- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
- Chương 62: Lâu đài cổ thần bí 12
Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
Chương 62: Lâu đài cổ thần bí 12
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Vốn dĩ Sở Tu cho rằng sẽ mệt mỏi trong một thời gian dài, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần thêm buff bất cứ lúc nào, kết quả ngay lúc cửa sắp bị phá, bên ngoài đột nhiên không có bất cứ động tĩnh gì.
Hai người cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, sau một hồi lâu, bên ngoài thật sự không có động tĩnh gì cả.
Nhưng cũng không ai biết đây có phải âm mưu của bọn quái vật hay không, bởi vậy hai người cũng không rời khỏi phòng này. Lại qua thật lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, Sở Tu nhìn nhìn thời gian, lúc này cách sáng sớm đã không còn bao lâu, hai người lúc này mới dọn đồ vật ra, lặng lẽ mở cửa ra xem.
Bên ngoài thật sự cái gì cũng không có.
Ủa? Quái vật đi đâu rồi?
Bất quá mặc kệ đi đâu, ít nhất hai cô cũng an toàn, không cần lại phải parkour với bọn nó nữa, vì thế Sở Tu quyết đoán đóng cửa lại: “Nghỉ ngơi một lát đi…”
Tuy rằng khi thêm buff cả người sẽ cảm thấy tràn ngập lực lượng, giống như cảm giác mệt mỏi trở thành hư không, nhưng mà một khi buff kết thúc, mệt mỏi lại ùa về như thủy triều, trị ngọn không trị gốc.
Nếu muốn trị tận gốc chỉ thể nghỉ ngơi thật tốt, không có lối tắt khác.
“Lúc nãy tôi có ngủ một lát rồi, cô ngủ tước đi.” Người phụ nữ ngồi xếp bằng trên giường: “Trông cô rất mệt.”
“Vậy tôi không khách khí.” Sở Tu ngã đầu liền ngủ, ngủ vô cùng ngon, cái này thật sự không trách cô được, mặc cho ai chơi parkour với bọn quái vật cả đêm đều sẽ mệt như vậy.
Một giấc này cô ngủ tới hơn 9 giờ sáng, khi bị đánh thức cả người còn có hơi mơ mơ màng màng, một bộ dáng không biết hôm nay hôm nào.
“Mấy giờ rồi…”
“9 giờ rưỡi kém 5 phút.” Người phụ nữ bưng một chén cháo nóng lại: “Trước tiên ăn chút gì đi.”
Sở Tu cảm giác cả người bủn rủn, mí mắt tựa như dính vào nhau, cô lăn hai vòng ở trên giường, cuối cùng dựa vào ý chí mới ngồi dậy: “Tôi đi rửa mặt đã.”
Quả nhiên sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cả người tỉnh táo lại rất nhiều, ít nhất không giống lúc mới vừa giường, đi rửa mặt đều là nhắm hai mắt sờ qua.
Sở Tu hoạt động tay chân một chút, tuy rằng tứ chi còn có một ít cảm giác bủn rủn, nhưng đã đỡ hơn đêm qua rất nhiều rồi, rốt cuộc ở mặt thể chất này, năng lực khôi phục của cô vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu thật sự là thể chất hồi chưa vào phó bản, phỏng chừng lúc này còn phải nằm ở trên giường. Có một lần công ty cô tổ chức team building, là đi leo Thái Sơn, từ lúc lên xuống Thái Sơn, bình quân một người nằm một tuần.
[Thái Sơn (泰山) là một ngọn núi có ý nghĩa lịch sử và văn hóa nằm ở phía Bắc của thành phố Thái An, Sơn Đông, Trung Quốc]
Lúc mới xuống núi chỉ là cảm thấy rất mệt rất mệt, chờ đến ngày hôm sau, mới bắt đầu tay chân bủn rủn, thậm chí có hơi sưng vù.
Cho nên ngay từ đầu cô liền lựa chọn tăng mạnh thể chất, quả thật không chọn sai.
