Editor: Maris
Trần Thải Tinh ngủ một giấc đã đời, có thể hình dung như kiểu ngủ đến khi trái đất ngừng quay. Đến lúc tỉnh lại, nhìn sang đồng hồ thì đã 11 giờ trưa, Tiểu Cửu không có ở đây, chắc là đang xem ti vi ở phòng khách.
“Tiểu Cửu?”
“Anh ơi, em ở phòng khách nè.”
Quả nhiên. Trần Thải Tinh ngủ dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, tâm tình cực kỳ tốt, ngân nga một điệu hát dân gian rồi băng băng đi rửa mặt, đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi ở trên ghế sa lon ăn kẹo, hai bên má phình to.
“Ăn ít thôi, cẩn thận sâu răng.” Trần Thải Tinh nhắc nhở một câu, tiện đường hỏi: “Sáng nay em ăn gì rồi?” Cậu ngày hôm nay dậy trễ không có làm điểm tâm.
Trước đây tăng ca thức đêm, nếu dậy muộn, không còn nhiều thời gian thì sẽ bỏ bữa luôn, nhưng giờ trong nhà có trẻ em, không thể qua loa như vậy được nữa.
Nguyên Cửu Vạn lắc lư đôi nhân ngắn ngủn, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, trong tủ lạnh có bánh mì, em ăn rồi.”
“Thế tí nữa chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon nhá, muốn ăn cái gì nào.” Trần Thải Tinh cũng lười làm cơm, cậu rửa mặt xong đã mười một giờ, thẳng tiến đi ra ngoài ăn.
Nguyên Cửu Vạn từ trên ghế sa lông trườn xuống dưới, cộc cộc cộc chạy đến cửa phòng vệ sinh đứng, Trần Thải Tinh đang đánh răng, vừa nhìn đứa nhỏ nở nụ cười, hỏi chừng: “Có phải là đói bụng rồi không? Đi ra ngoài chờ xíu, anh còn muốn xuỵt xuỵt.”
“Anh ơi, ngày hôm nay anh thiệt là đẹp trai á.”
Trần Thải Tinh cười liếc nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu mắt to long lanh ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời, trong nháy mắt nhắc cậu nhớ là tối hôm qua đã quên hỏi vụ cái bùa mất tiêu, nhưng Tiểu Cửu bây giờ đang tận lực thổi phồng cậu, đi kèm với khuôn mặt phúng phính bán manh, cậu thật sự không cách nào mở lời.
“Được rồi, đi ra ghế sô pha chờ đi.”
“Vâng ạ.”
Đứa trẻ này còn nhỏ, thế nhưng cũng có bí mật riêng của mình. Nếu Tiểu Cửu không muốn nói, Trần Thải Tinh cũng không muốn hỏi, dù sao Tiểu Cửu cũng không bài xích cậu, đã vậy còn rất ỷ lại và che chở cậu. Nhóc con này tuổi vẫn còn nhỏ, nghiêm túc ngẫm nghĩ, Trần Thải Tinh thấy vậy cũng đủ rồi.
Cậu cũng không phải là người thích xoi mói.
Trần Thải Tinh nở nụ cười tiếp tục rửa mặt. Nhưng cậu không biết rằng trong một tương lai không xa, mình lại bị chính cái tính cách này phản phệ.
Buổi trưa một lớn một nhỏ dắt tay nhau tới trung tâm thương mại để ăn một bữa ra trò, cũng hay một chỗ là cả hai đều có cùng khẩu vị ăn uống.
Bình thường, cơm mà Trần Thải Tinh thường nấu đều thiên về dạng thanh đạm, nhưng khi ăn ngoài, thì lại thiên về những món có hương vị đậm đà, ví dụ như mấy món lẩu nướng, lâu lâu thay đổi khẩu vị lại lựa món nào cay cay một tí. Mặc dù cậu có thể ăn cay, nhưng quá cay thì cũng chịu.
Đồ ăn Hồ Nam chính là thứ có thể đáp ứng được khẩu vị này của cậu, vừa ăn vừa uống, đũa không chạm bàn.
“Ngon ghê”
Nguyên Cửu Vạn vì cay mà hai má hồng hồng, tay không ngừng dùng muỗng ăn cơm trộn với rau.
“Anh ơi, thơm quá.”
Hai người ăn một bữa trưa no nê. Đến khi không thể nào ăn thêm được nữa, Trần Thải Tinh mới chợt nhớ ra là sắp đến giao thừa, bèn dắt tay Tiểu Cửu đi siêu thị mua ít đồ trang trí như tranh treo chữ Phúc hay câu đối đỏ gì gì đó. Thành phố X cấm đốt pháo hoa vào dịp Tết, Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là mua cho Tiểu Cửu loại pháo hoa mà trẻ em hay chơi.
