Chương 64: Lâu đài cổ thần bí [kết thúc]

Tác giả: Bạch Cô Cô

“Tếp tục đi về phía trước, là có thể rời khỏi phó bản này.” Sở Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, móc điện thoại ra chiếu đèn, cái đường hầm này tràn ngập một hương vị cổ xưa.

Như là căn phòng âm u lâu ngày không có ánh sáng, sinh ra hơi thở ẩm mốc, lại có thêm theo một chút mùi hôi thối.

“Vậy còn cô?” Người đàn ông nhạy bén mà ý thức được, Sở Tu tựa hồ không chuẩn bị đi cùng với anh ta.

“Tôi còn phải trở về một chuyến.” Sở Tu vừa đi về phía trước đi vừa nói: “Chuyện đã hứa với người ta thì phải làm cho xong.”

Anh ta im lặng một lát sau đó nói: “Lâu đài cổ đã cháy, thoạt nhìn rất nhanh sẽ lụi tàn trong biển lửa, bây giờ cô trở về…”

“Tôi sẽ giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất.” Sở Tu lại đi về phía trước một đoạn, thành công thấy được thi cốt nằm trên mặt đất, thì ra người kia cũng không có ra khỏi lâu đài cổ này, có lẽ lúc ấy anh ta đã bị thương nặng, cuối cùng chết ở đường hầm này.

Thi cốt cầm một con dao, đã rỉ sét rất nghiêm trọng, phía trên loang lổ rỉ sét sẫm màu, dường như là máu đã khô. Sở Tu nhặt con dao đó lên, quay đầu đi trở về.

Người đàn ông do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.

Rốt cuộc hai bọn họ cũng không phải đồng đội, đâu cần phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của Sở Tu.

Sở Tu cầm theo dao, rất nhanh đã trở về tới lối vào đường hầm, cô mở cái nắp ra rồi leo lên, lúc này cả căn phòng bốc khói nghi ngút, xen lẫn mùi khét.

Sở Tu cởϊ áσ khoác rồi để vào bồn tắm, sau khi làm cho áo khoát ướt dầm dề thì choàng lên đầu.

Cô mở cửa, cậu bé vẫn còn ở đó, nhưng mà vừa thấy đến con dao trong tay cô, cậu bé liền co rúm lại, rõ ràng là đang sợ hãi gì đó.

Rốt cuộc năm đó cậu ta cũng là chết bởi con dao này.

Dù lúc ấy cậu ta chỉ là trẻ con, là vô tội, nhưng nếu cậu dám chặn đường, Sở Tu cũng sẽ không khách khí. Cậu bé lặng yên lui về phía sau, ánh mắt rất sợ hãi, Sở Tu tiết kiệm không ít sức lực, cầm theo con dao lao ra ngoài.

Toàn bộ lâu đài cổ đã hoàn toàn bao phủ trong biển lửa, nơi nơi đều là khói dày đặc và lửa, các bức tranh trên vách tường đều bùm bùm rớt xuống.

Cô choàng áo khoác ướt đi lên tầng 2, lúc này cầu thang tầng 2 cũng cháy, phát ra tiếng bốp bốp tách tách, phỏng chừng qua không bao lâu nữa sẽ sập.

Sở Tu xông lên tầng hai, nhóm hầu gái và chủ nhân lâu đài cổ vẫn đang đánh nhau, mặt đất nhớp nháp máu thịt, bọn họ mỗi người thoạt nhìn đều chật vật bất kham, lại không có một ai rời khỏi trận chiến này.

Thậm chí trong mắt mỗi hầu gái đều mang theo hận thù thấu xương. Nếu có thể, tuyệt đối các cô ấy sẽ nhào lên, trực tiếp xé chết một nhà chủ nhân lâu đài cổ, nuốt máu thịt bọn họ vào bụng.

Cách Sở Tu gần nhất chính là Tiểu Nhụy.

“Nhận lấy!” Sở Tu ném con dao trong tay qua, Tiểu Nhụy một phen liền tiếp được: “Không nghĩ tới cô thật sự sẽ đến, tôi không có tin lầm cô.”

Trên mặt Tiểu Nhụy đều là vết thương, cô ấy toét miệng cười cười, cười có chút kinh dị, nhưng lại rất chân thành, Tiểu Nhụy cầm dao nhanh chóng nói: “Cô nên rời khỏi nơi này, nếu có duyên, về sau chúng ta nói không chừng sẽ còn gặp lại.”

Còn lại mấy hầu gái, đều nhào lên như thể không muốn sống, hoàn toàn khống chế chủ nhân lâu đài cổ. Vợ của chủ lâu đài muốn cứu chồng mình, nhưng mấy cô hầu gái căn bản không quan tâm đến vết thương trên người họ, chỉ là khống chế thật chặt chủ nhân lâu đài cổ.

