Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tu trải qua cảnh tượng này, ngồi ở trên võng mà da đầu tê dại, trong tay cô chỉ có một ít cành cây khô, chỉ dày bằng ba ngón tay, không sắc bén cũng không đủ cứng rắn, nếu mà dùng để phòng thân thì chỉ sợ đâm thủng da sói là điều rất gian nan.
Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là chờ đợi đến hừng đông, cũng cầu nguyện cho hai cái cây này đủ vững chắc để không đâm gãy.
Cô chưa từng có cảm giác ban đêm như thế dài như thế này, cô không biết đã qua bao lâu, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy ánh sáng sớm vàng nhạt.
Dã thú dưới gốc cây thay đổi từng đợt, ban đầu chỉ có mấy con sói đại khái là cảm thấy không có biện pháp ăn luôn Sở Tu, nên đã rời đi, dù sao thì chúng nó không thể nào bắt được con mồi nên không muốn lãng phí thời gian.
Lúc sau, rất nhiều dã thú lần lượt đến, có những con rất giống lợn rừng, có răng nanh thật dài, trên lưng còn có gai nhọn, không phải gai dài nhỏ, mà là thô to sắc bén.
Sở Tu có thể xác định nó là ăn thịt, nếu không nó tuyệt đối sẽ không dưới tàng cây bồi hồi không muốn đi, ngửa đầu nhìn Sở Tu chảy nước miếng.
Ngoài ra còn có con tựa như con báo, linh cẩu... theo mùi chạy tới, may mắn Sở Tu lựa chọn treo võng cách mặt đất rất cao, những dã thú đó dù nhảy lên cũng với không tới, sức lực của chúng nó rất lớn, nhảy rất cao làm cho trong lòng Sở Tu run sợ.
Khiến cho người ta kinh hoảng chính là, ban đêm thật sự đã rất lâu không trôi qua, Sở Tu có thể chắc chắn rằng đã hơn 12 giờ kể từ khi màn đêm buông xuống.
Cô nhận thấy điều gì đó không ổn nên lấy di động xem thời gian, sau đó ăn một chút trái cây khi đói, loại trái cây này vốn dĩ liền không dễ dàng đỡ đói, ăn xong rất nhanh lại đói nữa.
Cô hái được rất nhiều trái cây, tuy rằng có chút khó ăn, nhưng cũng giúp Sở Tu cầm cự khoảng thời gian gian nan này, thời gian trên điện thoại cho thấy đã trôi qua 21 giờ, bầu trời vẫn chưa hề sáng lên.
Màn đêm nặng nề, thậm chí cũng không có mấy ngôi sao, nhưng ánh trăng vẫn cứ ở đó, chiếu ra một ít hình dáng của những kẻ săn mồi ẩn mình dưới những bóng cây.
Những con thú đó trong tương đồng với một số động vật trong hiện thực, bề ngoài chênh lệch không lớn lắm, nhưng tất cả chúng đều có một đôi mắt đỏ như máu.
Sức chiến đấu của chúng như thế nào thì Sở Tu không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ đánh không lại, đánh với một con thì có thể thắng, tỷ như một mình cô đấu với sói thì nói không chừng còn có chút cơ hội, nhưng mà loại động vật như sói, linh cẩu đều là sống theo đàn.
Bầy đàn tương đối cường đại, Sở Tu không dám trực tiếp thử, ai lại dám lấy mạng của mình đi thử chứ.
Cô ở trên võng căn bản là ngủ không được, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, vốn dĩ chỉ là 7 ngày sinh tồn trên đảo hoang, cũng sẽ không khó khăn lắm, nhưng mà hiện tại…… Một đêm cũng không biết bao lâu mới có thể qua đi, mà ban ngày lại không nhìn thấy bóng dáng những động vật đó.
Nói cách khác hoặc là vào ban ngày tích góp đủ đồ ăn cho ban đêm, ban đêm không ra ngoài, hoặc là buổi tối phải liều mạng, xử lý một hai con vật, như vậy thì mới có thể có đủ đồ ăn.
Đây mới là buổi tối ngày đầu tiên, ai biết trừ bỏ dã thú xuất quỷ nhập thần bên ngoài, trên đảo này sẽ còn có nguy hiểm nào khác?
Từ trước đến giờ Sở Tu không hề xem nhẹ độ khó của phó bản.
Thời điểm cô ngồi trên võng phát ngốc thì dưới gốc cây đã có rất nhiều động vật đi ngang qua, có thể là chúng nó cảm thấy không có biện pháp xử lý Sở Tu, nên muốn tìm đồ ăn ở nơi khác.
