Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 50: Mê cung vô tận [kết thúc]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Lưỡi đao tiếp xúc "thân mật" với xương cốt, thậm chí phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta ê răng, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm.

Sở Tu chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, đều sắp cầm không được nữa, bởi vì sức lực cô gái kia vô cùng lớn. Vào ngay lúc này, giọng nói Úc Thời Dịch có chút khàn khàn vang lên: “Tránh ra!”

Sở Tu theo bản năng thu hồi lực đạo, cả người dựa lên trên tường, sau đó cô liền nhìn thấy một nắm đấm đầy lông đập lại đây, vừa lúc nện ở lên trên đầu cô gái kia.

Cả người cô ta đều bay đi ra ngoài cùng với một tiếng răng rắc, giống như cổ đã bị gãy, vô cùng làm cho người ta cảm thấy ê răng. Sở Tu nhanh chóng nắm lấy chuôi đao, rút con dao gϊếŧ heo ra khỏi bả vai cô.

Tuy rằng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng mà tốt xấu gì người vẫn còn sống, chỉ cần còn sống thì không có vấn đề gì. Cô lảo đảo bò dậy, tốc độ khôi phục không chậm chút nào. Dù sao năng lực adrenalin này cơ hồ là tương đương cho cô thêm một cái buff kiên tục, cái buff này sẽ vẫn luôn liên tục đến khi cô ngủm, hoặc là vết thương tốt lên mới thôi.

“Còn có thể đi không?” Úc Thời Dịch vội vã hỏi.

“Không sao, đi thôi.” Sở Tu che lại miệng vết thương của mình, chạy lại phía hồ nước, vừa chạy vừa quay đầu lại xem, quái nhân đầu trâu sau khi có được tự do, đã đánh nhau túi bụi với cô gái kia.

Rõ ràng cổ của cô ta đã bị gãy, sau khi bò dậy lại giống cái giống như người không có chuyện gì, ánh mắt vô cùng oán độc: “Chàng mơ tưởng rời đi nơi này! Mơ tưởng!”

Toàn bộ lực chú ý của cô ta đều bị quái nhân đầu trâu cấp hấp dẫn đi rồi, hoàn toàn không rảnh lo Sở Tu bọn họ, bởi vậy ba người có thể nhanh chóng đi vào hồ nước bên cạnh.

“Đi xuống!” Sở Tu đẩy Chu Thanh, Chu Thanh lao vào hồ nước ngay, cô che miệng vết thươngaij, cuối cùng nhìn thoáng qua, một nam một nữ kia đã đánh nhau, trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm ầm ầm, như là có cái gì đó đang không ngừng sập đổ.

Cô không nhìn thêm nữa, cũng lao vào hồ nước.

Vừa nhảy vào hồ nước, máu trên miệng vết thương hào vào dòng nước, nhanh chóng lan ra, đầu óc Sở Tu choáng váng, cô biết đây là là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.

Ba người vẫn luôn lặn xuống tới đáy hồ nước, phía dưới hồ có một cái nắp kim loại, bên trên có tay nắm, Chu Thanh xuống dưới trức tiên, đang nỗ lực kéo lên trên.

Không kéo được.

Sở Tu nghẹn một hơi, vẫy vẫy tay với cậu ta, tự mình đi tiếp nhận cái tay nắm của cái nắp, cô dùng hết sức lực toàn thân, cũng mặc kệ miệng vết thương trên vai đau đớm, dùng hết sức kéo lên, cái nắp tức khắc hở ra một khe.

Nước trong hồ điên cuồng chảy vào khe hở, trên trán cô gần như nổi gân xanh, kéo cái nắp ra từng chút một. Ngay lúc cửa thông đạo mở ra, bởi vì nước chảy ra tạo thành lực hấp dẫn, cũng cuốn bọn họ đi vào.

Ba người theo dòng nước, toàn bộ trôi ra bên ngoài, vẫn là ở trong nước, rất nhiều nước, ai nấy sắc mặt đều nghẹn đỏ, không khỏi nóng lòng muốn bơi lên.

Sở Tu ngoi đầu lên thì thấy, bọn họ trên mặt biển mênh mông vô bờ, cách đó không xa là một đảo nhỏ, một thân cây cũng không có, có thể thấy kiến tạo mê cung ở giữa, mà giờ phút này đây mê cung đang sập.

Sở Tu chớp chớp mắt, còn chưa thấy rõ ràng, đã bị kéo ánh sáng quen thuộc, phó bản bắt đầu kết toán.

“Chúc mừng thông quan thành công phó bản mê cung. Thành công chạy thoát, tích phân +30. Đạt được mvp của phó bản này, tích phân +10. Kích hoạt cốt truyện đặc biệt, tích phân +10. Kết toán trung…”

Hả?Cốt truyện đặc biệt?

