Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 18: Đảo hoang kinh hồn 04

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Không có công cụ rất khó khăn, bàn tay Sở Tu đều đã đỏ bừng, khó khăn lắm mới có thể lột hết da rắn ra, bởi vì không có dao nên chỉ có thể xé thịt thành từng miếng một, như vậy thì lúc phơi khô có thể dễ dàng loại bỏ hơi nước, còn có thể dự trữ một khoảng thời gian.

Nếu như có muối thì tốt rồi, dùng muối ướp một chút, sẽ làm giảm đi rất nhiều khả năng bị thối rửa.

Sở Tu xử lý rất lâu, sau đó dùng đất che lại những bộ phận không thể ăn, che dấu mùi, điều này rất quan trọng, bởi rất nhiều dã thú đều có thói quen tuần tra lãnh thổ của nó, sau đó lấy nướ© ŧıểυ để đánh dấu, cảnh cáo những dã thú khác không được phép xâm lấn lãnh địa của nó.

Huống chi nơi đây là nơi ở của con rắn kia, chắc chắn đều tràn ngập hơi thở của nó, trước khi hơi thở đó hoàn toàn tan đi, nó sẽ là ô dù che chở cho Sở Tu.

Thật sự thì cô không dám treo ở trên cây ngủ nữa, chủ yếu là do có nhiều loài có thể leo cây như báo đốm, nếu cứ run rẩy không dám ngủ thì trạng thái tinh thần và thể chất của cô sẽ càng ngày càng kém đi.

Trước lúc Sở Tu rời khỏi động, còn làm để một ít đồ đơn giản che giấu, bản thân dây mây bên ngoài cửa động cũng đã có thể che dấu rồi, cô còn cố ý đẩy một cục đá lại, ngăn chặn một phần ba cửa động.

Ừm, nếu nó lớn hơn nữa thì sẽ đẩy không nổi.

Sau đó Sở Tu mới ra ngoài, chuẩn bị đi tìm nguồn nước.

Nếu hôm nay tìm không thấy nguồn nước, thì cô tìm một ít trái cây có nhiều nước mới được, cố gắng trụ qua đêm nay, sau đó tìm thử xem có thu thập một ít sương sớm......

Nguồn nước thật sự là rất quan trọng.

Ống quần Sở Tu có hơi to, cô cố ý dùng dây mây quấn quanh, lại mang theo mấy cây vũ khí tự chế, vào lúc cô xử lý con rắn kia, phát hiện nó có túi độc, bởi vậy cô góp nhặt một ít nọc độc, như vậy thì sự an toàn của cô sẽ tăng lên rất nhiều.

Sở Tu đã tìm kiếm một quãng đường dài, nhưng vẫn không phát hiện nguồn nước, tuy nhiên cô đã phát hiện được một thứ khác, một bộ xương người……

Nhìn bộ xương còn mới, có lẽ là vừa mới chết đêm qua, cái xác này nát bét đến mức không phân biệt được nam nữ, đã bị dã thú cắn tan nát, điều khiến Sở Tu cảm thấy vui mừng chính là, bên cạnh xác chết có một cái ba lô nhỏ.

Cô nhặt ba lô lên mở ra nhìn xem, cơ hồ có thể xác nhận được người chết chắc có lẽ là nữ, bởi vì trong ba lô có vài món đồ trang điểm, còn có mặt nạ nén, nửa bình đồ uống.

Trong lòng Sở Tu mặc niệm hai tiếng xin lỗi, sau đó đem ba lô chiếm làm của riêng, cũng xé mấy mảnh vải tương đối hoàn chỉnh từ thi thể nhét vào ba lô.

Cô cũng không phải lấy không đồ của người ta, cô đào một cái hố ở gần đó rồi đặt thi thể vào bên trong.

Đây cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, đồng thời cũng chứng minh được buổi tối rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Nửa bình đồ uống chắc chắn đã có người uống qua, nhưng hiện tại đối với Sở Tu mà nói, nó thật sự là quá quý giá, thậm chí không cô cũng không dám uống hết một lần cho xong, chỉ là làm ẩm cổ họng một chút.

Ăn trái cây cùng với uống nước là không giống nhau, sau khi uống nước thật sự thoải mái hơn rất nhiều, chính là kiểu có thể khiến cho người ta thật sự dịu đi cơn khát..

Sở Tu uống một ít nước rồi tiếp tục đi về phía, lúc đã đi được rất xa, cô mới dần đi chậm lại, Sở Tu hoài nghi gần đây có nguồn nước, bởi vì có thể thấy được trên mặt đất rất nhiều dấu chân động vật, trông rất lộn xộn.

