Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 59: Lâu đài cổ thần bí 09

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Chạy trốn rất nhanh.

Thật ra Sở Tu còn có một vài vấn đề chưa hỏi, nhưng mà thấy cô ấy giống như bị quỷ đuổi theo, cũng chỉ có thể thở dài, quay đầu muốn đi hỏi người khác.

Cũng chỉ còn lại ba hầu gái, mục tiêu có thể hỏi cũng có hạn, Sở Tu đi hỏi hai hầu gái, tiếng phổ thông để trò chuyện cũng tốt, đề cập đến vẫn đề chủ nhân lâu đài cổ nhân từ thế nào. Hai hầu gái cả người đều cứng đờ, tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện, nhanh chóng tìm cớ rời đi nơi này.

Sở Tu đứng ở tại chỗ có hơi tò mò, quản gia sống trong lâu đài cổ rất nhiều năm, nói cách khác, mặc kệ trong lâu đài cổ đã xảy ra chuyện gì, quản gia đều biết tất cả.

Cho nên chủ lâu đài cổ thật sự là một người nhân từ ư?

Nếu không phải, quản gia rốt cuộc là vì thanh danh người chủ lâu đài cổ cho nên cố ý gạt mọi người, hay là có nguyên nhân nào khác?

Sở Tu biểu tình có chút nghiền ngẫm, cô đột nhiên phát hiện mình có hơi thích cái quá trình phá giải bí ẩn, nếu không phải mỗi phó bản đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô, như vậy thì trò chơi này còn rất thú vị.

Vì thế vào lúc mọi người tìm hung thủ là ai, chỉ có một mình Sở Tu đang tìm kiếm một chân tướng khác, người chủ lâu đài cổ rốt cuộc là dạng người gì.

Cô trằn trọc tìm được Tiểu Nhụy lúc nãy chạy trốn, cô ấy tránh ở một góc, che lại gáy mình, thương tâm ở nơi đó rớt nước mắt.

Không biết là bởi vì cảm thấy mình sắp chết mà khóc thút thít, hay là bởi vì chuyện khác mà khóc.

Sở Tu ngồi ở bên cạnh cô ấy, câu đầu tiên nói chính là: “Chủ lâu đài cổ đã chết.”

“Nội tâm cô có rất nhiều thống khổ đúng không? Vậy tại sao không phát tiết ra ngoài đi? Không có người nào khác sẽ cản cô nữa rồi.”

Trên mặt Tiểu Nhụy đều là nước mắt, cô ấy ngẩng đầu lên tựa hồ là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là khép miệng lại, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi không thể nói cũng không dám nói, có một số việc không phải đơn giản như cô nghĩ đâu.”

“Vậy tôi liền nói dứt khoát một chút đi, tối hôm nay cô có thể sống sót không? Cô chịu đựng thống khổ này cũng không phải ngày một ngày hai. Cô thật sự muốn nghẹn ở trong lòng, vĩnh viễn cũng không nói ra sao?” Sở Tu dùng một loại ngữ khí tò mò nói: “Cả đời cô, khi sống hay là sau khi chết, đều phải cất giấu bí mật này, sau đó nghe người khác nói.”

“Ah, chủ lâu đài cổ thật là nhân từ mà.”

Không biết là câu nào chọc trúng Tiểu Nhụy, nước mắt cô gái nhất thời đã chảy xuôi ra tới, cô ấy nhanh chóng che kín mặt, cúi đầu nghẹn ngào, tiếng khóc thực bị đè nén rất thấp, nhưng mà nghe qua lại làm người ta rất đau lòng.

Qua hồi lâu cô ấy mới nói: “Quý khách hẳn là biết, lúc trước bên ngoài đã xảy ra một nạn hạn hán, rất nhiều nhà nghèo đều không có biện pháp sống sót trong hạn hán, không biết có bao nhiêu người sống sờ sờ chết đói.”

“Lúc ấy tôi chỉ có mười mấy tuổi, ba tôi nói, ba xin lỗi con, ba không có cách nào nuôi sống con nữa, liền đem bán tôi cho nhà có tiền làm giúp việc, bởi vì tôi ở nhà có tiền, ít nhất là có thể sống sót.”

“Vào lúc ba tôi tìm nhà bán, chủ lâu đài cổ tìm tới cửa, đồng ý dùng một ít tiền và lương thực cho tôi, hơn nữa không cấm tôi về nhà thăm người thân, lúc ấy thoạt nhìn ông ta là người tốt bụng, nên ba tôi liền đáp ứng.”