Đây là lần đầu tiên Sở Tu nhận được loại thông báo thông tri kiểu này, còn có hơi mờ mịt, chẳng lẽ là cuối cùng cô thả quái vật ra, để hai Boss tiến hành gặp mặt?

Nói thật thì, đứng xem ở lập trường của con người, cả hai Boss đều không phải thứ tốt gì, quái vật đầu bò nguyên hình hẳn là hoàng tử Theseus, vứt bỏ công chúa kia.

Cũng có thể thấy được từ thông tin có được trong phó bản, anh ta vứt bỏ cô gái kia, dẫn tới cô gái kia vì yêu sinh hận, nên biến anh ta thành một quái vật, cầm tù ở trong mê cung.

Trong đây còn có một chuyện rất châm chọc, hai người họ gắn bó với Minotanos, sau khi Theseus gϊếŧ chết quái vật Minotaur, bản thân cũng biến thành Minotaur.

Cô gái kia đúng thật là rất đáng thương, nhưng cô ta kiến tạo mê cung, hơn nữa dùng người sống vô tội làm đồ ăn nuôi nấng quái vật, ở trong mắt người chơi hiển nhiên cũng không phải dạng người tốt lành.

Cho nên cuối cùng thả hai người họ đi ra ngoài gϊếŧ hại lẫn nhau, Sở Tu không hề cảm thấy áy náy.

Chẳng qua… Thì ra kích phát cốt truyện đặc biệt, sẽ có thêm tích phân à?

Bất quá đây cũng là một chuyện tốt, ở phó bản trước cô có được không ít tích phân, sau khi mua đạo cụ xong còn thừa 34, phó bản này lại được đến 50, qua thêm một phó bản nữa là cô có thể đủ tích cóp đủ tích phân, mua một chút thể chất.

Đạo cụ gì đó kỳ thật đúng là rất quan trọng, nhưng tự thân thể chất tăng mạnh mới là thứ căn bản nhất, nếu là thể chất yếu duối thì có bao nhiêu đạo cụ cũng không giữ mạng nổi.

Hiện tại trong tay cô còn có một hình nhân thế thân, phó bản sau cũng không cần mua đồ vật mới, tiết kiệm đi, lại mua một chút thể chất là được.

Chỉ là đao mua ở thương thành nói như thế nào cũng chỉ là đao bình thường mà thôi, ngày thường dùng thì không thành vấn đề, nhưng đấu với Boss vẫn là không đủ.

Nhưng mà đạo cụ mắc tiền hơn, hiệu quả chi phí quá thấp, cô không đành lòng mua, ít nhất phải đợi đến khi giàu tích phân lại tính tiếp.

Sở Tu không khỏi nhớ tới người đàn ông mặc đồ đen ở trong phó bản sinh tồn trên đảo hoang kia, đao trong tay anh ta rất kỳ lạ, còn có thể biến hình, không biết là lấy nó từ đâu.

Sở Tu xem thương thành một lần nữa, thật sự là không có đồ vật gì có thể mua, hơn nữa miệng vết thương trên vai vẫn luôn đau đến không chịu nổi, nên thoát khoi trò chơi. Trong lúc trở lại hiện thực, cô nhịn không được thở dài ra một hơi. Nói như thế nào nhỉ, mỗi lần phó bản kết thúc, đều có một loại cảm giác vui sướиɠ tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cô sờ bả vai, bên trên đã không có miệng vết thương, nhưng là cái loại này cảm giác đau đớn còn tàn lưu ở trong đầu.

Cô ngồi xuống chưa đến vài giây, Úc Thời Dịch đac gọi điện thoại lại đây: “Lần này… Cảm ơn cô.”

“Sao đột nhiên lại nói như vậy? Anh cũng giúp đỡ rất nhiều mà.” Sở Tu vừa tưới nước vừa nói: “Hơn đạo cụ dùng tổ đội là anh mua, tính ra là tôi được hời mới đúng.”

Úc Thời Dịch lại không có chấp nhất với phương diện này, nhưng anh biết rõ, lúc này đây thật sự là anh hưởng ké ánh sáng của Sở Tu, vẫn luôn để một cô gái bảo vệ, trong lòng kỳ thật rất cảm thấy hổ thẹn. Úc Thời Dịch nghiêm túc nói: “Phó bản tiếp theo tự mình tôi đi thôi, tôi cũng muốn nỗ lực một chút mới được. Tự mình là có thể càng trưởng thành hơn.”

“Được.” Thật sự Sở Tu còn rất luyến tiếc, bởi vì loại đồng đội có trí tuệ thế này ở một ít phó bản đặc thù thật sự rất hữu dụng. Cô với Úc Thời Dịch lại quen biết từ phó bản đầu tiên, quan hệ không tồi, ít nhất là cái loại thể giao thác tín nhiệm cho đối phương, so với người gặp trong phó bản thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Hai người lại hàn huyên một hồi, hẹn ngày mai đi ra ngoài ăn cơm chung, cũng coi như là chúc mừng một chút, lại sống sót vượt qua một phó bản.