Có một ít dấu chân rõ ràng là của động vật ăn thịt, mà có một ít còn lại là của động vật ăn cỏ, phương diện này động vật thạt sự mạnh hơn con người rất nhiều, chúng nó có thể dùng bản năng tìm được nguồn nước, nhiều người giỏi sinh tồn trong tự nhiên đã theo động vật đi tìm nguồn nước.

Sở Tu nghiên cứu dấu chân một lát, rồi đi theo một hướng, quả nhiên không đi bao xa, đã thấy được một cái hồ nước nhỏ, thật sự rất nhỏ, thậm chí có thể nói nó chỉ là một cái vũng nước nhỏ, nước bên trong cũng vẩn đυ.c và rất bẩn, thậm chí có thể nói nó như một nồi canh bùn, bên trên còn nổi lơ lửng một ít đồ vật bẩn.

Dấu chân xung quanh vũng nước cũng càng nhiều hơn, làm cho bùn xung quanh bị dẫm đếm lún xâu xuống.

Sở Tu ngồi xổm bên cạnh vũng nước nhìn trong chốc lát, nói thật thì nước này thật sự rất bẩn, một người bình thường thấy được khẳng định khó có thể nhẫn nại, nhưng mà cô chỉ do dự trong chốc lát, sau đó lấy bình nước ra, uống hết nước còn lại bên trong rồi mới lấy nước đầy bình.

Nếu không tìm thấy nguồn nước khác, thì đây chính là Sở Tu số nước mà cô phải uống trong buổi tối hôm nay.

Đúng thật là nước rất bẩn, trong đó khẳng định cũng sẽ có ký sinh trùng gì đó, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là sống sót mà, người kén cá chọn canh sẽ không thể sống nổi.

Sở Tu rót tràn đầy một bình, rồi nhét lại vào trong ba lô, nói thật thì nếu có điều kiện thì cô sẽ đun sôi rồi uống, nhưng cô không xác định được mình có thể tìm được lửa hay không.

Sở Tu dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được nguồn nước nào khác, cô dọn dẹp một chút, chuẩn bị trở về, nếu không quay về trời sắp tối rồi, buổi tối ở bên ngoài thì tính nguy hiểm cũng không phải là X2 đơn giản như vậy.

Lúc trở về cũng cũng tìm một ít củi đốt, còn muốn kiếm thêm một ít đồ có thể đánh lửa, thật lòng mà nói, Sở Tu chỉ thấy đánh lửa ở trên TV hoặc trên sách báo, bản thân cô cũng chưa từng thử qua.

Kỹ thuật tạo lửa có thể thấy ở mọi giai đoạn trong lịch sử loài người, bao gồm khoan gỗ tạo lửa, đập đá tạo lửa, cưa tre để tạo lửa,......cho đến khi loài người dần phát minh ra hộp lửa, đá lửa và thậm chí cả que diêm,..... những cách tạo lửa sơ khai đó dần dần bị mai một.

Đánh lửa cũng có rất nhiều loại phương pháp, chẳng hạn như khoan gỗ, khoan dây, khoan cung, còn vất vả nhất là khoan bằng tay, khoan gỗ bằng tay là khó nhất, nó cũng thử thách lòng kiên nhẫn của con người.

Chỉ là Sở Tu đối với những loại khác cũng không có nghiên cứu gì, cho nên quyết đoán lựa chọn tự mình động thủ.

Ngoài bó củi ở ngoài, dọc theo đường đi cô cũng nhặt được rất nhiều đồ vật, còn may mắn nhặt được hai quả trứng chim, cuối cùng đem hết đồ vật về trong động nhỏ của mình.

Cô đẩy cục đá ra, phát hiện bên trong động cũng không có dấu vết con người hoặc là động vật tiến vào, thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi chất đống đồ đạc đã nhặt được xuống đất.

Cô gái đã chết đáng thương kia để lại không ít thứ tốt, trong đó còn cí một cây kim nặn mụn, Sở Tu lấy ra một mảnh gỗ có vẻ tương đối dễ cháy từ trong đống đồ vật, dùng cây kim nặn mụn đâm một cái lỗ nhỏ trên đó, sau đó lấy gỗ vụn chồng chất ở xung quanh lỗ nhỏ kia, cuối cùng còn để lá khô, cành cây khô lên trên.

Sau đó Sở Tu cầm một thanh gỗ chuẩn bị bắt đầu đánh lửa.

Người chưa từng trải qua quá trình dùng tay không đánh lửa sẽ không bao giờ biết được rằng, đánh lửa rốt cuộc có bao nhiêu mệt có bao nhiêu đau.

Bởi vì đây là một động tác cơ học, nên bạn phải cọ xát liên tục vào que củi trên tay, cố gắng sinh nhiệt do ma sát và tạo ra một tia lửa nhỏ để đốt cháy vụn gỗ.