“Nhưng mà không có ai biết, cái lâu đài cổ này kỳ thật là một cái địa ngục, gã thích cô gái trẻ, vũ nhục giày xéo chúng tôi, còn lấy chúng tôi để chiêu đãi bạn bè.”

“Vợ ông ta là một người hay ghen, chúng tôi bị… Sau đó, còn phải bị bà ta tra tấn.”

“Tôi có một người bạn thân, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp, sau khi đi vào nơi này thường xuyên bị chủ lâu đài cổ… Cuối cùng mang thai, ngày thứ hai sau khi cô ấy bị kiểm tra ra mang thai, liền biến mất không thấy đâu, không còn có xuất hiện nữa.”

Cô gái cắn răng, Sở Tu thậm chí có thể rõ ràng nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Chủ lâu đài cổ thật là một người chủ tốt bụng mà…”

Cô gái tiếp tục nức nở, không mở miệng nói chuyện nữa, rốt cuộc ở thời đại này, mạng người thật sự là quá thấp hèn, ngay cả khi chuyện này truyền ra ngoài, cũng không có người nào sẽ làm chủ cho các cô ấy.

Nhiều nhất là làm thanh danh chủ lâu đài cổ trở nên không tốt lắm, chỉ thế mà thôi.

Vợ chồng chủ nhân lâu đài cổ đã cùng lúc hành hạ các hầu gái về cả thể xác lẫn tinh thần, cơ thể của các cô ấy còn lại rất nhiều vết sẹo, đều là do vợ của chủ lâu đài cổ làm ra.

Những cái vết thương đó đã khép lại, nhưng nó đã để lại để lại những vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ phai.

Trước đó Sở Tu đã có phán đoán, nhưng khi nghe được sự thật cô vẫn chìm vào im lặng, một lát sau mới nói: “Thật sự cảm ơn cô có thể nói cho tôi những chuyện này.”

Tiểu Nhụy lúc này đã không khóc nữa, cô ấy lau khô nước mắt, biểu tình hơi có hơi cổ quái nói: “Có một số việc đã định sẵn, không có cách nào thay đổi.”

“Nhưng mà sau khi nói với cô, tôi cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều, xưa nay chưa từng được nhẹ nhàng như vậy. ”

Cô ấy đứng lên, nhặt lên dụng cụ quét nhà trên mặt đất, sau đó nói: “Tạm biệt quý khách.”

Sở Tu ngồi ở trên bậc thang không nhúc nhích, nhìn theo Tiểu Nhụy rời đi, bởi vì lúc này đây cô rõ ràng một chuyện, Tiểu Nhụy sẽ chết.

Chỉ ở buổi tối hôm nay, vô luận các người chơi dùng thủ đoạn gì, cô ấy đều sẽ chết.

Tựa như cô ấy nói như vậy, có một số việc đã định sẵn, không có cách nào thay đổi.

Cái định mệnh này có nghĩa là, tất nhiên sẽ xảy ra, hoặc là đã đã xảy ra.

Tại một khắc Sở Tu ấy đã hiểu rất nhiều, cô là thật sự rất biết ơn Tiểu Nhụy, tuy rằng cô ấy chỉ là một NPC, nhưng đã cung cấp cho Sở Tu rất nhiều manh mối, chuẩn xác mà nói, lời cô ấy nói đã chứng thực rất nhiều thứ.

Thậm chí ngay tại thời điểm vừa rồi, Sở Tu cảm thấy Tiểu Nhụy sống động như vậy, dường như không khác gì với người sống trong hiện thực.

Rất nhiều người ở trong phó bản không xem NPC như người thường, mà chỉ coi họ như NPC trong trò chơi, chỉ xem bọn họ như công cụ cung cấp manh mối.

Nhưng nếu NPC trong trò chơi có tình người thì sao?

Sở Tu ngồi ở đó một hồi, đầu óc trống rỗng, sau khi bình tĩnh lại mới bắt đầu sửa sang lại manh mối trước mắt có được.

Cô phát hiện một chuyện rất đáng sợ, nhưng tạm thời không thể xác định được ý tưởng của cô có phải thật sự hay không.

Có lẽ kế tiếp chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Ban đêm rất nhanh đã đến, rất nhiều người đều một ngày không ăn không uống, Sở Tu thì không, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí tự mình xuống bếp, ở trong nhà bếp máu tươi đầm đìa nấu một bát trứng luộc chín mềm cho mình.

Độ nóng vừa phải.

Cô vui sướиɠ ăn xong, rửa đôi tay sạch sẽ, kéo ổ chăn của mình ra rồi chui đi vào, người phụ nữ ngậm thuốc kia lại nhích lại gần, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Có phải cô có đầu mối mới không?”

