Chương 1: Vào phó bản

Nơi này là một tòa lâu đài Gothic thường thấy trong những câu chuyện cổ tích, trên đỉnh của lâu đài là những bức chân dung đầy quyền uy tựa như thần linh trên cao dùng nữa con mắt nhìn đám người phàm ở dưới.

Âm Hi nghiêng đầu nhìn chỗ khác, vô tình chạm mắt cùng con quái vật đầu người đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Cậu trợn tròn mắt, cả người thu vào một góc, cố đem bản thân biến nhỏ lại hoặc tốt nhất là tàn hình luôn càng tốt.

【Chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc rút thẻ, thỉnh các vị player nhanh chóng rút thẻ càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả các vị tự chịu ~】

Thanh âm bén nhọn mang theo giọng điệu đầy nham hiểm yếu ớt truyền ra, không lọt chỗ nào (*).

(*)无孔不入: vô khổng bất nhập (không lọt chỗ nào): chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).

"Mẹ kiếp, rút con mẹ mày thẻ." Một người đàn ông cơ bắp thô kệch giọng không kìm được suy sụp: "Tao không tìm được lối ra! Cũng không tìm được thẻ! Chẳng lẽ tao chỉ còn cách chờ chết thôi sao?? "

Sau cùng cũng không thể trách người đàn ông này được, dù sao đây cũng là người duy nhất nổ lực tìm thẻ, với lại con quái vật đầu người cũng đã đi tới bên ngoài cửa sổ rồi.

Một người đàn ông gầy gò như con khỉ đứng bên cạnh cười khinh "Tao biết làm cách nào để rút thẻ."

Người đàn ông cơ bắp gầm lên "Mẹ mày sao không nói sớm!"

"Vừa nảy tao đã nói rồi, tao có thể nói cho tụi mày biết" Người đàn ông gầy như khỉ thừa nước đυ.c thả câu nói "Nhưng tụi mày phải đáp ứng với tao một điều kiện."

【Chỉ còn 10 phút nữa là kết thúc rút thẻ, thỉnh các vị player nhanh chóng rút thẻ càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả các vị tự chịu!]

"Là điều kiện gì? Mau nói ra điều kiện đi!" Cô gái ngồi sụp trên mặt đất khóc đến nhòe đi lớp trang điểm, nắm lấy ống quần của người kia cầu xin "Dù là điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng."

Người đàn ông gầy như khỉ nheo mắt lại "Bất cứ chuyện gì cũng phải nghe lời tao."

Vài người vội vàng gật đầu, hận không thể gật đầu nhanh thêm một chút.

Chỉ có một người không phản ứng.

Người đàn ông gầy như khỉ đem tầm mắt chuyển về một góc nhìn Âm Hi vừa mới ngẩng đầu lên.

Cậu ta trông giống như một học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, đôi mắt nai thanh triệt sạch sẽ cùng tròng mắt trắng đen rõ ràng, được bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt.

Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, như thể đang rất sợ hãi.

Khi Âm Hi nhìn lên, hơi chớp mắt, để lộ ra một nốt ruồi nhỏ nhạt màu ẩn trong nếp gấp dưới mí mắt, kinh diễm động lòng người.

Cả người cậu ta run lên, trong lòng bàn tay cầm một thứ gì đó, chỉ mơ hồ lộ ra một sợi tơ hồng nhàn nhạt.

Người đàn ông gầy như khỉ tặc lưỡi "Còn mày thì sao?"

"Ừ." Âm Hi mím môi gật đầu.

Cậu lại lần nữa cụp mắt xuống, tia sáng trong đáy mắt nháy mắt bị giấu đi, lộ ra vẻ trống rỗng vô thần.

【Thời gian rút thẻ còn 5 phút--】

Thanh âm kia chợt tăng cao, trực tiếp khiến một cô gái có mặt tại đây sợ hãi đến phát khóc.

"Ngay ở trong điện thoại đi dộng" người đàn ông gầy như khỉ đạt được mục tiêu của mình, vẫy vẫy tay cầm điện thoại "Khởi động lại máy, sau đó chúng mày sẽ tìm thấy một App hiện trên màn hình điện thoại, nhấn vào liền có thể rút thẻ."

"Tốt hơn hết là chúng mày đừng nói dối tao" gã lạnh lẽo cười một cái rồi nói: "Đối với một player lâu năm như tao, muốn gϊếŧ chết chúng mày, dễ như dẫm chết một con kiến".

Gã còn chưa nói xong, mọi người trong phòng đã tranh thủ thời gian nhanh chóng khởi động lại điện thoại.