Bước vào trong nhà, Trần Thải Tinh cởϊ áσ khoác xắn tay áo lên.
“Tổng vệ sinh thôi.”
Nguyên Cửu Vạn ôm đồ nói: “Anh ơi, em giúp anh.”
“Tiểu Cửu giỏi quá.” Trần Thải Tinh khen nhóc một câu, thời buổi này trẻ em yêu thích lao động không nhiều lắm. Cậu lấy những thứ đã mua trong siêu thị ra, đặt đùi gà và bạch tuộc vào tủ lạnh, tối nay cậu sẽ đem tất cả đi ướp gia vị để có thể chiên vào ngày mai.
Nghĩ tới việc ăn đồ chiên vào dịp giao thừa lại làm Trần Thải Tinh nhớ tới lúc nhỏ cha của cậu cũng thường làm mấy món như vậy cho cậu.
Chân gà chiên giòn, bạch tuộc, thịt viên, trái cây, cha của cậu khi đó vừa chiên vừa hỏi cậu thây hương vị như thế nào. Sau đó cha cậu qua đời, mẹ cậu bận bịu công việc, hai mẹ con năm nào cũng qua loa mà đón Tết.
Trần Thải Tinh không khỏi nhớ tới nam sinh quỷ Đường Nguyên ở thế giới trò chơi trước.
Thế nhưng chuyện của Đường Nguyên cũng không hoàn toàn giống với chuyện của cậu. Mặc dù cha cậu đã qua đời, nhưng trước đó ông cũng đã cùng cậu tạo ra rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Trong khi đó thì cha mẹ Đường Nguyên đều đã li dị, cha của cậu ta chỉ là một người đàn ông đê tiện, bỏ rơi cả vợ con của mình..
“Cũng không biết có thể trở về không…”
Nguyên Cửu Vạn: “Anh muốn trở về nơi nào ạ?”
“Thế giới trò chơi ấy, dường như đã từng nghe ai đó nhắc đến rồi.” Trần Thải Tinh cũng nhớ không rõ. Từ khi từ thế giới đó trở về, hối hận và ràng buộc của bốn con quỷ đối với gia đình của bọn họ ít nhiều cũng ảnh hưởng tới cậu, nhớ lại năm ngoái cậu cũng không trở về nhà, nhưng mà lúc đó thật sự là vì tăng ca. Trần Thải Tinh nghĩ một hồi, nói: “Năm nay cùng anh về nhà ăn Tết có được không?”
“Nhà của anh ạ?” Nguyên Cửu Vạn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Anh đi đến nơi nào thì em đi đến nơi đó ạ.”
Trần Thải Tinh xoa tóc Tiểu Cửu, mở điện thoại di động ra đặt vé. Kết quả là, vé trong năm ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán đã hết. Sau sáng mùng sáu mới có chuyến, cậu liền nhanh chóng quyết đoán mà mua vé.
Cách đây mấy hôm dì lao công có ghé qua dọn dẹp nhà của cậu. Cửa nẻo đã được quét tước lau chùi sạch sẽ. Giờ chỉ cần giặt sạch khăn trải bàn và drap giường nữa là xong.
Rất đơn giản.
Trần Thải Tinh lấy chậu nước nóng cho Tiểu Cửu, để Tiểu Cửu cầm khăn đi lau mấy chỗ ngóc ngách. Sau đó, cậu lột sạch mền mùng chiếu gối ném hết vào máy giặt. Xong xuôi, cậu quay lại và giúp Tiểu Cửu lau bàn cao, chờ máy giặt giặt xong, Trần Thải Tinh phơi ráp trải giường, còn lại hai cái bao gối, lúc rút ra từ tủ ngăn, ánh mắt quét đến cái gì đó, tay liền dừng lại.
Một tờ báo cũ được xếp trong một hộp vuông.
Trần Thải Tinh lục lại ký ức, nhớ tới tờ báo này mang về từ lúc nào.
Từ thế giới đầu tiên ở viện bảo tàng tượng sáp.
Không biết vì sao, Trần Thải Tinh nhớ lại chuyện Tiểu Cửu biết đến sự tình về lá bùa, dừng lại một chút, cậu vẫn lấy ra tờ báo, mở nó ra.