Tiểu Nhụy giơ dao, để con dao rỉ sét loang lổ trên tay cô ấy, rỉ sét bên trên chậm rãi hòa tan, giống như máu chảy xuôi xuống dưới, giây tiếp theo, cô ấy hung hăng đâm con dao vào trong ngực chủ nhân lâu đài cổ.

Chủ nhân lâu đài cổ vốn dĩ vẫn duy trì bề ngoài là quản gia hét thảm thiết một tiếng, cơ thể ông ta trong nháy mắt dính vào ngọn lửa, ngay sau trong biển lửa hừng hực, túi da chậm rãi thiêu hủy, lộ ra bộ mặt thật bên trong.

Sở Tu cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng đi xuống tầng một, bởi vì lúc này tòa lâu đài đang trên đà sụp đổ trong đám cháy, nếu toàn bộ lâu đài sụp đổ hoàn toàn, cô sẽ chết ở đây.

Nhưng mà sau khi mất đi con dao, cậu bé gần như hư thối kia không sợ nữa, có vẻ như đã sớm nhìn chằm chằm Sở Tu. Lúc Sở Tu chạy xuống từ tầng hai, nó đã đã làm tốt chuẩn bị.

Vừa lúc Sở Tu dẫm lên cầu thang tầng hai, cầu thang vì bị cháy mà sụp dổ… Sở Tu dẫm hụt, ngã vào ngọn lửa, cô vẫn luôn sử dụng áo khoác ướt che chở cho mình, cho nên không bị bỏng, nhanh chóng lăn ra khỏi ngọn lửa.

Lúc này cậu bé vẫn luôn âm trầm lập tức nhảy lên.

Sở Tu kỳ thật cũng không sợ hãi, trong tay cô còn có một hình nhân thế thân, lúc mua đến giờ vẫn chưa từng dùng qua.

Khi Sở Tu nắm chặt hình nhân thế thân, có người từ trên đỉnh đầu bay xuống, người nọ là trực tiếp bay xuống, ôm chặt cậu bé, hai người cùng nhau lao vào đống lửa.

Là một trong số các hầu gái.

Hầu gái ôm chặt cậu bé vào ngọn lửa, quay đầu lại cười với Sở Tu: “Nhụy Nhụy để cho tôi tới hỗ trợ, cô đi nhanh đi.”

“Cảm ơn.” Sở Tu nhặt áo lên, chạy về phía phòng tắm, hầu gái còn ở phía sau phất tay: “Là chúng tôi muốn cảm ơn cô, chúc cô bình an rời đi.”

Thời điểm Sở Tu chui vào đường hầm, nghe được âm thanh của thứ gì đó ầm ầm ầm rơi xuống đất, hẳn là lâu đài cổ chống đỡ sự thiêu đốt, cuối cùng cũng sập.

Những yêu hận tình thù, dơ bẩn hay thống khổ ở quá khứ cuối cùng đều bị chôn vùi trong đống tro tàn.

Sở Tu ho khan hai tiếng, đi dọc theo đường hầm thật lâu, thật lâu, rốt cuộc cũng đi tới cuối đường hầm. Cuối đường hầm cũng có một cái nắp, đang trong trạng thái bị mở ra, chắc là lúc nãy người đàn ông kia đã đi ra ngoài.

Sở Tu bò ra khỏi đường hầm, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, thậm chí còn hơi nóng, bên tai có tiếng ve kêu không ngừng. Cô quay đầu, sau lưng là tòa lâu đài cổ kính đứng trong băng tuyết đang bị ngọn lửa đốt cháy mà không ngừng sụp đổ, còn trước mặt là ngày hè ấm áp, làn gió nhẹ nhàng thổi qua thảm cỏ.

Cô vươn tay, quả nhiên sờ đến một tấm chắn trong suốt, cái chắn đang chậm rãi vỡ vụn như thủy tinh. Mà lâu đài cổ và mặt đất đầy tuyết, cũng từ từ vỡ tan.

Sở Tu không thể nhìn đến cuối cùng, bởi vì phó bản này đã kết thúc, cô bị truyền tống ra khỏi phó bản.

“Chúc mừng thành công kết thúc phó bản lâu đài cổ. Có được chìa khóa, tích phân +10, thành công chạy thoát, tích phân +30, được MVP tích phân +10, khen thưởng đặc biệt: Người kết thúc phó bản lv1.”

“Chờ đã! Cái gì gọi là kết thúc phó bản? Khen thưởng đặc biệt lại là thứ gì vậy?” Sở Tu lúc ấy liền ngốc, nhưng mà hệ thống cũng không có ý đáp lại cô, vẫn như cũ đưa cô đưa vào thương thành, xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược.

