Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Nhóm bọn họ có bốn năm người, có nam có nữ, trên lưng mỗi người đều cõng không ít đồ vật, phỏng chừng là vừa từ địa phương khác di chuyển lại đây.
Lại đây nói chuyện chính là một cô gái, dáng người cũng không cao lắm, cũng rất nhiệt tình: “Xin hỏi ba người ở tại nơi này đúng không? Thật sự là quá tốt rồi, chỗ ở ban đầu của chúng tôi không thể ở được nữa, vẫn luôn tìm chỗ ở mới, mắt thấy trời sắp tối, đều cho rằng không tìm được, còn tưởng rằng buổi tối hôm nay xong đời rồi.”
Cô ta trực tiếp liền nhìn về phía Trần Thiên Lâm, ngoài miệng lại hỏi: “Nhóm các người ai làm chủ vậy? Có thể để chúng tôi lưu lại ở một đêm không? Chúng tôi có thể báo đáp.”
Theo cô ta thấy, tổ hợp bên này có một trai hai gái, làm chủ khẳng định là nam nhân kia, ai biết Trần Thiên Lâm lại theo bản năng nhìn về phía Sở Tu.
Tuy rằng nói cái sơn động này là anh ta với Đỗ Điềm Điềm tìm được, nhưng mà rất nhiều đồ vật đều là Sở Tu mang lại đây, Sở Tu là người có sức mạnh lại bình tĩnh, cơ hồ thành tâm phúc của bọn họ.
Đối phương có năm người, bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa ba người bọn họ đều không phải là loại ngươi chơi lâu năm, trong tay cũng không có gì đạo cụ linh tinh, nhóm ngườiđối diện thì không nhất định.
Sẽ chẳng có lợi ích gì khi chiến đấu với nhau.
Sở Tu ở trong lòng mưu tính một chút, sau đó liền nhìn về phía Trần Thiên Lâm: “Anh làm chủ là được rồi.”
Trần Thiên Lâm căng da đầu nói: “Sắc trời sắp tối rồi, đúng là không thể bỏ các người ở bên ngoài, như vậy đi, đêm nay các người có thể ở đây, cũng không cần thù lao gì, chỉ cần các người tự chi mọi tài nguyên mà các người dùng là được.”
Ý tứ anh ta đương nhiên là thu lưu mấy người này một đêm, sau đó chờ đến ngày mai bọn họ phải đi, mấy người kia thoạt nhìn đều rất vui vẻ, đầu tiên là nói cảm ơn, sau đó liền đem đồ vật dọn vào trong sơn động.
Thừa dịp bọn họ đang bố trí nơi ở, Sở Tu nói khẽ với Trần Thiên Lâm và Đỗ Điềm Điềm: “Không rõ ràng tình huống lắm, kế tiếp anh phụ trách theo chân bọn họ giao lưu, đừng nói về tôi với Điềm Điềm, trước an ổn vượt qua hôm nay lại tính tiếp.”
Trần Thiên Lâm cũng biết ý tứ của cô, sắc mặt có hơi khó coi, ngoài miệng lại nói: “Không đến mức đó nhỉ……”
“Ai biết được……” Đỗ Điềm Điềm cũng có chút khẩn trương: “Cũng đừng quên trên đảo này tài nguyên có bao nhiêu khan hiếm, ai mà không muốn sống tiếp chứ.”
“Tôi biết rồi.” Trần Thiên Lâm củng cố tinh thần, trong bọn họ mạnh nhất chính là Sở Tu, nhưng là ở kế tiếp ở chung với nhau cũng không thể làm lộ điều này, bọn họ phải giấu một át chủ bài mới được.
Như vậy về sau vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ còn có thể tìm đường sống.
Nhóm họ có ba nam hai nữ, cô gái dáng người lùn lùn lúc nãy lại nói chuyện, thoạt nhìn mới vừa thành niên, nói chuyện rất ngọt ngào.
Còn cô gái còn lại thì tương đối trầm mặc, từ đầu tới cuối không có nói qua nói mấy câu, vẫn luôn thu thập đồ vật.
Còn ba người đàn ông thì cũng tương đối nhiệt tình, lôi kéo Trần Thiên Lâm nói rất nhiều chuyện, chỉ là trong đó một người, vẫn luôn không ngừng nhìn ngó Sở Tu với Đỗ Điềm Điềm.
Trong lúc chuyện trò chuyện còn đột nhiên nói: “Anh Trần may mắn quá.”
Trần Thiên Lâm còn hơi mờ mịt, haha một cái rồi đi.
Sở Tu lại nghe đã hiểu, hắn ta nghĩ Đỗ Điềm Điềm với cô là người của Trần Thiên Lâm, chính là cái loại người vì sống sót, cho nên mới dựa vào đàn ông.
Hắn ta sẽ nói như vậy cũng thể hiện một điều rằng, chính hắn ta chính là loại người đó.