Mực in màu đen nổi bật trên tờ giấy báo màu trắng có chút xỉn màu, nhưng liếc mắt một cái có thể thấy được bức ảnh trên mặt báo, đó là một tấm hình chụp chung của một thiếu niên cùng ông nội. Thiếu niên có mái tóc nâu xoăn, làn da rất trắng. Ngay cả khi mực in đã không còn rõ ràng, cũng có thể nhìn ra gương mặt thiếu niên cực kì tuấn tú, đôi mắt to vô cùng xinh đẹp.
Đây là boss viện bảo tàng tượng sáp John House thời niên thiếu.
Nếu như trẻ lại vài tuổi, vóc dảng nhỏ hơn một chút…
Trong trí óc của Trần Thải Tinh nảy ra một cái tên, nhưng không có đọc ra, sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt.
John và Joanna có một đứa con, mái tóc Joanna có màu đen, John là tóc quăn. Còn có lúc đó NPC House mời bọn họ uống trà, tất cả mọi người đều cảm thấy nước trà nhất định có vấn đề, nhưng Tiểu Cửu là người đầu tiên thẳng thừng uống nó. Hóa ra những người chơi không uống trà đều bị đưa vào danh sách tử vong.
Tất cả mọi manh mối đều chỉ ra một sự thật.
“Anh ơi, em làm xong rồi nè.”
Giọng nói trẻ con và đáng yêu của một đứa trẻ vang lên trong phòng khách.
Trần Thải Tinh nhanh chóng gấp tờ báo nhét vào, đóng ngăn kéo lại, quay lại, giả vờ phơi chăn, rất nhanh tiếng bước chân của Tiểu Cửu cộc cộc cộc vang lên, “Anh ơi, em giúp anh nha.”
“Được ạ, trong ngăn kéo có cái kẹp, em lấy hai cái ra cho anh.” Trần Thải Tinh không quay đầu lại, đầu óc của cậu lúc này rất loạn, cần phải bình tĩnh lại.
Nguyên Cửu Vạn nghe lời ngoan ngoãn mở ngăn kéo ra, liếc nhìn tờ báo cũ, dừng lại vài giây, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra đem giá áo đưa cho cậu.
“Anh ơi, đây nè.”
Trần Thải Tinh phơi bao gối xong, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu non nớt của cậu nhóc, tiện tay xoa nhẹ, nói: “Nghỉ ngơi xíu đi, buổi tối chúng ta sẽ chiên đồ ăn.”
“Vâng ạ.”
Trần Thải Tinh trở về phòng, leo giường. Ngay sau đó Tiểu Cửu cũng nhanh chóng cởi dép và trèo lên cùng, nằm ngủ ở bên cạnh, rồi tự nhiên lăn vào trong lòng cậu, giang tay nhỏ muốn ôm một cái. Như thường lệ, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu vào trong ngực, nói: “Ngủ một tí nào.”
Cậu nhắm chặt mắt lại, nhưng cả nửa ngày cũng không cảm thấy buồn ngủ, luôn luôn suy nghĩ xem Tiểu Cửu rốt cuộc là ai.
Nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện gì, ngược lại còn bị mấy thứ cậu tưởng tượng ra làm da gà da vịt nổi khắp người, cuối cùng mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, Trần Thải Tinh chậm rãi xoay người, so với buổi chiều lúc nhìn thấy tờ báo đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Tiểu Cửu không còn ở trên giường, Trần Thải Tinh mang dép đi ra ngoài, Tiểu Cửu ngồi ở trên ghế sa lon say sưa xem ti vi ngon lành, nghe đến tiếng bước chân của cậu, dứt khoát bỏ phim truyền hình, cộp cộp nhanh chóng chạy tới.
“Anh ơi.”
Đứa nhỏ ôm lấy eo cậu. Từ thế giới đầu tiên, sau khi hai người gặp nhau, đứa trẻ đã luôn dính cậu như thế. Trần Thải Tinh trước đây tưởng rằng do mẹ của Tiểu Cửu qua đời, bị đả kích nên mới dính hắn như vậy, nhưng nhớ tới tờ báo kia, Trần Thải Tinh liền cảm thấy có chút mơ hồ.
“Đói bụng không? Trong tủ lạnh còn có sủi cảo, tối nay có thể luộc lên mà ăn, ngày mai sẽ chiến món đùi gà.” Trần Thải Tinh mỉm cười như thường lệ nói.
Rửa mặt tỉnh táo xong xuôi, đi nhà bếp một bên nấu nước luộc sủi cảo, một bên đem đùi gà chặt khúc trong tủ lạnh lấy ra. Ăn xong cơm tối, Trần Thải Tinh ở nhà bếp xử lý đùi gà và bạch tuộc, Nguyên Cửu Vạn liền xách ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh, nghe lời băm tỏi.