Sở Tu hỏi trong chốc lát cũng không nghe đực câu trả lời, nên mặc kệ, rốt cuộc cô lại tích cóp đủ tích phân để mua thể chất! Vì thế nhanh chóng mua một chút thể chất, tiêu hết 100 tích phân, thật vất vả mới tích cóp tới 134 tích phân, giờ chỉ còn lại có 34.

Lại nói tiếp chính là đau lòng, vô cùng đau lòng.

Nhưng nghĩ đến sau khi đổi điểm thể chất, lực lượng và phương diện khác đã có một bước nhảy vọt về chất, xác suất sống sót trong phó bản sẽ trở nên càng cao hơn, về điểm này thì đau lòng cũng biến mất không thấy đâu.

Rốt cuộc quan trọng nhất vẫn là sống sót, hết thảy những thứ khác đều là vô dụng, sống sót mới có thể kiếm càng nhiều tích phân!

Tuy nhiên… Vì sao lại nói cô kết thúc một phó bản?

Trong phó bản tước, cô cũng làm hai NPC nội chiến, tuy rằng không biết kết quả, nhưng mặc kệ là lưỡng bại câu thương cũng được, hay trong đó một Boss thua cũng thế, chắc là cũng ảnh hưởng rất lớn tới phó bản nhỉ?

Nhưng cuối cùng chỉ cho một cái khen thưởng cốt truyện đặc biệt.

Chỉ có lúc này đây hệ thống thông báo hoàn toàn khác, dĩ vãng đều là nói cô thông quan một phó bản, lúc này đây lại nói cô kết thúc một cái phó bản.

Chẳng lẽ chính là, nhóm hầu gái hoàn toàn tiêu diệt chủ nhân lâu đài cổ, oán hận của các cô ấy đã không còn, lâu đài cổ sẽ không tiến vào luân hồi mới, mà là biến mất hoàn toàn?

Cho nên sẽ không có người chơi khác tiến vào phó bản này nữa, phó bản này kết thúc theo đúng nghĩa đen?

Sở Tu tự hỏi thật lâu, khả năng này là lớn nhất, nhưng cũng không nhất định.

Vấn đề lớn nhất của trò chơi này ở chỗ nó sẽ không giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho bạn, thứ gì đều phải tự mình tìm kiếm, mặc kệ là quy tắc trò chơi hay giá trị sản phẩm trong thương thành, người chơi cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả.

Tất cả chỉ phụ thuộc vào việc mò mẫm từng chút một trong trò chơi để có thêm kiến

thức mới.

Giống như là chỉ có phó bản thứ nhất mới có được năng lực đặc biệt vậy, căn bản là sẽ không nói cho người mới, toàn là xem các biểu hiện của người mới trong phó bản thứ nhất.

Cái gì cũng đều là các người chơi tự mình mò mẫm ra, hệ thống ngoại trừ phát thưởng, cơ hồ tương đương như không tồn tại.

Người chơi không biết mình vì sao lại bị kéo vào trong trò chơi này, cũng không biết khi nào mới là kết thúc cũng thôi đi, cho cái khen thưởng có ích lợi gì cũng không biết.

Hệ thống rác rưởi!

Sở Tu phát hiện cái "người kết thúc phó bản lv1" rất giống với danh hiệu trước kia, nó ở trong kho hàng nhỏ, nằm ở trong góc sáng lấp lánh, nhưng cô không nhìn thấy gì khác. Cô ở nơi đó nhìn một hồi lâu, thật sự là không có nhìn ra có cái gì đặc thù, vì thế chờ đến đếm ngược, Sở Tu liền thoát khỏi trò chơi.

Mặc kệ thế nào, lại sống sót hoàn thành một phó bản chung quy là chuyện tốt, nó đại biểu cho cô lại có thêm một kỳ nghỉ.

Từ phó bản ra ngoài, Sở Tu đi tắm rửa trước. Tuy rằng sau khi nói rời khỏi phó bản, trạng thái bản thân giống với trước khi vào phó bản, trên người sẽ không có thêm miệng vết thương, cũng không thiếu thứ gì.

Nhưng chỉ cần ngẫm lại lúc ấy tay sờ soạng trong l*иg ngực khoang bụng thi thể, cái loại nhão nhão dính dính, cái tiếng ọp ẹp ọp ẹp, liền cảm giác cả người khó chịu.

Dù là người là không có thói ở sạch, chỉ sợ cũng chịu không nổi.

Sở Tu: Dơ không phải là cơ thể tôi, mà là tâm hồn…

Cô phải tắm rửa thật kỹ, đặc biệt là rửa tay hai lần, sau đó ngủ một giấc, bổ sung tinh thần một chút.