Có quỷ?
Mạnh Trùng cong môi châm biếm, gã hoàn toàn không tin rằng thiếu niên này vẫn còn đứng nổi sau khi đã nhìn thấy quỷ.
"Đây đâu phải thời điểm để nói giỡn?" Gã nhanh chóng đi tới, "Thời gian chỉ còn có 1 giờ đồng hồ mà thôi, mọi người đều đang ở bên ngoài điên cuồng tìm kiếm! Mày ở chỗ này phát tác cái gì--"
Lời còn chưa dứt, gã liền loáng thoáng nhìn thấy trên bàn có một con mắt máu me nhầy nhụa, ở giữa còn cắm một chiếc đũa bạc. Bên cạnh còn một con mắt khác đang liên tục nhảy lên nhảy xuống, nhìn chằm chằm vào gã.
Máu toàn thân gã như đông lại, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
"Con mắt này là do mày cắm vào?" Mạnh Trùng không thể tin được chuyện này.
Âm Hi cúi đầu, hai đầu ngón tay đung đưa bên cạnh run lên từng đợt, tựa như bị dọa sợ.
Mạnh Trùng nhéo giữa mày trì hoãn vài phút.
Phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường, một học sinh trung học bình thường bất thình lình nhìn thấy một con mắt đang nhảy tới nhảy lui, phản ứng đầu tiên đương nhiên là cầm đũa đâm vào. Gã nhìn con mắt bị đâm thủng đến máu thịt be bét, đoán rằng Âm Hi lúc ấy cũng rất sợ hãi.
Lại nhìn bộ dạng hiện tại thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên của cậu.
Gã liền nhanh chóng xua tan nghi ngờ.
"Đây là một manh mối quan trọng, mày liền tùy tiện đâm thành như này?" Mạnh Trùng giả vờ tức giận, oán trách cậu: "Bây giờ phải làm sao đây? Chỉ còn có một con, thiếu mất một nửa manh mối rồi!"
Âm Hi lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt đen sạch sẽ nhìn chằm chằm gã.
Mạnh Trùng nói: "Mày cũng nên làm chút gì đó để bù đắp đi?"
Giống loại tiểu quỷ này, chỉ có thể bị động tấn công. Cũng như chỉ có người chơi đầu tiên phát động mới có thể mở ra công kích. Dù là tiểu quỷ, nhưng sức phản kích của nó cực kì đáng sợ.
Gã đã từng gặp qua một người chơi trượt chân rơi vào bẫy rập, chết vô cùng thê thảm.
Mạnh Trùng lòng mang kế hoạch nham hiểm, hất cằm lên ra hiệu: "Mày đi xem trên đó còn có thêm tin tức gì không."
Âm Hi trợn tròn mắt, nắm chặt đầu ngón tay.
Mạnh Trùng không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh lên."
Đáy mặt Âm Hi chợt tối sầm lại.
Cậu vô cảm đi tới trước con mắt, ngước mắt lên nhìn thẳng vào nó.
Con mắt đại khái còn mang trong mình thù bị gϊếŧ đồng bọn, tơ máu nhanh chóng phồng lên! Vòng tròn trong đồng tử chợt phóng to ra, liều mạng nuốt chửng thần chí của cậu!
Âm Hi cảm giác có một cổ sức mạnh đang điên cuồng xé rách toàn thân cậu, đầu óc dần mơ hồ rồi rơi vào bóng tối.
Cậu cũng không giãy giụa, mặc cho cổ sức mạnh này đang dẫn cậu vào trong vòng xoáy, ý thức dần trầm xuống.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Mặc dù đây là một căn nhà tiêu chuẩn với ba phòng ngủ và hai phòng khách, nhưng cả căn nhà lại vô cùng âm u lạnh lẽo cùng ẩm ướt, những bức tường màu xám tro cùng ánh đèn sáng lạnh đan xen vào nhau tạo thành một không gian tĩnh lặng đầy chết chóc.
Phòng khách chỉ rộng tầm hai mươi mấy mét vuông, miễn cưỡng kê đủ một cái bàn tròn.
Âm Hi đứng trước đâu đó một căn phòng trong nhà, đối diện phòng khách.
Dù cậu đang ở bên trong ảo cảnh, nhưng lại không thể kiểm soát lời nói hay hành động của mình, thậm chí tâm trạng của cậu cũng bị ảnh hưởng.
Tâm trạng hiện tại của cậu cực kì tệ.
Tương tự như lãnh địa của chính mình bị xâm phạm, tràn ngập cảnh giác cùng chán ghét.