Mới vừa treo điện thoại không bao lâu, Sở Tu đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, sau đó đi trong phòng bếp làm đồ ăn, đền bù nỗi khổ ở trong mê lâu như vậy, chỉ có thể ăn bánh mì và trái cây.

Cô muốn ăn thịt… Nên quyết định, buổi tối hôm nay khao chính mình một chút, hầm xương sườn, lại thêm món thịt bò nạm cà chua đi!

Sở Tu vô cùng thích móm thịt bò nạm cà chua, thịt bò nạm rất ngon, cà chua lại chua chua ngọt ngọt, ăn với cơm rất hợp.

Cô nằm trên sô pha trong chốc lát, cảm thấy mình không thể lại làm một con cá mặn, bò dậy đi vào phòng bếp, còn chưa bắt đầu thu thập nguyên liệu nấu ăn, lại nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng nói bên kia điện thoại có hơi già nua: “Tiểu Sở à, dạo này bận lắm hả con?”

“Viện trưởng.” Sở Tu buông dao phay trong tay, nhẹ giọng nói: “Không bận ạ, dạo này này tương đối thanh nhàn, hơn nữa còn có hai ngày nghỉ, vừa lúc con có thể trở về nhìn một cái.”

Viện trưởng vô cùng áy náy, thậm chí có chút nghẹn ngào: “Vốn dĩ không muốn cho gọi điện thoại cho con, nhưng mà… Xin lỗi con,Tiểu Sở…”

“Không sao đâu ạ.” Sở Tu nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ chính là cô nhi viện nuôi lớn con mà. Ngày mai đi, ngày mai vừa lúc là thứ bảy, con trở về một chuyến.”

Viện trưởng lại lải nhải mà nói trong chốc lát, Sở Tu vẫn luôn không nghỉ tay, vừa nghe vừa lấy đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm.

Đối với loại cô nhi như cô, cô nhi viện thật sự tựa như là nhà vậy, năm đó cô nhi viện rất nhỏ và nghèo, nhưng mà lúc nhặt được Sở Tu, viện trưởng vẫn mang cô về nuôi dưỡng.

Hiện tại viện trưởng đã lớn tuổi, trong cô nhi viện lại có thêm cô nhi mới, nhưng bởi vì không có ai tài trợ, cũng không có thu nhập nên cô nhi viện vẫn luôn trong trạng thái nghèo rớt mồng tơi.

Hoàn toàn dựa bọn họ, những người đã rời cô nhi viện, vào xã hội bắt đầu làm việc, ngẫu nhiên tiếp tế một chút, mới có thể miễn cưỡng duy trì.

Sở Tu không dám nói cho viện trưởng cô đã từ chức, bởi vì một khi nói, viện trưởng nhất định sẽ không nhận đồ của cô. Cô rất tự nguyện báo đáp lại cho cô nhi viện, bởi vì nếu không phải có viện trưởng, không phải có cô nhi viện, thì vào lúc mới sinh ra cô đã bị đông chết ở nơi lạnh lẽo âm u rồi.

Cho nên trên cơ bản cách hai ba tháng, Sở Tu sẽ mua một ít đồ trở về nhìn xem.

Sở Tu tính toán trạng thái kinh tế của mình hiện tại, sau đó suy xét nên mua cái gì mang qua. Vừa tính toán vừa nấu thịt bò nạm cà chua, xương sườn còn đang hầm, toàn bộ trong phòng bếp đều đã tràn ngập mùi thơm.

Cô cảm giác vị giác mình đang ở không ngừng tiết nước bọt, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, mở ra nắp gắp một miếng ra, nói hoa hòe chính là nếm thử mặn nhạt, kỳ thật là muốn ăn.

Thấy đã chín rồi, cô tắt bếp lại để đun trong một lúc, Sở Tu cho canh thịt bò nạm cà chua ra trước, đang chuẩn bị vui sướиɠ ăn cơm, đột nhiên nhớ tới tựa hồ Úc Thời Dịch hẹn cô ngày mai đi ra ngoài ăn cơm.

Như vậy thì, cho leo cây…

- ----------

Editor: Như vậy là đã xong phó bản thứ 3 rồi. Dạo này tui phải thi nên edit rất chậm, các bạn thông cảm nha.

Trong quá trình đọc truyện nếu thấy có gì sai sót, hay cần thay đổi để câu văn hay hơn thì các bạn cứ bình luận cho tui biết nhé. Đây là truyện đầu tiên tui edit nên còn sai sót rất nhiều, tui rất cần những góp ý của các bạn.

Và cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ truyện nhé, tui sẽ cố gắng để edit được hay hơn và hoàn truyện này.

♥♥♥
« Chương TrướcChương Tiếp »