Hai người ở chung ngầm hiểu rất tự nhiên, dù cho không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy lúng túng. Trước đây Trần Thải Tinh không cảm thấy được vấn đề gì to tát. Bây giờ nghĩ lại, cậu không phải dạng người mà mới chỉ gặp mặt người ta mấy lần mà đã nới lỏng đề phòng với người khác. Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, cha mất sớm, mẹ ở một mình nuôi cậu lớn lên nên tính tình cậu có chút hờ hững, không thích thân cận cùng người khác, chỉ thích ở trong thế giới riêng của mình.
Nhưng Tiểu Cửu đã sớm phá vỡ sự giới hạn mà cậu đã đặt ra, xâm nhập vào lãnh thổ của cậu, trở thành người một nhà với cậu.
Rõ rang hai người bọn họ vốn chỉ là những kẻ xa lạ, vô tình gặp mặt nhau ở thế giới trò chơi rồi sau đó lại vô tình gặp nhau trong thế giới thực.
Cậu đối với Quách Dục, Trình Lập Phong, Chu Tuy, Lâm Tín cũng không thân thuộc như với Tiểu Cửu.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Thải Tinh thuận tay đem bạch tuộc và cánh gà đã tẩm ướp gia vị xong xuôi bọc lại trong bọc nhựa rồi để vào vào tủ lạnh. Sau đó đi ra ban công thu đồ, lúc cho vào ngăn tủ, tờ báo cũ trong ngăn kéo kia quả nhiên không thấy đâu nữa.
Là Nguyên Cửu Vạn đã vứt đi mất rồi.
Trần Thải Tinh đoán là thế. Nhưng cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đem bao gối gấp kỹ bỏ vào tủ, rồi cùng Nguyên Cửu Vạn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách xem phim điện ảnh, sau đó trở về phòng ngủ.
Nguyên Cửu Vạn đến cùng là ai cơ chứ?
Là quỷ ư?
Đứa con của John và Joanna. Lúc trước cậu cho là Joanna cùng con trai cô ta bị chôn dưới tàng cây, lần kia chặt cành cây để làm Mộc Đinh bị Joanna công kích, cuối cùng là Nguyên Cửu Vạn vọt ra, cành cây công kích liền ngừng lại, cậu đã nghĩ là vòng cổ của Joanna đã cứu bọn họ.
Sợi dây chuyền có hình của Joanna trên trái tim mở ra, nhưng bên trong trống rỗng không có thứ gì.
Trần Thải Tinh suy đoán quá bên trong chứa những bức ảnh yêu thích của Joanna, cuối cùng xác thực được bức ảnh trong đó là đứa con của Joanna.
Nhưng khi Nguyên Cửu Vạn đưa nó cho cậu thì bức ảnh bên trong đã biến mất.
Ký ức về thế giới đầu tiên lần lượt xuất hiện, Lần đầu tiên, cậu thấy Nguyên Cửu Vạn, chính là lúc cậu đang quan sát một đống tượng sáp, Nguyên Cửu Vạn bước ra từ phía sau bức tượng sáp với chiếc áo khoác bông cũ, dáng vẻ như một đứa con lai. Khi thế giới đầu tiên kết thúc, thì tai nạn xe cộ trùng hợp xảy ra ngay trước mắt cậu. tạo điều kiện để cậu và Tiểu Cửu gặp nhau.
Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ tới khi đến thế giới đầu tiên, cậu đã từng ngửi thấy một mùi hương mờ nhạt trong phòng, đó là mùi của một bức tượng sáp.
Tất cả đáp án đều ở trước mắt.
Trần Thải Tinh toàn thân phát lạnh, người ngủ bên gối cậu rốt cuộc là cái gì thế?
Quỷ quái của thế giới trò chơi lại có thể chạy đến thế giới hiện thực à?
Thân thể cậu cứng ngắc, hơi cách Nguyên Cửu Vạn xa một chút. Ai ngờ Nguyên Cửu Vạn đang ngủ bên trong say mơ mơ màng màng nói: “Anh ơi?”
“Anh gặp ác mộng thôi, không có chuyện gì em ngủ tiếp đi, anh đi rửa mặt.” Sống lưng Trần Thải Tinh cứng ngắc vén chăn lên, đứng dậy.
Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh ngồi dậy, dụi mắt và mơ màng buồn ngủ nói: “Anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh, em cùng đi với anh.”