Âm Hi phát hiện thị giác của mình có chút thay đổi, nó đi từ phòng khách qua tới phòng bếp, nhanh chóng chú ý tới một bóng mờ bất thường ở đằng kia.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, người kia từ trong bóng tối bước ra.
Chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao gầy, lại không thể thấy được được diện mạo cùng quần áo.
Nhưng thanh âm của người kia rất êm tai, giọng điệu không nặng không nhẹ, luôn mơ hồ lộ ra chút ái muội nhẹ nhàng.
"Muốn đuổi tôi đi đến vậy sao?" Người kia uể oải đi tới cạnh bàn, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, nhẹ giọng cười: "Tôi cũng sẽ không cùng cậu tranh đồ đâu, tôi cực kỳ biết nghe lời đó."
"Mỗi thế giới chỉ có thể có một thần." Âm Hi nghe chính mình nói.
"Vậy cậu chính là thần." Người kia trả lời.
Âm Hi cảm nhận được lửa giận trong lòng ngày càng nặng, nhưng cũng không thể mở miệng phản bác.
"Cậu thông cảm cho tôi chút đi, tôi cũng rất vô tội mà, tôi nói rồi, tôi không phải từ thế giới khác xuyên qua, tôi là vừa mở mắt liền ở nơi này, vừa mở mắt liền thấy cậu."
Người kia còn rất tủi thân nhìn cậu.
Âm Hi nghe thấy chính mình hỏi: "Vậy mi là ai?"
Rốt cuộc tầm mắt chính mình cũng nâng lên, từ mắt cá chân của đối phương đi tới cổ.
Âm Hi sắc bén phát hiện, cổ của người kia có một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ, tựa như sợi tơ hồng?
Đối phương đột nhiên giơ tay, như là linh quang chợt lóe*, búng tay một cái:
"Ừm." Người kia nói: "Tôi xem như vật sở hữu của cậu rồi."
(*): cái câu này mình vừa hiểu nhưng cũng vừa không biết nên dùng từ gì để thay TvT
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc tại đây.
Tựa như một chiếc TV đời cũ tín hiệu kém, màn hình trước mắt không ngừng nhảy lên những vần sọc xám trắng, cùng với âm thanh gai người, mọi thứ xung quanh dần dần bắt đầu biến dạng.
Dường như có một cổ sức mạnh nào đó đang phá hư ảo cảnh.
Âm Hi bị cổ sức mạnh kia đẩy ra ngoài, khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đã trở về lâu đài.
Trình Tiểu Minh vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm cậu, túm lấy cánh tay cậu liều mạng lắc, "Cậu không sao chứ?"
Âm Hi ngồi dậy, thất thần vài giây.
"Cậu vừa rồi nhìn chằm chằm con mắt kia, bản thân liền ngất xỉu, lay thế nào cũng không tỉnh." Giọng của Trình Tiểu Minh vẫn còn đang run rẩy, oán hận nhìn chằm chằm cách đó không xa "Những người đó thế mà cũng mặc kệ cậu, chỉ lo đi xem manh mối!"
Âm Hi nghiêng đầu qua, phát hiện Mạnh Trùng cùng kẻ cơ bắp đang bàn luận việc gì đó.
"Tiểu Hi, cậu đang nhìn cái gì đó?" Trình Tiểu Minh dường như khá căng thẳng, bắt đầu luyên thuyên "Tôi thường thấy loại quỷ này trong phim ảnh, trong phim loại quỷ mắt này thường kéo một người nào đó có chấp niệm trong lòng hay đã từng làm việc ác vào trong ác mộng mà nó dệt ra."
Mạnh Trùng mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, liền quay đầu nhìn.
Phát hiện Âm Hi cư nhiên bình yên vô sự tỉnh lại, gã sững sờ một lúc, theo bản năng liếc nhìn con mắt trong tủ kính, phát hiện nó đã biến thành một đống không nỡ nhìn.
"......"
Quỷ còn sẽ tự bạo*?
(*): tự phát nổ, dạng như lựu đạn.
"Mày rất may mắn." Gã đi tới, giọng điệu phức tạp: "Con mắt này tám phần là do bị hủy mất đi một con, bằng không trò này cũng không dễ dàng phá đâu."
Âm Hi ngẩng đầu gã.
Mạnh Trùng hơi ngừng nói "Hay là mày dùng thẻ SSR?"
Đáy mắt thiếu niên không có một chút cảm xúc gì, sạch sẽ bình thản.
Nhưng Mạnh Trùng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, như thể bị uy hϊếp trong âm thầm, cả người khó chịu.