Đắt thì đắt, nhưng thật sự có lời.
Sau khi Sở Tu hoạt động tay chân thì bắt đầu ăn, vừa ăn vừ hỏi: “Xuất hiện tình huống như thế nào? Sao sớm như vậy đã kêu tôi dậy…”
“9 giờ rưỡi, không còn sớm.” Người phụ nữ phun tào nói: “Rõ ràng là cô nói, hôm nay bắt đầu tìm đồ sớm một chút, bảo tôi nhớ kêu cô dậy.”
["Phun tào" hay "thổ tào" (吐槽): chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.]
Sở Tu:…
“Lúc này hơi mơ hồ, chờ tôi một chút, tôi sẽ ổn ngay.”
Cô nhanh chóng ăn sạch chén cháo, lại uống thêm nửa cốc nước ấm, dạ dày tức khắc ấm áp, cả người đều cảm giác tỉnh táo hơnrất nhiều: “Đi, đi xuống nhìn xem.”
Thi thể "Tiểu Nhụy" quả nhiên đã bị mọi người phát hiện, Sở Tu đi qua kiểm tra một chút, tuy rằng mắt thường nhìn qua thật sự là Tiểu Nhụy, nhưng đêm qua cô chính mắt nhìn thấy Tiểu Nhụy biến thành một người chơi, nói cách khác nằm ở chỗ này hẳn là thi thể người chơi.
Sở Tu kiểm tra nửa ngày cũng không hề phát hiện vấn đề gì, quả nhiên từ bề ngoài không nhìn ra gì cả.
“Còn dư lại hai hầu gái cuối cùng và quản gia.” Thời gian bọn họ thật sự là không nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh chóng tìm được chìa khóa với cửa.
“Chúng ta phân công hành động, cô đi hỏi quản gia đưa chìa khóa, tôi đi xem cửa lớn có thể mở ra, người chơi có thể đi ra bên ngoài hay không.”
“Được.”
Sau khi hai người đồng thuận, Sở Tu lập tức đi về phía cổng, lúc đến cổng lớn, nhìn thấy người đàn ông tết bím tóc nhỏ cũng ngồi xổm ở cửa, đang có ý muốn mở cửa ra.
Sở Tu đi lại đây, anh ta nghe được tiếng thì quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện là Sở Tu, liền tiếp tục mở cửa.
“Có thể mở ra không?”
“Phía dưới có hơi bị đông cứng, tôi thử xem sao.” Anh ta dùng một thanh đao mỏng xúc băng dưới khe cửa, ngay sau đó dùng tay đẩy cửa ra, Sở Tu giúp đỡ, cửa kẽo kẹt kẽo kẹt bị đẩy ra.
Bởi vì vụng băng phía dưới có hơi nhiều, cho nên quá trình mở cửa hơi gian nan, hai người bọn họ đẩy cửa đến có khi có thể để một người ra vào thì không tiếp tục đẩy cửa nữa, mà là thử xem có thể đi ra ngoài được hay không.
Có thể.
Lúc này một số người chơi đều vây lại đây.
“Mấy người chuẩn bị làm gì vậy? Lạnh quá, đóng cửa lại trước đi.”
“Đường đã hoàn toàn bị tuyết lấp hết rồi, nhất định là không có cách nào rời khỏi, mở cửa có ích lợi gì.”
Sở Tu quay đầu lại, mỗi một người chơi đều thần thái tự nhiên, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, đứng ở chỗ này đã không phải là người sống nữa rồi.
“Để tôi xem, mấy người lại đây làm gì vậy? Mau tìm manh mối đi, đã qua mấy ngày rồi, chúng ta một chút manh mối cũng không có.” Sở Tu dứt khoát xua đuổi bọn họ, mặc dù bề ngoài bọn họ đều là người sống bình thường, nhưng là nói thật, đứng gần bọn họ thật đúng là có hơi không thoải mái.