Trần Thải Tinh nghe đến câu bảo vệ cậu bước chân liền dừng lại, chẳng mấy chốc, những suy nghĩ sợ hãi của cậu vốn tưởng như đã bị cậu ngó lơ nhanh chóng quay trở lại. Cứ coi như Nguyên Cửu Vạn thật sự là quỷ quái, nhưng hắn chưa làm hại cậu bao giờ, thậm chí nhiều lần đều giúp cậu.
“Được, anh nhờ Tiểu Cửu hết đó.”
Trần Thải Tinh nắm tay Nguyên Cửu Vạn, bàn tay nhỏ bé nóng bỏng. Mỗi lần cậu bước vào thế giới trò chơi, vào ban đêm, lúc đi ngủ, luôn có Tiểu Cửu ở bên cạnh dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho cậu.
Đi vệ sinh xong trở lại giường, Trần Thải Tinh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nghĩ ràng cậu không cần sợ sệt Tiểu Cửu như vậy. Hiện tại cậu xem thế giới hiện thực như là thế giới trò chơi, cứ coi như mình đang ở trong một thế giới trò chơi khác mà mục đích chính là đi tìm thân phận của Tiểu Cửu.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cơn buồn ngủ rất nhanh lại ào tới, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu nhẹ nhàng xoa tóc nhóc, cười híp mắt nói: “Mau ngủ đi.”
Tết sắp tới. Vào đêm 30, Trần Thải Tinh chiên đùi gà cùng bạch tuộc, ướp muối cả một đêm. Đùi gà phết bột được chiên giòn rụm vàng óng ánh, khi ăn vào có chút cay cay tê tê, thịt bên trong thì mềm mềm. Chỉ riêng Nguyên Cửu Vạn đã ăn hết nữa bát, cả miệng bóng nhẫy nói: “Anh tuyệt quá.”
“Tí nữa nên ra ngoài tản bộ mấy vòng, nếu không sẽ khó tiêu hóa.”
Hai người mặc đồ giữ ấm thật dày, đem theo ít cây pháo nhỏ ra ngoài đốt pháo. Điện thoại di động Trần Thải Tinh vang lên, là Quách Dục gọi tới. Giọng Quách Dục đặc biệt lớn, từ đầu dây bên kia vang lên âm thanh huyên náo, có tiếng xào mạt chược và tiếng TV, Quách Dục tìm một góc yên tĩnh, mở miệng nói chuyện, “Chị Nguyên, năm mới vui vẻ nhá.”
“Năm mới vui vẻ.”
Quách Dục: “Tiểu Cửu đâu? Chị giúp em chúc Tiểu Cửu một câu với. Chị Nguyên chị không biết đâu, dạo gần đây em đang bị thúc kết hôn nè, cả mấy hôm nay rồi. Mặc dù em thật ra cũng muốn tìm một người bạn gái để kết hôn sinh con, nhưng tình trạng của tụi mình bây giờ thì chị cũng biết rồi đó, chuyện đó chả khả thi tí nào. Lỡ xui rủi rồi làm lỡ thì con gái nhà người ta thì sao…”
Người ở đầu dây bên kia nói liên miên cằn nhằn cả nửa ngày.
Trần Thải Tinh nhìn vào những chùm pháo hoa của Tiểu Cửu, một bên thuận miệng nói: “Trình Lập Phong đâu? Không về nhà à?” Quả nhiên thấy Tiểu Cửu không thèm chơi pháo hoa nữa, quang minh chính đại nghe trộm cậu nói chuyện điện thoại.
Bên kia Quách Dục lại nói chuyện tào lao: “Không có, chỉ có gởi chút tiền mừng năm mới, kèm theo dăm ba câu chúc tết. Em cảm thấy được chuyện em không chủ động tìm đối tượng kết hôn cũng có cái lí của nó, vạn nhất em không thể trở về thế giới thực, biết rằng không có ai để mà vướng bận cũng sẽ không quá khó chịu. Nhân tiện nói về Tết nguyên đán, có đi Hải Nam được không? Em cũng không muốn ở nhà chút nào, mấy ông bà trong nhà năm nào cũng làm phiền em từ giờ tới tận ngày mười lăm, ngày mai em có thể trốn đi trước, sau đó chị, em, lão Trình, Tiểu Cửu, F4 thần quái tụi mình có thể tụ tập lại với nhau rồi. Chị Nguyên yên tâm, vị trí center vĩnh viễn là của chị, em không giành đâu.”
“Vậy tôi thật đúng là cảm ơn ngài.” Trần Thải Tinh xoa nhẹ đầu Tiểu Cửu, nói tiếp: “Mùng năm tôi muốn về nhà một chuyến.”