Một người phụ nữ ngồi sau ghế sô pha đột nhiên thét chói tai, dường như phát điên ném bỏ di động "Xong rồi! Điện thoại của tôi bị đơ rồi!" Cô ta đột ngột nhào xuống chân người kia"Mạnh ca, cứu tôi với! Tôi phải làm cái gì bây giờ?!"

【Tích -- Rút thẻ đã kết thúc--】

Sau khi mọi người rút xong thẻ của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng khi họ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy người phụ nữ kia đang nằm trên mặt đất không ngừng co rúm lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, giống như cây kem để ở ngoài lâu bị tan chảy ra, máu tươi cùng xá© ŧᏂịŧ chậm rãi thấm đậm quần áo, nháy mắt trở thành một vũng máu loãng.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, nỗi sợ âm thầm bao trùm.

"Lượt rút thẻ đầu tiên của người mới đều là miễn phí, cũng không tiêu hao vận may." Mạnh Trùng đá bay quần áo trên chân, sắc mặt trắng bệch, giả bộ bình tĩnh "Hãy quý trọng."

Người đàn ông cơ bắp rén đến độ không dám nói lớn: "Trò này chơi như nào?"

"Rút thẻ" Mạnh Trùng hít một hơi thật sâu "Tụi bây đã từng chơi trò rút thẻ chưa? Mục tiêu của trò chơi này là thu thập tất cả các loại thẻ, đồng thời mỗi thẻ đều phải đạt mãn cấp. Thành công hoàn thành hai nhiệm vụ này, tụi bây liền có thể rời khỏi trò chơi này."

Rời khỏi nơi này.

Nghe thấy bốn chữ này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều sáng lên.

Người đàn ông cơ bắp lại hỏi: "Làm cách nào để những thẻ này mãn cấp?"

"Nuôi dưỡng Du Hồn" Mạnh Trùng khóe miệng giật giật "Mày nói xem?"

Vẻ mặt của người đàn ông cơ bắp đông cứng lại.

"Quỷ làm sao mà nuôi? Dùng mạng để nuôi chắc?" em gái lúc nãy khóc tới nỗi trôi đi lớp trang điểm lắp bắp nói "Tôi, tôi chính là không cẩn thận cắt qua tay, làm sao lại tới nơi này a!"

"Tôi cũng thế."

Âm Hi nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh liền thấy một thiếu niên trạc tuổi cậu đang run rẩy không ngừng: "Tôi, tôi đang chạy năm mươi mét ở trường, vừa chạy xong, đã, đã bị ngã tới nơi này rồi."

Dường như thiếu niên nhận ra ánh mắt của cậu, cũng quay đầu lại nhìn Âm Hi.

"Cậu cũng học ở F?" Thiếu niên chú ý tới bộ đồng phục học sinh trên người của Âm Hi "Cậu cũng vô tình tới nơi này?"

Âm Hi vẫn nắm chặt lòng bàn tay lắc đầu"Tôi tới đây tìm người."

"Tìm người?" Thiếu nhiên hiển nhiên không hiểu câu trả lời này, nhưng lại để ý thấy Âm Hi vẫn luôn nắm chặt thứ gì đó, tò mò hỏi: "Đây là cái gì? Bùa hộ mệnh?"

Âm Hi lại lắc đầu, mím môi không nói gì.

"Cậu, tôi nghĩ người cậu đang tìm có lẽ không ở đây." Thiếu niên còn muốn nói một câu 'Dù có ở đây chỉ sợ cũng đã chết mất xác ở đâu rồi', nhưng lại không đành tổn thương trái tim người trước mặt nên đành ém nhẹm câu sau.

Im lặng một chút, thiếu niên lại hỏi "Nếu không cậu miêu tả người kia cho tôi thử xem? Không chừng tôi có quen biết?"

Âm Hi vẫn im lặng,

Cậu vùi đầu vào đầu gối, khẽ mở mắt.

"Lúc này còn có thể nói chuyện phiếm?" Mạnh Trùng châm chọc nói "Tuổi còn nhỏ nhưng mà dã tâm lớn thật."

"Kẻ luôn kéo chân sau cả đội thường là những đứa trẻ không hiểu chuyện, cứng đầu, không nghe lời." Mạnh Trùng chuyển tầm mắt trở về, nhìn lướt qua đám người "Đem thẻ ra xem nào."

Vài người ngồi cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Mạnh Trùng hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng tưởng rằng không mở thẻ bài thì sẽ không nhìn thấy quỷ."