"Anh Mạnh! Chỉ còn có 20 phút!" Em gái ở bên cạnh gấp đến độ lời nói bắt đầu lộn xộn "Phải làm sao bây giờ?"
Mạnh Trùng quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nàng lập tức thức thời ngậm miệng lại.
"Tụi tao đã từ trên con mắt tìm thấy một chút manh mối có liên quan đến sách tranh." Mạnh Trùng nói: "Hình ảnh trước khi chết của của chủ nhân con mắt là một thi thể nằm ở trên bàn làm việc."
"Cho nên theo tao suy đoán, Ngũ Thải Ban Lan màu đen là chỉ máu văng lên sách tranh, sau khi đọng lại thời gian dài liền biến thành màu đỏ thẫm*. Nhìn như là màu đen, nhưng ở dưới vết máu lại có thêm một màu khác.
(*): kiểu như máu đen đậm nhưng có pha chút sắc đỏ ý.
Từ lúc gã mở miệng nói mãi cho đến khi nói xong, Âm Hi cũng không có phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm gã.
Mạnh Trùng nhíu mày "Mày rốt cuộc có nghe tao nói gì không hả?"
Âm Hi mím môi, gật đầu.
"Nhưng tụi tao chỉ tìm được một bức tranh thôi." Mạnh Trùng lười cùng cậu nói chuyện lòng vòng "Cho nên ý của tao là đợi đến khi thời gian còn lại vừa hết, mày đem tranh giao đi."
Gã vừa dứt lời, không đợi Âm Hi có phản ứng, Trình Tiểu Minh ngồi nghe ở bên cạnh nảy giờ thật sự nhịn không nổi nữa.
Dựa vào cái gì???
"Ông, manh mối mà ông có được là từ trong cậu ấy lấy được, bây giờ lại muốn cậu ấy đi mạo hiểm?". Trình Tiểu Minh còn có chút sợ hãi, nói chuyện không lưu loát lắm "Chỉ có một bức tranh, làm sao quỷ có thể buông tha cậu ấy?"
Mạnh Trùng lạnh lùng nhìn thiếu niên "Còn tốt hơn so với cái gì cũng không tìm được."
Trình Tiểu Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy vì sao bản thân ông không tự mà đi."
"Tao?" Mạnh Trùng ý vị thâm trường hừ cười một tiếng "Thẻ bài trong tay tao không dùng được, đánh không lại quỷ, nhưng bạn học Âm Hi lại khác, trong tay cậu ta lại có thẻ bài SSR."
Mạnh Trùng đem bức tranh ra, nhét vào trong tay cậu "Bằng không làm sao lại có thể nhẹ nhàng chạy thoát khỏi con mắt như vậy?"
Âm Hi nhìn chằm chằm gã, ánh mắt càng thêm trống rỗng.
Mạnh Trùng xoay người cùng cậu đối mắt, không hiểu sao lại bị cậu dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm đến trong lòng giật mình một phát.
Như là đang nhìn vật chết.
Mạnh Trùng cũng không để ý, chỉ cho là đã đem thiếu niên này chọc đến nóng nảy.
"Anh Mạnh giải quyết sao rồi? Bây giờ chỉ còn có 10 phút" Em gái có chút chột dạ, cũng không dám nhìn hai đứa nhỏ bên kia "Cậu ta sẽ chết sao?"
Mạnh Trùng 'xì' cười một tiếng "Có lẽ vậy"
Em gái: "Hả?"
"Ai mà biết được?" Mạnh Trùng chẳng hề để ý nói: "Vận khí của thằng nhóc đó tốt như vậy, có lẽ sẽ sống sót chăng?"
Kim phút trên đồng hồ chuyển động chậm rãi.
Trong nháy mắt, không gian tĩnh mịch chợt bị thanh âm bé trai phá vỡ, không hề báo trước.
"Bảo mẫu Hi Tư, cậu đã tìm thấy sách tranh rồi sao?" Lần này thanh âm của bé trai mang theo chút buồn rầu nói "Nếu đã tìm được rồi, hãy giúp tôi đưa nó đến thư phòng, hiện tại tôi đang rất bận."
Âm Hi liếc nhìn bức trang trong tay, ngẩng đầu lên.
Trình Tiểu Minh run rẩy dùng ngón tay chỉ vào một căn phòng "Thư phòng là cái này đúng không?"
Âm Hi: "Đúng."
Cậu bình tĩnh đáp lại khiến Trình Tiểu Minh ngẩn ra, thiếu niên phát hiện Âm Hi dường như cũng không quá sợ hãi, nhưng nghĩ lại, cũng có thể là do Âm Hi đã từ bỏ rồi.