Tuy rằng bọn họ đều một bộ dạng rất không vui, nhưng vẫn là lần lượt rời đi, tuy nhiên có hai người, đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Sở Tu bọn họ bên này.
“Sao đột nhiên anh nghĩ đến lại đây mở cửa?” Sở Tu sau khi thử có thể ra ngoài, một lần nữa vào trong lâu đài cổ, duỗi tay cảm nhân gió lạnh bên ngoài.
“Có phải cô dậy hơi muộn hay không?” Người đàm ông trẻ hỏi lại cô.
Sở Tu gật gật đầu: “Đúng vậy, mới vừa dậy không bao lâu.”
“Mới vừa rồi, tôi lại phát hiện một thi thể trong phòng tắm, không phải cái là cô gái tên Tiểu Nhụy, là một thi thể hầu gái khác, đêm qua chết mất hai người.” Người đàn ông trẻ nói: “Tôi nghĩ ra đi thử thử một lần, xem có thể rời khỏi hay không.”
“Bên ngoài có tấm chắn, không đi được.” Sở Tu nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Bất quá đó là mới vừa tiến phó bản tôi thử qua, hiện tại không nhất định, anh có thể đi thử một lần.”
“Ừa.” Chắc là anh ta cũng không muốn bỏ cuộc, thật sự đi ra ngoài thử một lần.
“Từ từ đã, là phòng tắm nào? Tôi đi xem thử.”
“Phòng tắm công cộng ở tầng một.”
Sở Tu có được đáp án thì bắt đầu đi đến phòng tắm, cô là thật sự không ngờ rằng đêm qua cư nhiên chết mất hai hầu gái, như vậy hiện tại toàn bộ lâu đài cổ cũng chỉ còn lại 2 NPC.
Lầu một có một cái phòng tắm công cộng, nghe nói là để cho nhóm hầu gái dùng. Sở Tu tới vừa trong phòng tắm thì thấy, quả nhiên bên trong còn có một thi thể.
Ở trong phòng tắm có một cái bồn tắm, nhưng cái bồn tắm này đã lâu rồi không có ai dùng, bởi vì đã hư nhưng không ai tới sửa, vòi hoa sen trong nhà tắm vẫn còn tốt.
Chỉ là bên trong bồn tắm chứa đầy nước, thi thể hầu gái nằm bên cạnh bồn tắm.
Cái thi thể này chắc chắn là được chuyển ra ngoài, xem hiện trường, hầu gái hẳn là bị chết đuối trong bồn tắm.
Sở Tu đột nhiên nghĩ đến, đêm qua vì sao hai quái vật lang thang ngoài cửa đột nhiên rời đi, có phải bị thứ gì đó hấp dẫn hay không?
Đêm qua cô cũng từng đến phòng khách tầng một, ngoại trừ chuyện Tiểu Nhụy kia, cũng không có phát hiện dị trạng nào khác.
Sở Tu cũng không xác định hầu gái này chết khi nào, sự xuất hiện của người hầu gái này đã gây ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Sở Tu hiện tại không xác định được, trong người chơi rốt cuộc còn mấy người sống.
Có khả năng vẫn là bốn người, cũng có khả năng chỉ còn ba người.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là cô cũng không rõ ràng đêm qua lúc cô bị kẹt ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Người hầu gái chết cuối cùng vẫn trong trạng thái thi thể hay là đã lẫn vào đám người.
Bất quá trước mắt, NPC thay thế người chơi tuy rằng có thể bắt chước người sống, nhưng cũng không có ký ức cửa người chơi, bằng không lúc trước người đàn ông đã từng quấy rối Sở Tu, cũng sẽ không có vẻ giống như căn bản không quen biết Sở Tu.
Đây là biện pháp duy nhất Sở Tu có thể dùng để phán đoán người bên cạnh vẫn là người sống hay không.