Da ở giữa lòng bàn tay của hầu hết mọi người đều tương đối mỏng manh, khi cọ xát liên tục, sau một thời gian dài, lòng bàn tay sẽ bị trầy da, phồng rộp thậm chí còn chảy máu.

Nhưng cho dù là trầy da hay rớm máu thì cũng là không thể dừng lại, bởi vì một khi dừng lại sẽ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Sắc trời đã dần dần đen xuống, trên trán Sở Tu đều là mồ hôi, cũng không biết là bởi vì mệt hay là bởi vì đau, trong lòng bàn tay cô đã sớm có mụn nước, mụn nước lại vì mà sát mà vỡ ra, chảy máu.

Toàn bộ lòng bàn tay đặc biệt thê thảm, máu thịt mơ hồ, nhưng Sở Tu vẫn luôn không có dừng lại, cho đến khi thật sự có khói dâng lên, một tia lửa nhỏ chợt lóe qua.

Bởi vì vụn gỗ rất nhỏ và khô cho nên rất dễ dàng bị cháy, ngọn lửa nhỏ bé như vậy khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng lại khiến cho ánh mắt Sở Tu sáng lên, cô cẩn thận canh giữ ngọn lửa nhỏ, vội vàng thêm củi, lá khổ để lửa cháy lớn hơn.

Cho đến khi ngọn lửa nhỏ bé đáng thuơng khia trở thành một ngọn lửa lớn, Sở Tu mới thở phào nhẹ nhỏm.

Cô cũng không nghĩ rằng mình thật sự có thể thành công, cho nên có chút vui mừng, cô đã làm ra ngọn lửa, tiếp theo còn phải bảo tồn nó, nếu không mỗi ngày đều đánh lửa thì ai mà chịu nỗi chứ.

Sở Tu bình yên ngồi ở bên cạnh đống lửa cảm nhận sự ấm áp, lòng bàn tay đang đau đớn không ngừng nhắc nhở cô, tuy rằng phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà vào buổi tối có một đống lửa như thế, thì cái gì cũng đều đáng giá.

Điều này ít nhất có nghĩa là cô đã nấu thịt để ăn, hơn nữa ban đêm ở đảo hoang có hơi lạnh, đêm qua cô đã cảm giác được, đừng quên trên người Sở Tu chỉ mặc một bộ đồ ngủ.

Hiện tại đã có lửa rồi, buổi tối Sở Tu có thể ngủ thoải mái một chút.

Việc đầu tiên cô làm sau khi nhóm lửa là cầm thịt rắn xử lý lại rồi đặt nó trên lửa để nướng

Cô đã không chờ nỗi nửa nên động tác có chút gấp, dù sao thì từ khi bị thả xuống đảo này cho đến bây giờ, đã qua một ngày một đêm, hơn nữa thời gian ban đêm lại rất dài, gần tương đương với hai ngày, trong khoảng thời gian này, Sở Tu chỉ ăn trái cây thôi.

Nếu không phải còn có lý trí thì cô đã trực tiếp ăn sống.

Sở Tu xé thịt rắn thành từng miếng, rồi dùng cành cây xiên qua, giống như là nướng BBQ, đặt chúng lên trên đống lửa, lật qua lật lại tiên tục, bởi vì đã xé thành từng miếng thịt nhỏ cho nên rất nhanh thịt đã chín.

Vì nướng nên miếng thị đã được phủ một lớp mỡ mỏng bên ngoài, phần mỡ còn lại thì từ trên cành cây nhỏ giọt xuống ngọn lửa, sau đó nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng, mùi thơm từ thịt tỏa ra vô cùng hấp dẫn mê người.

Sở Tu gấp không chờ nổi nữa mà cầm lấy nếm thử, không có muối, cũng không có bất cứ gia vị gì, thậm chí còn nóng bỏng, nhưng cô lại ăn rất nhanh, như thể không cảm nhận được nhiệt độ trên đầu lưỡi.

Dưới tình huống như vậy còn có thể ăn thịt, thật sự có thể làm người ta kích động đến rơi nước mắt.

Đặc biệt là Sở Tu quay đầu lại nhìn thoáng qua cái kệ cô tự chế, kỳ thật chính là một cái kệ thô sơ được làm bằng một vài cành cây, phía trên còn để đầy thịt rắn, phỏng chừng còn đủ ăn rất nhiều bửa.

Hạnh phúc thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.

Nếu ngày mai ban ngày có thể tìm được cây trúc, cô sẽ càng vui mừng hơn, cô có thể dùng ống trúc dùng để nấu nước, thậm chí còn có thể nấu canh rắn ăn.

Như vậy thì so với đa số người trên đảo thì cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »