Chương 14: Thông linh trấn nhỏ (14)

Động tác của Kiều Hoài quá nguy hiểm, Vân Tự Bạch lại đem hắn xách xa một ít: “Đừng nhìn nữa, đêm nay nàng sẽ lại đến nhà trọ.”

Kiều Hoài ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng có chút chờ mong: “Thật sự?”

Vân Tự Bạch gật đầu: “Thật sự.”

Cậu thanh niên suy nhược luôn an tĩnh đứng ở bên cạnh làm phông nền rốt cuộc cũng mở miệng: “Chúng ta tại sao lại tới nơi này?”

Chỉ về phía cái giếng, Vân Tự Bạch giải thích ngắn gọn: “Chuyện xưa của phó bản thông linh trấn nhỏ đều là những sự việc xảy ra xung quanh cái giếng này, dựa theo kịch bản game kinh dị, ở những địa điểm phát sinh sự việc đều sẽ lưu lại manh mối, trợ giúp cho chúng ta khôi phục toàn bộ sự thật của chuyện xưa.”

Thanh niên suy nhược gật đầu: “Có lý.”

Trần Hàm nhìn cậu thanh niên, gãi gãi đầu: “Ngươi tên là gì…… Điền Đản? có nghĩa là Điềm trứng gà sao?”

Thanh niên nheo nheo mắt, như là chịu không nổi ánh mặt trời nóng cháy lúc 12 giờ trưa, thanh âm có chút mơ hồ: “Điền Đạn, Điền trong Điền Kỵ cưỡi ngựa về đích, Đạn kỵ đạn.”

Trần Hàm có chút thất vọng: “A, nguyên lai không phải là Điền trứng gà a.”

Điền Đạn không nói tiếp, lại nhìn về phía Vân Tự Bạch: “Ngươi muốn suy đoán ra kết cục hợp lý, sau đó rời khỏi đầu tiên?”

Vân Tự Bạch đứng dưới ánh mặt trời cười đến chói chang: “Tranh thủ đi sớm một chút.”

Trần Hàm cũng cười, một đôi đôi mắt ngập nhước nhìn Vân Tự Bạch, khen hắn một cách chân thành: “Ngươi thật can đảm, ta cũng chưa nghĩ tới lựa chọn này, chỉ tính toán muốn sống qua bảy ngày này.”

Kiều Hoài “Sách” một tiếng: “Không phải hắn dũng cảm, là ngươi ngu ngốc.”

Trần Hàm dựng ngược lông mày: “Thằng quỷ nhỏ này……”

“Đừng cãi nhau.” Vân Tự Bạch nhẹ nhàng bâng quơ mà khuyên một câu, Trần Hàm ngừng lại, đem nửa câu sau nuốt ngược vào trong bụng.

Kiều Hoài hừ một tiếng, cũng an phận chút.

Theo thời gian trôi đi, ánh mặt trời càng dữ dội hơn, vì tiết kiệm thời gian, Vân Tự Bạch trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta, là tìm ra nguyên nhân Lý quả phụ tử vong.”

Trần Hàm đuổi kịp tiết tấu của Vân Tự Bạch: “Không phải đã nói không có bắt được hung thủ sao? Đây là một án mạng không lời giải a.”

“Ông chủ nhà trọ có nói qua, Lý quả phụ gây chuyện ở trấn trên, là vì muốn tìm người đã lột da nàng ta, điều này cũng có nghĩa hung thủ trụ ở trấn trên.” Vân Tự Bạch phân tích nói: “Chúng ta đã dò hỏi mấy người qua đường, lý do quá thoái thác, như là lời kịch mà hệ thống an bài một cách thống nhất, không thể hoàn toàn tin tưởng lời bọn họ nói.”

Trần Hàm giống như được khai thông, vỗ vỗ tay: “Nghe ngươi nói như vậy ta mới nhớ tới, lời nói của mấy cái người qua đường kia thật sự rất giống nhau!”

Điền Đạn hỏi: “Kế tiếp nên làm như thế nào?”

“Tản ra tìm manh mối.” Vân Tự Bạch dặn dò nói: “Đừng đi quá xa, tuy rằng ban ngày oán linh không hoạt động, nhưng cũng có khả năng sẽ xuất hiện, đều phải cẩn thận một chút.”