Mà đối với loại người căn bản là không quen thuộc này, ví dụ như người đàn ông tết bím tóc nhỏ, dù anh ta biểu hiện rất giống một người sống, Sở Tu cũng không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Đặc biệt là sau khi biết được lại chết thêm một NPC.
Một lát sau, Sở Tu rời khỏi phòng tắm, người đàm ông trẻ cũng từ bên ngoài vào, hai người vừa lúc gặp nhau. Người đàn ông lắc lắc đầu: “Cô nói rất đúng.”
Quả nhiên, bên ngoài như là có một tầng chắn, là cái loại trong suốt, nhìn không thấy nhưng lại sờ được, căn bản là không có cách nào đi ra được.
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn là một mình à?” Sở Tu gật gật đầu, trước khi đi hỏi anh ta một câu.
“Đúng vậy, tôi không có thói quen tổ đội.”
“Được.” Sở Tu nói tạm biệt với anh ta, vừa lầu vừa tự hỏi, lúc này người phụ nữ kia cũng đã nói chuyện với quản gia xong rồi.
“Lấy chìa khóa được không?” Sở Tu tò mò dò hỏi.
“Lấy được… Bởi vì quản gia nói chìa khóa tổng cộng có hai chìa, cho nên có thể đưa cho tôi một chìa để dùng, hơn nữa còn nói tôi dùng xong thì nhanh chóng đưa cho ông ta.” Cô ấy biểu tình phức tạp lấy ra một đống lớn chìa khóa, thoạt nhìn ít nhất có mấy chục cái, loại được xâu lại với nhau.
Mỗi một chìa khóa bên trên đều dán dãy số bất đồng, phỏng chừng là số phòng.
Sở Tu nhìn thấy cái chìa khóa này đã biết, chắc chắn trong đấy không có chìa khóa mà các cô muốn tìm. Bởi vì quản gia đưa quá dứt khoát, đương nhiên đây chỉ là một trong các lý do, còn có một lý do khác chính là hai cô cầm chìa khóa đi từ tầng 1 tới tầng 3, mỗi cánh cửa đều mở một lần, xác định không có chìa khóa dư thừa nào, cũng xác định mỗi một cái cửa phòng đều có thể mở ra.
“Cầm trước đi, khoan hẵn đưa cho ông ta.” Tuy rằng xác định chìa khóa tạm thời vô dụng, nhưng Sở Tu cũng không muốn đưa lại cho quản gia. Trong lòng cô luôn có một nôn nóng không nói nên lời: “Thật sự không được thì tìm cửa trước đi, tìm được cửa lại nói.”
“Tôi luôn cảm thấy rất cấp bách, luôn cảm thấy thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Sở Tu xoa xoa mặt, nhịn không được thở dài: “Lại tìm một chút đi, cửa với chìa khóa gắn liền với nhau, hy vọng trước khi trời tối chúng ta có thu hoạch.”
“Được.”
Cái lâu đài cổ này lớn như vậy, các cô đã tìm rất lâu rồi, nhưng cơ hồ không có phát hiện thứ gì. Nói thật, vẫn luôn không có gì phát hiện sẽ làm người cảm giác rất mệt mỏi.
Sở Tu cảm thấy mình rất cẩn thận, còn ý đồ tìm kiếm cửa bí ẩn linh tinh, nhưng không tìm được chính là không tìm được, cảm giác cấp bách thúc đẩy cô không thể nào dừng chân lại được.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, chắc chắn sẽ có chút mệt mỏi, Sở Tu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bởi vì cô luôn cảm thấy mình có lẽ đã bỏ sót thứ gì đó, dựa vào tình huống hiện tại, phần lớn những điều cô đoán trước đều chính xác.
Như vậy rốt cuộc thiếu cái gì đây?
Lúc Sở Tu ngồi ở chỗ kia sắp xếp lại suy nghĩ, đúng lúc nhìn thấy hầu gái còn sống cuối cùng ôm một hộp đồ vật đi lên trên tầng, rất có khả năng tối hôm nay cô ấy sẽ chết, nhưng thần sắc giống như rất bình tĩnh, cũng không có cái gì gọi là quá mức lo lắng.