"Thẻ bài khi được mở các người chỉ có thể nhìn thấy cấp độ của nó, còn quỷ ở bên trong, chúng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi ngoi đầu lên chỉ để hù các người một cái đâu." Gã nói tiếp: "Quỷ trong thẻ bài có độ tự do rất cao, chúng muốn ra liền ra, muốn vào liền vào."

"Thân là chủ nhân của thẻ bài, các người có quyền triệu hồi chúng nó, tuy nhiên cũng không nhất định có thể gọi chúng ra được " Mạnh Trùng như nhớ ra điều gì đó, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra "Cho dù có gọi ra được, người chết đầu tiên cũng chưa chắc đã là người khác"

Nghe những gì anh ta nói, khuôn mặt của một số người thậm chí còn xấu hơn.

Mạnh Trùng đếm lại lần nữa, bỏ qua hai người đã chết, thêm anh ta, bây giờ còn lại năm nam một nữ.

Kỳ thực anh ta cũng không ôm hy vọng gì nhiều, rốt cuộc qua mấy phó bản, anh ta cũng chỉ nhìn thấy cấp thấp nhất, thẻ N.

Không ngoài dự đoán, lần lượt đi qua mấy người, tất cả đều là N.

Đến người cuối cùng chính là cậu bé co ro trong góc.

Âm Hi siết mình chặt hơn.

Cậu ta mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí duỗi tay ra khỏi cánh tay, đưa điện thoại ra xa, mở lại APP theo thao tác của những người vừa rồi, liền nhìn thấy gói thẻ cậu vừa rút trên màn hình.

Cậu ta mím môi nhấp thật nhanh.

Di động dần dần phát ra ánh sáng vàng.

Một thẻ xuất hiện trên màn hình và một vài chữ cái từ từ xuất hiện trên mặt sau của thẻ:

SSR.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng lại vi diệu.

Mạnh Trùng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cậu, không nóng không lạnh cười "Cậu thật may mắn, cậu bé."

Âm Hi ngước nhìn gã ta.

"Nhưng người mới có được SSR cũng không phải chuyện tốt," Mạnh Trùng trong mắt lóe lên một tia tham lam, âm dương quái khí nói "Nhóc phải cẩn thận, đừng để bị quỷ của chính mình ăn thịt."

【Chỉ còn ba phút nữa là chính thức vào game, hiện tại thông báo bối cảnh và nhiệm vụ của lượt chơi đầu tiên】

【Tên trò chơi: Vương quốc suy tàn】

【Độ khó của trò chơi: ★】

【Mục tiêu của trò chơi: Trong vòng ba ngày thảm sát toàn thành.】

【Phần thưởng trò chơi: 3000 điểm + rút thăm miễn phí * 1】

Gần như cùng lúc âm thanh bén nhọn chấm dứt, tiếng khóc của trẻ con từ bốn phía vang lên, dường như là từ sâu trong bóng tối truyền ra, nhưng dù cho họ có nhìn kỹ đến thế nào cũng không thể nhìn thấy bất cứ ai đứng ở trong đó.

"Bảo mẫu Hi Tư! Tôi không thể tìm thấy sách tranh của mình." Giọng điệu vừa khóc vừa oán giận của bé trai vang lên, lại như có điều suy tư mà im lặng, sau đó dùng giọng điệu thâm trầm nói ra yêu cầu: "Trong vòng ba tiếng nữa, tôi phải lấy được sách tranh của mình. Nếu không, tôi sẽ tức giận!"

Đám người kinh hãi nhìn về bóng tối phía sau mình, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Ý nghĩa của từ "tức giận" này không cần nghĩ cũng biết.

"Lẹ lên, mau chia nhau ra tìm!"

Người đàn ông cơ bắp dùng ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại lao vào bóng tối, bắt đầu lục tung khắp nơi.

"Ba tiếng, thời gian vẫn còn kịp." Em gái lo lắng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay "Sách tranh của trẻ con, màu sắc khẳng định sẽ rất dễ thấy."

Âm Hi ngước mắt lên nhìn vài căn phòng trong góc.

Người bên cạnh đỡ tường đứng lên, hai chân run rẩy "Hay là chúng ta cùng nhau đi tìm?"

Âm Hi nghiêng đầu nhìn thiếu niên.

"Tôi tên là Trình Tiểu Minh, tôi cũng là học sinh trường F." Trình Tiểu Minh đỡ cậu dậy, hiển nhiên là đang mạnh mẽ đè nén nỗi sợ hãi, thiếu niên chỉ về hướng có một loạt tủ bát"Đi, đi đến đó, ở đó có ánh sáng."