Sở Tu có cẩn thận quan sát qua hai cô gái, cô gái hơi thấp thì không nhìn ra được gì, còn cô gái cao kia thì ánh mắt lại chết lặng.
Trong lòng cô có một suy đoán không tốt chút nào, nhưng cũng không nói ra.
Khi mấy người kia lại đây cũng đã là hoàng hôn, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, ban đêm sắp tới, Trần Thiên Lâm muốn đẩy cục đá r lại chặn cửa, nhưng muốn bại lộ Sở Tu, nên họi mấy người đàn ông lại hỗ trợ.
Tảng đá tuy rằng rất to, nhưng hai ba ngườu cùng nhauvẫn có thể đẩy được.
Vài người đẩy cục đá, miễn cưỡng ngăn chặn cửa động, hoàn toàn không như Sở Tu làm chuyện này đơn giản nhẹ nhàng, Sở Tu mỗi lần đều là chặn cửa động xong, sau đó từ phía trên cái khe hở bò vào trong động.
Động tác của cô linh hoạt, thể chất lại tốt, leo lên cũng không tốn quá nhiều công sức.
Nhưng bọn mấy người họ lại không được, chỉ có chừa ra một khe hở rộng đủ để một người vào, sau khi tiến vào, lại dùng những thứ khác lấp kín nơi đó.
Trong sơn động, đống lửa cũng không có tắt, Đỗ Điềm Điềm cho thêm hai khúc cây vào, để lửa cháy mạnh hơn, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Sắc trời rất nhanh đã từng chút một tối sầm lại, trong sơn động ba người ở vẫn là rất rộng, nhưng lại có thêm mấy người nữa, đã có vẻ chật chội, Đỗ Điềm Điềm nấu mấy phần canh thịt, đưa cho Sở Tu và Trần Thiên Lâm.
Những người vừa tới cũng bắt đầu dùng đống lửa xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà hiển nhiênà bọn họ cũng không dư thừa nhiều đồ ăn, ba người đàn ông thì có thể ăn một ít thịt, còn hai cô gái chỉ có thể ăn trái cây.
Cô gái dáng người hơi thấp vừa ăn vừa hâm mộ nhìn qua, một lát sau đã ghé sát vào Đỗ Điềm Điềm lôi kéo làm quen: “Thức ăn của các người có dư thừa nhiều không? Tất cả mọi người có thể ăn thịt, không thể chiến đấu cũng có thể được ăn no ư?”
Đỗ Điềm Điềm cười cười, không tiếp lời cô ta, Đỗ Điềm Điềm nhưng không chuẩn bị bại lộ việc bọn họ có bao nhiêu đồ ăn dự trữ, cô gái vóc dáng thấp thấy không thú vị, vốn dĩ người ta đã không cho sắc mặt tốt rồi, cô ta cũng sẽ không đem mặt dán lại đây, chủ yếu là vì mùi thịt kia quá nồng đậm, cô ta nhịn không được.
Cô gái vóc dáng thấp với ánh mắt thèm thuồng nhìn chén cạn thịt của Đỗ Điềm Điềm, vẫn luôn ở tìm đề tài cùng cô ấy nói chuyện, nếu không chính là tố khổ nói chính mình căn bản là ăn trái cây không thể no bụng, chính là loại trái ngày đầu tiên Sở Tu ăn, rất khó ăn.
Đỗ Điềm Điềm chỉ là cười cũng không nói lời nào, cô gái vóc dáng thấp thấy không thể khiến cô ấy mở miệng, lại quay đầu nhìn thấy Sở Tu đang dùng chiếc đũa làm bằng trúc kẹp thịt đưa vào trong miệng.
Thịt đã được nấu chín mềm, nước canh hoàn toàn thấm vào trong, nhẹ nhàng cắn một cái, liền có nước sốt tràn ra, cô gái vóc dáng thấp nhìn theo nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt càng chờ đợi hơn.
“Ăn ngon không?” Cô ta lắp bắp hỏi.
Kỳ thật ba người đàn ông kia cũng đang chú ý cô, bọn họ gặm thịt khô, cũng muốn uống canh thịt ấm nóng, có thể trực tiếp làm ấm dạ dày, nhưng mà lúc trước bọn họ mới vừa đề nghị muốn vào đây sống, đã nói rõ tài nguyên tự chịu, hiển nhiên lại ngượng ngùng nếu như lúc này xin thêm.
Nhưng mà chỉ cần có được một ít thôi, thì cái gì cũng có thể.
Sở Tu cúi đầu uống một ngụm canh, thần thái tự nhiên nói: “Đương nhiên ngon rồi.”
Cô ta liếʍ liếʍ miệng mình, lại khó mà nói quá trắng ra, cũng chỉ có thể hỏi: “Các người là thế nào bắt được con mồi vậy, mỗi ngày đều có canh thịt uống hả?”
“Tôi chỉ phụ trách ăn canh thôi.” Sở Tu thực bình tĩnh nói: “À, chúng tôi làm bẫy rập, có thể bắt được một con thì ăn một con.”