“Xin hỏi cô ôm cái này là?”
Hầu gái rất bình tĩnh nói: “Là di vật của bạn tôi, tôi dọn dẹp lại một chút, chuẩn bị để ở phòng trống trên tầng.”
Sở Tu lặng lẽ nhìn thoáng qua, trong hộp đúng thật đều là một số đồ vật của con gái, nhưng hiển nhiên không phải của một người, bởi vì cùng một thứ có kiểu dáng khác nhau, có vẻ như nó được để lại bởi những người hầu gái đã qua đời.
Sở Tu chợt nhớ đến các phó bản trước, cô học được rất nhiều điều từ nó, ví dụ như mối quan hệ giữa các NPC với nhau chưa chắc đã hài hòa.
Có một ít NPC có bất hòa rất rõ ràng, có thể lợi dụng lẫn nhau.
Ví dụ phó bản trước có công chúa Ariadne và bạn trai cũ của cô ta.
Đã từng yêu rồi chia tay, về sau xé mặt nhau, quả thực là cấp bậc quỷ khốc thần sầu.
Mối quan hệ giữa các NPC trong ngục tối này rõ ràng là không được hài hòa, vợ chồng chủ lâu đài mang tiếng tốt, nhưng những người hầu gái lại khẳng định là đạo đức giả, thậm chí là xem mạng người như cỏ rác.
Đồng dạng, thân là nhóm NPC hầu gái trong phó bản, cũng ghét chủ nhân lâu đài cổ.
Chỉ có lập trường của quản gia là có chút mơ hồ.
Đây là điểm có thể lợi dụng.
Sở Tu lôi kéo tay áo hầu gái: “Việc không cần gấp, không bằng ngồi xuống trò chuyện một chút đi, tôi có một ít lời muốn hỏi cô.”
“Quý khách có gì muốn hỏi?” Hầu gái này rõ ràng càng lạnh lùng hơn so với Tiểu Nhụy, có lẽ thời gian cô ấy tới lâu đài cổ càng dài, đã chịu càng nhiều tra tấn. Không giống như Tiểu Nhụy, thời gian đi vào lâu đài cổ tương đối ngắn, trên người còn có chứa một ít sức sống đặc biệt chỉ có ở thiếu nữ.
“Nếu có thể, các cô có muốn báo thù không?” Sở Tu trực tiếp lại dứt khoát hỏi.
Lúc đó, vẻ mặt của cô hầu gái trông có chút kỳ quái, như thể cô ấy đang chịu đựng điều gì đó, bởi vì quá tức giận mà, lại mạnh mẽ nhẫn nại, cho nên ở trong nháy mắt kia, biểu tình cổ quái như là pho tượng đất vặn vẹo.
“Quý khách đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Hầu gái rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô ấy cười nói: “Nếu không có gì chuyện khác muốn hỏi tôu, tôi đây liền đi dọn dẹp đồ trước…”
“Thật sự không nghĩ chuyện tới báo thù à? Bị hại thảm như vậy, cũng không hận một nhà bọn họ một chút nào hả?” Sở Tu tò mò nói: “Chỉ có thể ở nơi đây, giống như cái xác không hồn, lại những gì đã xảy ra trước và sau khi chết, cho dù đã chết, cũng phải đối mặt với kẻ thù của mình, không thể nào báo thù được.”
“Tôi biết các cô gặp qua vô số khách tiến vào cái lâu đài này, chính mắt nhìn thấy rất nhiều khách ở chỗ này vô thanh vô tức chết đi, cô cũng không tin tưởng có người có thể giúp được các cô.”
“Tôi đoán kỳ thật các cô vẫn luôn muốn báo thù, chỉ là không có tìm được cơ hội thích hợp.”