“Cũng được thôi, tụi mình có thể tới Tam Á chơi một chuyến, sau đó anh có thể bay về trước, em cũng có thể tranh thủ mua ít đặc sản cho ba mẹ nữa.” Quách Dục lại tiếp tục ngựa quen đường cũ, mở miệng nói nhảm.
Trần Thải Tinh cũng chẳng buồn sửa miệng, liếc nhìn Tiểu Cửu nói: ” Tôi không mua được vé, đã vậy còn phải lùi lại chuyến bay tôi đã đặt nữa.”
“Tưởng chuyện gì, em mua, giao cho em hết đi.”
“Được, tôi chuyển tiền cho cậu.”
Kết thúc cuộc điện thoại xong, hai người dập lửa que pháo hoa sau đó đi lên lầu. Nguyên Cửu Vạn lòng dạ hẹp hòi thăm dò nói: “Anh ơi, anh rất yêu thích cái chú mập mập kia sao?”
Quách Dục mà nghe bị gọi là chú mập phỏng chừng muốn điên luôn, người ta dù sao cũng là 9x. Ai có thể ngờ tới, 9x bây giờ đã được coi là u30.
“Đúng rồi, đều là bạn bè cả mà.” Trần Thải Tinh liếc nhìn Tiểu Cửu nháy mắt liền biết sau đó nhóc sẽ hỏi cái gì. Quả nhiên Quách Dục chỉ là cái cớ, Tiểu Cửu liền nghiêm túc nói: “Vậy còn cái chú to con cơ bắp xấu xí khó gần không ưa nói chuyện thì thì cũng vậy ạ?”
Trần Thải Tinh nhìn Tiểu Cửu, đó là những từ để hình dung Trình Lập Phong à?
“Trình Lập Phong cũng không tệ, cũng không có xấu, không nên nói như thế này trước mặt người khác.”
Nguyên Cửu Vạn phồng má lên, thở phì phò, “Em còn chưa nói đến tên của hắn nữa thì anh đã nghe hiểu rồi.”
Giọng điệu sao chua dữ vầy nè. Trần Thải Tinh nghe ra được, làm bộ không hiểu nói: “Quách Dục và Trình Lập Phong có liên quan tới nhau mà, đều cùng sống ở Bắc Kinh. Với cả em không được vô lễ như vậy, hai người bọn họ cũng coi như là bạn của anh, em gọi người ta là chú, vô duyên vô cơ lại làm cho bối phận của anh thấp hơn người ta, lần sau phải chú ý.”
Nguyên Cửu Vạn:… Hắn vậy mà quên khuấy mất vụ bối phận.
Giận!
Hắn cũng chả phải một đứa nhóc.
Nhưng chỉ có thể ngụy trang thành một đứa nhóc thế này.
Càng giận hơn.
Nguyên Cửu Vạn phồng má như chuột hamster, ngậm cục tức thờ phì phò đi vào phòng.
Trần Thải Tinh thấy vậy cũng không thấy sợ thân phận bí ẩn của Tiểu Cửu nữa. Thay vào đó, cậu bỗng thấy vô cùng yêu thích cái vụ che dấu thân phận của Tiểu Cửu, trở về phòng đưa cho đứa nhỏ phát ra một bao tiền lì xì dày, dỗ cho đứa nhóc vô cùng yêu thích mở miệng gọi anh.
Bên QQ nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Chu Tuy Lâm Tín, đơn giản trò chuyện dăm ba câu. Kể từ khi thế giới Medusa ra ngoài, hai người cũng có tham gia một thế giới khác, so ra thì khá là đơn giản, hai người lông tóc vô thương mà vượt ải, nghe âm thanh khan khan của Chu Tuy có cảm giác như hắn đang động dục.
【 Hai ngươi ở cùng một chỗ? 】 Trần Thải Tinh nghe Chu Tuy cười hà hà một cách hèn mọn giọng điệu như đang khıêυ khí©h cẩu độc thân là cậu đây.
Chu Tuy: 【 Không, chỉ là ở thế giới vừa rồi, tôi thay hắn cản một đòn, mém chết, hắn khóc không thành tiếng, tôi cảm thấy hắn dường như còn yêu tôi hơn trước nữa, há há. Chị Nguyên không biết đâu, bây giờ hắn cực kì quan tâm chăm sóc tôi, tôi cũng đã ổn rồi, nhưng hắn vẫn không yên lòng, tôi cũng thành công bò được vào phòng ngủ rồi, trước đây toàn phải nằm ngoài sô pha mà ngủ. 】
Trần Thải Tinh:…
【 Yên tâm đi, nào cậu bị đập chết, tôi sẽ không quên cậu đâu.】
Chu Tuy đã sắp thoát kiếp độc thân, vì cơ gì cậu tới giờ vẫn chăn đơn gối chiếc!