Bởi vậy một đám động vật ngoại hình tương đối giống linh cẩu lại đi ngang qua một lần nữa, lúc đi qua cũng không kiên nhẫn ở lại, chúng trộm mai phục một con báo đốm.
Sở Tu biết linh cẩu là loại động vật tập tính, chúng nó dựa vào số con trong đàn nhiều cho nên đi cướp đoạt con mồi của các động vật săn mồi khác, chẳng hạn như sư tử, báo.
Nhưng thuần túy nói về lực cắn hay gì đó, linh cẩu thực sự khá bình thường.
Nói cách khác, trừ phi có mười mấy con linh cẩu đối mặt với một con báo đốm, bằng không chúng nó sẽ không ra tay, hơn nữa nếu trong tình huống như vậy, cũng là đi hù dọa chứ không phải trực tiếp cướp đoạt.
Nhưng mà cô cũng không thể dùng những lý lẽ thông thuờng ở hiện thực vào phó bản, bởi hàm răng của những con linh cẩu đó thoạt nhìn đều thập phần sắc bén, chi trước trường rồi sau đó co lại, ước chừng có gần 10 con trái phải.
Mà con báo đốm kia, nó dài hơn rất nhiều so với những con báo bình thuờng, cũng cường tráng hơn, nanh vuốt bén nhọn, mà báo đốm có thể leo cây, vì thế mà Sở Tu cảm thấy nó là loại dã thú nguy hiểm nhất.
Lúc nãy cô cũng nhìn thấy một con, nhưng bởi vì lúc ấy dưới gốc cây có không ít sói, con báo đốm có thể là cảm thấy không an toàn, dù sao thì nó muốn đi lên bắt con mồi Sở Tu thì phải đối đầu với bầy sói, cho nên nó đã từ bỏ.
Nhưng con này lại không từ bỏ, có thể là bởi vì nó tới thời điểm vừa lúc không gặp con vật nào khác……
Báo đốm ở dưới gốc cây bồi hồi trong chốc lát, nó bắt đầu thử bò lên trên cây, động tác của nó thật sự là quá nhanh nhạy, trong tay Sở Tu cầm nhánh cây thật dài, nếu nó bò lên trên cô sẽ chủ động dùng nhánh cây thọc nó.
Nói thật thì con báo đốm rất xinh đẹp, hoa văn trên người nó rất giống một loại hoa, tỷ như hoa hồng, động tác leo cây cũng thật xinh đẹp, nếu hiện tại Sở Tu đang xem thế giới động vật thì có khả năng sẽ khen hai câu.
Nhưng hiện tại cô lại là con mồi của nó.
Sau khi Sở Tu tăng thêm thể chất, quả thực là sức lực của cô đã tăng hơn gấp ba lần, nếu hiện tại vẫn còn là trạng thái như ở phó bản thứ nhất thì cô tuyệt đối không có khả năng đẩy một con báo đốm lớn như vậy, từ trên cây xuống đất.
Sở Tu dùng hết sức lực, mới miễn cưỡng dẩy con báo đốm đi xuống, báo đốm nhẹ nhàng rơi xuống đất, cũng không có bị thương tổn gì, hiển nhiên là vẫn còn muốn ăn Sở Tu, nó ở dưới gốc cây không ngừng qua lại, phỏng chừng là tìm kiếm cơ hội leo lên một lần nữa.
Nhưng lúc nó chuẩn bị lại leo lên lần nữa thì những con linh cẩu đã mai phục trong bóng tối rất lâu đã cảm thấy lúc này là thời cơ tốt, sau đó đột nhiên lao tới.
Linh cẩu có kích thước nhỏ hơn nhiều, cái đầu tròn vo, thoạt nhìn thì hơi dễ thương, tất nhiên chỉ nhìn thoáng qua thì chúng mới trông như thế này.
Chúng nó điên cuồng nhào vào con báo đốm, một con húc vào mông báo đốm, còn lại mấy con khác từ bốn phương tám hướng lao vào.
Báo đốm phát ra tiếng rống giận, điên cuồng lắc lư, ý đồ khiến cho linh cẩu trên người ngã xuống.
Nhưng mà số lượng linh cẩu lại quá nhiều, con trước vừa ngã xuống, con sau đã tiến lên, tuy rằng mỗi một con đều chỉ có thể để lại vết thương rất nhỏ, nhưng nhiều con kiến còn có thể cắn chết voi, huống chi cơ thể chúng cũng không chênh lệch nhiều.
Cùng với máu tươi bay tứ tung, mặc kệ là linh cẩu hay báo đốm, màu đỏ trong mắt chúng đều càng đậm hơn, Sở Tu có người bạn thích nghiên cứu động vật, bình thường mà nói, căn bản là linh cẩu sẽ không tập kích loại những động vật săn mồi máu lạnh thế này, nếu thật sự tập kích thì một khi chúng phát hiện không thể gϊếŧ chết được, thậm chí còn khiến chính mình bị thương, nói không chừng còn sẽ tử vong thì chúng nó sẽ chậm rãi lui bước.