Nghĩ như vậy, Trình Tiểu Minh thật sự cảm thấy bạn cùng trường của mình cũng quá mức đáng thương.
Âm Hi cầm tranh đem vào thư phòng.
Lần trước cậu từng vào căn phòng này, ban đầu quyển nhật ký kia đặt ở đây.
Nhưng khi Âm Hi bước vào, lại phát hiện trong phòng không có gì ngoài bóng tối. Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, không gian này như bị kéo dài vô hạn, chỉ còn một mình cậu.
Trong bóng tối chợt vươn ra một cánh tay nhỏ trắng bệch.
Âm Hi đem tranh đưa qua.
"......"
Thật lâu sau.
"Ha ha ha, khúc khích(*)." Trong bóng tối truyền ra ra tiếng cười của bé trai, xen lẫn trong đó là những lời nói đứt quãng "Bảo mẫu Hi Tư, cậu lại tìm lầm rồi!"
(*): ừm hãy dùng trí tưởng tượng của bạn...
Âm Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng tối trước mặt.
Bé trai: "Vậy cậu muốn nhận kiểu trừng phạt nào đây?"
Dường như có vô số dây leo lạnh lẽo một đường từ trong bóng tối vươn ra, như rắn rết quấn quanh hai chân cậu.
Âm Hi đứng ở tại chỗ không thể động đậy, không chớp mắt nhìn bóng tối quanh mình nhanh chóng lui tán, hiện ra dáng vẻ căn phòng thật sự -- cách đó không xa tiểu quỷ đang đứng ở trước mặt cậu.
Thoạt nhìn bộ dáng của tiểu quỷ chắc khoảng chừng năm đến sáu tuổi, khuôn mặt của nó như bị nhào bột vậy, nhăn lại thành từng đoạn, các đường nét khuôn mặt thì bị biến dạng chen chúc lẫn nhau, hai con mắt lớn chỉ còn lại tròng trắng.
Tiểu quỷ nhếch môi, cười khúc khích.
Nó giơ dao chạy đến trước mặt Âm Hi, liền thấy đôi mắt nai đen trắng khẽ mở to, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước. Người này có lẽ rất sợ hãi đến nỗi hô hấp đều phát run.
"Chém vào nơi này tốt hơn, bả vai sẽ tách ra khỏi cổ, ngón tay phải được chặt riêng." Tiểu quỷ đung đưa con dao trước mặt cậu "Thế nhưng đường nét lại không dễ nhìn."
Âm Hi hốc mắt đỏ bừng, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi đao.
Trò đùa dai của tiểu quỷ hình như đã dọa cậu: "Kỹ thuật của tôi không tốt bằng anh trai, có khả năng sẽ rất đau đó."
"Đúng không?" Âm Hi đột nhiên hơi chớp mắt.
Tiểu quỷ: "Đúng nha."
Âm Hi nhìn chằm chằm nó hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt không hợp với khí chất của cậu:
"Muốn tôi dạy nhóc không?"
Tiểu quỷ động tác chợt dừng: "?"
Giống như đã biến thành một người khác vậy.
Thiếu niên vừa rồi còn sợ đến phát khóc, lúc này lại khép hờ đôi mắt làm lộ ra nốt ruồi trên mí mắt.
Nước mắt trong hốc mắt tựa như đã thấm vào con ngươi đen nhánh, hai mắt cậu trống rỗng, cúi người về phía trước, chủ động khiến mũi dao đặt trước yết hầu của chính mình, thong thả hạ xuống xương quai xanh rồi dừng lại.
Đường cắt đẹp đẽ gần như hoàn mỹ.
Âm Hi nói: "Kỹ thuật của tôi rất tốt."
Tiểu quỷ: "......"
"Kỹ thuật của tôi rất gọn gàng, nhóc không thể so với tôi" Âm Hi đáy mắt vô thần "Anh trai của nhóc cũng không thể so với tôi."
Tiểu quỷ: "............"
Đột nhiên cảm thấy dao trong tay không quá vững.
"Nhóc rất để ý đến anh trai mình?" Âm Hi hơi mở to mắt "Nhóc nghĩ chuyện gì cũng làm tốt hơn người kia, muốn đem người kia giẫm đạp dưới chân mình, muốn cho mẹ cùng những người khác đều chú ý tới nhóc."