“Vì sao lại hỏi tôi vấn đề này?” Sở Tu vùi mình vào trong ổ chăn, sau đó chậm rãi lộ cái đầu ra.

“Tôi nhìn thấy cô đi nấu ăn, nói cách khác cô xác định nguyên nhân buổi tối mọi người hôn mê không có quan hệ với thức ăn?” Người phụ nữ mang theo một chút tò mò nói: “Có phải là cô biết được manh mối bí ẩn nào đó rồi?”

“Cô đoán xem.” Sở Tu nâng nâng mí mắt, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ có thể khuyên cô một điều, ở trong phó bản bên này, tất cả mọi người, cô đều cách khá xa một chút là được rồi.”

Cô ấy nhíu nhíu mày: “Có phải cô còn nhớ tôi lúc trước kêu cô phải cẩn thận với cô gái kia? Không phải nói đùa với cô đâu, tôi thật sự cảm thấy cô ta có vấn đề.”

“Tôi cũng không nói đùa với cô, là thật sự khuyên cô, cách xa tất cả mọi người một chút.” Sở Tu ngáp một cái sau đó nói: “Tôi ngủ trước đây, ngày mai lại nói.”

Người phụ nữ ngồi xếp bằng ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ sâu xa thật lâu, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, vẫy vẫy tay: “Tôi đây cũng đi ngủ.”

Ngay lúc hai cô nằm xuống, Tiểu Nhụy đã bị đưa tới trong phòng khách, các người chơi gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, phỏng chừng đêm hôm nay đều không chuẩn bị ngủ.

Đặc biệt là mấy người cố tình không ăn không uống, bọn họ thậm chí không yên tâm giao việc tuần tra sau nửa đêm cho người khác, chuẩn bị nhìn chằm chằm Tiểu Nhụy cả đêm, cũng không tin hung thủ còn có thể gϊếŧ chết Tiểu Nhụy.

Rất nhanh tiếng chuông điểm 12 giờ đêm đã vang lên.

Bên trong lâu đài cổ này vẫn dùng loại đồng hồ để bàn kiểu cũ, chẳng qua không phải cái loại mỗi giờ đều sẽ reo một lần, mà là loại đồng hồ để bàn chỉ đổ chuông vào lúc 12 giờ trưa và nửa đêm.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, biểu thị 0 giờ qua đi, một ngày mới đã đến.

Sở Tu không đoán sai, sáng ngày hôm sau vẫn là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, cảm giác ngủ đến tự nhiên tỉnh thật sự quá thoải mái. Vốn dĩ ở phó bản có chút khẩn trương dẫn tới buổi tối ngủ đến không phải rất ngon, trang thái tinh thần bình thường, trải qua tối hai ngày tối ngủ đến tự nhiên tỉnh, tinh thần cả người đều cô đều sảng khoái.

Lúc cô dậy thì những người khác giống như đã sớm dậy rồi, vây quanh ở đó cãi nhau, ở trung tâm những người chơi, có một thi thể.

Tiểu Nhụy đã chết.

Giống như tất cả những người đã chết trước, vẻ mặt cô ấy rất an tĩnh, như thể cô ấy đã mất mạng trong vô thức. Lần này, nguyên nhân tử vong là do một con dao nhỏ, từ phía sau đầu, cũng chính là đâm vào từ vị trí không có xương sọ bao trùm, trực tiếp đâm vào nghiêng vào trong não.

Mà lý do khiến những người chơi đó tranh chấp là vì trong bọn họ có rất nhiều người cả ngày không ăn không uống, bảo đảm mình không hề ăn uống bất luận cái gì thuộc về lâu đài cổ, nhưng đến khuya vẫn ngủ như cũ.

Hết NPC này đến NPC khác chết, mà bọn họ vẫn luôn ở làm việc vô dụng, loại cảm giác này đúng thậtà rất khó chịu, cũng khó trách bọn họ sẽ cãi nhau.

Mấy người chơi đang thương lượng kế tiếp nên làm cái gì, cãi nhau cũng là vì lý do này. Có người đề nghị, theo hung khí tìm được người bị hại tiếp theo, lại thử một chút. Có người cảm thấy tìm không ra nguyên nhân vì sao buổi tối sẽ ngủ, thì cứ thử thế nào cũng cũng vô cụng.

Sở Tu không tham dự cãi nhau như bọn họ, chỉ cột tóc đuôi ngựa, rồi đi vào phòng bếp lấy một miếng bánh mì đã được hầu gái nướng xong, sau đó đi lên lầu.

Cô chuẩn bị đi nhìn xem hiện trường vụ án đầu tiên, cũng chính là hiện trường tử vong của một nhà bốn người chủ lâu đài cổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »