- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
- Chương 10: Trấn nhỏ quái đản 10
Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
Chương 10: Trấn nhỏ quái đản 10
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Nếu không nói cũng không có người dám trở về ngủ, vạn nhất ngủ rồi, vừa mở mắt, trước mặt liền có một vật lạ ý muốn gϊếŧ chết chính mình……
Đến lúc đó là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Vì thế một đám người thật sự lưu lại trong phòng khách, còn có người cầm bài poker ra tới, vài người ghé vào một nhóm đánh bài Poker.
Cái người đàn ông xém chút nữa phải chết là đồng đội của Kim Bội Nhu, hiện tại đang nằm trên sô pha trong phòng khách, duỗi một chân để Kim Bội Nhu giúp hắn thoa thuốc.
Vài người không đánh bài vây quanh hắn, từng người cảm thán.
“Vết thương này rất nghiêm trọng a.”
“Gần như có thể nhìn thấy xương cốt……”
Cái này không phải ở nói giỡn, là thật sự có thể thấy xương cốt, rõ ràng chỉ là bị móng tay làm bị thương, da thịt cũng đã hoàn toàn lồi ra bên ngoài, miệng vết thương thoạt nhìn thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi.
Vì phòng ngừa nhiễm trùng, Kim Bội Nhu đang ở dùng Povidone sát trùng cho hắn.
Đêm nay thật đúng là không ai có thể ngủ được, tất cả mọi người đều ngồi ở trong phòng khách, nói chuyện phiếm đánh bài, hoặc là chia sẻ một chút manh mối, tham khảo một chút, so sánh với chính mình rồi cân nhắc lại.
Sở Tu bởi vì ban ngày đã ngủ rồi, cho nên tinh thần rất tốt, bản thân cầm di động ở trong góc chơi game xếp hình Tetris, loại trò chơi nhỏ không cần network cũng có thể chơi, vừa lúc thích hợp để gϊếŧ thời gian.
Ông lão kia đã đập cửa rất lâu, sau đó đại khái là biết người bên trong tuyệt đối sẽ không mở cửa, lúc này mới dần dần không có động tĩnh, phỏng chừng là đã đi rồi.
Thẳng đến khi ông ta rời đi, người bị tập kích mới chậm rãi bình tĩnh lại và cảm thấy an toàn.
Vốn dĩ cho rằng cả đêm cứ trôi qua như vậy, ai biết sau nửa đêm, người mới kia đột nhiên đứng lên, lặng yên không một tiếng động mà đi về phía cửa.
Vừa mới bắt đầu mọi người đều cho rằng hắn muốn đi WC gì đó, bởi vậy cũng chưa chú ý, thẳng đến khi hắn đi đến cửa, thậm chí còn dọn dẹp đồ vật chặn cửa, mọi người lúc này mới phản ứng lại, chạy nhanh đi ngăn lại hắn.
Hắn giống như người mộng du, giống như người lúc nãy đi ra ngoài, hai mắt nhìn thẳng ngơ ngác trừng mắt về phía trước, kêu hắn như thế nào cũng không phản ứng.
Hơn nữa sức lực lớn hơn nhiều, ba người cùng nhau động thủ mới có thể kéo hắn trở về, cột vào mặt trên băng ghế, kêu nửa ngày cũng không tỉnh.
“Tôi tới.” Thanh niên giống lưu manh đổ một bát trà lạnh trên mặt hắn, sau đó lại tát mấy cái, người mới mới dần dần tỉnh táo lại.
Mắt kính của hắn bị lệch, còn có điểm ngây ngô mờ mịt: “Đánh tôi làm gì……”
“Đột nhiên anh đi ra ngoài làm gì?” Kim Bội Nhu vừa lo lắng vừa sợ hãi, đương nhiên cô lo lắng cũng không phải người mới kia chết sống, mà là mọi người đều không ngủ, như thế nào còn có người bị tấn công.
Người mới đột nhiên bị tấn công, làm cô thập phần lo lắng cho mình cũng sẽ đột nhiên bị.
“Tôi…… Bổng nhiên tôi ngủ quên mất……” Người mới thực xấu hổ nói: “Cũng không biết làm sao vậy, chính là đột nhiên đặc biệt buồn ngủ, ta cũng không muốn ngủ, đột nhiên liền ngủ mất……”
“Thanh tỉnh một chút, đừng ngủ.” Sở Tu rót một ly trà lạnh cho mình, sau đó nói: “Mọi người đều ở trạng thái thanh tỉnh, như vậy có một hai người ngủ, một hai người đó liền quá nguy hiểm.”
Buổi tối lúc mọi người ngủ, bị tấn công chính là vấn đề xác suất, nên mọi người đều trạng thái thanh tỉnh, chẳng lẽ còn có người xui xẻo ngủ gật sao?
Một đám người ai cũng không muốn mình bị xui xẻo, bị ngăn lại còn tốt, vạn nhất sơ sót chạy ra chính là đi một mạng.
Vóc dáng cao vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người sau đó mới nói: “Mọi người canh chừng lẫn nhau, ai mà ngủ thì người khác liền kêu người đó dậy, nếu muốn ngủ thì hãy chờ ban ngày, vì ban ngày an toàn hơn một chút.”
Lúc này cũng không ai oán hận, ai mà không muốn sống.
Vừa lúc dư lại chính là 8 người, hai người một tổ quan sát lẫn nhau, ai mà buồn ngủ, một người khác sẽ lập tức véo đánh cào, dù thế nào cũng không cho ngủ.
Cứ như vậy đến rạng sáng, những người còn lại cũng không xảy ra chuyện gì.
Chờ đến thời điểm gà trống gáy lên, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít ra cũng qua được đêm nay rồi phải không?
Người mới kia cay đắng nói: “Lẽ nào về sau mỗi buổi tối đều phải như vậy làm như vậy đến hừng đông?”
“Nếu không muốn, anh có thể đi ngủ.” Kim Bội Nhu lạnh căm căm nói.
Hắn lập tức im miệng, chủ yếu là lúc trước đã cãi nhau, tuy rằng bị xé rách mặt, nhưng mà lúc này lại cãi nhau cũng không có chỗ tốt, còn tức giận nữa.
“Hắn nói cũng không sai, vẫn luôn như vậy cũng không được, buổi tối cả đêm không ngủ được, ban ngày trở về ngủ bù, chúng ta làm thế nào đi tìm manh mối? Hơn nữa thức đêm thì dù ban ngày ngủ bù, tinh thần cũng không tốt được, cơ thể sẽ rất nhanh bị suy kiệt.” Vóc dáng thấp sầu lo nói.
Thanh niên trông giống bộ lưu manh nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, sẽ không sống đến ngày bị suy kiệt đâu.”
Vóc dáng thấp:……
Đúng rồi, vẫn luôn không tìm thấy cửa để thoát ra ngoài, sớm hay muộn có một ngày bọn họ sẽ bị gϊếŧ hết, hơn nữa tình huống hiện tại, bọn họ nói không chừng thật sự không sống đến ngày bị suy kiệt cơ thể.
Vì thế mọi người cảm xúc khó tránh khỏi hạ xuống, số người chơi còn lại tuy rằng không ít đều là người chơi cũ, nhưng cũng không phải có kinh nghiệm đặc biệt phong phú, suy cho cùng những người chơi hai trận có thể nói là người chơi cũ.
E rằng những người có mặt ở đây chưa thật sự trải qua 5 phó bản trở lên, bởi vì tâm lí trạng thái của mọi người đều giống nhau, hiển nhiên không phải là loại có kinh nghiệm phong phú.
Sở Tu cũng không nói gì, cô chỉ là người chơi mới thôi, nào có tư cách đi xoi mói người khác.
Tuy nhiên cô có tâm thái rất tốt, tạm biệt mọi người xong liền đi lên ngủ bù, dù sao thì cũng là cả đêm không ngủ, mặc dù ban ngày đã ngủ rồi, thì tinh thần cũng sẽ không phấn chấn.
Cơm sáng cô cũng chưa ăn, liền trở về ngủ bù, vẫn luôn ngủ tới giữa trưa mới bò dậy ăn cơm, những người khác đến giữa trưa còn không có tỉnh, phỏng chừng đến chờ buổi chiều mới có tinh thần.
Sở Tu tuy rằng tỉnh ngủ, nhưng vẫn có chút mơ hồ, ngồi ở chỗ kia ăn cơm, cầm chiếc đũa chọc thật lâu trong chén đồ ăn, đồ ăn đều sắp bị chọc nát.
Cả người thoạt nhìn mơ mơ màng màng, nhưng mà cô lớn lên thanh tú, trên má còn mang theo một ít vết hằn khi ngủ, cho nên liền tính mơ mơ màng màng, nhưng cũng là đáng yêu.
Úc Thời Dịch xuống muộn hơn cô một chút, lúc xuống liền nhìn thấy cô ăn một nửa rồi ngồi ở chỗ kia phát ngốc, Úc Thời Dịch mua một chút đồ ăn, bưng mâm đi tới bàn của Sở Tu.
