếp tục đi, lúc cúi đầu xuống nhìn thấy y vừa nãy có gửi tin nhắn cho mình.

Trục toạ độ y: Tuyết đầu mùa mà không tỏ tình với anh à?

Nụ cười trên khóe miệng Triều Sinh hơi cứng lại, cậu cũng dừng bước chân, lẳng lặng nhìn hàng chữ này thật chăm chú.

Cuối cùng, cậu vẫn gửi đi hai chữ nặng nề: “Xin lỗi.”

“Hình như em…” Triều Sinh nhăn mày, đứng ở bậc thang cao nhất đánh chữ, “…em có người mình thích rồi.”

Sau đó cậu liền quyết định gửi hai câu này. Không chờ y trả lời, cậu lập tức đút điện thoại vào túi, không chút do dự đi xuống cầu thang.

Triều Sinh biết rõ hai mắt của mình không giấu được tâm tình, cho nên khi đối mặt với người khác cậu luôn cố gắng tránh nhìn trực diện, che giấu một phần chân thực trong lòng. Thế nhưng bây giờ cậu bị Tầm Chu đang đứng vững vàng ở đằng xa xa hấp dẫn tầm mắt, chỉ muốn phải nhanh chóng đến gần đối phương một chút, một chút nữa thôi, để những thấp thỏm bất an đều biến mất.

Mỗi một bậc thang đều gánh hết mừng rỡ của cậu, chống đỡ cho bước chân cậu nhanh chóng tiến đến chỗ Tầm Chu.

Mắt thấy sắp tới mặt đất được vai kề vai với đối phương, Triều Sinh vội vàng bước xuống, suýt nữa bước hụt, nhưng trọng tâm lại hơi nghiêng về phía trước. May là Tầm Chu phản ứng nhanh, chạy đến đỡ eo cậu.

Triều Sinh vừa định ổn định cân bằng, lại cảm giác được eo mình đang bị đối phương ôm chặt, vì vậy đầu đành phải chui vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông ấy. Một giây sau, cậu cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất, cứ như vậy được Tầm Chu ôm từ trên bậc thang xuống, hai giây sau mới bình yên vô sự đứng trên đất bằng.

Cánh tay Tầm Chu còn đang đặt trên eo Triều Sinh chưa buông ra, anh cười khẽ: “Cậu nhiệt tình thật, còn chiếm tiện nghi của tôi.”

Từ giây phút nhìn thấy Tầm Chu, lỗ tai Triều Sinh cũng đã đỏ lừ, khi được ôm vào trong ngực càng giống như muốn nổ tung vậy, đến cả mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người đối phương cũng có thể làm cậu choáng váng.

Tầm Chu tiện tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn của Triều Sinh, lúc này mới buông cậu ra, giữ khoảng cách bình thường.

“Đi thôi, chúng ta đi lên.” Tầm Chu nói.

“Hả? Không phải tôi mới vừa đi xuống à?” Triều Sinh há hốc mồm, giọng nói phiêu diêu trong không khí.

Tầm Chu bật cười hai tiếng: “Vừa nãy tôi định bảo cậu đứng yên để tôi đi lên. Nhưng thấy cậu đã vội vã chạy xuống, nên tôi đành ở dưới đón cậu thôi.”

Triều Sinh đỏ mặt, cúi đầu đi sau anh đi tới chỗ thang cuốn.

Sau khi hai người ra khỏi cổng thì đi lên cầu, hoa tuyết so với vừa nãy thì lớn hơn một chút, đọng trên mặt đất từng bông nguội lạnh. Trước cửa trung tâm thương mại cách đó không xa có một pho tượng vị thiếu niên tuấn mỹ, cánh và cung tên cũng đã bị tuyết trắng bao phủ, đó chính là Eros, vị thần tượng trưng cho tìиɧ ɖu͙© trong thần thoại Hy Lạp.

Triều Sinh tưởng là Cupid, bởi vì đôi cánh dài còn cầm cung tên nên cậu chỉ biết là Cupid. Cho nên khi cậu nghe Tầm Chu nói ra tên pho tượng, trong đầu cậu là một khoảng không mù mịt.

“Cứ coi đó là Cupid đi.” Tầm Chu không để ý lắm, nghiêng mặt, đánh giá gương mặt thanh tú của Triều Sinh.

Thấy hàng lông mi dày của cậu dính tuyết, Tầm Chu không biết sao lại liên tưởng đến quả sơn tra bọc đường, cắn một cái nhất định là vị chua chua ngọt ngọt.

Nghĩ như thế, Tầm Chu liền giơ tay nhéo mặt Triều Sinh, làn da trắng nõn lạnh lẽo nhanh chóng hiện ra một vết đo đỏ do anh nhéo.

Triều Sinh khó hiểu quay đầu, thấy anh đang cười rất dịu dàng, ánh mắt giống như đang nhìn một thứ gì đó rất thú vị.

“Chụp hình đăng lên vòng bạn bè.” Tầm Chu lấy điện thoại ra, nhắm vào bầu trời đêm rồi ấn nút chụp.

Sau khi lưu ảnh xong, Tầm Chu giả bộ viết trạng thái, trên thực tế là đang vào Mê Lam.

Điện thoại sớm đã được anh đặt chế độ rung, không để cho Triều Sinh nghe thấy âm thanh thông báo của ứng dụng.

Trong danh sách bạn của Tầm Chu không có ai khác, cho nên chỉ cần đăng nhập, có thể lập tức nhìn thấy dòng tin nhắn chưa đọc từ Triều Sinh:

“Xin lỗi.”

“Hình như em, có người mình thích rồi.”

Hầu kết Tầm Chu không ngừng lăn lên lăn xuống, đầu ngón tay bấm bấm màn hình, thấy được tin nhắn kế tiếp của Triều Sinh.

Cho nên

Chúng ta có phải nên dừng lại không?