Âm Hi giọng điệu nghiêm túc lại vô tội, "Nhưng anh trai của nhóc lại gϊếŧ người giỏi hơn nhóc"
Cậu trơ mắt nhìn tiểu quỷ trước mắt khuôn mặt co quắp ngày càng nhiều, cơ hồ vắt thành một đoàn*. Bên tai truyền đến tiếng khóc bén nhọn vang lên, tiểu quỷ mặt dữ tợn, giơ dao lên!
(*): đoạn này kiểu như vắt khô khăn ý.
"Người kia sẽ không dạy nhóc, bởi vì người kia muốn cho nhóc không sánh bằng người kia, học tập không sánh bằng, trò chơi cũng không sánh bằng, ngay cả gϊếŧ người càng không sánh bằng." Âm Hi quen thuộc chi phối cảm xúc của đứa trẻ.
"Người kia không chịu dạy nhóc, nhưng tôi có thể."
Con dao đang chuẩn bị rơi xuống giữa không trung đột nhiên dừng lại, ngay cả tiếng kêu khóc chói tai cũng dừng lại.
Mặt tiểu quỷ bê bết máu ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Thiếu niên trước mặt đáy mắt vẫn như cũ trống rỗng vô thần, sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ khiến làn da cậu không còn chút máu.
"Gϊếŧ người gọn gàng đẹp đẽ." Cậu hỏi: "Muốn học không?"
Âm Hi đã cho nó một lựa chọn.
Tâm tiểu quỷ này rất nặng nề, nó hướng thụ quá trình tra tấn người khác, vượt qua cả kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ người nhất thời.
Âm Hi rất dễ dàng bắt chẹt dạng tâm lý này, cũng chắc chắn rằng tiểu quỷ nhất định sẽ trả lời vào lúc này. Đến nỗi vì sao bản thân lại chắc chắn như thế cậu cũng không quá rõ ràng.
Thật giống như trên người chính mình từng xuất hiện ý thức cố chấp như thế.
Không ngoài dự kiến, tiểu quỷ quả nhiên thả cậu ra.
"Tạm thời tôi đây sẽ không gϊếŧ anh đâu." Hốc mắt trống rỗng cong lên, lộ ra vẻ không có ý tốt cùng mong chờ, tiểu quỷ nói: "Anh phải dạy tôi cách gϊếŧ người gọn gàng đẹp đẽ!"
Nó nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn "Nhất định phải dạy tôi lợi hại hơn cả anh trai tôi!"
Cùng lúc đó.
Ngoài thư phòng.
"Tại sao vẫn chưa ra?" Trình Tiểu Minh cắn răng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Mười phần hết tám phần là không ra được rồi." Mạnh Trùng nhướng mày "Tao thật ra hy vọng nó có thể trì hoãn lâu thêm một chút, hoặc ít nhất là câu thêm giờ."
Trình Tiểu Minh oán hận trừng gã một cái.
Mạnh Trùng làm bộ làm tịch thở dài, khi đang chuẩn bị đứng dậy, bên tai lại vang lên thanh âm của bé trai"
"Tôi muốn chính là sách tranh! Không phải bức tranh!" Lần này thanh âm bén nhọn đến độ khiến người ta tê cả da đầu "Tôi chỉ cho thêm 3 giờ! Hãy nghiêm túc dùng!"
Trình Tiểu Minh ngồi liệt trên sô pha, mặt xám như tro tàn.
"Nhanh lên" Mạnh Trùng xoay người cong khóe môi một chút, hướng thiếu niên vẫy tay "Nhanh đi hỗ trợ tìm sách tranh, bằng không bằng hữu của mày sẽ chết vô ích mất, nếu mày không hi vọng......"
Lời còn chưa dứt, gã trơ mắt nhìn cửa thư phòng từ bên trong đẩy ra.
Âm Hi cả người là máu bước ra.
Trên cánh tay của cậu có một vết thương rất sâu, đứng ở cửa một lúc lâu cũng không biết bước tiếp, phải đợi đến khi Trình Tiểu Minh lại đây dìu cậu, mới như vừa tỉnh mộng, vành mắt đỏ bừng.
Mạnh Trùng ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ.
Làm sao nó vẫn có thể còn sống???
Chẳng lẽ lần này cũng dùng thẻ SSR? Lệ quỷ SSR nghe lời như vậy? Không thể nào???
Gã nghĩ hoài không ra, khi vẫn còn đang ngơ ngác phát ngốc thì lại nghe thấy giọng điệu run rẩy của Âm Hi, nhỏ giọng nói.
Âm Hi nói: "Bức tranh đó là thật."
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Trùng gặp nguy rồi.
Công mua xong vé tàu cao tốc, lập tức liền đến. OvO