Sở Tu hơi hơi mỉm cười: “Bởi vì cơ hội chỉ có một lần, một khi thất bại sẽ bị phòng bị, thậm chí…”
Biểu tình Vẻ mặt cô hầu gái dần dần biến mất, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Sở Tu.
Sở Tu cũng không sợ hãi, tiếp tục nói: “Đó chỉ là lời nói của các cô, muốn báo thù thành công rất khó khăn, cho nên thật ra các cô cũng cần giúp đỡ, chỉ là các cô không thể tin người ngoài, cho nên vẫn luôn kéo dài đến hôm nay.”
Ánh mắt hầu gái có chút âm trầm, cô ấy vừa muốn mở miệng nói chuyện, Sở Tu tiếp tục nói: “Không cần vội vã từ chối tôi, trước hết nghe tôi nói đã, nếu sau khi tôi nói xong cô cảm thấy không cần phải hợp tác với tôi, vậy cô có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Trong lâu đài cổ này có một vài hạn chế, dẫn tới các cô không thể tra tay với kẻ thù, đúng không?”
“Tôi đoán các cô cần người ngoài trợ giúp, bởi vì chỉ khi đó các cô mới có thể tìm thấy chủ lâu đài và vợ ông ta giữa những người chơi. Chỉ khi chủ lâu đài cổ và vợ ông ta thành công mà thay đổi một người chơi, đó mới là lúc các cô có thể ra tay, mới là lúc các cô có thể thực sự làm tổn thương ông ta.”
“Các cô muốn báo thù, ông ta cũng đang đề phòng các cô, cho nên giữa các cô cũng không biết đối phương đang trong người chơi nào.”
“Thời gian của người chơi chúng tôi không nhiều lắm, nếu hai ngày tiếp theo, chúng tôi không có cách nào tìm được cửa ra, có lẽ sẽ chết ở chỗ này, đúng không?”
“Cô là tự mình nghĩ như vậy à?” Hầu gái trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi.
“Đúng vậy.” Sở Tu gật gật đầu: “Đêm qua tôi kiểm chứng suy nghĩ của mình, xác nhận rằng những gì tôi đoán chắc là gần với sự thật.”
“Đương nhiên, cũng nhờ Tiểu Nhụy đã nói cho tôi một vài chuyện.”
Không biết có phải bởi vì cuối cùng nhắc tới Tiểu Nhụy hay không, hầu gái trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Cô đoán rất đúng, chúng tôi chỉ có một cơ hội để báo thù, cô là một người rất thông minh, nhưng chúng tôi chỉ có một cơ hội, một khi thất bại…”
“Tôi cũng chỉ có một cơ hội, một khi thất bại tôi sẽ chết, con người luôn là phải có một chút tinh thần mạo hiểm, nếu không dám mạo hiểm, như vậy cô vĩnh viễn chỉ có thể nhìn cơ hội vụt mất, cả đời này không còn nữa.”
“Tiểu Nhụy có kể cho tôi nghe chuyện, cô ấy có một người bạn, bởi vì quá xinh đẹp, đến lâu đài này không bao lâu liền bị vợ của chủ nhân lâu đài hại chết. Lúc tôi nhắc tới Tiểu Nhụy,thái độ của cô trở nên ôn hòa, quan hệ giữa hai người là bạn thân nhỉ?”
“Cô gái xinh đẹp biến mất trong lâu đài cổ, là cô à?”
“Đúng vậy.” Hầu gái đột nhiên cười: “Cô thật sự rất thông minh, thật sự.”
“Tôi chính là cô gái… Bị vợ của chủ nhân lâu đài cổ ghen ghét gϊếŧ chết. Sau khi Tiểu Nhụy phát hiện tôi biến mất, tìm tôi khắp nơi, những người khác ngăn cản cô ấy, khuyên cô ấy không nên quản chuyện này nữa, bằng không cô ấy cũng sẽ chết, Tiểu Nhụy không chịu, cô ấy muốn tìm được tôi.”