Mấy người này quả thực là dầu muối không ăn mà!
Cô gái vóc dáng thấp bằng bất cứ giá nào, cắn răng mà hỏi: “Đã rất lâu rồi tôi không được uống canh thịt, có thể……”
“Đêm đến bên ngoài sẽ có rất nhiều dã thú, cô bắt một con lại đây, Điềm Điềm sẽ nấu giúp cô nấu, tay nghề của cô ấy rất tốt.” Sở Tu bẹp bẹp uống xong một chén canh, đưa ra: “Điềm Điềm, lại cho tôi thêm một chén nữa.”
Đỗ Điềm Điềm đưa cho cô một chén, còn cố ý vớt thêm mấy miếng thịt bỏ vào trong chén Sở Tu. Đôi mắt cô gái vóc dáng thấp đều đỏ hết cả rồi, mắt thấy chỗ tốt gì cũng chưa được, thở phì phì ngồi trở lại chỗ cũ.
Sở Tu chậm rì rì ăn canh, hương vị canh thịt thật sự không tồi, đặc biệt tại đảo hoang này, quả thực có thể được xưng với mỹ vị.
Chỉ là cảm giác ngày cũng không được sâu sắc bằng lúc đang ăn, bên cạnh có mấy người gắt gao nhìn chằm chằm cô, canh thịt trong miệng càng thơm ngon hơn.
Trần Thiên Lâm không chịu được áp lực khi bị cô gái nhìn chằm chằm, anh ta biết lúc này nhất định không được thỏa hiệp. Chỉ có thể tăng nhanh tốc độ ăn hết thịt, dưới ánh mắt u buồn của cô gái kia buông chén: “Chúng ta thương lượng một chút trình tự canh gác buổi tối đi?”
“Chúng ta tổng cộng có 8 người, vừa lúc có thể chia làm bốn nhóm, hai người nhóm, mỗi nhóm cũng không canh gác lâu lắm, khoảng bảy tám tiếng thôi được không?” Trong đó một người đề nghị nói.
“Tôi muốn cùng một nhóm với Tiểu Thi.” Người đàn ông ban đầu dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm Sở Tu và Đỗ Điềm Điềm nói.
Tiểu Thi mà hắn nói chính là cô gái vóc dáng cao, chết lặng ngồi trong một góc, cái gì cũng không nói.
“Để tôi cùng một tổ với Viên Viên đi.” Một người đàn ông khác nhìn chằm chằm cô gái vóc dáng thấp.
Chỉ còn lại có người đàn ông nói chuyện đầu tiên, hắn ta do dự một chút, nhìn Sở Tu lại nhìn Đỗ Điềm Điềm, Sở Tu chủ động nói: “Điềm Điềm, cô cùng một nhóm với Thiên Lâm đi.”
“Được.” Đỗ Điềm Điềm nhỏ giọng nói.
Vì thế phân nhóm cứ như vậy mà kết thúc, người đàn ông được phân nhóm cùng Sở Tu chủ động giới thiệu bản thân, biệt danh của hắn ta là Đại Thành, phỏng chừng là bởi vì tên bên trong tên có một cái thành, lúc hắn ta nói chuyện vẫn luôn nhìn Sở Tu, ánh mắt mịt mờ mang theo một chút dâʍ ɭσạи.
Sở Tu nhịn không được nhíu mày, trong lòng cảm thán một chút vận khí của ba người họ, toàn bộ hòn đảo này lớn như vậy, làm thế nào cố tình lại đυ.ng phải 5 người này chứ?
Mấy người này không phải loại người tốt lành gì, đêm nay không chừng sẽ nháo ra chuyện quỷ quái gì đó, trong hoàn cảnh này, loại đồng đội rác rưởi tạm thời này quả thực chính chính là một quả bom, ai cũng không khi nào nó sẽ nổ mạnh, hơn nữa khẳng định sẽ làm mọi người bị thương.
Như vậy ngẫm lại thì tự nhiên lại có thêm thêm rất nhiều phiền não.
Nhưng Sở Tu vừa mới nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên, đã biết đêm nay không thể từ chối việc này, bởi vì lúc ấy sắc trời thật sự sắp tối, nếu bọn họ tiếp tục đi về phía trước, không nhất định có thể tìm được nơi ở an toàn, nếu na người bọn họ không chịu thu nhận, nói không chừng mấy người này sẽ phải mạnh bạo.
Vào lúc trời gần tối đấu tranh nội bộ, thật là một chuyện rất phiền toái, Sở Tu chỉ có thể cố nén cảm giác muốn quăng bọn họ đi, miễn cưỡng tiếp nhận bọn họ.
Sở Tu cúi đầu khảy đống lửa, hy vọng đêm nay bọn họ có thể thành thật một chút, không gây chuyện, Sở Tu thật sự không hy vọng trên tay mình sẽ dính máu đồng loại.