Chu Tuy:??? Sao lần nào chị Nguyên cũng nhắn tin khó hiểu vầy nè?
Lúc hơn mười giờ, Quách Dục nhắn cậu thông tin chuyến bay sẽ cất cánh lúc bảy giờ sáng. Trần Thải Tinh không muốn cùng Chu Tuy phí lời, nhanh chóng thu thập hành lý, cùng Tiểu Cửu ngủ rất sớm, Ngày hôm sau, cậu kiểm tra công tắc điện và van nước, khóa cửa nẻo cẩn thận, rồi cứ thế xách hành lý đi thẳng đến sân bay.
Sau khi đến sân bay Tam Á, đợi một lúc thì Quách Dục và Trình Lập Phong cũng có mặt. Quách Dục mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe sặc sỡ, thấy bọn họ liền nói chúc mừng năm mới, móc từ túi ra tiền lì xì đưa cho Tiểu Cửu, Trình Lập Phong bên cạnh cũng móc bao lì xì ra.
Nguyên Cửu Vạn trước tiên nhìn Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh gật đầu, cố ý nói: “Nhớ gọi là anh đó.”
“Cám ơn hai anh.” Nguyên Cửu Vạn khoe hàm răng trắng, lộ ra vẻ ngoan ngoãn.
Nhưng Trình Lập Phong cảm thấy nhóc chỉ như nói cho có lệ, dường như là cố ý, có điều hắn cũng không để ý, đứa trẻ này đối với hắn rất đề phòng, giống như sợ là hắn sẽ cướp mất Trần Thải Tinh vậy.
Có người lái xe tới, Trình Lập Phong lái xe, một đường đến biệt thự nhà Quách Dục.
Biệt thự nằm ở ven biển, nhiệt độ khá là lý tưởng. Thay xong quần áo, Trần Thải Tinh mang ra mấy món mà cậu đã chiên sẵn từ hôm qua, vì không có cách nào giữ lạnh đồ ăn trên đường đi, sợ sẽ hỏng mất. Quách Dục đem đi chiên lại, miệng nhòm nhèm đầy dầu mỡ, bắt đầu mở miệng tâng bốc cậu, cuối cùng tổng kết: “Chị Nguyên của em thực sự là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trèo được lên giường… “
“Tiếp tục nói đi.” Trần Thải Tinh mỉm cười.
“Còn chưa nói hết đây này. Trèo lên trên giường đấu được với quỷ.” Quách Dục kiên trì nghĩ ra được một câu như vậy.
Trần Thải Tinh mặt vô cảm nói: “Ai ở trên giường đấu quỷ?” Nhưng cậu rất nhanh nghĩ đến Tiểu Cửu, quả thật, chuyện đó cũng có thể xảy ra lắm.
“Anh ơi, em muốn đi biển chơi.” Nguyên Cửu Vạn lôi kéo tay của Trần Thải Tinh làm nũng.
“Được, tản bộ một vòng đi.” Trần Thải Tinh thuận miệng hỏi: “Hai người đi không?”
“Đi đi đi.” Quách Dục lôi kéo Trình Lập Phong, ” Cậu đừng đi đến nơi khác để tập thể dục nữa, đi ra ngoài tản bộ xíu, lời nào của chị Nguyên cũng là chân lý, chúng ta phải tuân theo mệnh lệnh của nữ thần.”
Trần Thải Tinh cười nhìn Quách Dục, “Tôi mà còn nghe cậu gọi một tiếng chị Nguyên ở thế giới hiện thực nữa thì tôi bảo đảm, lần sau mà gặp trong thế giới trò chơi, cậu sẽ biến thành bà lão Quách đã mang thai sáu tháng.”
Quách bà lão Dục: Toàn bộ cơ thể đang chống cự
“Anh Trần, anh Tinh, anh Thải Tinh ơi, mời đi lối này, mời ngài.” Quách Dục liên tục chân chó.
Bốn người ở biến Tam Á chơi ba ngày, cùng nhau tổ chức BBQ rồi tản bộ ven biển vài bận, đôi lúc ở ven biển cũng có vài ngưởi tổ chức ca hát này nọ, vô cùng náo nhiệt. Trần Thải Tinh quan sát mấy ngày nay, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Tiểu Cửu đối với cậu rất mạnh, chỉ cần cậu và Trình Lập Phong xuất hiện chung, Tiểu Cửu nhất định sẽ chạy tới thật nhanh, đồng thời chen ở chính giữa tách hai người ra.