“Cuối cùng… Cô ấy phát hiện một bí mật, chính vì điều này, cô ấy cũng trở thành một phần tử hôn mê trong lâu đài cổ.”
“Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, cô ấy chịu kể cho cô nghe câu chuyện của chúng tôi, chứng tỏ ở trong mắt cô ấy, cô là một người không tồi. Tôi sẽ trở về thương lượng với những người khác một chút, sau khi có kết quả, vô luận có phải đáp ứng cô hay không, tối nay đều sẽ có người đi tìm cô.”
“Tôi có thể nói cho cô một ít tin tức.” Hầu gái lại ôm cái hộp lên, đi lên lầu: “Hầu gái chết hôm nay là Tiểu Thanh, đêm qua cô ấy đã có được một cơ thể, chính là người đàn ông béo nhất kia.”
“Cảm ơn.” Sở Tu nhìn theo cô ấy rời đi, sau đó nhịn không được thở dài một hơi, người chơi quả nhiên là có thể hợp tác với NPC.
Như vậy hiện tại quan trọng nhất không phải tìm được cửa hoặc chìa khóa, mà là tìm được chủa nhân lâu đài cổ và vợ của ông ta, hiện tại đến tột cùng là ai.
Các NPC trong lâu đài cổ này, trước mắt kỳ thật là chia thành các phe phái khác nhau.
Hầu gái bị hại chết.
Một nhà chủ nhân của lâu đài và những người hầu trung thành.
Thậm chí còn tồn tại NPC trung lập, chẳng hạn như lập trường của đầu bếp không có ai biết.
Nhìn như các NPC rất hòa hợp, nhưng sau lưng đều có thù hận, trước mắt đã biết, Tiểu Hòa, Tiểu Nhụy, Tiểu Thanh, còn có hầu gái vừa rồi kia, bốn cô ấy có thù oán với chủ nhân lâu đài cổ.
Lập trường của đầu bếp và Tiểu Lan không rõ ràng.
Một nhà bốn người chủ lâu đài cổ, với quản gia hẳn là ở cùng lập trường.
Hầu gái không có nói chuyện hai đứa trẻ, nói cách khác, chỉ cần tìm được thân phận hiện tại của chủ nhân lâu đài cổ và vợ của ông ta là được rồi.
Sở Tu đột nhiên bắt đầu chờ mong ban đêm, khả năng các hầu gái bàn bạc đồng ý cô khá lớn. Lúc ấy Tiểu Nhụy phát hiện bí mật kia, rất có khả năng là đường hầm chuyên môn xử lý thi thể, mà nơi đó có lẽ chính là cửa.
Nói cách khác, một khi hai bên hợp tác, Sở Tu giúp các cô ấy tìm được chủ nhân lâu đài cổ, họ nhất định sẽ báo cho Sở Tu, cửa ở nơi nào.
Đến nỗi chìa khóa… Buổi tối có thể hỏi bọn họ.
Đây chính là cảm giác đột nhiên được khai thông đúng không?
Sở Tu nhanh chóng trở lại trong phòng tìm một tấm giấy ra, đem nhóm NPC liệt bên trái, nhóm người chơi thì liệt kê bên phải, sau đó chơi nối tên.
Nối những người hiện tại đã biết lại, sau đó chơi phương pháp loại trừ, nói không chừng có thể tìm được người.
Người phụ nữ tổ đội với cô cũng không tìm được thứ gì, lúc trở về bắt đầu thở dài: “Phó bản này thật sự quá khó, đây là phó bản khó nhất mà tôi trải qua.”
Tự tin một chút, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm được.” Sở Tu hiện tại vừa lúc tinh thần sáng láng, cảm thấy các cô tương lai xán lạn: “Buổi tối có lẽ sẽ có người tới tìm chúng ta, may mắn thì hai buổi tối nữa chúng ta có thể tìm được cửa, rời khỏi nơi này.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
- Chương 62: Lâu đài cổ thần bí 12