“Buổi chiều có muốn đi nơi nào không?”
“Lúc trước tôi có đi qua một nơi, lúc đó là ban ngày, nơi đó rất giống phòng của trưởng khoa của bệnh viện tâm thần, ở bên trong tôi tìm được một ít manh mối, nhưng là bởi vì lúc ấy đột nhiên xuất hiện một người cầm lưỡi hái đuổi gϊếŧ tôi, cho nên tôi không kịp tỉ mỉ kiểm tra một lần, hiện tại tôi muốn đi đến đó một lần nữa.” Sở Tu cau mày: “Ở nơi đó tôi gặp quái vật, đó là lần đâu tiên từ khi tiến vào phó bản này nhìn thấy quái vật hành động ban ngày, hơn nữa nhìn thấy tôi liền đuổi gϊếŧ, hoàn toàn không giống lời bọn họ nói, chỉ cần không chủ động động thủ, bọn nó sẽ không tổn thương người mới.”
“Cho nên tôi hoài nghi nơi đó có đồ vật rất quan trọng, nên muốn đi tra lần thứ hai, nhưng tôi càng lo lắng lại gặp được quái vật, lúc đó tôi sẽ không nhất định có thể chạy thoát. ”
Cô lo lắng không phải không có đạo lý, nếu là gặp đến lần thứ hai, thật đúng là không nhất định có thể chạy trốn.
Rốt cuộc lần đó có thể thành công chạy thoát, còn phải cám ơn vóc dáng cao cho đạo cụ, không có đạo cụ đó, muốn chạy trốn thoát cũng không dễ dàng như vậy.
Chủ yếu là nơi đó tuy rằng có rất nhiều phòng, nhưng cũng không có đồ vật gì có thể tận dụng, chỉ dựa vào chạy trốn…… Thật sự là quá làm khó người.
Chỉ là Sở Tu rất muốn đi lần thứ hai, bởi vì mấy ngày này cô càng nghĩ càng cảm thấy chính mình khả năng đã bỏ xót đồ vật quan trọng, nên rất muốn lại đi cẩn thận kiểm tra lần nữa, nhìn xem có thể tìm được đầu mối mới hay không.
Chủ yếu là cái thị trấn này liền lớn như thế, có khả năng nơi có manh mối mọi người đã đi tìm.
Nhưng trước mắt đã biết manh mối là những cái đó, cảm giác có thể xâu chuỗi lại nhưng lại không thể xâu chuỗi được
Chỉ kém một chút, bọn họ liền thiếu một cái manh mối mấu chốt nhất, bọn họ sẽ có thể có được tiến triển lớn, trực giác mách bảo cho Sở Tu như vậy.
“Nếu như thật sự muốn đi, thì phải chuẩn bị kỹ càng một chút.” Úc Thời Dịch nghiêm túc nói: “Ít nhất nắm chắc được an toàn, mới có thể đi vào.”
“Hơn nữa, phó bản này chỉ có hai người tôi với cô sao?
Úc Thời Dịch ý tứ thực rõ ràng, nếu muốn đi mạo hiểm, trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, nơi này có nhiều người như vậy, thật sự muốn đi tra xét, cũng không cần Sở Tu tự mình đi.
Câu nói của anh ấy rất thực tế, cũng rất hợp lý.
“Chúng ta chuẩn bị trước đi.” Thật ra Sở Tu cũng không muốn chính mình đi mạo hiểm, trước không đề cập tới vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp vẫn luôn lợi dụng cô, Kim Bội Nhu cũng là người chơi lâu năm, trong tay khẳng định cũng có đạo cụ bảo mệnh.
Cô ta cái loại này thích kéo bè kéo cánh, lại rất sợ chết, tuyệt đối không có khả năng không có chuẩn bị sẵn.
Để cho bọn họ ai đi đều sẽ an toàn hơn so với Sở Tu.
Vấn đề duy nhất chính là Sở Tu không tin bất luận kẻ nào trong bọn họ, manh mối chính cô tìm được đều chỉ chia sẻ cùng Úc Thời Dịch, sẽ không cùng cái loại người không thể tin tưởng chia sẻ, bọn họ có được manh mối thật sự sẽ nói ra cho mọi người biết sao?
Huống hồ không tự mình ra tay, thật sự không thể xác định có phải hay không đã tìm được manh mối rồi.
“Thật ra tôi vẫn muốn tự mình đi một chuyến.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
- Chương 10: Trấn nhỏ quái đản 10