Dãy tủ được đặt dưới những ngọn nến trông rất an toàn.

Âm Hi đi tới cạnh tủ bát, liếc mắt nhìn mấy quyển sách trên đó, tự nhiên đáp xuống cánh cửa người bên cạnh.

Trong bối cảnh của ánh nến, những hoa văn kỳ lạ bị vẽ bừa bẩn trên cửa hiện ra rõ ràng.

"Tôi thấy cậu cái gì cũng không nhớ, có phải bị mất trí nhớ rồi không?" Trịnh Tiểu Minh nuốt nước bọt, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi nỗi sợ hãi. Kết quả đợi một lúc cũng không thấy người kia trả lời.

Ngay lập tức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Khi thiếu niên xoay người lại, liền phát hiện phía sau lưng chẳng còn ai cả.

Âm Hi đi vào căn phòng kia.

Cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, nháy mắt dừng lại đông tác, cứng dờ quay người lại.

Đây là một căn phòng không quá rộng.

Giữa phòng có một cái bàn làm việc, bên trên đặt ngổn ngang nhiều bức ảnh và giấy tờ. Cái bàn này như bị tạt cả xô máu lên vậy, chúng đọng lại thành những dịch chất sền sệt khiến người ta buồn nôn.

Ngoài ra còn có những vết máu đỏ tươi trên những bức tường trắng như tuyết, chúng tạo thành từng mảnh nối liền toàn bộ căn phòng.

Âm Hi trợn tròn mắt, hít thật sâu một hơi dài.

Cậu đi đến trước bàn làm việc, nhanh chóng nhìn thấy một quyển vở được giấu sau trang giấy lớn, chủ nhân của quyển vở này có lẽ còn trẻ, chữ viết quanh co, non nớt, thậm chí cậu còn không thể đọc rõ.

Âm Hi cầm nó lên, nhẹ đọc thành tiếng:

"Anh trai của tôi ngày hôm nay lại dạy cho tôi thêm vài điều mới, nhưng tôi thật ngu ngốc, không có tay nghề tốt như anh. Thịt mà anh trai tôi cắt rất sạch sẽ và gọn gàng, không giống như tôi, tôi thậm chí không thể cắt phần cơ bắp sạch sẽ. "

"Thảo nào mẹ tôi không thích tôi, bà ấy chỉ thích anh trai tôi thôi, nhưng tôi cũng rât thích anh trai."

"Hừ, bảo mẫu Hi Tư khi không nghe lời thật là đáng ghét. Da của nàng lại quá xấu, thịt cũng già rồi. Anh trai đã dạy tôi rằng trong trường hợp này, tôi nên để chúng vào tủ lạnh trước, sau đó hãy lấy ra làm sau."

Càng đọc về sau, giọng cậu càng trở nên trống rỗng,

Âm Hi cúi đầu, đôi mắt đen thuần khiết nhìn chằm chằm một chỗ, xuất thần.

Như chợt nhớ ra điều gì đó,

Cậu nhếch khóe miệng.

"Âm Hi ơi? Âm Hi à?"

Có tiếng gọi yếu ớt từ ngoài cửa truyền tới.

Đối phương hiển nhiên rất lo lắng, nhưng thiếu niên lại không dám kêu to, chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên cậu.

Âm Hi cất quyển vở vào túi.

Vừa đẩy cửa đi ra, tình cờ đυ.ng phải Trình Tiểu Minh ở trước cửa. Trình Tiểu Minh bị dọa đến mức nhảy đến góc tường ôm đầu khóc, lát sau phát hiện tình huống không đúng liền run rẩy ngẩng đầu lên.

"Cậu, sao cậu dám tự mình đi vào phòng?" Trình Hiểu Minh túm lấy cậu, kinh hãi nói: "Nếu trong phòng có thứ đó thì sao?"

Thiếu niên thấy hai mắt cậu đỏ hoe, đầu ngón tay lạnh lẽo, rõ ràng là bị dọa sợ.

Trình Tiểu Minh trong lòng mềm nhũn "Về sau phải cẩn thận một chút."

Âm Hi rũ mắt xuống, gật đầu.

"Vậy thì cậu đã tìm thấy sách tranh chưa?" Trịnh Hiểu Minh hỏi "Trong phòng có những thứ gì?"

Máu tươi dội khắp tường, bàn làm việc chi chít vết dao.

"Không có thứ gì."

Âm Hi đáy mắt trong suốt sạch sẽ, "Căn phòng này rất đẹp."