Tuy nhiên động vật trên đảo không biết vì cái gì, phá lệ hung ác, biết rõ sẽ bị thương, biết rõ sẽ tử vong, nhưng không có một con nào lui về phía sau.
Thậm chí có một con linh cẩu bị báo đốm cắn đứt cổ, bị cắn rách bụng, có thể thấy nó lập tức sẽ phải tắt thở, nhưng nó lại nhào lên muốn cắn con báo đốm.
Cảnh tượng đó thật sự là quá thảm thiết, lần đầu tiên Sở Tu trực tiếp nhìn thấy sự tàn nhẫn của tự nhiên, nhưng cô cũng không khó chịu lắm, thậm chí cô còn xem cẩn thận, muốn tìm ra điểm khác nhau giữ sinh vật nơi đây và hiện thực, về sau nói không chừng còn có cần dùng nó lúc nguy cấp.
Trận chiến đấu này giằng co thật lâu, cuối cùng báo đốm đang sống sờ sờ giờ đã chết, nằm trên mặt đất, trên người nó toàn bộ đều chằn chịt miệng vết thương, máu tươi chảy đầy đất.
Tình huống linh cẩu cũng không khá hơn nao nhiêu, có hai con sắp chết, những con khác trên mình cũng có vết thương, có con bị thương nặng một chút, cũng có con bị thương nhẹ một chút.
Sau đó Sở Tu nhìn thấy chúng nó bắt đầu phân chia ăn con báo đốm, thậm chí còn ăn luôn con trong đàn đã chết.
Da đầu Sở Tu tê dại, đồng thời cô cũng khắc sâu nhận thức của mình hơn, trên đảo này cực kỳ khan hiếm thức ăn……
Bằng không đên thi thể của bạn mình mà chúng nó cũng không buông tha, muốn cùng nhau ăn hết.
Con báo đốm bị chúng nó ăn luôn hơn phân nửa, hơn nữa khi chúng nó đang ăn, vẫn không ngừng ngẩng đầu xem Sở Tu, làm cho Sở Tu có một loại cảm giác mình bị coi như thức ăn dự phòng.
Sau khi đã ăn gần hết con báo đốm, chúng kéo xác chết bị cắt xén của con cùng đàn rồi chậm rãi rời đi.
Mùi máu tươi dường như hấp dẫn không ít động vật, thậm chí Sở Tu còn thấy được hai con chim có thể là con kền kền, xoay quanh trên ngọn cây, sở dĩ không có bay xuống, có thể là bởi vì trong bóng tối gần đó có không ít động vật lớn, đang ở chậm rãi lại gần.
Nhảy ra đầu tiên chính là hai con sói đồng cỏ rất gầy, sức chiến đấu của sói đồng cỏ không cao nên chúng không dám ở lại lâu, ngậm một phần chi đã bị nát sau đó ngay lập tức chạy vào trong bóng tối.
Sau đó lại có tiếng hú của một số loài động vật khác, nhiều loài ăn thịt ngửi thấy mùi máu nên lao đến, muốn giành lấy một phần.
Chờ đến khi phần thịt còn lại của con báo đốm bị ăn gần hết, hai con kên kên mới chậm rãi bay xuống, mổ những mảnh thịt thừa còn lại của báo đốm.
Cuối cùng, một con báo đốm nguyên vẹn giờ đây chỉ còn bộ xương và một ít lông rách.
Sở Tu ngồi xổm trên võng nhịn không được thở dài, vốn dĩ cô cho rằng chờ đến hừng đông, có thể xuống dưới nhặt một chút, nghiên cứu thử xem thịt động vật có độc hay không, nếu không có độc thì bắt gϊếŧ một số loại động vật nhỏ, làm thức ăn dự trữ cho bản thân.
Kết quả những động vật đó giống như là nghe được có người kêu gọi, mỗi con đều cần mẫn, một con lại một con, để rồi bây giờ một ít thịt thừ cũng không còn.
Lục phủ ngũ tạng cũng đều bị chúng ăn hết.
Thảm nhất chính là, chờ đến khi hừng đông, Sở Tu còn phải từ trên cây xuống dưới, đào cái hố đem chôn bộ xương, bởi vì mùi máu tanh rất lâu cũng không tan, chờ tới buổi tối hôm sau, lại hấp dẫn kẻ săn mồi lại đây.
Như vậy mà nói thì Sở Tu quả thực là rất THẢM.