Không phải kiểu ghen tức của mấy đứa nhóc.
Trần Thải Tinh nhớ đến John Joanna đã chết lâu như vậy rồi, hẳn linh hồn Tiểu Cửu cũng chẳng đơn thuần chỉ là đứa nhóc tám, chín tuổi.
Cậu nghĩ tới một khả năng, cả da đầu như bị tê liệt.
Tuy thế, cậu vẫn còn chút liêm sỉ, không thể xuống tay với Tiểu Cửu được.
Sắp tới là mùng năm, Trần Thải Tinh đã sớm nói qua với mẹ là cậu sẽ về nhà, mẹ cậu ở trong điện thoại rất vui vẻ, nói: “Mấy giờ bay? Chú Chu có nói là sẽ lái xe tới đón con đấy.”
Chú Chu là người chồng mà mẹ cậu đã tái hôn. Chu Thành là con trai của chú Chu, lớn hơn cậu 2 tuổi, học luật, đang làm việc ở một công ty luật, thỉnh thoảng khi nói chuyện mẹ cậu sẽ nhắc tới vài câu, dường như là một người rất giỏi giang.
“Không cần đâu, có người đi cùng con nữa, trong nhà không còn phòng trống, con sẽ thuê phòng khách sạn ở ngoài.”
Mẹ Trần sững sốt, không lâu sau đã hiểu ra vấn đề, vui vẻ ra mặt nói: “Con rốt cục cũng có chút động tĩnh, tốt tốt tốt, nhớ đặt khách sạn tốt tốt vào, con gái nhà người ta lần đầu tới chơi, con không cần đặt đâu, gần nhà có cái khách sạn năm sao, để mẹ đi đặt cho, con hủy đặt phòng cái chỗ kia được không?”
Không chừa một khắc để Trần Thải Tinh lên tiếng giải thích, mẹ Trần thật hứng chí nói xong cúp máy cái rụp.
Trần Thải Tinh nhìn điện thoại???
Lần nữa nhìn Tiểu Cửu.
Cậu vẫn còn liêm sỉ mà ơ!
Tuy rằng cậu giả trang thành phụ nữ có thai, mặc dù có đôi lúc diễn vai trà xanh hơi quá, đôi khi cũng giả dạng bạch liên bông, nhưng cậu thật sự là một nam nhân tốt.
Nhà mẹ cậu ở Vân Thành, là một thành phố hạng ba khá là đáng sống.
Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu xuống máy bay, đón xe báo địa chỉ. Đã hai năm rồi mới về nhà, nói trắng ra là từ khi học đại học cậu cũng ít khi về đây. Quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, tài xế lái xe cất tiếng hỏi: “Đến du lịch à?”
“Về nhà.” Trần Thải Tinh dùng giọng địa phương mà trả lời.
Ánh mắt hai người giao nhau qua gương chiếu hậu, tài xế nhanh chóng giấu đi vẻ chột dạ nơi đáy mắt, bình tĩnh đánh tay lái trở về con đường ban đầu.
“Trượt tay.”
“Hiểu.”
Hai người ngầm hiểu ý, Trần Thải Tinh được bớt đi một nửa lộ phí.
Mẹ Trần tái hôn, sau đó mua một căn nhà ở gần vùng ngoại thành, thế nhưng hoàn cảnh sống nơi đây cũng không tệ, mấy năm gần đây có nâng cấp hệ thống giao thông, vô cùng thuận tiện cho việc đi lại. Căn nhà có ba gian có hai phòng ngủ. Sau khi có thêm Chu Thành, nếu Trần Thải Tinh cũng ở đây thì sẽ không đủ phòng ngủ.
Cho nên trước lên đại học, nghỉ đông và nghỉ hè Trần Thải Tinh rất ít khi trở về, miễn cho việc cùng Chu Thành chen chúc trong một gian phòng, cả hai người đều rất lúng túng.
Đến nơi, Trần Thải Tinh dắt tay Tiểu Cửu đến trước nhà.
Ấn chuông cửa, cách một cánh cửa cũng nghe được giọng nói vui vẻ của mẹ Trần: “Nhất định là Thải Tinh trở về rồi, đúng đúng, năm nay mang bạn gái trở về, đến đây đến đây —— “
Trần Thải Tinh:… Mẹ, người nghe con giải thích có được không, con không có bạn gái mà.
Nguyên Cửu Vạn lộ ra hàm răng trắng, vui vẻ điều chỉnh chiếc nơ nhỏ của mình.