Chương 1: Thông linh trấn nhỏ (1)

Trên mặt bàn rống trải đặt một chiếc máy tính, chỉ có một phần mềm phát sóng trực tiếp đang được mở lên.

Chủ bá vừa không phải là diễn viên điện ảnh, cũng không phải những nữ vương hóa trang, mà là giáo viên nhân dân hàng thật giá thật. Phần mềm tự động làm đẹp mang hiệu quả cao làm cho lão sư có thêm hàng lông mày tinh xảo cùng với son môi, làm hắn thoạt nhìn tràn ngập cảm giác buồn cười.

Cho dù như vậy, cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của học sinh, bên trên màn hình phát sóng trực tiếp nhân số rất đầy đủ, trên thực tế lại có một số học sinh đang làm việc riêng. Nam lão sư trung niên đột nhiên phát ra âm thanh:

“Không được mất tập trung, tôi sẽ bắt đầu đi vào trọng tâm!”

“Sao lại không có tinh thần gì hết? Để tôi xem ai dám phân tâm……”

Ngồi ở trước bàn xem khóa học phát sóng trực tiếp, Vân Tự Bạch nhai nhai kẹo cao su trong miệng, thổi ra một cái bong bóng tròn trịa mà không bị vỡ.

Mí mắt vừa nhấc, không chút để ý lão sư trên màn hình, lại nhìn về phía màn hình di động, một lúc làm hai việc, một bên nghe giảng bài một bên download trò chơi mới.

Trên màn hình di động nhảy ra một cái cửa sổ nửa trong suốt, mặt trên viết hàng chữ vuông bắt mắt:

[“Đào Sinh Du Hí” đang cài đặt…]

[Cho phép “Đào Sinh Du Hí” truy cập vị trí của ngài?]

Vân Tự Bạch ấn cho phép.

[Tạo ID: ID của ngài sẽ công khai hoặc che giấu, nếu công khai, sẽ được hiện ra trên bảng xếp hạng cùng nhiều người chơi khác trong trò chơi.]

Vân Tự Bạch ở trên khung ID gõ chữ: Tự ca.

[ID này đã tồn tại.]

Lười suy nghĩ thêm, Vân Tự Bạch ở trên bàn phím bấm loạn, tính toán dùng một chuỗi ID hỗn loạn, kết quả tay vừa trượt, lại gõ vào hai chữ “Bá Bá”.

[Tạo tên thành công, hoan nghênh người chơi “Bá Bá” tiến vào trò chơi, ngài là người chơi phía dưới 1000086 vị người chơi khác.]

Vân Tự Bạch không nỡ nhìn thẳng, âm thầm quyết định đợi chút nữa mua phiếu sửa tên. Trò chơi thế giới, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.

Vừa mở lên giao diện trò chơi, Vân Tự Bạch lại nghe được từ màn hình phát sóng trực tiếp vọng ra tiếng nói của lão sư: “Đề này là đề thi đại học kinh điển, dù đã cũ nhưng không hề mất giá trị, tiếp theo tôi sẽ gọi một bạn học làm đề này, là ai sẽ may mắn như vậy đây……”

Vân Tự Bạch trong lòng toát ra dự cảm xấu, ngay sau đó, lão sư liền gọi tên hắn: “Vân Tự Bạch, mở ra cameras cùng micro giải một chút.”

Có một cái tên đặc biệt đôi khi cũng không phải chuyện gì tốt, lần nào điểm danh cũng đều có hắn.

Nhướng mi một chút, Vân Tự Bạch mở cameras máy tính cùng micro. Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện rất nhiều điểm hình tròn mang nhiều màu sắc tràn ngập, thanh âm của lão sư vặn vẹo đến mức giống như bỏ thêm âm hiệu điện tử, chợt vừa nghe còn tưởng rằng là phim kinh dị được phối âm vào đêm khuya.